Quan Hành còn ở trên người cô cọ làm nũng, Lương Kiều vịn lấy đầu anh, con mắt nhìn chằm chằm anh hỏi: "Trước trả lời em một vấn đề..."
"Yêu qua, đang yêu, về sau lại càng thêm yêu!" Không đợi Lương Kiều nói xong anh liền đoạt lời đáp, xong rồi vẻ mặt hưng phấn mà kêu, "Tốt lắm, trả lời xong rồi, có thể bắt đầu rồi!"
"..."
Lương Kiều bất đắc dĩ liếc mắt: "Không phải là cái này... Ừm!"
Nói còn chưa dứt lời, miệng đã bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi khéo léo tiến quân thần tốc, bá đạo cuốn lấy lưỡi cô.
Cô chỉ là muốn hỏi anh có làm anh hùng cứu mỹ nhân không một chút thôi mà...
Chỉ khi hôn Lương Kiều đến thở hồng hộc Quan Hành mới dừng lại, bàn tay còn đang nắm hai đoàn thỏ trắng mềm mại của cô, nụ hoa đã bị anh vuốt ve trở nên sung huyết, thanh tú động lòng người đứng thẳng. Quan Hành lần lượt hôn một cái, sau đó lại dọc theo cổ một đường hôn đến trong tai, ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, dùng hàm răng bắt đầu xay nghiền.
Lương Kiều mềm mại hừ, Quan Hành trầm giọng dụ dỗ ở bên tai cô: "Nó thích nhất em, em hôn nó được hay không? Nó chỉ thuộc về một mình em, mỗi ngày nhọc nhằn khổ sở hầu hạ em, em liền ban thưởng cho nó đi, bạn gái tốt, bà xã tốt..."
Bà xã tốt...
Lương Kiều bị anh làm cho lỗ tai nóng lên, thân thể đều yếu mềm một nửa.
Cô run lên một cái theo phản xạ, Quan Hành phát giác được, ở bên tai cô mở miệng năn nỉ một tiếng "Bà xã tốt”. Lương Kiều liếm liếm môi, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Chao ôi bà dì cả tinh thuần đáng ghét này!
Cô mạnh mẽ xoay người cưỡi lên trên người Quan Hành, nâng mặt anh nói: "Vậy anh nghiêm túc nghe lời cho em."
"Em xinh đẹp nhất! Em là đại mỹ nữ vô địch vũ trụ! Toàn bộ thế giới em đẹp nhất! Bà xã tốt bà xã tốt... Em trong mắt anh là đẹp nhất ~" Quan Hành ôm cô không ngừng lắc lư, nói xong lại hát lên.
Cô xinh đẹp còn phải nói sao, Lương Kiều cong cong miệng, cô muốn nghe không phải là cái này đâu...
Cô vỗ một cái vào mặt Quan Hành, anh ngừng lại. Lương Kiều hỏi: "Anh yêu em sao?"
Quan Hành nhìn cô một lát, mới trả lời: "Yêu em." Giọng nói còn trầm hơn lúc trước, buộc chặt cánh tay ôm chặt lấy cô, thấp giọng lại lặp một lần nữa, "Anh yêu em, toàn bộ thế giới yêu nhất chính là em."
Đều nói lời nói của đàn ông ở trên giường là không thể tin, nhưng người phụ nữ lại có thính giác của động vật, mặc kệ thiệt hay giả, nghe được những lời tràn đầy tình yêu như thế này, cũng không nhịn được sẽ cảm động.
Mặc dù hiềm nghi tình huống như thế này anh sẽ lừa cô để xxoo, nhưng trong lòng Lương Kiều vẫn đắc ý, ôm lấy anh hôn một cái vang dội.
"Thật ngoan ngoãn!" Cô xoa bóp mặt anh, "Đi tắm rửa đi."
Trong nháy mắt con mắt Quan Hành sáng lên, hai mắt tỏa sáng tựa như con sói đói. Anh đỡ cái ót Lương Kiều hung hăng hôn cô, một lát sau buông cô ra, nhảy xuống từ trên giường: "Chờ anh!"
