Nhưng mà cuối cùng Lương Kiều vẫn không uống được bia.
Tống Bắc gọi điện thoại tới, nói Trâu Dung Dung đau chân đang ở bệnh viện.
Lương Kiều cúp điện thoại lên tiếng chào Quan Hành một cái, cũng không
đợi anh đáp lại, vội vàng cầm túi rời đi, trước khi đi vẫn không quên
lấy đi một miếng gà từ trong hộp.
Quan Hành cầm lấy hai lon bia đi tới, mất vài giây, Lương Kiều đã vội vã đẩy cánh cửa xoay tròn đi ra.
Cửa chính làm từ gỗ thông Phần Lan xoay một vòng rồi khép lại, Quan Hành
yên lặng ngồi xuống, mở cả hai lon bia ra, sau đó cầm lên một miếng gà
hung hăng cắn một cái.
Chân Trâu Dung Dung cũng không nghiêm trọng, nằm viện tĩnh dưỡng tự nhiên là tốt nhất nhưng cô không muốn
lãng phí số tiền kia, chụp qua cuộn phim bôi thuốc liền chuẩn bị về nhà. Dung Dung vốn không cho nói với Lương Kiều, nhưng Tống Bắc thừa dịp lấy thuốc giúp cô, vụng trộm gọi điện thoại,Trâu Dung Dung tức giận mắng
cho Tống Bắc một trận, đuổi về trường học.
Lúc Lương Kiều
đến, Trâu Dung Dung đang ngồi một mình trên bậc thang hai tay ôm chân
đợi cô, mặt chôn ở trên đầu gối. Sắc trời đã tối, sau lưng là ánh đèn
sáng từ phòng khám bệnh, Trâu Dung Dung ngồi cuộn thành một đoàn, nhìn
mà không thể không thấy đáng thương.
Trong nháy mắt tình cảm của người mẹ trong Lương Kiều trỗi dậy, đi tới ôm cổ cô, còn cố gắng ôm cả người cô dậy, không thành thật nói:“Tại sao tiểu mỹ nữ lại ngồi một thân một mình ở đây vậy? Lạc đường sao, thúc thúc dẫn ngươi về nhà
nha?” Lương Kiều cố ý cười xấu xa, bắt chước kiểu dụ dỗ thiếu nữ bỉ ổi
của đại thúc.
Trâu Dung Dung không còn gì để nói, chao ôi
một tiếng, vịn cánh tay của Lương Kiều chậm rãi đứng lên: “Thúc thúc hãy dẫn ta đi ăn cơm trước, đói.”
Dung Dung đi đứng bất tiện, Lương Kiều ngó ngó rồi nói “Đến đây chị cõng em đi.”
Trâu Dung Dung vẻ mặt khó xử nhìn cô, từ chối: “Như vậy thì không tốt lắm đâu...”
“Có cái gì mà không tốt, trước đây chị chưa từng cõng em sao?” Lương Kiều
đỡ Dung Dung đến cạnh một bệ đỡ cao, sau đó đeo cái túi của Dung Dung
lên người mình, cúi người xuống phía trước, “Đến đây đi, tiểu công
chúa!”
“Tạ ơn thúc thúc!” Trâu Dung Dung toét miệng hô một
tiếng, hai tay đặt lên vai cô, chậm rãi đem sức nặng cả người đặt lên
lưng cô. Nằm sau lưng cô hoạt bát hô một tiếng: “Được rồi, khởi giá đi!”
“Được rồi!” Lương Kiều đưa Dung Dung chậm chạp đi tới cửa chính của bệnh viện.
Trâu Dung Dung còn chưa ăn cơm, trước tiên Lương Kiều mang cô đến quán cơm
nhỏ gần bệnh viện ăn chút gì, sau đó bắt xe về nhà.
