(*) Trích câu của Kim Dung “hiệp chi đại giả, vị quốc vị dân”, ý nói kẻ làm hiệp khách phải biết lo cho dân cho nước.
– A Phỉ, muội…
Lý Thịnh đang định lên tiếng thì chợt thấy dưới sườn Chu Phỉ cắm một mũi tên, sợ hết hồn:
– Chuyện gì thế này, đợi đã, muội đừng cử động loạn!
Chu Phỉ nghe vậy, cúi đầu liếc nhìn không chút để ý, đưa tay gỡ mũi tên sắt kia xuống, trên đầu mũi tên không có tí máu nào, ngược lại còn bị đập bằng.
Lý Thịnh:
– …
Dương Cẩn bên cạnh hít sâu một hơi, không ngờ võ công của Chu Phỉ đã đến cảnh giới “mình đồng da sắt, đao thương bất nhập”, y lập tức dâng đầy niềm bi phẫn phải hít bụi phía sau, mấy năm trước rõ ràng còn ngang ngửa, dựa vào đâu mà nàng có thể tiến xa đến vậy?
Nhất định là đám dược nông Kình Vân Câu làm lỡ việc luyện công của y!
– Ta mặc giáp thôi, nhìn cái gì mà nhìn.
Chu Phỉ đưa tay che áo ngoài bị thủng một lỗ nhỏ, lườm hai kẻ nhà quê thiếu hiểu biết, cúi người đánh giá những kẻ bị họ giết dưới đất. Mấy kẻ mai phục trong rừng này đều là hán tử to khỏe, lấy lá cây vỏ cây để ngụy trang, ẩn mình trong bụi rậm, ai nấy đều che mặt.
Chu Phỉ:
– Mấy người này là ai?
Lý Thịnh lật lòng bàn tay một thi thể qua, cúi đầu quan sát tỉ mỉ chốc lát, lại lấy tay vạch vạt áo người đó ra:
– Hộ tâm giáp, cờ lệnh… trên cờ vẽ gì thế? Ta chưa từng thấy kiểu này.
Trên cờ lệnh vẽ một con chim, không giống kiểu chim ưng, dáng vô cùng đẹp, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ hung ác bí hiểm.
Lý Thịnh nói:
– Mấy kẻ này quen dùng cung tên, hình như cũng từng được huấn luyện trường thương, khảm đao các kiểu, biết ẩn náu mai phục, kỷ luật nghiêm minh… huynh cảm giác họ giống với quân lính. Muội xem những mũi tên sắt họ dùng kìa, chế tác tinh xảo, kích cỡ thống nhất, phỉ nhân làm phản thông thường không có tài lực này, hay là đợi lát nữa soát từng người, tìm xem có thứ gì có thể chứng minh thân phận hay không.
Chu Phỉ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, vẻ mặt hai người đều hơi nghiêm nghị. Tuy vì loạn lạc mà nơi đây tạm thời không có trật tự gì nhưng dẫu sao cũng là địa giới Nam triều, binh tướng trong quân… hình như đều là người của Chu Dĩ Đường.
– Đừng có miệng quạ đen.
Đầu tiên Chu Phỉ nói một câu như vậy, sau đó nghĩ ngợi lại nhỏ giọng yếu ớt nói:
– Nè, chúng ta không thật sự đánh người của cha muội chứ?
Lời nàng chưa dứt thì trong góc chợt có một bóng đen vùng dậy, ấy thế mà có cá lọt lưới, gã nhân lúc không ai chú ý, nhảy lên, định chạy thục mạng vào rừng sâu.
Chu Phỉ đang bị suy đoán của mình làm nghi thần nghi quỷ, nhất thời chưa biết là nên đuổi theo hay nên thả, chần chờ cử động bước chân, còn chưa kịp chạy thì thấy người áo đen kia từng bước từng bước lùi ngược lại từ trong rừng, trên cổ đang bị gác một thanh trường đao bản hẹp.
Hóa ra là Ngô Sở Sở chăm sóc đứa trẻ nhặt được và Lý Nghiên bị rớt lại đã đuổi kịp tới.