Cuộc đời này Quan Hành chưa từng tắm nhanh như thế, vội vàng hấp tấp, vô cùng vội vàng. Anh không biết mình vào bao lâu, dù sao mỗi một phút mỗi một giây đều cảm thấy dài đằng đẵng, không đợi kịp không đợi kịp!
Anh nhanh chóng xoa sữa tắm lên người một lần, đặc biệt tắm tiểu huynh đệ cho một cái, sau khi xối sạch tiện tay cầm lên một cái khăn tắm, một bên la ó một bên vọt ra từ phòng tắm."Bảo bối anh đến - - a..."
Trong phòng ngủ một mảnh đen như mực, bước chân anh chậm lại, khăn lông lau ở trên tóc vài cái, lại tiện tay ném đi.
"Em ngủ sao?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Chậm rãi mò đến bên giường, đang muốn bò lên trên, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, sau đó cố kéo mạnh, cả người anh đều ngã lên trên giường.
Không đau, nhưng mà anh cố ý kêu ai da, trong bóng tối cảm giác được Lương Kiều cưỡi lên trên người anh, ấn hai cánh tay anh lên đỉnh đầu, sau đó dùng sợi dây thừng cột lên.
"Ai nha, cường gian a! Cứu mạng a!" Anh hô lên, còn giả vờ giả vịt đạp duỗi chân.
Lương Kiều hất tay vỗ đùi anh một cái, một âm thanh thanh thúy vang lên. Cô khẽ quát một tiếng: "Đàng hoàng một chút!"
Quan Hành uốn éo cái mông khẽ ngọ nguậy một chút, bóp giọng nói: "Em phải nhẹ một chút, người ta là lần đầu tiên, rất mảnh mai đấy ~ "
Đầu giường không thứ có thể buộc, Lương Kiều đặt hai tay anh lên đầu gối, sau đó sờ đến mặt anh, cúi người xuống hôn anh."Không được phép bỏ tay xuống.”
Quan Hành đáp từ trong lỗ mũi một tiếng, nghênh hợp với cô càng lúc càng hôn sâu hơn.
Trên người anh còn mang theo một tầng hơi nước, ướt nhẹp, Lương Kiều vuốt ve da thịt anh một chút, dần dần đi xuống, lướt qua khu rừng, thứ bên trong đã hưng phấn mà nhô đầu ra.
Xoa nhẹ phần gốc vài cái, cô mới chậm rãi cầm. Đồng thời dọc theo cằm anh hôn đến hầu kết nhô ra, lưu lại trong chốc lát, tiếp tục đi xuống liếm hôn, cho đến khi gặp được viên đậu đỏ nhỏ, cô dùng cánh môi ngậm lấy, hít một hơi, sau đó đầu lưỡi dọc theo đường viền thổi qua.
Hô hấp của Quan Hành bắt đầu nặng nề.
Lương Kiều dùng đầu lưỡi làm đậu đỏ của anh cứng lại, hình như nắm trong lòng bàn tay cũng lớn hơn một vòng.
"Bảo bối..." Quan Hành thở hổn hển gọi cô, khó nhịn động chân.
Lương Kiều hôn vài cái trên cơ bụng của anh, thân thể di chuyển xuống, cuối cùng chuyển đến khu vực kia. Cô còn chưa bắt đầu động tác, Quan Hành đã bắt đầu thở dốc dồn dập.
"Em hôn nhẹ nó..." Anh nâng hông lên, gấp đến độ cái trán đã bắt đầu chảy mồ hôi.
Lương Kiều gẩy tóc qua một bên, cúi đầu.
Vật kia lập tức nhảy một cái, Lương Kiều chậm rãi để sát vào, thấp giọng mắng nó: "Tiểu bại hoại!"
Thế nhưng nói với nó! Cô nói chuyện với nó...
Trong nháy mắt Quan Hành chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xộc thẳng lên não, cháy sạch làm anh như mất đi lý trí, không khống chế nổi muốn duỗi tay ấn đầu cô xuống. Giơ tay lên lại nghĩ tới cô không cho anh động thủ, cố nén lại duỗi ra.
