Tĩnh An vương phi đem Diêu Kế Tông từ
trên xuống dưới đánh giá một lần, sắc mặt khó coi nói, “Tục danh của thế tử, ngươi to gan dám gọi thẳng không hề cố kỵ như vậy sao?”
Diêu Kế Tông còn chưa minh bạch, “Tại sao không thể? Tên không phải để cho người ta gọi sao?”
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được, âm
thầm đá hắn một cái, hàm ý nhắc nhở: đây là xã hội phong kiến, không
phải tên ai cũng có thể gọi ra.
Cuối cùng xem như Diêu Kế Tông không quá
khờ khạo, bị nàng đá một cước liền tỉnh hồn lại. Người ta nói nhập gia
tùy tục, không thể không nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi vương phi, ta
nhất thời không chú ý, sau này nhất định sẽ chú ý”.
Lời xin lỗi này có cũng như không, vương
phi oán không được, sắc mặt càng lúc càng không vui. Nàng không thèm để
mắt đến Diêu Kế Tông thêm nữa mà ngược lại hướng về phía Nguyễn Nhược
Nhược lên tiếng, “Nguyễn cô nương, ngươi tại sao lại mặc nam trang ra
cửa? Nữ nhi phải ra dáng nữ nhi, ngươi cứ ăn mặc thế này chạy nháo ngoài đường thật là bất nhã”.
Công tâm mà nói, vương phi nói mấy câu đó cũng không hẳn là gây sự, nhưng ý tứ có thể nghe ra được. Nguyễn Nhược
Nhược trong lòng nổi lửa nhưng cố nhịn xuống. Nhịn không được liền lườm
sang Diêu Kế Tông, một hồi uất ức mới nói nên lời, “Vương phi nói chí
phải, ta ngày sau sẽ mặc nữ trang ra đường!”
“Để vậy nhìn cũng xinh đẹp mà! Các tiểu
thư khuê các làm sao có được dáng vẻ hoạt bát khỏe khoắn như thế này,
tại sao lại gọi là bất nhã!” Lý Hơi mở miệng bênh vực nàng. Hắn thật sự
không thể dễ dàng tha thứ cho người bên ngoài dám nói nữ nhân hắn yêu
thương là không tốt, chỉ là…người kia là mẫu thân của hắn.
“Hơi Nhi…” Vương phi nóng nảy, con ruột lại không hướng về phía nàng lại hướng người ngoài.
Lý Hơi cũng biết mình có điểm không phải, liếc mắt nhìn sang mẫu thân, ánh mắt áy náy vô hạn nhưng hoàn toàn
không hối hận. Hài tử lớn lên chính là như vậy, đủ lông đủ cánh là bay
đi mất, không cách nào quản được.
Vương phi trong lòng chùng xuống, trực
giác báo cho nàng biết rằng hai người kia là phần tử nguy hiểm, càng
nhanh tránh xa càng tốt. Nàng quyết định thật nhanh, đem rèm xe kéo
xuống, không thèm để ý đến Diêu–Nguyễn hai người mà hướng Tần Mại ngồi
đầu xe lên tiếng, “Tần Mại, trở về phủ”.
“Chờ một chút”, Lý Hơi chồm qua vén rèm
xe lên lần nữa, “Diêu Kế Tông, ngươi tìm ta có việc?” Lời nói tuy là
hướng về Diêu Kế Tông nhưng ánh mắt dán chặt lên gương mặt Nguyễn Nhược
Nhược không chớp lấy một cái. Vương phi một bên thấy rõ thần sắc của
hắn, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.
Diêu Kế Tông liếc mắt sang Nguyễn Nhược
Nhược bên cạnh, thấy nàng khẽ lắc đầu. Suy nghĩ một chút, chỗ này còn có vương phi, quả thật không nên gọi hắn đi cùng, Diêu Kế Tông liền nói,
“Không có chuyện gì, chẳng qua là thấy xe ngựa của ngươi nên lên tiếng
gọi thôi!”