Lý Nghiên hiếm hoi thể hiện được công dụng một lần, muội ấy một tay cầm đao, một tay vẫy vẫy với bọn Chu Phỉ, đắc ý kêu:
– A Phỉ, ở đây còn một tên nè!
Tay cung tiễn thủ suýt chạy thoát được này khoảng 35-36 tuổi, mặt ngăm đen, trên mặt có một vết sẹo, chưa từng lên tiếng, con ngươi đảo đảo, trông rất không thành thật, ban nãy rõ ràng là ở bên cạnh giả chết, nghe Lý Thịnh nói “soát từng người” mới bất đắc dĩ tự mình bỏ chạy.
Lý Thịnh khống chế huyệt đạo gã, hỏi:
– Các ngươi là ai?
Tay cung tiễn thủ đó chớp chớp mắt, dè dặt cười lấy lòng, nói:
– Anh hùng, anh hùng tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, thấy các vị xe đẹp ngựa quý, ăn mặc bất phàm, nên muốn xin ít tiền tiêu vặt chứ quyết không phải… Á!
Dương Cẩn đơn giản mà thô bạo rút một mũi tên sắt ra đánh vào mặt tay cung tiễn thủ đó, y xuống tay vô cùng xảo diệu, đánh vừa chuẩn vào phần thịt mềm trên mí mắt gã nhưng không mảy may làm bị thương tới con ngươi.
Cơn đau giả gây ra nỗi sợ mù mắt, tay cung tiễn thủ không thể động đậy, đành gào lên như heo bị chọc tiết.
Dương Cẩn nhìn Chu Phỉ như khiêu khích.
Chu Phỉ không hiểu chuyện này có gì hay mà phân cao thấp, bèn “khiêm tốn” lùi ra sau một bước, đưa tay ra hiệu “mời” với y.
Dương Cẩn uy phong nói:
– Còn không nói thật, lần sau sẽ đâm vào mắt ngươi đấy, muốn thử không?
Dương chưởng môn da đen thui, ngũ quan hơi sâu hơn người thường, nếu người khác không biết y là đồ ngốc thích viết nửa chữ, chỉ đơn thuần nhìn nụ cười hiểm ác này thì đúng là có dáng dấp của các vu y (1) trong truyền thuyết Trung Nguyên khiến người ta “muốn sống không được, muốn chết không xong”.
(1) Vu y: thầy mo chữa bệnh bằng thuật phù thủy.
Tay cung tiễn thủ che con mắt sưng vù của mình, kêu thảm thiết:
– Tôi tôi tôi là… là một tiểu binh trong quân “chim ngói”, chỉ nghe lệnh làm việc thôi! Anh hùng… không, thiếu hiệp! Đại hiệp! Các vị đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha, tha cho tôi một mạng.
Chu Phỉ nghe hơi quen quen, dùng ánh mắt giao lưu với Lý Thịnh: hình như là người của Tào Ninh?
Lý Thịnh chậm rãi nói:
– Ừ, dưới tay Tào Ninh có một nhánh quân thám báo nổi danh tên “chim ngói”, hành quân cực nhanh, nghe nói có thể một ngày đi ngàn dặm trong sơn đạo gian nan nhất, không đâu không lọt.
Tay cung tiễn thủ – thám báo kia vội gật đầu:
– Vâng vâng vâng, tiểu nhân phụng lệnh thâm nhập tiền tuyến nghe ngóng quân tình, không ngờ…
Lời gã chưa dứt, Lý Thịnh cười khẽ ngắt ngang, nói với Dương Cẩn:
– Hắn vẫn không thành thật, Dương huynh, đánh bể mắt hắn, cho chúng ta nghe chút tiếng vang đi.
Lý Nghiên bên cạnh phối hợp đưa tay bịt tai mình.
– Đừng! Đừng! Đừng! Thiếu hiệp ngài muốn hỏi gì?