Một tay Lương Kiều vịn căn cơ, cuối cùng há miệng ngậm chặt.
"Ừm..." Dưới thân bị chỗ mềm mại ấm áp bao trùm, trong nháy mắt thân thể Quan Hành căng thẳng, kêu lên một tiếng đau đớn, khó nhịn ngửa đầu ra.
...
Ban đêm nháo đến rất khuya mới ngủ, ngày hôm sau hai người đều không dậy. Vừa lúc là chủ nhật, có thể yên tâm thoải mái ngủ nướng.
Lúc Lương Kiều mở mắt ra trời đã sáng choang, cô đứng lên đi đổi cái BVS, trở về lại chui vào trong chăn. Quan Hành vốn là đưa lưng về phía bên cạnh đang ngủ, có vẻ là bị động tĩnh của cô nháo tỉnh, xoay người lại ôm cô vào trong lòng.
"Bà xã..." Anh nhắm mắt lại nỉ non một tiếng, lại không có động tĩnh tiếp.
Lương Kiều chôn đầu vào trong ngực anh, yên tâm thu hồi cảnh giác.
Lại qua một khoảng thời gian, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Lương Kiều đã ngủ say bị đánh thức, mất hứng nhíu lông mày lại đạp đạp chân.
Cô đẩy đẩy Quan Hành: "Đi mở cửa."
Quan Hành cũng không muốn động, nhắm mắt lại che lỗ tai cô: "Em nghe lầm, không có người."
Hai người vẫn thật sự lừa mình dối người như thế tiếp tục ngủ.
Vài giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bên ngoài gân giọng kêu: "Mở cửa đi! Chị có bản lĩnh ngủ nướng, chị có bản lĩnh thì mở cửa đi!"
"..."
"Là Dung Dung." Lương Kiều lầm bầm một tiếng, lại giãy giụa hai giây, gian nan ngồi dậy.
Một tay Quan Hành lấy cô ấn trở về, chính mình mặc quần áo xuống giường: "Em ngủ đi, anh đi mở cửa."
Lương Kiều rầm rầm một câu gì, lại chui về bên trong ổ chăn.
Ngoài cửa phòng, Trâu Dung Dung giơ quả đấm đang muốn đập cửa, một giây sau, cửa phòng bị kéo ra, chỉ thấy một người đàn ông dáng người tương đối cao lớn đứng đằng sau cửa, áo trong màu trắng cùng quần màu xám bạc, quần áo là khi ở nhà, nhưng vẫn không thể che đi được soái khí toàn thân.
Trâu Dung Dung trừng mắt nhìn.
Anh đẹp trai còn buồn ngủ nhìn cô, giọng nói rất quen thuộc: "Dung Dung đến à, mau vào đi, chị em còn đang ngủ."
Trâu Dung Dung còn có cái gì không hiểu, vô cùng nhu thuận kêu một tiếng: "Chào anh rể."
Cô em vợ này thật tinh mắt! Quan Hành cực kỳ hài lòng, duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Ngoan ngoãn."
Tâm tình anh sung sướng xoay người đi về phía gian phòng, không có chú ý tới đằng sau Trâu Dung Dung đã sắp phát nổ, a a a a tìm ra manh mối giết a!!!
Trâu Dung Dung hết sức nhu thuận ngồi trên sô pha, nhìn Quan Hành vô cùng tự nhiên đi vào gian phòng của Lương Kiều, cô vụng trộm chậc chậc hai tiếng, đây là những người phóng đãng a.
Không đầy một lát, Lương Kiều mặc quần áo tử tế ngáp dài đi ra, đi qua cũng sờ sờ đầu cô, "Sao lại đến sớm như thế?"
Trong lòng Trâu Dung Dung tự nhủ đều sắp mười một giờ sớm cái gì sớm, nhưng trên mặt còn bày ra vẻ mặt nhu thuận tươi cười: "Thật sự là quá ngượng ngùng, sáng sớm đã tới quấy rầy hai người."