“Chỉ vậy thôi hả?!” Lý Hơi thoáng lộ vẻ
thất vọng. “Ta còn tưởng rằng các ngươi có chuyện muốn tìm ta chứ”. Chớp mắt một cái, hắn trông thấy trên xe ngựa có chở đồ, “Đây là khinh khí
cầu phải không? Các ngươi muốn đi…nữa hả?” Lời nói chỉ thốt lên một nửa, nửa còn lại nuốt xuống, ánh mắt Lý Hơi không tự chủ liếc sang vương phi một cái rồi lại chuyển lên người Diêu Kế Tông, “Ta đi cùng với các
ngươi, được không?”
Diêu Kế Tông dĩ nhiên không có ý kiến,
nhưng…hắn dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Nhược Nhược, rõ ràng là nàng cự tuyệt. Suy nghĩ một chút, Diêu Kế Tông liều mạng chủ trương. “Ngươi có thể đến được thì cứ đến, chúng ta đang cần trợ thủ đây!”
Lão thiên a…Nguyễn Nhược Nhược lấy tay vỗ trán, một mặt nhức đầu với cái chủ trương của tên họ Lưu này, một mặt
chống chọi với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của vương phi…Tuy nhiên,
trong lòng nàng cũng thoải mái không ít: cũng không phải là ta lôi kéo
con ngươi nha! Ngươi không lườm người khác lại quay sang lườm ta là có ý gì nha!
Lý Hơi cực kỳ vui sướng hướng cửa xe định nhảy xuống thì lại bị vương phi ngăn cản, “Hơi Nhi”, thanh âm chưa bao
giờ tàn khốc hơn, “Ngươi nên trở về phủ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung,
đừng quên hôm qua phụ thân ngươi đã nói muốn đích thân kiểm tra tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi xem có tiến bộ hay không.”
Ngày mùa hè ánh mặt trời sáng chói, vẻ mặt Lý Hơi tựa như hoàng hôn bất ngờ sụp xuống, hào quang trong nháy mắt liền xám xịt.
“Nếu Tiểu vương gia có sự vụ trong người, chúng ta cũng không dám làm chậm trễ. Vương phi, cáo từ”. Nguyễn Nhược
Nhược quyết định thật nhanh, thúc giục Diêu Kế Tông đánh xe chạy mau.
Nơi này không nên ở lâu, nàng đã mơ hồ nhận thấy phong ba bão táp đang
kéo đến cùng với tiếng sấm nổ ầm ầm.
Lý Hơi giống như hóa thạch ngồi nhìn xe
ngựa Diêu Kế Tông dần dần đi xa. Vương phi trông thấy bộ dáng bây giờ
của hắn cũng không đành lòng, giọng điệu mềm xuống, “Hơi Nhi, ngươi là
hài tử mà phụ mẫu gửi gắm kì vọng, tất cả tâm huyết của chúng ta đều
đặt lên người của ngươi, ngươi không thể làm phụ mẫu thất vọng. Mẫu thân biết ngươi rất đau khổ, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì
ngươi, ngươi không thể không hiểu tâm tư của phụ mẫu, nghe không?”
Lý hơi cắn chặt hàm răng, hồi lâu không
nói lời nào. Một lúc lâu sau mới chậm rãi từng chữ từng một nói, “Phụ
mẫu đều muốn ta tốt, nhưng chẳng ai chịu nghĩ cho ta”.
“Hơi Nhi” Vương phi ngạc nhiên.
“Ta không hiểu, ta rất không hiểu, ta phi thường không hiểu”, Lý Hơi chợt mất kiểm soát, cơn giận trong nháy mắt
như cuồng phong ập tới, hắn ức chế không được, hết thảy đều bật thốt
lên: “Ta bị mọi người sắp đặt đủ rồi, ta muốn làm điều ta muốn, ta phải
sống vì chính ta nữa”.
Nói vừa xong, hắn mặc kệ xe ngựa đang
chạy mà đột ngột mở cửa xe nhảy xuống. May là thân thủ của hắn rất tốt,
bình yên đáp xuống, sau đó lập tức như gió lốc hướng về phía xe ngựa
Diêu Kế Tông mất hút chạy đi. “Hơi Nhi, Hơi Nhi, ngươi trở lại đây!”
