Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 5

“Lão Lưu, bánh trứng kẹp xúc xích nha.”

Theo tiếng thắng xe chói tai rít lên, Lý Mục Trạch duỗi chân ra, ngừng ngay bên cạnh quầy bánh mè trước cổng trường.  

Hắn rất thân thuộc hai người trước mặt này, đại ca là lão Lưu, còn đệ đệ là tiểu Lưu. Tiểu Lưu hay ngại ngùng, ít nói, chỉ cắm đầu cán bột. Lão Lưu thì nhiệt tình hơn, gặp khách đều cười thân thiện, chưa bao giờ tỏ ra sốt ruột. Hôm nay, hôm nay lúc Lý Mục Trạch tới thì đã tối, trời rất nhanh sụp tối, quầy bánh mè của hai huynh đệ họ Lưu chỉ có hắn ghé thăm.

Lão Lưu nhìn hắn một thân tán loạn liền cười cười: “Còn chưa vào lớp sao, anh mới thấy giáo viên đến rồi kìa.”

“Ôi đệch” Lý Mục Trạch cuống cuồng lên, “Quên mất chứ, anh nhanh nhanh giúp em với, không kịp mất.”

Bỗng dưng, hắn như đang nghĩ tới gì đó, quay lại dặn dò: “Cho em hai cái nha.”

“Cả hai đều là bánh trứng kẹp nha.”, hắn móc đống tiền lộn xộn ra, đếm đếm, “Mẹ nó, thiếu mất rồi, vậy cho em một cái bánh trứng kẹp xúc xích, một cái bánh trứng không kẹp gì nha anh.”

Lão Lưu một tay lấy giăm bông: “Có thêm rau không?”

“Thêm, khoai tây bào sợi với dưa leo được không lão Lưu?” Lý Mục Trạch ngựa quen đường cũ đem tiền nhét vào cái hộp nhỏ, liếm môi một cái, bỗng nhiên có chút ngại ngùng, “Nhớ bỏ ớt.”

Lý Mục Trạch là ai, không cay ăn không ngon.

Lão Lưu huýt sáo một cái: “Được rồi, để anh đây băm nhỏ ra cho chú mày dễ nhai.”

“Ai” Lý Mục Trạch vui vẻ ra mặt, “Chuẩn không cần chỉnh.”

Tiểu Lưu nở nụ cười, hỏi: “Mục Trạch của chúng ta gần đây đang yêu cô gái nào đúng không?”

Lý Mục Trạch như một học sinh ba tốt thật sự, vẻ mặt cố nén cười cùng kiêu ngạo, tùy ý ấn còi xe hai lần, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn đạp, vui vẻ nói: “A.”

Không phải cô nương, còn đẹp hơn cả cô nương nữa.

“Chú mua cái này người ta có biết không, người ta đã ăn gì chưa?”

“Em không biết nữa, em chưa thấy người ấy ăn gì cả, với cả em nghe bạn cùng bàn nói người đó không hay ăn giờ này.”

“Bây giờ mấy cô gái thích giảm cân lắm.” Lão Lưu cũng là người hào phóng, “Đây, anh mày miễn phí cho chú mày cái bánh trứng kẹp xúc xích này đấy, đưa cô ấy khẳng định sẽ rất cảm động đấy.”

“A, tốt quá.” Lý Mục Trạch thuận miệng đáp, nhưng rồi như vừa nghĩ ra gì đó lại ngăn lại, “Đừng, em không biết người đó có thích xúc xích không nữa, anh cho vào bánh của em đi.”

“Chú mày cũng tinh tế quá đi.” Lão Lưu ghét bỏ nhìn một cái, “Sao từ thằng nhóc vô tư nhanh nhẹn lại biến thành bà mẹ chu đáo vậy, hay là do chú mày muốn ăn xúc xích đúng không?”

Tình cảm bị người ta nghi ngờ, Lý Mục Trạch liền trừng mắt một cái: “Anh nói cái gì đó, không phải em nên tấn công người ta trước hay sao?”

