Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 7 - Chương 5: Mãi định ly thủ (Ngũ)

Trước khi xuất phát, Cơ Diệu Hoa về phòng hảo lâu, quay trở ra, quả nhiên trên mặt lại đắp lớp phấn dày cộm.

Đã thấy y trong dáng dấp ngẩng mặt trước trời, nay nhìn lại điểm trang diêm dúa, có cảm giác gượng gạo khôn tả. Nhưng đó là thói quen của y, Đoan Mộc Hồi Xuân không tiện nói.

Cơ Diệu Hoa kéo cánh tay hắn, nhăn nhở cười bảo: “Sơn đạo trơn trượt, thân thân phải cẩn thận.”

Đoan Mộc Hồi Xuân kìm nén nỗi kích động muốn rút tay về, ánh mắt chăm chăm hướng  phía trước, “Đa tạ Phong chủ quan tâm.”

“Phong chủ?” Khóe miệng Cơ Diệu Hoa nhếch càng cao, nhưng thứ vụt lóe trong mắt tuyệt không phải tiếu ý.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm mắt lại, gắng sức rút tay ra, sau đó nghiêng người, dùng ngữ điệu khách khí đến không thể khách khí hơn nói: “Diệu Diệu thỉnh.”

“Thân thân, ngươi có nhận ra, mỗi lần ngươi gọi Diệu Diệu, phía sau đều thêm một chữ ‘thỉnh’.” Cơ Diệu Hoa bất mãn nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ngươi đa tâm rồi.”

Cơ Diệu Hoa nhìn hắn, khẽ thở dài, xoay người tiến lên sơn đạo.

Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng nói chẳng rằng theo sát y, thẳng đến ranh giới xích sắt trên đỉnh núi Tuyệt Ảnh Phong.

Cơ Thanh Lan lẫn A Bội, A Hoàn quả nhiên đang đứng ở phía đối diện, nhìn vọng tới bọn họ qua sợi xích.

Đoan Mộc Hồi Xuân rời khỏi Thánh Nguyệt giáo còn chưa đến nửa tháng, nhưng hiện tại gặp cố nhân, chợt tưởng như cách biệt mấy đời.

Cơ Diệu Hoa dang hai tay, chớp mắt bảo: “Lại đây thân thân, ta bế ngươi.”

“Không cần.” Đoan Mộc Hồi Xuân hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không nhìn vực sâu vạn trượng phía dưới, thân thể đột nhiên nhảy lên xích sắt nhún nhẹ một cái, liền phóng đi một quãng, cứ thế bật hạ bốn lần, thì đáp xuống đỉnh núi đối diện.

Cơ Diệu Hoa một mực bám sát sau hắn, gần như đến cùng lúc với hắn.

Cơ Thanh Lan vỗ tay khen: “Hảo thân thủ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Sao bằng công tử y võ song toàn.”

Cơ Thanh Lan mỉm cười bảo: “Hai ta xuất sư đồng môn, hà tất phải khiêm nhường.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bất động thanh sắc cười cười. Trước khi đến, hắn cũng dự trù Cơ Thanh Lan có thể đã biết thân phận thật của hắn, nên âm thầm phòng bị, vì thế không mấy kinh ngạc.

A Hoàn và A Bội mỗi người đeo một bao hành lý lớn đứng sau Cơ Thanh Lan, đều quay đi chỗ khác, làm như không thấy Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài trong bụng.

Cơ Diệu Hoa tiến đến bên tai hắn, nhè nhẹ thổi khí, trước khi hắn kịp né tránh, thấp giọng hỏi: “Thân thân có đói bụng không?”

Bữa trưa chỉ ăn một miếng cá, mãi tới giờ, nghiễm nhiên là đói.

Đoàn người tiến xuống núi.

Cổ Tháp Tạp đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ là bị điểm huyệt đạo, không thể cử động.

Cơ Thanh Lan đưa mắt ra hiệu cho A Hoàn, A Hoàn hiểu ý bước tới giải huyệt đạo cho hắn.

Cổ Tháp Tạp lập tức chạy ra sau lưng Cơ Diệu Hoa, kinh hãi khôn xiết nhìn đám người Cơ Thanh Lan.

Cơ Thanh Lan chẳng hề ngượng ngùng cười bảo: “Vừa rồi có điểm đắc tội, hoàn thỉnh Phong chủ đừng trách.”

Cơ Diệu Hoa cười nói: “Thanh Lan thân thân muốn gặp ta, ta mừng còn không kịp, sao có thể trách móc được chứ?” Y dùng tiếng Tây Khương lệnh cho Cổ Tháp Tạp về bếp chuẩn bị thêm vài món ăn, bản thân thì dẫn đoàn người Cơ Thanh Lan vào phòng.

A Hoàn A Bội tức thì lấy khăn từ trong hành lý tùy thân ra lau bàn, sau đó kê một tấm đệm êm trên ghế.

Bấy giờ Cơ Thanh Lan mới ngồi xuống.