Vương phi vừa tức vừa vội, ngồi trong xe rướn cổ gọi. Gọi thế nào được!
Lý Hơi giống như ngựa hoang mất cương, bỏ chạy một mạch không thấy bóng
dáng. Vương phi vội vàng phân phó Tần Mại, “Tần Mại, nhanh nhanh, nhanh
đuổi theo đi!”
Lúc Lý Hơi đuổi đến nơi thì xe ngựa của
Diêu Kế Tông vừa quẹo vào con đường dẫn đến Diêu phủ. Thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai người đều ngây ngốc. Lý Hơi cũng không kịp nói gì, trong lòng biết phía sau chắc chắn có truy binh, hắn nhanh nhẹn
nhảy lên xe, đem Diêu Kế Tông từ trên giá xe đẩy ra phía sau, “Để ta
đánh xe”.
Lý Hơi giục ngựa quả thật so với Diêu Kế
Tông nhanh hơn nhiều, roi ngựa quất xuống, những con ngựa phóng đi. Một
chiếc xe chở ba người ào ào lao ra khỏi Trường An thành, hướng ngoại
thành vọt đi.
Diêu Kế Tông nhịn không được liền hỏi: “Lý Hơi, không phải ngươi không thể tới được sao? Tại sao lại chạy đến đây?”
Lý Hơi đáp đơn giản, “Không đến được cũng đến.”
Diêu Kế Tông nhịn không được ở sau lưng
hắn giơ ngón tay cái lên, thọc Nguyễn Nhược Nhược đang ngồi phía sau
lưng, ánh mắt ngầm hỏi ý kiến nàng. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, trực
tiếp nói với Lý Hơi.
“Lý Hơi, ngươi như vậy là làm khó ta rồi. Mẫu thân của ngươi sẽ không trách ngươi, chỉ là đem hết tội danh đổ lên đầu ta nè. Không chừng ngày mai lại tới tìm ta, đem ta biến thành hồ ly tinh.”
Lý Hơi nghe được ngạc nhiên, “Lại đến? Mẫu thân ta đến tìm ngươi rồi sao?”
Nguyễn Nhược Nhược ngậm miệng, nếu để hắn biết những lời mẫu thân hắn chất vấn nàng, e là ngoài cái mũ hồ ly tinh còn bị chụp thêm tội danh ly gián.
Lý Hơi thấy nàng không trả lời cũng không hỏi nữa. Hắn không tự chủ nắm chặt tay, ngừng một chút mới nói, “Ngươi
không phải là hồ ly tinh, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào nói ngươi
như vậy, cho dù người đó có là phụ mẫu của ta.” Ngữ khí kiên định như
bàn thạch, không thể dời đi.
Diêu Kế Tông ở phía sau nghe xong liền vỗ vỗ lên vai Nguyễn Nhược Nhược nói, “Yên tâm đi, Tiểu Nguyễn đồng chí,
sau này có Tiểu Lý đồng chí bảo kê ngươi, vương phi sẽ không thể làm gì
ngươi nữa đâu, không cần lo lắng vô ích!”
Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược
cũng không thể làm gì hơn. Giả sử lúc này Lý Hơi chịu trở về thì vương
phi cũng vẫn đem vài cái mũ chụp lên đầu nàng, tội danh hồ ly tinh
này…chạy không thoát rồi. Dù gì cũng chỉ là một cái hư danh, chẳng sao
hết! Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược không thèm nghĩ tới nữa, vui vẻ theo hai
nam nhân ra khỏi thành.
Diêu Kế Tông tràn đầy mong muốn để Lý Hơi chiêm ngưỡng phong thái lẫn kiến thức về khinh khí cầu, sau khi tháo
xuống xe ngựa liền bô lô ba la nói không ngừng, cuối cùng lại phát hiện
quên mang đá lửa. Hắn bực mình dậm chân không dứt, “Tại sao ta lại quên
không mang đá lửa, tại sao ta lại quên không mang đá lửa?…”
Nguyễn Nhược Nhược cười nhạt, “Thời khắc
mấu chốt liền bị ngươi làm hỏng, ngươi đúng là…hăng hái bừng bừng đòi
bay thử, kết quả một tấc cũng không nhấc lên được.”
