Hữu Nhữ Giai Nhân

Chương 17

Đã tính mời mọi người ở văn phòng luật sư ăn cơm nhưng vẫn là không thành, bởi vì Cận ba và Cận mẹ đột nhiên đến thành phố A. 

Hai người vừa mới về đến nhà, Cận Yên Li liền nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân, hai ông bà mới xuống máy bay, vì thế buổi tụ tập buổi tối biến thành gặp mặt gia trưởng. Hà Dĩ Thâm bình tĩnh tiếp thu, rốt cuộc đã sớm có giác ngộ, nhưng thật ra, so với anh, Cận Yên Li còn khẩn trương hơn. Nguyên nhân không phải bởi vì anh, chỉ là lo lắng ba mẹ sẽ làm khó anh mà thôi. 

Hà Dĩ Thâm tất nhiên là biết tâm tư của cô, chỉ là anh cũng không có biện pháp nói cái gì. Ở một mức độ nào đó, anh cũng cảm thấy bản thân thực quá phận, huống chi bọn họ còn làm ba mẹ, tự nhiên là người luyến tiếc Yên Li phải chịu ủy khuất nhất trên đời này. 

Chẳng qua, cho dù đã có tư tưởng giác ngộ nhất định, ở thời điểm chân chính gặp mặt gia trưởng, ngay cả Hà đại luật sư cũng có chút ít khẩn trương.

Cận ba Cận mẹ nhìn hai người trước mắt đang nắm tay nhau mà nhất thời choáng váng, vốn dĩ xem con gái không chút do dự xuất ngoại, bọn họ còn tưởng cô rốt cuộc đã hiểu ra, cũng vì chuyện này mà vui mừng một thời gian dài. Nhưng cảnh tượng hiện tại như thế này, đứa ngốc cũng đều nhìn ra được tình huống ra sao.

Cận ba Cận mẹ chỉ biết là Cận Yên Li về nước nên đến thăm cô, vốn không tính toán ở lại lâu, hành lý thật sự không có mấy, chỉ có một vali nho nhỏ mà thôi. Cho nên Hà Dĩ Thâm liền đề nghị đi ăn cơm trước, Cận ba và Cận mẹ cũng không có phản đối, người mà muốn cùng ở bên cạnh con gái của bọn họ, nói như thế nào thì cũng muốn khảo sát thật tốt mới được.

Hà Dĩ Thâm là người có tính cách ít khi dùng khuôn mặt tươi cười để đón tiếp người khác, lại kiêu ngạo, cho nên cũng khó trách Cận Yên Li sẽ lo lắng anh và ba mẹ mà ở chung sẽ không tốt lắm. Chỉ là cô đã xem nhẹ trình độ nghiêm túc của Hà Dĩ Thâm, nếu anh đã muốn cùng cô ở bên nhau thì ba mẹ cô tự nhiên cũng chính là ba mẹ của anh. Khiến anh đi lấy lòng ba mẹ người khác có lẽ không dễ dàng, nhưng nếu là ở trước mặt ba mẹ của bản thân thì lại không giống nhau, chỉ cần thiệt tình, thì có cái gì ngăn cách mà không tiêu trừ được? 

Cho nên, dù chỉ sau có một bữa cơm, Cận Yên Li rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ba mẹ mình nhìn Hà Dĩ Thâm đã có điểm khác biệt. Nhưng khi biết được Cận Yên Li đã dọn đi sống cùng Hà Dĩ Thâm thì toàn bộ hảo cảm vừa mới vất vả xoát được lại biến thành giá trị âm.

Sắc mặt Cận ba khá nặng nề, muốn Hà Dĩ Thâm cùng vào thư phòng nói chuyện. Tuy Hà Dĩ Thâm không có tỏ vẻ gì nhưng Cận Yên Li vẫn không yên tâm. Nhưng mà cô càng như thế thì Cận ba lại càng tức giận hơn.

Hà Dĩ Thâm cầm bàn tay Cận Yên Li đang kéo ống tay áo mình:" Yên Li, em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì khiến bác trai tức giận."

Mắt thấy chồng cùng con gái giằng co, Cận mẹ vẫn đang đứng một bên bất đắc dĩ, khi nhìn thấy một màn như vậy thì trong mắt hiện lên tia vừa lòng. Bà đi qua cầm tay con gái:" Để cho hai người đàn ông bọn họ nói chuyện của mình, con với mẹ đã lâu không gặp, không có lời nào muốn nói cùng mẹ sao?" 

Phản ứng đầu tiên của Cận Yên Li là xem Hà Dĩ Thâm, động tác phản xạ này khiến sắc mặt Cận ba lại đen thêm một chút. Cận mẹ nhìn mà buồn cười, kì thật đau lòng con gái nhất chính là Cận ba người luôn tỏ ra đứng đắn nghiêm túc, bình thường người hay nhắc đến con gái cũng là ông, cho dù cô đã hai mươi lăm nhưng ở trong mắt ông, con gái vẫn không lớn là bao, vẫn là bộ dáng cần ông bảo bọc che chở. 

Bất đắc dĩ lắc đầu, Cận mẹ ở bên tai Cận Yên Li nhẹ giọng nói một câu, Cận Yên Li liếc nhìn biểu tình của ba một cái, do dự một chút mới buông tay mình ra.

Cận ba hừ một tiếng, lúc này mới đi về phía thư phòng. Hà Dĩ Thâm mỉm cười với cô rồi cũng đi theo phía sau Cận ba.