A Bội cầm ấm trà trên bàn đi ra ngoài, từ lúc mới vào đến giờ vẫn chưa hề liếc nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân lấy một cái.

A Hoàn lấy lư hương từ trong hành lý ra, thắp lên.

Khi A Bội đem nước sôi trở về, hương khí trong phòng đã dịu cả người, hoàn toàn xóa tan hơi lạnh ẩm thấp.

A Bội nhấc ấm châm ba chén trà, lần lượt đưa tới trước mặt Cơ Thanh Lan, Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân tiếp lấy chén, nhịn không được nói: “Đa tạ.”

A Bội cúi đầu lùi ra sau Cơ Thanh Lan.

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thanh Lan thân thân thích uống nước sôi?”

Cơ Thanh Lan nói: “Pha trà phí thời gian, nếu pha không hợp cách, chẳng thà đừng pha. Phong chủ thấy sao?”

Cơ Diệu Hoa cầm chén lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm đáp: “Giải khát mà thôi.”

Cơ Thanh Lan nói: “Đoan Mộc sư điệt đến từ võ lâm thế gia Trung Nguyên, về điểm này chắc sẽ có cách nhìn khác.”

Bốn chữ ‘Đoan Mộc sư điệt’ rõ ràng là muốn lôi kéo quan hệ, nhưng cẩn trọng nghĩ kỹ, cũng gạt phăng bối phận của Đoan Mộc Hồi Xuân xuống một bật. Người trong võ lâm tối chú trọng vai vế sư môn, nếu Đoan Mộc Hồi Xuân thừa nhận Cơ Thanh Lan là sư thúc của hắn, chỉ e ngày sau phiền phức sẽ nối nhau mà đến.

Đoan Mộc Hồi Xuân điềm nhiên nói: “Gia phụ từng nhắc đến hai việc khiến người nuối tiếc trong đời. Nhất là gia mẫu mất sớm, không thể bách niên giai lão. Nhì là Cơ Vô Thường tiền bối mặc dù có ân chỉ dạy, nhưng lại không muốn nạp người nhập môn.” Câu này dĩ nhiên là do hắn bịa ra. Chuyện một thân y thuật của Đoan Mộc Mộ Dung đến từ Cơ Vô Thường cũng là khi hắn gia nhập Ma giáo, nhìn thấy ghi chép mật mới biết được, Đoan Mộc Mộ Dung chưa từng đề cập trước mặt hắn.

Cơ Thanh Lan hỏi: “Nga? Nếu đã vậy, không bằng ta nhận ngươi làm đồ đệ, xóa bỏ sự nuối tiếc của sư huynh được chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân không ngờ một Cơ Thanh Lan trước nay thấu hiểu nhân ý biết chừng biết mực mà cũng ‘đả xà tùy côn’* (mượn gió bẻ măng), vội bảo: “Tiếc là ta không theo chí hướng đó, đành phụ lòng kỳ vọng của gia phụ.”

Cơ Thanh Lan nói: “Ra vậy, quả thực rất đáng tiếc.”

Đoan Mộc Hồi Xuân có chút không xác định rõ ý y. Nhận hắn làm đồ đệ xem như là muốn thu hắn về cho mình dùng, thế nhưng…ngoài Tê Hà sơn trang thiếu trang chủ, hắn còn mang chức phận Ma giáo trưởng lão. Mà việc y xui khiến Tân Cáp đối đầu với Ma giáo đã bị hắn biết được,  hẳn y phải biết hắn sẽ không chấp thuận, lẽ nào câu nói kia chỉ nhằm để kết nối quan hệ đôi bên? Hoặc giả là, muốn dò thăm thái độ của hắn đối với y?

Cơ Thanh Lan hỏi: “Ta nghe nói ngươi gia nhập Ma giáo?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Minh tôn với ta ân trọng như núi, ta đầu thân vào Ma giáo chính là vì…Hắn.” Nguyên bản hắn định nói vì báo ân, nhưng sực nhớ lời của mình trước đó, bèn miễn cưỡng sửa lại nửa đoạn sau.

Mặt Cơ Diệu Hoa quả nhiên lộ vẻ phật ý.

Cơ Thanh Lan bảo: “Minh tôn đích thực là bậc tuyệt đỉnh nhân vật hiếm thấy.”

Cơ Diệu Hoa hồ nghi hỏi: “Thực sự hảo đến thế?”

Cơ Thanh Lan nói: “Nếu Phong chủ cùng bọn ta đến ước hẹn giữa hồ, hẳn đã có thể gặp được hắn rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhớ đến kết quả cuộc đàm phán của bọn họ. Tuy giữa đường gặp võ lâm nhân sĩ Tây Khương nói rằng Ma giáo đã rời khỏi Tây Khương, nhưng dù gì cũng là tin ven đường, lòng hắn nghiễm nhiên hoang mang bất định. “Thánh Nguyệt giáo lẫn Ma giáo chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhau, không phải dễ mà cả giáo chủ lẫn Minh tôn đều muốn ‘biến chiến tranh thành tơ lụa’, chắc đã bỏ được khúc mắc rồi chứ?”