Lý Hơi có chút tiếc nuối, nhưng cũng
không lo, có Nguyễn Nhược Nhược đứng cười một bên thì cho dù chưa bay
lên trời thì hắn cũng giống như đang “cưỡi mây lướt gió”.
Diêu Kế Tông ném đống đồ trên tay xuống,
nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nói, “Ta đi đến vùng phụ cận một chút,
xem có thể mượn đá lửa được không”, hắn vừa nói vừa leo xe ngựa, tự đánh xe chạy mất.
“Ê…Ê…” Nguyễn Nhược Nhược đuổi theo xe
ngựa mấy bước nhưng không thể làm gì để hắn dừng lại. Nàng làm sao không biết tên tiểu tử đáng chết kia bỏ rơi nàng và Lý Hơi ở đây là để tạo cơ hội cho bọn họ ở một mình với nhau. Tên này, kỹ thuật se tơ hồng quả
thật chuyên nghiệp a! Hắn hoàn toàn có thể mở công ty mai mối hôn nhân
được rồi!
Lý Hơi cũng không nhạy bén cho lắm, vẫn
xông lên phía trước xe ngựa hô to, “Ngươi mau trở lại đi, nơi này phương viên trăm dặm không có bóng người, ngươi không tìm được đá lửa đâu!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được chỉ biết
cười khổ, Diêu Kế Tông đằng kia cũng lắc đầu cười không ngớt, “Lý Hơi
nha Lý Hơi, người đúng là tiểu tử ngốc, ca ca đây đang giúp ngươi vậy mà ngươi cũng không nhìn ra!”
Thấy Nguyễn Nhược Nhược cười như mếu, Lý
Hơi mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cũng không ngốc, một lúc sau liền
hiểu được ý tứ của Diêu Kế Tông. Mặt hắn bắt đầu hồng lên, hai bên tai
đỏ rực. Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng không dám nhìn hắn chăm chú, sợ
làm khó cho hắn. Nàng lửng thững hướng phía trước bước đi, Lý Hơi mặc dù không nói lời nào nhưng cũng bám theo sau nàng, nửa bước không rời.
Mùa hè trên thảo nguyên thật xinh đẹp.
Thảm cỏ chạy dài mấy trăm dặm xanh ngát một màu, tựa như lụa, tựa như
hơi thở của thảo nguyên. Nguyễn Nhược Nhược trông thấy vô số loài hoa
dại rực rỡ đầy màu sắc, sau một hồi công phu, trên tay nàng đã cầm một
bó hoa đủ màu. Lý Hơi ở một bên ngắm nhìn nàng, một bên đưa tay hái
theo. Hai người vừa đi vừa hái, sau khi đi được một một đoạn đường liền
ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Hơi đem bó hoa dại trong tay mình đưa cho
Ngưyễn Nhược Nhược, hắn không nói gì nhiều, chẳng qua là vài lời nho
nhỏ, “Là ngươi chưa có, cho ngươi”.
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Nhược Nhược
mới chú ý tới, quả thật những đóa hoa trong tay hắn đều là thứ nàng chưa có. Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mỉm cười nhận lấy, “A, ngươi cũng
thật tỉ mỉ. Những phần tử ta để lọt lưới đều bị ngươi bắt trở về!”
Được nàng khen một câu, Lý Hơi từ nội tâm đến ánh mắt đều cười, tựa như một đóa hoa nở rộ. Ánh mặt trời chói sáng rơi lên người hắn tựa như ánh sao lóe sáng giữa trời đêm, thần thái như vậy…Nguyễn Nhược Nhược quả thật hoa mắt. Cảm thấy mình đang bị thu hút, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi không dám nhìn tiếp. Lại nghe Lý Hơi ấp a ấp úng hỏi, “Cái…kia…hoa hồng, ngươi thích không?”