Lão Lưu thấy hắn như vậy càng vui vẻ hơn, cười to như một đứa trẻ.

Tiểu Lưu cũng trở nên ôn nhu hơn, nở nụ cười trong làn khói của bánh nóng hổi bốc lên: “Thật tốt.”

Lý Mục Trạch vừa bước tới cửa lớp thì chuông vào lớp vang lên. Toàn thân hắn được một cỗ mùi hương bánh mè bao bọc, cả lớp liền quay lại nhìn hắn chằm chằm, ngại chết đi được, hắn cũng không dám đưa mắt nhìn Thẩm Thính Miên, ngượng ngùng chạy bình bịch về chỗ. Giáo viên theo sau bước vào lớp, mặt hắn dãn ra đôi chút.

“Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi hả?” Giáo viên đè thấp giọng xuống, chậm rãi nói từng chữ một làm người nghe đều cảm thấy khẩn trương, “Có một vài bạn học ngày nào cũng chậm chạp, vậy đến lúc thi thì sao? Sao không thấy lúc thi có ai chậm hết? Thật sự coi trường là nhà rồi sao, trực tiếp muốn ăn gì thì ăn sao? Vậy thôi về sau đến nhà ăn đi không tốt hơn à, muốn ngửi mùi cơm như vậy thì đến đó rồi nghe giảng chắc là sẽ hứng khởi hơn nhỉ.”

Lý Mục Trạch bị hắn nói như vậy, mặt mũi đã có chút không nhịn được, nhưng vẫn cố giả vờ tỏ ra thờ ơ, cà lơ phất phơ đi về chỗ. Lưu lão cẩu quay đầu nhìn hắn, trên mặt thập phần hài hước.

Sớm tốt nghiệp một chút đi! Mẹ nó, sao nhiều người quản quá vậy.

Lý Mục Trạch ôm hai bọc bánh ấm trong ngực, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Miên. Bóng dáng Thẩm Thính Miên nhìn qua có chút đơn bạc. Cậu và rất nhiều bạn cùng khóa rất khác nhau, không phải là do thích Thẩm Thính Miên nên mới có cảm giác đó mà chính là cảm giác đó đã thu hút hắn thích cậu ta.

Thẩm Thính Miên rất để ý đến thành tích, Lý Mục Trạch cảm thấy sau này mình và cậu ngồi cùng bàn, cậu sẽ thường xuyên hỏi bài mình. Tưởng tượng thôi cũng đã hưng phấn cực độ rồi.



Tiết Tiếng Anh hôm qua, giáo viên tiếng Anh hỏi Thẩm Thính Miên một câu.

Thẩm Thính Miên đứng lên, gần nửa ngày cũng không nói một lời nào, một lúc lâu sau mới nói: “Em không biết ạ.”

Giáo viên tiếng Anh lại kêu một người khác, mặc cho Thẩm Thính Miên vẫn đứng đó.

Lý Mục Trạch có chút đau lòng, lén nhìn Thẩm Thính Miên vài cái. Không phải đau lòng vì cậu phải bị bắt đứng mà vì cậu đứng sẽ không được thoải mái.

Thiếu niên kiêu ngạo chỉ có đồng loại mới có thể đồng cảm được. Lý Mục Trạch nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Miên, đối phương nhìn thì trông rất an tĩnh, lúc sau lại hồi tưởng lại bộ dạng nói “Em không biết”  mà cảm thấy bộ dạng này quá đáng yêu. Mềm như bông, lại hơi chần chừ, sợ sệt khi phát ra câu “Em không biết”.

Tóc Thẩm Thính Miên có phần bù xù, thấp thoáng bay bay. Lý Mục Trạch cảm thấy người mình thích hình như không phải là người nữa, là tiên mới đúng.

Hắn vui vẻ cầm bánh trong tay, chờ giáo viên lải nhải xong đã rời đi, hắn ngồi xổm xuống, hai mắt liếc về phía cửa, rồi nhanh chóng di chuyển tới chỗ Thẩm Thính Miên.