Lương Kiều trực tiếp vỗ một cái ở trên đầu cô: "Nói chuyện thật dễ nghe."
"Ông xã ~~~" Lương Kiều nghiêng đầu hô một tiếng vào phòng ngủ, chờ Quan Hành giơ bàn chải đánh răng đi ra, chỉ chỉ Trâu Dung Dung, cười nói, "Em vợ của anh muốn anh mời ăn cơm đấy."
Trong miệng còn có kem bọt đánh răng, không tiện nói chuyện, Quan Hành ra dấu tay OK, còn hướng về cô khiêu khích trừng mắt nhìn.
Lương Kiều xoay đầu lại hỏi Trâu Dung Dung: "Em muốn ăn cái gì?"
Trâu Dung Dung cũng bởi vì một tiếng uyển chuyển du dương "Ông xã" vừa rồi của cô dọa, có chút phản ứng không kịp, "Tùy tiện đi."
"Tùy cái gì mà tùy, " Lương Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Em 484 ngốc, mau chọn cái em muốn ăn, càng quý càng tốt."
Trâu Dung Dung chao ôi một tiếng: "Có người coi tiền của bạn trai như rác giống chị không? Mau thu lại cái kiểu thấy tiền là sáng mắt giống kẻ trộm đi, nếu không dọa người chạy thì đừng có trách." Sau đó giơ quả đấm hai mắt tỏa sáng kêu, "Em muốn đi nhà hàng năm sao ăn bữa tiệc lớn!"
"Kiểu này thật ngốc!" Lương Kiều cười xoa bóp cô mặt.
Chờ Lương Kiều mặc quần áo xong đã là một lúc sau, Quan Hành đã chuẩn bị sẵn sàng ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng cô em vợ. Trâu Dung Dung đoan chính ngồi, có hỏi có trả lời, không đầy một lát Quan Hành thăm dò hết được những tin tức mình muốn biết, thậm chí ngay cả tin tức Lương Kiều có tất cả bao nhiêu bạn trai cũng bán đi.
Dù sao Lương Kiều cũng chỉ nói qua một tên cặn bã là Hà Lập Hâm kia, không có gì hay mà che che giấu giấu ha ha ha.
Thật ra mà nói đúng ra không phải là bán, hẳn là trao đổi, Trâu Dung Dung cũng hỏi rất nhiều chuyện về hai người bọn họ, cuối cùng cũng thăm dò được đại khái tình trạng của hai người bọn họ. Cuối cùng được kết luận chính là - - xem ra hai người kia là nghiêm túc, điều này làm Trâu Dung Dung vô cùng vui mừng.
Lương Kiều nhanh chóng trang điểm xong, Quan Hành đi xuống lầu trước lái xe, ngừng đến dưới lầu, sau đó tác phong nhanh nhẹn đứng bên cạnh xe, đợi các cô xuống.
Trâu Dung Dung kéo Lương Kiều từ nhà trọ đi ra, nhìn thấy chiếc xe thể thao kia hết sức nể tình uây một tiếng. Quan Hành mỉm cười mở cửa sau xe cho các cô, thân sĩ cúi người xuống: "Hai vị công chúa, mời."
Lương Kiều để Trâu Dung Dung ngồi lên, chính mình ôm lấy Quan Hành hôn một cái, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn bạn trai."
Quan Hành xoa bóp mặt cô: "Về sau phải gọi ông xã."
"Được ông xã." Lương Kiều phối hợp hô một tiếng, sau đó làm vẻ mặt đáng yêu với anh, lúc này mới cúi người lên xe.
Trâu Dung Dung ngồi ở bên trong che mắt, chờ Lương Kiều ngồi lên mới lấy ra, cười hì hì cầm cánh tay cô lay lay, còn âm dương quái khí nói: "Chao ôi ô chao ôi ô rất ân ái!"
Trên mặt Lương Kiều tràn đầy hạnh phúc vui vẻ không áp chế được, "Không cần đùa nha."