Cuối hành lang có một cửa sổ rất nhỏ, khi Lương Kiều từ trong phòng bao đi ra, điện thoại đã
tự động cắt đứt. Biết rõ ông sẽ lại gọi tới, Lương Kiều liền đứng ở chỗ
đó chờ, đẩy cửa sổ ra, để gió đêm lạnh thấu xương thổi vào.
Còn không qua một phút, điện thoại liền gọi tới, Lương Kiều không trả lời
ngay lập tức, chờ nó vang lên vài tiếng, mới không nhanh không chậm nghe máy.
“Alo?”
Đầu kia điện thoại là giọng một
người phụ nữ, vội vàng nói alo mấy tiếng để xác định có người nghe ở đầu dây bên kia, nghe qua điện thoại có chút khoảng cách. Mấy giây sau,
giọng nói hơi mang theo vẻ già nua của Lương Quốc Hưng vang lên, mang
theo sự khẩn thiết: “Kiều Kiều à.”
Lương Kiều “Vâng” một tiếng, giọng nói nghe vô cùng lạnh nhạt: “Có việc gì sao ạ?”
Lời nhiệt tình vừa nói ra đã bị tạt cho một chậu nước lạnh, Lương Quốc Hưng lúng túng whm hai tiếng, ấp a ấp úng nói: “À, không có việc gì, chỉ
là... Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, con nhớ mặc thêm quần áo.”
Bên cạnh còn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng lầm bầm của vợ Lưng Quốc
Hưng bây giờ, Lương Kiều im lặng thở dài, “Ba, ba có việc thì cứ nói
thẳng đi.”
Cô không biết rõ, một tiếng “Ba” này thiếu chút
nữa làm Lương Quốc Hưng đau lòng đến mức rơi lệ, bỗng chốc giọng nói
thấp xuống: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi thăm
dạo này con sống thế nào một chút thôi - - con chăm sóc mình cho tốt, ăn ngon mặc ấm, bên đó giá cả đắt, con không cần quá tiếc tiền, mua đồ tốt cho mình nhiều một chút...”
Lý Lâm vốn đang nói lảm nhảm
bỗng nhiên cất cao giọng, tiếng nói rõ ràng truyền qua điện thoại: “Cô
chỉ toàn nói mấy thứ vớ vẩn! Chính sự đều quên rồi đúng không? Gửi tiền
đến đây nhanh lên! Tuấn Phong còn đang chờ đấy!”
Mặc dù đã
sớm đoán được lần gọi điện thoại này tám phần là vì tiền, hiện tại được
chứng thực, trong lòng Lương Kiều vẫn có chút khổ sở. Từ trước đến nay
Lương Quốc Hưng sẽ không gọi điện thoại cho cô, ngoại trừ vay tiền. Nói
là “mượn”, tất nhiên là một đi không trở lại.
“Lại muốn tiền sao?” Cô có chút không khống chế tốt, trong giọng nói mang theo một chút châm chọc.
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Lương Quốc Hưng mới nói: “Tuấn Phong ở trường học cùng bạn học gây mâu thuẫn nhỏ, đánh người ta nhập viện, người ta
bắt phải bồi thường tiền, nếu không sẽ tố cáo chúng ta...”
Đều đã đánh người nhập viện rồi, còn nói mâu thuẫn nhỏ... Lương Kiều quá rõ ràng Lương Quốc Hưng cùng Lý Lâm đối với người con trai duy nhất này vô cùng cưng chiều, không phải người khác nói mấy câu mà thay đổi được, cô cũng lười phải quản việc nhà bọn họ.
“Con không muốn hỏi
phải bồi thường cho đối phương bao nhiêu, lần trước ba lấy chỗ tiền kia
từ mẹ, con cũng đã không hỏi cầm đi làm gì. Ba biết con chỉ là nhân viên đi làm nho nhỏ, để dành không nhiều, đóng học phí cho Dung Dung, cũng
chỉ còn dư lại hai vạn, lát nữa con sẽ chuyển tiền cho ba. Nhưng mà - -
đây là lần cuối cùng, về sau con sẽ làm như không có người ba như này.”