Cả lớp ngạc nhiên nhìn tư thế kì quái của cán sự thể dục lớp mình.

Thẩm Thính Miên trong lòng ngực đột nhiên xuất hiện đồ vật gì đó nóng hầm hập, cậu sửng sốt quay đầu lại thì thấy Lý Mục Trạch đang nép bên chỗ mình như một con chuột lớn.  

Con chuột bự ấy nhở miệng cười nham nhở.

Thẩm Thính Miên cầm bánh trong tay, còn chưa kịp nhận thức được hương vị của nó thì Lý Mục Trạch đã vút một cái trở về chỗ của mình, bạn học xung quanh hiếu kì nhìn hắn. Lớp trưởng kiêm cán sự tiếng Anh Trương Điềm cầm quyển sách giáo khoa kêu to: “Cán sự thế dục!”

Sáng sớm, Triệu Sâm hắt xì một cái, thuận miệng nói: “Lý Mục Trạch mang đồ ăn cho cậu, cậu trả tên đó bao nhiêu để hắn chạy vặt cho cậu vậy?”

Thẩm Thính Miên cất đồ ăn vừa được mang tới đi, hơi nhíu mày rồi im lặng lật sách.

Lý Mục Trạch vừa đọc sách vừa gặm bánh nướng, trong lòng như mở tiệc, khuôn mặt tuấn tú kia suýt nữa thì không nhịn được mà cười toe toét. Lưu lão cẩu quay đầu nhìn hắn không biết bao nhiêu lần, sau đó ném cho hắn tờ giấy.

Trên giấy viết: Ngày mai tao ăn bánh cầm tay, cho nước chấm salad, không bỏ rau.

Xí, mày là ai mà tao phải mua đồ ăn giùm mày, cút ra xa một tí.

Lý Mục Trạch liếc mắt rồi ném nó sang một bên, đầy cùng là một loại bánh nhưng quá ngọt, ai mà biết có người thích nó chứ.

Tiết đầu tiên là tiếng tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh có dàng người gầy, mặc một chiếc váy rất đẹp, nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn thường xuyên đùa với mọi người trong lớp, và câu cửa miệng mang một chút khẩu âm địa phương của cô đó là: “Do you think so?”

Cô hôm nay tâm tình có vẻ tốt lắm, đặt sách giáo khoa lên: “Nào các em, mỗi người lấy một tờ giấy ra.”

Lại là nghe viết!

Cả lớp đồng thanh rên rỉ: “Cô ơi, ngày quốc tế thiếu nhi mới xong mà!”

Triệu sâm ở bên cạnh nói thầm: “Ngày quốc tế thiếu nhi…chẳng có gì sướng hơn làm một đứa trẻ híc híc.”

Thẩm Thính Miên cũng không thích con nít, nhưng cậu thật sự hâm mộ với khả năng xoay chuyển và làm tiêu biến nỗi buồn của bọn nó.  

Giáo viên tiếng Anh cười cười một cách kỳ quái: “Có chuyện gì sao?”

“Lễ qua…,” Mấy âm thanh tự nhiên yếu dần, “Tụi em bệnh hết rồi cô ơi.”

“Như vậy đi.” Giáo viên tiếng Anh che miệng cười, nói, “Vậy chúng ta chuyển sang viết câu phức, đã đủ đặc biệt để hết bệnh chưa!”

Trong tiếng rên rỉ, Triệu Sâm càu nhàu: “Đệch đệch đệch”.

Triệu Sâm cực kì không thích giáo viên tiếng Anh, cho rằng toàn làm màu thôi.

“Cho tớ một tờ với”, Thấy Thẩm Thính Miên đang xé vở, Triệu Sâm theo thói quen thò tay sang xin một tờ giấy, nói “Một nửa cũng được”.

