Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 30: Phiên Ngoại Cùng nhau ngắm biển (1)

Edit: Zu

Dư vị nụ hôn hắn đặt lên môi ta giờ vẫn còn thoang thoảng, hơi thở của hắn tựa như những tia nắng chói mắt đang vây quanh ta.

Thân thể trần trụi nằm trên giường vẫn làm ta cảm thấy thực thẹn thùng, nên đành ngồi dậy nhặt chỗ quần áo rơi trên sàn mặc vào.

Khi ta vừa cầm lấy áo sơ mi của mình lên thì hình như cũng có thứ gì đó rơi ra.

Cúi xuống nhìn thì ra đó là một cái ví tiền màu đen.

Hắn nhất định không phát hiện ví bị rơi ra đã chạy đi mua bữa sáng, xem ra là phải tay không mà về rồi, nghĩ vậy ta không khỏi bật cười.

Ví tiền của hắn làm bằng da thật, thực mềm mại, cầm trong tay cũng rất thoải mái. Tuy rằng bên ngoài nó thoạt nhìn thực mộc mạc nhưng chắc chắc là một món đồ hiệu.

Bỗng nhiên ta lại cảm thấy tò mò về những thứ bên trong ví tiền của hắn.

Có thứ gì của hắn mà ta không thể xem đâu? Ta vừa tự hào nghĩ vừa lập tức mở chiếc ví kia ra

Nhưng vừa mở ví ra ta liền thấy hối hận.

Một tấm ảnh chụp bạn gái hắn xuất hiện trước mắt, cô gái một bộ quần áo lụa mỏng màu trắng, dáng vẻ thuần khiết, xinh đẹp, nụ cười trên môi sáng lạn tựa như một thiên sứ.

Hắn là ánh mắt trời luôn tồn tại cùng thiên sứ như vậy đúng không?

Ta cũng mong muốn mình có thể trở thành một thiên sứ, thiên sứ duy nhất được tắm rửa dưới ánh mặt trời.

Ngắm lại tấm ảnh chụp bạn gái hắn, một nỗi bi thương từ đáy lòng ta lại dâng lên.

Mọi người nói hạnh phúc rất ngắn ngủi.

Ta không phải thiên sứ, ta chỉ là một người bình thường được hưởng thụ ánh mặt trời mà thôi.

Nói không chừng một ngày nào đó, ánh mặt trời cùng sẽ bỏ ta mà đi.

Ai có thể nói cho ta, nếu như không có ánh mặt trời ta sẽ sống như thế nào đây?

Đưa ví tiền áp bên cạnh má, ta bi ai nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác hình như có thứ gì đó vừa từ trong ví trượt ra.

Cái gì đó cứng rắn giống thẻ tạp.

Mở to mắt, ta đem chỗ “thẻ tạp” cầm lên xem kĩ.

Thế nhưng tất cả đều là ta.

Đúng vậy, chỗ “thẻ tạp” đó đều là ảnh ta, ta nhớ rõ chúng được chụp lần đi công viên Tú Sơn. Mấy tấm ảnh đã được cắt xén rất cẩn thận đề cho vừa vào trong ví tiền, hơn nữa đều được ép plastic qua một lượt, vừa nhìn là biết chủ nhân của chúng rất quý trọng mấy tấm ảnh.

Ba tấm ảnh rơi ra ngoài, ta lại lật mở từng góc ví tiền của hắn, cuối cùng tìm được tất cả bảy tấm ảnh, toàn bộ đều là ảnh tên Cẩu Hùng chụp giúp ta hôm đi công viên Tú Sơn, có cả tấm ta chụp chung với Triệu Nghị cùng một tấm trông ta cười đến khó coi.