Còn lại Cận mẹ đi vào phòng ngủ của con gái, nhìn đến bên trong trống rỗng mới thở dài một hơi:" Yên Li, tuy mẹ không phản đối con dũng cảm theo đuổi điều mà chính mình muốn, nhưng con thật sự xác định không phải cậu ấy thì không thể hay sao?" 

Cận Yên Li mím môi:" Mẹ, con đã sớm xác định, đời này, trong lòng con chỉ cất chứa một người là Hạ Dĩ Thâm mà thôi."

Cô biết bản thân là được ăn cả ngã về không, quá mức liều lĩnh, nhưng đây là điều duy nhất trên đời này mà cô cam tâm tình nguyện cũng thực cố chấp, cô không muốn từ bỏ. 

" Con nha." Cận mẹ lôi kéo tay con gái ngồi xuống:" Con là do mẹ sinh ta, mẹ làm sao không hiểu biết con? Ba con cũng là đau lòng con mà thôi, nên con đừng tạo khoảng cách với ba." 

" Con biết." Cận Yên Li ngượng ngùng cười:" Kì thật, tuy trước mặt con ba luôn nghiêm túc, nhưng con vẫn nhớ rõ bộ dáng của ba khi con bị bệnh hồi nhỏ, thật sự là gấp đến độ muốn khóc." 

"Đúng nha." Cận mẹ bật cười:" Khi đó ba con cũng thật ngốc, bác sĩ đều nói thân thể của con chỉ là bị suy yếu, cho nên thoạt nhìn bệnh tình có điểm nghiêm trọng mà thôi, vậy mà ông ấy trông như trời sập đến nơi rồi không bằng..." Cận mẹ bất giác nói không nên lời, khi đó bị dọa sợ đâu chỉ một mình ông? Rõ ràng chỉ là cảm lạnh nho nhỏ, ở trên người Cận Yên Li lại biến đổi bất ngờ. Ấy vậy mà cô nhỏ như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn không khóc không nháo, nếu không phải nhìn thấy cô cả đêm không ngủ được, bọn họ cũng không biết con gái mình khó chịu như vậy. 

Cận Yên Li nhẹ nhàng ôm lấy mẹ:" Mẹ, thực xin lỗi."

Cận mẹ vỗ vỗ cô:" Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì đâu, chỉ cần con sống tốt, mẹ và ba con liền an tâm."

" Ân, con sẽ sống tốt." Cận Yên Li cam đoan với mẹ, cũng là cam đoan với chính bản thân mình:" Mẹ, con và Dĩ Thâm cũng sẽ sống thật tốt." 

" Có lời cam đoan này của con thì mẹ còn gì phải lo lắng nữa đâu." Cận mẹ sờ sờ mặt con gái:" Đúng rồi, cậu ta không có bắt nạt con đấy chứ?" 

Cận Yên Li ngẩn người mới phản ứng ý tứ của mẹ là gì, không khỏi đỏ mặt:" Mẹ ~"

Sắc mặt Cận mẹ không hề thay đổi, truy vấn đến cùng.

Cận Yên Li bất dĩ lắc đầu, chỉ phải nói:" Không có, Dĩ Thâm, anh ấy... rất tôn trọng con."

Lúc này Cận mẹ mới nhẹ nhàng thở ra:" Yên Li, con cũng đừng cảm thấy mẹ phong kiến, tuy nói, theo những gì mẹ quan sát, Dĩ Thâm tuy trẻ tuổi nhưng vẫn là đáng tin cậy. Dù vậy thì con là con gái, cần phải quý trọng lấy bản thân một ít, có biết hay không?"

"Con biết, mẹ, mẹ đừng lo lắng."

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện một lúc, khi kim đồng hồ điểm 10 giờ thì Cận ba cùng Hà Dĩ Thâm mới từ thư phòng đi ra. Cận Yên Li xác định thần sắc của Hà Dĩ Thâm vẫn bình thường, còn Cận ba lại lộ vẻ mặt vừa lòng mới thoáng yên tâm.

Cũng không biết Dĩ Thâm và ba rốt cuộc nói cái gì, nghĩ tới lúc Dĩ Thâm mang mình từ trong nhà ra ngoài, ba cũng không hề phản đối chút nào, Cận Yên Li liền cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Dĩ Thâm." Cô nhìn người đang lái xe:" Anh với ba nói gì vậy?" Cô rất tò mò a.

Hà Dĩ Thâm lại lắc đầu:" Đây là bí mật giữa anh và bác trai, không thể nói."

" Anh với ba vừa mới nhận thức liền có bí mật, vậy anh cùng những người khác, chẳng phải là có rất nhiều bí mật hay sao?"

Hà Dĩ Thâm liếc nhìn cô một cái, nghiêm túc nói:" Anh không có nhiều bí mật lắm, nhưng nếu em muốn biết, anh có thể nói toàn bộ cho em."

Vốn chỉ là một câu vui đùa, nhưng anh lại cứ trả lời một cái nghiêm túc như vậy khiến trong lòng Cận Yên Li cảm thấy trướng đến tràn đầy, có chút muốn khóc.

" Dĩ Thâm, em có thể ôm anh không?"

Hà Dĩ Thâm thở dài:" Yên Li, anh đang lái xe."

"...?"

" Hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để nhào vào lòng anh."

Nguyên bản tâm tình đang dâng trào cảm động liền biến mất không thấy, Cận Yên Li ngồi thẳng, không muốn nói chuyện.

Hà Dĩ Thâm cười cười, cô không cần biết anh và bác trai đã nói những gì, cô chỉ cần cứ vô lo vô nghĩ như vậy, để anh đem tất cả thời gian thua thiệt cô đều bù đắp lại là được rồi.