Thẩm Thính Miên trong quá khứ đã từng rất hào phóng xin gì cũng cho, thế mà hôm nay không biết bị thế nào lại quay sang nhìn hắn: “Cậu cũng có vở của mình mà.”

Triệu Sâm thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng không để ý quá nhiều, lấy vở của mình ra xé một tờ.

Đôi lúc, Lý Mục Trạch không hiểu nổi hết con người Thẩm Thính Miên. Hắn chống cằm, nhìn chằm chằm vào chiếc gáy của Thẩm Thính Miên.



Từ sáng sớm đến lúc hết tiết, Thẩm Thính Miên hình như đều không chạm vào đồ ăn mà hắn đưa. Nhưng hắn cũng không quá để tâm việc cậu có chịu ăn đồ ăn hắn mang tới hay không… Thôi được rồi, nói thật là có để tâm đấy. Nếu Thẩm Thính Miên mà ném mấy thứ ấy đi, hắn khóc mất.

Hắn vẫn có niềm tin là mình vẫn còn cơ hội, chậm rãi từ từ sẽ thấu hiếu Thẩm Thính Miên. Hắn lúc đó vẫn chưa biết được rằng yêu ghét là chuyện bình thường của nhân sinh, chỉ là thích sau đó chuyển qua không thích nữa là quá trình làm Thẩm Thính Miên khó chịu nhất.

Thích một người là chuyện vô cùng khó khăn với cậu, Thẩm Thính Miên cho rằng đây chỉ là giây phút bồng bột của Lý Mục Trạch mà thôi. Chờ khoảng thời gian này qua đi rồi thì sẽ tốt thôi, cậu đang âm thầm tính toán còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày sinh nhật của bà ngoại. Đoạn thời gian này sắp qua rồi, những viên kẹo mà Lý Mục Trạch tặng cậu, cậu không cần nữa. Tất thảy mọi thứ xui xẻo của người chết sẽ có người thay cậu xử lí hết.

Hôm nay có tiết ngữ văn, cô Triệu có hỏi bọn họ, họ nào là hay nhất.

Lý Mục Trạch trong tiết văn thập phần thả lỏng, hắn đang lười biếng nằm bẹp trên bàn thì nghe thấy giáo viên gọi tên Thẩm Thính Miên, tinh thần phút chốc như được lên dây cót lại, tập trung nghe Thẩm Thính nói: “Tiết”.

Tiết?

Lý Mục Trạch có chút mất hứng, đứa nào họ Tiết?

Hắn hồi hộp hỏi bạn cùng bàn: “Lớp chúng ta có ai họ Tiết hả?”

Bạn cùng bàn hắn cũng ù ù cạc cạc không biết gì: “Ai biết đâu.”

Bực quá, Lý Mục Trạch mang vẻ mặt khó chịu: “Họ Lý không nghe tốt hơn sao?”

Bạn cùng bàn: “… Bá đạo quá rồi đó huynh đệ.”

Trong giờ học, Trương Điềm cầm một tờ giấy đi vào, nhiều người đồng loạt ùa lên chen chúc xem..

Lý Mục Trạch gần đây trong đầu toàn tương tư người ta, chả thèm để ý cái khác.

Lưu lão cẩu bước tới trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh: “Mày có biết mày thi chỗ nào không?”

“Hả?” Lý Mục Trạch cầm hộp bút trút hết bút ra ngoài, hỏi: “Không phải xếp từ trên xuống dưới?”

“Từ trên xuống, không phải mày trước tao sao.” Lưu lão cẩu chỉ chỉ, “Tao xem rồi, hình như mày sẽ thi ở lớp bốn đó.”

“Lại thi ở lớp bốn.” Lý Mục Trạch không có hứng thú lắm, nơi thi đều dựa vào thứ hạng bài kiểm tra lần trước, hắn không cần dùng đầu, dùng ngón chân thôi cũng biết mình sẽ thi ở đâu, hắn gần như đã ổn định ở lớp bốn rồi.