Bị hắn hỏi, Nguyễn Nhược Nhược mới nhớ
tới, “Đúng nha! Ngươi có thể tìm thấy hoa hồng sao? Loại hoa này ở đời
Đường cũng có sao?”
“Có chứ, chỉ là không nhiều lắm. Ta đã
cho người đi cả thành Trường An tìm về. Ta dám nói tất cả hoa hồng tại
Trường An thành bây giờ đều tập trung ở Lưu Tiên Cư”.
Nguyễn Nhược Nhược sau khi nghe xong,
nhịn không được liếc nhìn hắn, gương mặt trẻ trung tuấn tú này…đều vì
nàng mà tươi tắn đến dường này sao! Lúc mới bắt đầu bao giờ cũng tuyệt
vời như vậy, làm cho người ta vui sướng…rồi sau đó, tình cảm mới mẻ ban
đầu trôi đi, sẽ có một ngày ta phải rơi lệ! Tình yêu, vừa là một thung
lũng lãng mạn vừa là một chuyện lãng phí.
“Lý Hơi, ngươi không cần thiết phải làm như vậy.” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu khuyên hắn.
“Ngươi có thích không?” Lý Hơi cố chấp hỏi,
“Thích, ta thích, nhưng ta không hy vọng ngươi lại mang đến nữa.”
“Tại sao? Nếu như ngươi thích tại sao lại không muốn nhận nữa?”
“Bởi vì ta không muốn thích nhất thời rồi tương lai sẽ khóc cả đời”.
“Ta sẽ không để cho ngươi khóc”, Lý Hơi vô cùng trịnh trọng nói ra một câu.
Nguyễn Nhược Nhược trầm mặc, tiểu vương
tử hoàng tộc này, hắn cơ hồ vẫn còn là một hài tử. Lời hứa hẹn của hắn
dù có là thật, nhưng cũng sẽ giống như mây trôi qua không để lại dấu
vết. Thời gian lưu chuyển, điều gì sẽ rời đi, điều gì sẽ ở lại. Bởi vì
có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần hắn muốn là có thể làm được.
Thấy nàng không nói lời nào, Lý Hơi tự
động nói luôn, “Diêu Kế Tông nói…” vẫn là thói quen lôi Diêu Kế Tông ra, “Ở thời đại của các ngươi, khi nam tử ái mộ một nữ nhân sẽ tặng hoa
hồng và chocolate cho nàng, chính là đại diện cho tình yêu lãng mạn và
ngọt ngào. Ở triều đại của chúng ta…không có cái chocolate này, nhưng ta kiếm thứ đường khác…ngọt nhất tặng ngươi. Xem như cũng giống nhau đi.
Ngươi có thích không?…Có thể…không?”
Lý Hơi đem tình yêu của mình toàn tâm
toàn nói nói ra, giống như hài tử ngây thơ đem món đồ chơi yêu thích của mình trao tặng, cái này…ngươi thích không? Tặng cái kia…ngươi thích
không? Đem tặng hết vẫn còn e sợ người khác không hài lòng, nhất định
phải hỏi cho được. Nguyễn Nhược Nhược mặc dù quyết ý kiên định cự tuyệt
hắn, nhưng hảo ý này…đối với một người không muốn xa rời mình mà nói,
làm sao nàng có thể nhẫn tâm một lời đẩy hắn ra xa?
Nàng vội vàng đánh trống lảng, “Đi lâu như vậy, ngươi có khát không?”
“Được rồi, ngươi khát phải không? Gần đây có nguồn nước, mà sao Diêu Kế Tông vẫn chưa trở lại?” Lý Hơi đứng lên,
hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn xem có bóng dáng chiếc xe ngựa nào chạy tới hay không?
Nguyễn Nhược Nhược đưa tay bứt ngọn cỏ
xanh bên cạnh, lau sạch bùn đất rồi đem lên miệng nhai nhai. Giọt chất
lỏng ứa ra, ngòn ngọt thanh diệu. Lý Hơi vừa xoay đầu liền thấy, hắn
ngây người, “Cỏ này…có thể ăn sao?”