Lý Thịnh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt gã, nhìn chằm chằm vào mắt gã hỏi:
– Ta từng nghe đại danh quân chim ngói từ chỗ cô phụ, ngành nào cũng có chuyên gia, trong tình huống thông thường, ai lại dùng thám báo bậc cao như các ngươi làm cung tiễn thủ xông pha chiến đấu? Hoặc là lão đại các ngươi ngốc, hoặc là ngươi đang nói bậy… ngươi thích cách nói nào?
Thám báo chim ngói lập tức hét to:
– Ngốc! Là ngốc! Lão đại chúng tôi ngốc! Thiếu hiệp, ngài nhìn cờ truyền lệnh này là biết, bên trên chính là vẽ chim ngói mà! Đoan vương điện hạ đưa chim ngói và mấy đội ngũ khác cho hai vị đại nhân Cự Môn và Phá Quân sử dụng, hai vị đại nhân đó không để tâm, sai khiến nhiệm vụ đều tùy tiện an bài, tôi cũng nói mà, làm gì có ai bắt thám báo đi làm thích khách chứ?
Cự Môn Cốc Thiên Toàn và Phá Quân Lục Dao Quang là kẻ thù cũ của 48 trại, Chu Phỉ khoanh tay trước ngực, đứng ngoài hai bước, hỏi:
– Ngươi theo hai người họ tới làm gì?
Thám báo hơi sợ hãi nhìn Toái Già trong tay nàng, dè dặt nói:
– Tới… tới dò đường, Đoan vương gia muốn…
Mặt Chu Phỉ không cảm xúc ngắt lời gã:
– Còn nói một câu “Đoan vương gia” nữa, ta đánh nát răng ngươi.
Thám báo vô cùng thông minh, lập tức biết nghe lời phải đổi giọng:
– Tào, Tào mập kia gần đây bị triều đình… ngụy triều liên tiếp cản trở, bởi vậy cấp thiết muốn tóm lấy sáu thành Giang Lăng để chặn miệng thái tử… đại ca hắn, định ra kế sách giương đông kích tây, sai hai vị đại… đại đại Bắc Cẩu, mang tinh binh vòng sang trận địa địch… không không, là triều ta, là hậu phương của Đại Chiêu ta…
– Ừm.
Chu Phỉ nhàn nhạt nói:
– Dương huynh, huynh động thủ đi.
Dương Cẩn trợn mắt nhìn nàng. Hai huynh muội này thật xem y là tay chân sai vặt à!
Thám báo hét lên:
– Lời tôi nói đều là thật! Cô nương! Nữ hiệp! Tôi lấy cha mẹ, lấy tổ tông mười tám đời của tôi ra thề!
Chu Phỉ nhướng mày:
– Nói vòng qua trận địa địch là vòng qua trận địa địch, các hạ biết phi thiên hay biết độn thổ? Nếu dễ như vậy thì ta đã hái đầu Tào Trọng Côn xuống làm cầu đá từ lâu rồi.
– Không không không, nghe tôi giải thích.
Thám báo bị dọa, mồm mép càng lưu loát, nói nhanh gần như không hề nghỉ lấy hơi:
– Để phòng ngừa hàng loạt lưu dân chạy về nam, Đoan… Tào mập trước đó đã sai người tung đủ loại lời đồn về Nam triều, nói họ hung bạo, hễ bắt được lưu dân không có giấy thông hành là giết hết toàn bộ như gian tế, dù sao muốn thảm thế nào thì cứ bịa thế nấy, vả lại hai bên đang đánh trận, bên nào cũng chả tốt hơn bên nào, thật sự đã dừng được thế xuôi nam của lưu dân…
Dương Cẩn không kiên nhẫn:
– Ngươi không thể nói ngắn gọn sao?
Thám báo tự cảm thấy mình đã tóm mười câu thành một câu rồi mà vẫn bị chê bai, cũng rất oan ức.