Trâu
Dung Dung ôm cánh tay Lương Kiều gối lên trên vai mình, hỏi cô:“Buổi tối em ngủ ở phòng của chị xinh đẹp kia hay là ngủ với chị?“. Người trong
căn phòng đã dọn ra, tạm thời không có người khác chuyển vào, Trâu Dung
Dung muốn ngủ chỉ cần đem chăn đệm qua liền xong.
“Em muốn ngủ cùng chị hay là ngủ một mình?” Lương Kiều đang xem đơn thuốc của bác sĩ đưa cho Dung Dung, trả lời.
“Không phải là chị không thích em nên không muốn chung giấc với em sao, cho
tới bây giờ cũng không cho em ngủ một chăn với chị.” Trâu Dung Dung lên
án nói, “Tất cả mọi người đều đi ra từ một cái bụng, chị còn dám ghét bỏ em.”
“Đó là bởi vì chị có thói quen ngủ khỏa thân.” Lương
Kiều lấy hộp thuốc vỗ vỗ mấy cái trên đầu Dung Dung, “Ngấp nghé chị * em cứ việc nói thẳng. Nếu em muốn cùng ngủ chung một chăn với chị cũng
được, dù sao chị cũng không sợ, chỉ cần em có thể giữ được là được.”
Tài xế nghe được ho một tiếng, Trâu Dung Dung cười hì hì đánh cô một cái: “Muốn tao nhã, không dơ bẩn!”
Trong lúc ăn cơm ở bên ngoài bệnh viện, Lương Kiều hỏi qua Trâu Dung Dung
trẹo chân như thế nào, cô nói lúc xuống cầu thang ở trường học không cẩn thận trẹo nhưng ánh mắt thoáng lóe lên, vừa nhìn cũng biết đang nói
xạo.
Lương Kiều liền bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vậy tại
sao không đi phòng y tế của trường học, còn ngàn dặm xa xôi chạy đến nội thành xem bệnh?’’
Sau đó Trâu Dung Dung liền im lặng, còn Lương Kiều cũng không nhắc gì về đề tài này nữa.
Chân Trâu Dung Dung bị bó lại, không thể tắm vòi sen nên Lương Kiều vặn đầy
nước trong bồn tắm, lúc đi ra liền thấy Trâu Dung Dung đã tự giác lấy
một cái chăn từ trong ngăn tủ ra, đứng song song trước cửa với cô, cười
hắc hắc nói: “Em ngủ với chị nha, rất nhiều năm rồi không có người ngủ
chung, em sợ.”
Lương Kiều trả cho cô một ánh mắt dễ thương: “Cũng biết em không rời bỏ chị.” Cô đưa cho Dung Dung một bộ đồ ngủ hỏi
:“Cần chị hỗ trợ không?”
Cởi quần áo có chút vất vả nhưng Lương Kiều đã đặt trong phòng tắm
mộtchiếc ghế, nên Trâu Dung Dung tự lực cánh sinh không thành vấn đề.
Chỉ là một cái chân để ở bên ngoài lâu cảm thấy khó chịu nên không có
ngâm bao lâu liền bò dậy đi ra.
Đồ ngủ bằng nhung khoác lên
người, quần ngủ quá phiền toái lười phải mặc, trực tiếp mặc một cái quần lót nhỏ rồi đi ra ngoài.Lương Kiều đang dựa vào đầu giường chơi điện
thoại, chứng kiến bộ dạng này của Dung Dung liền cười tà huýt sáo. Trâu
Dung Dung liền ném quần ngủ vào mặt cô. Sau đó ngồi lên giường, phủ chân ở trong chăn.
Chờ Lương Kiều cũng tắm rửa xong, Trâu Dung
Dung nằm lỳ ở trên giường nói chuyện điện thoại. Lương Kiều vén chăn lên nhìn nhìn chân cô vải bó vẫn còn quấn tốt, không có tróc ra.