Hắn quay lại thấy Thẩm Thính Miên đang ở trong đám đông, sơ đồ chỗ ngồi được dán trên bảng đen.

Đầu óc hắn nóng lên, liền đứng dậy đi tới bục giảng, Lưu lão cẩu lập tức hỏi: “Tao mới nói cho mày rồi còn gì, đi đâu nữa?”

Thẩm Thính Miên vừa bước xuống, vừa đúng lúc chạm mắt với Lý Mục Trạch một cái.

Lý Mục Trạch giả vờ như không thấy cậu, phá lệ hất hàm lớn tiếng với đám đông phái trước: “Này, cho qua, cho qua, cho xem chỗ thi cái coi!”

Bóng hắn phản chiếu tạo thành một con đường, mà Thẩm Thính Miên lại đang bước trên con đường đó. Lý Mục Trạch lúc này mới quay đầu lại nhìn cậu.

Không biết có phải do cảm nhận được gì đó không mà Thẩm Thính Miên đột nhiên quay lại. Lý Mục Trạch hoảng hốt, quay mặt đi nhìn đông nhìn tây khắp nơi, đến khi nghe Thẩm Thính Miên gọi tên hắn: “Lý Mục Trạch”

Lý Mục Trạch quay người lại: “Sao?”

“Sau này không cần… mua cho tớ đồ ăn này nọ nữa.”

Lý mục Trạch “A” một tiếng, mất mát trong lòng dâng tràn, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Hôm nay họ cho tớ một cái nữa, liền cho cậu hết.”

Thẩm Thính Miên không nói nữa, xoay người đi.

Lý Mục Trạch khó chịu, nhịn không được tiến tới: “Này, hôm nay cậu ăn gì chưa vậy?”

“Chưa” Không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Thính Miên nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của hắn, “Tớ không muốn ăn gì hết.”

Đây là cự tuyệt rồi còn gì. Lý Mục Trạch không biết phải làm sao để tiếp tục câu chuyện, gãi gãi đầu, tìm đề tài khác: “Cậu, cậu mặc nhiều vậy không nóng sao?”

Thẩm Thính Miên theo bản năng kéo cổ tay áo xuống. Đã là tháng sáu rồi, ở trường Bạch Câu có phân ra trang phục mùa đông và mùa hè, có có cả đồng phục mùa thu nữa. Hiện tại nhiều học sinh mặc áo khoác thu rồi đem xắn cổ tay áo lên đến khuỷu tay cho mát mẻ. 

Thẩm Thính Miên thì không giống vậy, cậu luôn ăn mặc hợp quy củ, khóa kéo đều kéo đến hầu kết.

“Tớ không nóng.” Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như có chút đề phòng.

Lý Mục Trạch vừa cười cười, còn có chút đùa giỡn lưu manh, hắn nhìn Thẩm Thính Miên chằm chằm một lúc lâu, hỏi: “Cậu bị tăng cân à?”

Thẩm Thính Miên không thèm trả lời, nhìn chằm chằm hắn.

Lý Mục Trạch di di chân, không biết mình nói sai cái gì, kiên trì hỏi: “Cậu không ăn không phải là để giảm cân sao?”

“Ừ” Thẩm Thính Miên nói tiếp nói, “Còn chuyện gì sao?”  

Lý Mục Trạch mơ hồ không hiểu: “Sao cậu lại tức giận?”

“Tớ không giận” Thầm Thính Miên nói xong, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói, “Tớ muốn về, được không?”

Sao lại như vậy chứ.

Lý Mục Trạch bỉu môi nói: “Cậu về cẩn thận nha.”

Hắn nhìn theo bóng dáng Thẩm Thính Miên, suy tư xem có phải hôm nay mình đã thực sự quấy rầy người kia không.



Tối hôm nay, lúc Trịnh Vân Anh về đã khuya. Thẩm Thính Miên đi khỏi phòng, mặc áo ngủ nhìn mẹ. Mẹ cậu cúi xuống cởi giày, động tác thong thả, bóng lưng cong cong.