Cơ Thanh Lan nói: “Nếu được vậy, ắt chảng còn gì tốt hơn. Nhưng tiếc là…”

Đoan Mộc Hồi Xuân vội hỏi: “Tiếc cái gì?”

Cơ Thanh Lan đáp: “Tiếc là nhân sinh có lắm chuyện… không được như ý.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thừa biết y đang nhử, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Cớ sao Cơ công tử lại nói thế?”

Cơ Thanh Lan đáp: “Minh tôn đặt ra rất nhiều yêu cầu cho Thánh Nguyệt giáo, khả năng của giáo chủ không đáp ứng nổi.”



Phùng Cổ Đạo trước giờ tuyệt không chịu thiệt. Lần này Thánh Nguyệt giáo tập kích đại phân đà của Ma giáo, tổn thất phải chịu khó mà tính hết, chẳng trách hắn ‘sư tử đại khai khẩu’. Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ma giáo lần này tổn thất thảm trọng, cũng vượt quá khả năng tưởng tượng của giáo chủ.”

Cơ Thanh Lan lại cười nói: “Xem ra ngươi rất trung thành tận tâm với Ma giáo.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay Cơ công tử đây thì trung thành tận tâm với ai?”

Nét cười trên mặt Cơ Thanh Lan dần dần tiêu thất. Giữa lúc Đoan Mộc Hồi Xuân đinh ninh rằng y sẽ không đáp, y lại lên tiếng, “Vì ân sư đã hàm oan mà chết.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vờ kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn nói Cơ Vô Thường tiền bối?”

Cơ Thanh Lan gật đầu.

“Với y thuật và võ công của tiền bối làm thế nào lại…”Đoan Mộc Hồi Xuân tỏ vẻ kinh hãi.

Cơ Thanh Lan nói: “Dù y có võ công cao đến đâu, y thuật giỏi đến đâu thì cũng là song quyền nan địch tứ thủ. Đối phương nắm trong tay trăm vạn hùng binh, muốn giết một người nào có khó gì?”

Nếu là trăm vạn hùng binh…Vậy Kỷ Huy Hoàng đã loại khỏi danh sách hung thủ được rồi.

Lẽ nào lại chính là lão Hầu gia?

Đoan Mộc Hồi Xuân bỗng thấy nan giải. Lấy quan hệ giữa Minh tôn và Tuyết Y hầu, giữa Cơ Thanh Lan và Tân Cáp, e là Thánh Nguyệt giáo lẫn Ma giáo đều khó có thể giải hòa. Hắn hỏi: “Trăm vạn hùng binh? Phải chăng là đại tướng quân?”

Cơ Thanh Lan bảo: “Không phải đại tướng quân, mà là người có thể điều động đại tướng quân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bật thốt lên: “Hoàng đế?”

Đối với Hoàng đế, bất kể Đoan Mộc Hồi Xuân, hay Minh tôn, thậm chí Tuyết Y Hầu, toàn bộ đều không có hảo cảm. Phàm những ai thông thuộc thế cục ở Trung Nguyên đều biết thực chất Ma giáo với triều đình thủy hỏa bất dung. Từ lúc Tuyết Y Hầu định cư ở Vân Nam, không còn hồi kinh tường thuật chức trách, y liền trở thành cái đinh trong mắt của Hoàng đế. Sự thống hận mà Hoàng đế dành cho y e rằng vượt quá cả Lăng Dương Vương.

Cũng vì thế, việc Cơ Thanh Lan thao túng Thánh Nguyệt giáo đối phó Ma giáo mới càng khó giải bày. Thường có câu: kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nhưng tới tay Cơ Thanh Lan lại biến thành kẻ địch của kẻ địch cũng là địch nhân.

Chương 59 hoàn

* Đả xà tùy côn: Mượn thời cơ, chiếm lợi thế. Cũng chỉ việc thừa cơ phản kích đối thủ (nghĩa tiêu cực)

Điển cố: Phương Nam nhiều chướng khí, xà trùng kiến chuột thường lai vãng. Nhánh trúc mềm,côn cứng. Rắn thạo quấn vật cứng. Dùng côn đánh xà không những vô dụng quả mà còn bị phản hại, xà quấn một vòng, có thể nương theo côn mà lên, giương nanh mổ người. Phàm gặp phải xà cần dùng roi, không thể dùng côn.

“Đả xà tùy côn” thực chất là ‘mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng’. Những lời này ám chỉ kẻ nắm được đúng thời cơ, thuận thế mà làm, tranh thủ kiếm lợi ích hoặc vị thế lớn hơn nữa. Trên quan điểm nhân gian tranh đấu ý chỉ: Kẻ bị công kích giỏi lợi dụng kẽ hở trong đòn của đối phương, linh hoạt phản kích, đẩy đối phương vào bế tắc.