Lương Kiều lăn sang bên cạnh, quần ngủ cởi một cái vứt qua một bên, chỉ mặc quần lót nhỏ chui vào trong chăn.
Vừa nằm xuống quay đầu qua thì phát hiện ngón trỏ cùng ngón cái của Trâu
Dung Dung đan thành một vòng đặt trước đôi mắt, cười hì hì nhìn chằm
chằm Lương Kiều. Còn Lương Kiều thì vui vẻ nháy mắt nhìn rồi vưốt nhẹ
mái tóc nói: “Chị đẹp sao?”
“Đẹp đến phát khóc!” Trâu Dung
Dung kéo chăn, như tên trộm hỏi, “Chị, hỏi chị một vấn đề, làm thế nào
để ngực có thể phát triển lớn như thế được? Chị nói chúng ta đều là một
mẹ sinh ra, vì cái gì em lớn lên không có được như chị, ngực cũng không
có to như chị?”
Lương Kiều liếc hai cái A nhỏ trước ngực của Dung Dung chau chau mày: “Có muốn chị xoa xoa giúp em một tay hay không?”
“...” Trâu Dung Dung trốn vào trong chăn, “Cảm ơn, em có thể tự làm.”
Hai người nằm trên gường chơi điện thoại đến hơn mười một giờ, Trâu Dung
Dung ngáp một cái, nói muốn ngủ, Lương Kiều khép hờ mắt liếc cô một cái: “Trước tiên nói một chút về chuyện gì xảy ra, không nói rõ ràng hôm nay cũng đừng ngủ.”
Trâu Dung Dung: “...” Thật sao, còn tưởng rằng Lương Kiều đã quên chuyện này, thì ra đang đợi tại chỗ.
Dung Dung lầu bầu, vẫn thành thật khai báo.
Chuyện là lần trước bị Lương Kiều đuổi từ hội sở về trường học, cô liền không
có qua lại với công ty người mẫu nữa, nhưng bởi vì vấn đề tiền vi phạm
hợp đồng, liên tục không dám đứng ra giải thích. Đối phương nói chuyện
điện thoại mấy lần thúc giục cô quay về, liên tục bị côtrì hoãn. Mấy
ngày hôm trước quản lý Vương đích thân gọi điện thoại cho cô, không phải là kêu cô trở về chụp cái gì quảng cáo, nói nhà đầu tư điểm danh có cô.
Trâu Dung Dung lại là tìm cớ từ chối nhưng cuối cùng không có biện pháp nên
hôm nay thừa dịp buổi chiều không có tiết liền đi công ty một chuyến,
tìmquản lý Vương, nói chuyện phá bỏ hợp đồng với ông ta.
Quản lý Vương chết sống không đồng ý, liên tục lấy tiền vi phạm hợp đồng ra
uy hiếp Dung Dung, còn dùng bạo lực bắt cô nhất định phải đi chỗ này.
Lần trước bị bức ép đi mời rượu, Trâu Dung Dung tự nhiên sẽ không không
muốn, trong lúc tranh chấp đó lôi kéo không cẩn thận trẹo chân.
Lương Kiều nhéo lông mày trầm mặc một hồi, nói: “Việc này em khỏi phải quan tâm, chị nghĩ cách. Ngủ đi.”
Trâu Dung Dung liền yên tĩnh nhìn cô, đáy mắt dần dần dâng lên hơi ẩm. Cảm
giác có người có thể dựa vào thật sự quá ấm áp, Dung Dung có chút muốn
khóc, nhưng phần nhiều là vì mình mang phiền toái đến cho chị mà ân hận. Một hồi lâu mới nói câu: “Chị, ngủ ngon.”
“Ngoan ngoãn.” Lương Kiều vỗ vỗ cô qua chăn.
Linh Đang: đọc xong chương này thấy Lương tỷ có thói quen ngủ trần vậy khi ngủ với Quan ca chẳng phải sẽ bị ăn sạch sao? 0_0