Bà nhìn Thẩm Thính Miên, nhẹ nhàng giục: “Nhanh đi ngủ đi, mai còn đi học nữa.”

Thẩm Thính Miên hỏi: “Hôm nay siêu thị đông người lắm sao mẹ?”

“Không nhiều lắm.” Trịnh Vân Anh lê bước chân mệt mỏi đi đến sô pha, thở mạnh ra ngồi xuống, “Tính sổ sách chậm một chút thôi chứ không có gì đâu.”

Bà nhìn thấy Thẩm Thính Miên có đứng ngoài cửa nhìn mình, liền hỏi: “Sao còn đứng đó nhìn mẹ làm gì?”

Thẩm Thính Miên khen bà: “Hôm nay thấy mẹ đẹp quá.”

Trịnh Vân Anh nở nụ cười, răng trong miệng sáng bóng, làm có chút đau mắt Thẩm Thính Miên. Năm ngoái, Trịnh Vân Anh bị hỏng một cái răng, nha sĩ đã làm lại một cái răng giả, để tiết kiệm, mẹ cậu đã quyết định làm một cái răng bạc rẻ tiền.

“Nhanh đi ngủ đi, đừng ở đây mãi nhìn mặt mẹ nữa.”

Trịnh Vân Anh đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thẩm Thính Miên đi tới cửa, cách tường hỏi vọng vào: “Sao mẹ không làm răng sứ ấy?”

Trịnh Vân Anh đang đánh răng, mơ hồ trả lời: “Đắt chết đi, hơn nữa cũng phải răng cửa.”

Bà nhổ nước súc miệng ra: “Sau này làm có tiền thì làm cho mẹ cái răng vàng.”

Nói xong, bà vui vẻ đứng lên, cười ha hả: “Là vàng đấy nha… khẳng định lúc đó bước ra đường sẽ giống một lão bà thời thượng!”

Thẩm Thính Miên hỏi bà: “Nếu con không kiếm ra tiền thì sao ạ?”

“Kiếm không được? Kiếm không được thì thôi.”

“Nếu con không lớn lên nữa thì sao ạ?”

“Dù thế nào thì sao con lại muốn làm con nít suốt đời là sao?” Trịnh Vân Anh nở nụ cười, “Đừng đứng đây nữa, nếu không ngủ được thì tranh thủ vào học thêm vài từ tiếng Anh nữa đi, nhanh đi.”

Thẩm Thính Miên đứng ở cửa một lát mới trở về phòng. Ngồi xuống bàn, tìm kiếm một hồi, mới lục ra một xấp giấy nháp, giấy vẫn còn mới, trên đó chỉ có vài chữ của cậu. Cạu sờ những chữ cái vô cảm kia một lát, lại nhìn thấy chúng tự dưng hóa thành những bóng ma chậm rãi di chuyển. Cảm giác tội lỗi và tình yêu bị khát vọng được chết đè bẹp, cậu không thể từ bỏ nó chỉ vì một chút ấm áp được. Do dự là một sự phạm thượng với cái chết.

Thẩm Thính Miên có một đêm mộng mị, cậu dang đào gì đó, đào một cái hố thật lớn. Ở cuối giấc mơ, cậu dùng chính thân thể mình để đo chiều dài cái hố đó rồi tự cắm một bia mộ.

Nhưng lạ kỳ thay.

Ngay lúc cậu chuẩn bị tỉnh lại, một thiếu niên tóc tai xù xù, trên lưng có một đôi cánh, bay tới bay lui, nghiêm mặt nhìn Thẩm Thính Miên.

Nó kéo bia mộ kia ra, thở hồng hộc, tức giận nói với Thẩm Thính Miên: “Không được chết.”

Đó là thanh âm của Lý Mục Trạch. Thẩm Thính Miên sau khi thức giấc đã phát giác ra điều này. Nhưng cậu không được yêu ai cả, họ sẽ trở thành kỳ vọng mà đè chết cậu.