Gã dùng bản lĩnh nghệ nhân kể chuyện dân gian kể nước miếng văng tung tóe:
– Trước đây có dạo không hiểu vì sao thám báo nơi tiền tuyến phát hiện thỉnh thoảng có lượng ít lưu dân xuôi nam, rỉ rỉ không ngớt, chúng tôi thấy lạ, bắt một đám mới biết, hóa ra ở sông Tương có một lối đi bí mật có thể thông đến một sơn cốc bí mật thưa dấu chân người, quần sơn thấp thoáng, vô cùng bí mật, người bình thường không tìm được. Dần dà có người tụ cư ở đó, trồng trọt và săn bắn để kiếm sống, người có bằng hữu thân thích trong sơn cốc nghe vậy cũng dắt díu người nhà đến cậy nhờ, phải có người trong sơn cốc ra đón mới tìm được đường. Tào mập nghe xong, lập tức nảy sinh một kế, sai Cự Môn và Phá Quân mang theo chúng tôi giả làm lưu dân trà trộn vào, nhóm dò đường đầu tiên đã xác nhận là đường này có thể thông, còn có thể tránh được tai mắt người Nam, chúng tôi mới chia nhóm mà vào, định tụ tập bốn vạn tinh binh ở đó, đánh một cú giáp công trước sau cho tên tặc… cho đại tướng quân phía Nam. Chư vị đại hiệp, lời tôi nói đều là thật, thật đấy!
Vẻ mặt Lý Thịnh không tin.
Thám báo lại nói:
– Chúng tôi vì bảo mật mà bắt hết mấy người ban đầu sống trong sơn cốc lại hết, không ngờ mấy ngày trước có vài kẻ chạy thoát, Cự Môn đại nhân sau khi biết vô cùng tức giận, phái liên tục ba nhóm nhân mã đi truy sát, chúng tôi chính là nhóm cuối phụng lệnh đi, ai ngờ gặp phải các vị, nhất thời…
Lý Thịnh hỏi:
– Các ngươi có bao nhiêu người tới?
Thám báo quanh co úp mở.
Lý Thịnh không phí lời, đưa tay bẻ trật tay gã, thám báo lập tức đau đến mức nước mắt ròng ròng:
– Hai, hơn hai vạn, gần ba vạn nhân mã, những người khác đang trên đường tới.
Chu Phỉ chợt cảm thấy sơn cốc kia sao nghe giống “cấm địa Tề môn” trong lời Mộc Tiểu Kiều quá, vị trí nè, khó tìm nè, mật đạo dày đặc nè… hình như đều khớp, bèn hỏi:
– Ngươi nói sơn cốc kia nằm ở đâu?
Thám báo nghẹn ngào:
– Chỗ đó rất quái đản, người bình thường đi vào dễ váng đầu hoa mắt, chỉ có “đế thính” trong chim ngói bọn tôi là bị ảnh hưởng ít một chút… ờ, đế thính là người mù từng được huấn luyện nhĩ âm, bình thường là cao thủ thám thính dò la tin tức, mỗi đội chúng tôi đều có một đế thính dẫn đường mới có thể thuận lợi ra vào cái sơn cốc tà môn đó.
Gã vừa nói vừa run rẩy dùng ánh mắt ra hiệu, mọi người nhìn theo ánh mắt gã thì thấy một thi thể nằm trong góc, lật qua xem, quả thực người đó không có con ngươi, đúng là mù… nhưng đã không thể nào nghe âm thanh để phân biệt vị trí nữa.
Dương Cẩn bĩu môi:
– Nói vậy là ngươi vô dụng rồi?
Nói rồi, y nhẹ nhàng lần sờ mũi tên sắt trong tay, chậm rãi bước về trước.
– Hữu dụng hữu dụng!
Thám báo vội la lên:
– Chim ngói chúng tôi trước giờ hễ đường đi qua rồi là sẽ không quên, tuy chỗ đó tà môn, nhưng… nhưng nhưng tôi chỉ cần cẩn thận phân biệt, có, có lẽ cũng tìm được, tôi tôi tôi tôi…
Lý Thịnh giơ tay bắn nửa viên thuốc vào miệng thám báo.
Thám báo thình lình nuốt xuống, nghẹn mở to mắt.