Lý Hơi vốn đang có chút chần chừ, nhưng
vừa nhìn thấy nụ cười quái gở trên mặt Nguyễn Nhược Nhược liền không
chút do dự đem nửa đoạn cỏ xanh từ trên tay nàng bỏ vào miệng nhai.
“Mùi vị thế nào?”
“Cũng được, nhàn nhạt, hơi ngọt một chút. Đây là cỏ gì vậy?” Lý Hơi còn tưởng nó khó nhai, nhưng ngược lại khá ngon.
“Ở địa phương của chúng ta, cỏ này gọi là Căn Thảo. Khi còn bé chúng ta thường đào nó ăn để giải khát. Bây giờ
không có nước, chúng ta ăn tạm vậy. Lại đây, ta chỉ cho ngươi, cỏ này
nè…”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ một bụi Căn Thảo,
chỉ dẫn rõ ràng cho Lý Hơi rồi hai người trên thảo nguyên chia nhau đào
bới Căn Thảo ăn. Lý Hơi từng có kinh nghiệm ngộ độc dâu dại nên lần này
chững chạc hơn, nhổ được cọng cỏ nào liền không vội ăn mà nhất thiết bắt Nguyễn Nhược Nhược xác nhận rồi mới ăn. Nguyễn Nhược Nhược cũng không
dám tùy tiện, phân biệt kỹ lưỡng rồi mới nói với hắn, “Đúng rồi, đúng
rồi, xem như kiến thức sinh vật của ngươi đã khá hơn một chút. Những thứ này hoàn toàn có thể ăn.”
Lý Hơi vui vẻ ra mặt, nụ cười kia sáng
ngời như ánh mặt trời. Đem tay hái thêm một mớ Căn Thảo nữa, lau sạch
rồi đưa hết cho Nguyễn Nhược Nhược, “Nè…cho ngươi ăn!” Nguyễn Nhược
Nhược ngây ngốc, bật cười nói: “Không cần đâu, ta ăn nhiều rồi, một mình ngươi ăn đi”.
Lý Hơi cố chấp không chịu rút tay về,
“Cho ngươi ăn”. Đôi mắt hắn đang chân chính gào thét lên một câu: Chỉ
cần là của ta, ta nhất định sẽ đem đến thứ tốt nhất cho ngươi.
Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhận
lấy, hai người sóng vai ngồi xuống ăn mớ Căn Thảo mà Lý Hơi đã hái. Một
hồi sau, Lý Hơi đột nhiên nói, “Ngồi ở nơi hoang vắng này ăn Căn Thảo
với ngươi còn hơn ngồi ở vương phủ ăn sơn hào hải vị.”
Đối mắt hắn sáng ngời, chăm chú nhìn
Nguyễn Nhược Nhược tựa như đem toàn bộ tình yêu bày dưới chân nàng.
Nguyễn Nhược Nhược mở miệng định nói gì đó liền bị ánh mắt của hắn làm
động tâm. Một tình lang như vậy, nếu không phải sinh trong hoàng thất
thì thật là tốt.
Xa xa thấy Diêu Kế Tông đang đánh xe ngựa chạy tới, Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Đi thôi, ngươi cũng cần
phải về. Ngươi mà không trở về, chỉ sợ ta và lão Lưu gặp nhiều phiền
toái. Lý Hơi, hãy trở lại thế giới của ngươi, Căn Thảo bất quá chỉ là
món ăn ngon nhất thời, ăn nhiều ngươi sẽ nhớ đến sơn trân hải vị. Tin
tưởng ta, ngươi chỉ là một lúc hồ đồ thôi”, ngữ khí của nàng vô cùng ôn
hòa.
Lý Hơi không tự kìm hãm được, tay nắm
chặt thành quyền, thấp giọng nhưng kiên định nói: “Ta sẽ chứng minh, ta
không phải là nhất thời hồ đồ. Ta biết mình muốn gì.”
Hai người không nói gì nữa, cùng nhau yên lặng nhìn xe ngựa đang từ từ chạy tới.