Ta dù có khen thế nào thì cũng chỉ có thể nói một người bộ dạng bình thường, kể cả chụp ảnh cũng chẳng hơn, ảnh chụp so với người thật còn xấu hơn. Tấm ảnh kia lại còn chụp ta cười nhìn đến thật quái dị, ta quả thực không dám tưởng tượng mỗi ngày hắn có tâm tình thế nào khi xem tấm ảnh đó đây. Mà tấm ảnh đó nếu đặt cùng với tấm ảnh chụp bạn gái hắn khi nãy, cái gì gọi là hoa tươi, cái gì kêu là phân trâu thì vừa xem là có thể hiểu ngay.

Nhìn không nổi nữa, ta đem tất cả ảnh của mình bỏ vào túi quần vừa mặc.

Hắn chỉ cần có ảnh bạn gái là đủ rồi, không có ta cũng không sao.

Không biết ta lặng yên ngồi trên giường đã bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.

Thử duỗi lưng, ta đã có thể đứng thẳng dậy, tuy rằng phần eo vừa đau vừa nhức nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng đi lại.

Vừa mở cửa, ta nhìn thấy hắn đứng phía trước trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Ta quên mang ví.”

“Thật không ngờ, ngươi cũng có lúc sơ ý a.” Ta cầm ví tiền đưa cho hắn.

Hắn nhìn qua một chút, sau như đã chắc chắn là ví tiền chưa bị ai mở ra mới hôn nhẹ lên môi ta một cái rồi cười nói “Ta lập tức quay lại.” Xong tiếp tục chạy đi mua bữa sáng.

***

Hắn mua hai chiếc bánh ngọt về, còn có hai cốc sữa nóng đều là thứ ta thích, hẳn hẳn là đã rất hiểu ta r.

Ăn xong bữa sáng chúng ta liền trả phòng, chuẩn bị chậm rãi đi bộ về trường học.

Từ lúc mua bữa sáng về hắn liền có vể như đang có tâm sự, vài lần quay mặt muốn nói gì đó với ta nhưng rồi lại không mở miệng.

Đi trên đường, cả hai đều vô cùng im lặng, chúng ta thật sự rất ít khi như vậy.

Ta nghĩ hắnchắc đã biết ta động vào ví tiền, có phải vì ta thấy ảnh bạn gái hắn nên hắn mới có vẻ không dám mở miệng nói như thế không?

“Tiểu Thụy, mấy tấm ảnh là ngươi lấy đi phải không?” Hắn rốt cục nói ra.

“Đúng vậy” Thật may là hắn không hỏi “Lúc thấy ảnh của bạn gái ta, ngươi nghĩ gì?”

“Tuy rằng nói thế này có chút kì quái, nhưng ngươi có thể mang mấy tấm ảnh đó trả lại cho ta không?”

“Vì sao ngươi lại có ảnh của ta?”

“Lần đó đi công viên Tú Sơn về, ta giúp Cẩu Hùng cầm camera đi rửa ảnh. Ta nhìn thấy vài tấm ảnh của ngươi, cho nên…”

“Mấy tấm ảnh đó xấu như vậy ta không muốn cho ngươi.”

“Không xấu, ta mỗi ngày khi nhớ ngươi đều đem chúng ra ngắm.” Hắn nói xong không để ý là cả hai vẫn đang ở trên đường liền ôm ta.

“Ngươi không phải ngày nào cũng ở cùng ta sao?” Ta muốn rời khỏi vòng tay của hắn nhưng làm thế nào cũng trốn không ra.

“Nhưng là không thể mỗi khắc đều nhìn đến ngươi.”

“Vậy…Vì sao lại có ảnh của bạn gái?”

Câu hỏi của ta lại khiến cho cả hai im lặng.

“Ngươi giận sao?”

Ta quay đi…không muốn nhìn mặt hắn.

Hắn không giải thích gì, mà kéo ta đến một gốc cây ven đường sau đó nói “Chờ ta một chút.”

Qua vài phút, hắn đã trở lại cầm theo một cái bật lửa màu xanh trong suốt.

Lấy ví tiền khỏi túi, hắn lôi tấm ảnh chụp của bạn gái ra, đưa đến trước mặt ta rồi dùng bật lửa đốt tấm ảnh đó.