Lý Thịnh lộ ra nửa thân xác chết Niết Bàn cổ mẫu mang theo người cho thám báo xem, cười nói:
– Cho ngươi ăn một con Niết Bàn cổ, ngoan ngoãn dẫn đường đi.
Thám báo chim ngói không rõ mấy kẻ giang hồ này dùng chiêu trò ma quỷ gì, sợ vỡ mật, đành gian nan dẫn đường. Lý Thịnh chỉ giải huyệt hoàn khiêu trên đùi gã, lấy dây thừng dài trói dắt gã như dắt chó, để nửa thân trên của gã cứng nhắc đi về trước. Lý Thịnh nói nhỏ với Chu Phỉ:
– Huynh biết muội muốn tìm cấm địa Tề môn, nhưng nếu điều hắn nói là thật thì e mấy người chúng ta không dễ tùy tiện xông vào. Trước tiên phải xem thế nào đã rồi về báo cho cha muội biết.
Chu Phỉ gật đầu.
Lý Thịnh lại nhìn đứa trẻ mà Ngô Sở Sở bế, đứa trẻ kia thoạt trông chỉ mới 2-3 tuổi nhưng nhìn kỹ thì e là nó lớn hơn vài tuổi, do cuộc sống thời loạn lạc khó khăn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên mới vô cùng gầy yếu. Hẳn nó cũng biết ai muốn giết nó ai muốn cứu nó nên ngoan ngoãn vùi vào lòng Ngô Sở Sở, cực kỳ yên tĩnh, không kêu tiếng nào.
Thám báo chim ngói dẫn họ đi trong vùng sơn thủy hết hai giờ, từ giữa trưa tới lúc mặt trời ngả về tây, dù là người luyện võ nhưng nhìn bốn bề cứ nước rồi núi rồi núi rồi nước lặp đi lặp lại mãi cũng sinh ra mệt mỏi. Tuy Chu Phỉ đã sửa cái tật năm xưa ra ngoài không phân biệt phương hướng từ lâu, nhưng hình như cảm giác phương hướng bẩm sinh đã hơi kém hơn người khác, ba năm trôi qua, nàng lại trải nghiệm sự mờ mịt mất phương hướng hồi năm đó ở phụ cận Nhạc Dương thêm lần nữa.
Thám báo vốn run chân, bị nàng đạp một cú ngã sấp mặt, hồi lâu không dậy nổi, bị Lý Thịnh phong bế huyệt câm nên hét cũng hét không ra tiếng, đành mặt đầy sợ hãi liều mạng lắc đầu.
Lý Nghiên chạy tới dưới một cây đại thụ, chỉ vào một cái hố do dấu chân người giẫm ra:
– Chúng ta từng qua nơi này, nhìn nè, ta còn để lại ký hiệu!
Dương Cẩn lạnh lùng nói:
– Chúng ta không để lại ký hiệu cũng nhận ra được nơi nào đi qua rồi.
Lý Nghiên trừng y.
– Người Trung Nguyên các ngươi toàn rề rề rà rà.
Dương Cẩn lẩm bẩm, một phát túm tóc thám báo chim ngói:
– Đi nhầm một lần, ta chém ngươi một đao.
Nói rồi, Dương Cẩn rút từ cổ chân ra một thanh chủy thủ, giơ tay chặt một ngón tay tên thám báo, Lý Nghiên nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn tránh không kịp, giày bị văng vài vết máu, muội ấy thét lên:
– Đồ dã nhân Nam man nhà ngươi!
Ngô Sở Sở muốn che mắt đứa trẻ nhưng không kịp, trong lúc gấp gáp đành bế nó xoay người.
Đứa trẻ không biết bị dọa hay bị sao, chợt giãy khỏi lòng nàng ấy, Ngô Sở Sở xuất thân đại tiểu thư, đâu biết bế trẻ, luống cuống buông lỏng tay, để nó thoát đi.
Đứa trẻ ngã phịch mông ngồi xuống nhưng không để ý, phủi phủi đất rồi tự mình nhảy lên, chạy thẳng tới gần một tảng đá, nhón chân, đưa tay móc móc trong tảng đá kia.