“Ngươi điên rồi.” Ta gấp đến độ muốn lấy tay đi dập tắt ngọn lửa đang dần dần nuốt trọn lấy tấm ảnh kia nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm ảnh của bạn gái hắn hóa thành tro tàn.

“Ta biết dù giải thích như thế nào cũng là vô dụng, không bằng làm như vậy càng khiến cho ngươi an tâm.”

“Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc còn thích nàng không?”

“Không thích! Không thích! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới tin?” Hắn gấp đến độ luống cuống tay chân “Tấm ảnh này chỉ là một tấm gỗ mã thôi! Những gì ta giấu bên trong mới là thứ ta coi trong nhất, yêu thương nhất! Ngươi còn không hiểu sao?”

Giữa ban ngày lại đang ở bên ngoài mà hắn rống giận như vậy đã đưa tới vô số ánh mắt khác thường của người qua đường, rất nhiều người dùng một loại ánh mắt như thể thấy quái vật để nhìn chúng ta.

Chưa thấy người đồng tính luyến ái ở trên đường cãi nhau bao giờ à? Nhìn cái gì mà nhìn!

Ta rất muốn mắng to lên như thế nhưng lại không thể mở miệng, cuối cùng đành phải theo hắn có ăn ý rời đi chỗ đó.

Chạy được một đoạn khá xa sau chúng ta mới dừng lại.

“Tiểu Thụy, mang mấy tấm ảnh của ngươi đưa trả ta đi.” Hắn vẫn không chịu buông tha.

“Rất xấu, thật sự không muốn để người khác nhìn thấy, đặc biệt là tấm chụp ta cười quái dị kia.

“Đó là tấm ta thích nhất a, người cười tựa như một thiên sứ dưới ánh mặt trời vậy, ta chưa từng thấy ngươi cười như vậy bao giờ.” Hắn ghé vào bên tai ta nhẹ nhàng nói, làm xao động quyết tâm của ta.

“Mắt của ngươi có vấn đề.” Ta đẩy hắn ra, xong mới phát hiện xung quanh là một loạt ánh nhìn khác thường.

Thở dài, cả hai lại tiếp tục luyện tập chạy dài.

Chúng ta cứ như vậy, chạy một đoạn lại tranh cãi một đoạn, tranh cãi một hồi lại chạy tiếp, bất tri bất giác đã chạy về tới trường học.

Rốt cục ta vẫn không trả ảnh lại cho hắn. Không, phải nói là không cho hắn.

Lúc trở lại phòng ngủ, vừa lúc phòng 314 không có một bóng người, hắn kiên quyết kéo vào rồi trực tiếp đưa tay sờ loạn khắp người ta một mạch, cuối cùng tìm ra mấy tấm ảnh ta đút trong túi quần.

“Ngươi yêu ảnh chụp hay yêu người thật hơn hả?” Ta hỏi hắn.

“Ngươi nói xem?” Hắn chọn mi nhìn ta.

“Ảnh chụp.”

Nghe vậy, trong mắt hắn liền hiện lên một tia nhìn đầy dã tính.

“Ta sẽ dùng hành động thực tế cho ngươi biết ta yêu ai nhiều hơn.”

Dứt lời, hắn tiện tay trực tiếp sờ lên chỗ trọng yếu của ta.

“Nhỡ có người về thì sao?” Bị hắn nắn vuốt thoải mái chỉ còn sót lại một chút lý trí, ta hỏi hắn.

“Để bọn họ xem miễn phí cũng được.” Hắn nói xong lập tức nhào tới.

Cuối cùng một chút hút lý trí cũng bị dục vọng nhấn chìm.

***

Ảnh chụp của ta lại về với ví tiền của hắn.

Hiện tại, chỉ cần mở ví tiền của hắn ra là có thể thấy ngay nụ cười “sáng lạn” của ta.

Hắn nói, ta là thiên sứ dưới ánh mặt trời của mình hắn mà thôi.