“Không cần không cần, ba không cần tiền.” Lương Quốc Hưng gấp đến độ sắp khóc, “Con giữ lại để mình dùng đi, ba không cần...”
Lý Lâm bên cạnh lại kêu lên: “Ông nói cái gì đó? Tuấn Phong mà ông cũng không quan tâm sao?”
Lương Kiều trực tiếp ngắt điện thoại, vào trang mạng của ngân hàng chuyển hai vạn cho ông.
Mỗi lần đều là dạng này, lúc cần tiền thì khóc như bị người ta đòi mạng,
cho rằng ông cũng đau lòng, cũng nhiều đắc dĩ, nhưng lần sau vẫn tái
diễn như vậy.
Một người làm công như cô, trừ mình ra, còn
phải hỗ trợ tiền phí sinh hoạt cho mẹ và Trâu Dung Dung, đâu có tiền
nhàn rỗi để nuôi ba miệng ăn nhà bọn họ. Cô tâm địa cứng rắn nhưng không thể bỏ mặc ba ruột, trừ lần đầu tiên bị ông khóc làm cho nhất thời mềm
lòng, về sau cũng không cho nữa. Phía bên cô không thể thực hiện được,
Lương Quốc Hưng lại tìm tới chỗ Trâu Từ Cầm suốt ngày mềm lòng, vừa dỗ
lại lừa, lấy đi không ít tiền.
Số dư trong tài khoản cũng
chỉ còn hơn năm ngàn, Lương Kiều có chút nôn nóng gãi gãi đầu, không có
tiền không có cảm giác an toàn.
Gió đêm thổi đã lâu còn rất lạnh, Lương Kiều đứng đó trong chốc lát, đóng kín cửa sổ, xoay người về phòng bao.
Đi đến chỗ ngoặt, vừa mới quẹo cua, trước mắt đột nhiên nhảy ra một người
cao lớn, hơi thở mang theo hormone nam tính nổi bật, cánh tay cường
tráng mạnh mẽ luồn qua eo rồi ôm cô vào, nhấn cô lại gần phía tường.
Dưới ánh sáng của bóng đèn điện, Lương Kiều nhanh chóng bắt lấy cánh tay của đối phương, mạnh mẽ xoay người khom lưng, thoáng cái đã quật đối phương ra sau lưng.
Hết thảy chỉ phát sinh trong hai giây ngắn
ngủi, đối phương “Ầm - -” một tiếng ngã trên mặt thảm của hành lang,
Lương Kiều vừa nhấc chân ngồi quỳ trên người hắn, một đầu gối đè trên
bụng hắn, kéo hai tay của hắn qua một bên, tay kia chuẩn xác đặt vào cổ
tên đó.
Làm xong hết thảy, cô mới có thời gian đi nhìn tướng mạo đối phương. Giương mắt, qua ánh sáng yếu ớt có thể thấy gương mặt
tuấn tú cũng không xa lạ gì, lông mày Lương Kiều co rút hai cái, khí thế hung hăng của bàn tay vẫn không giảm xuống.
“Vì sao lại đánh lén tôi?”
Một đòn kia làm Quan Hành đau đến rơi nước mắt, mắng một tiếng “Mẹ nó”,
chống đỡ mở mắt khóe mắt mang lệ trừng mắt nhìn cô, từ trong hàm răng
cắn chặt phun ra hai chữ: “Buông ra!”
“Trả lời tôi trước, tại sao lại đánh lén?”
“Em buông ra trước.” Vẻ mặt anh nhìn qua rất thống khổ, dường như vô cùng
đáng thương, “Hình như cánh tay tôi bị em vặn trật khớp rồi...”
Quan Hành vẫn duy trì tư thế bị áp bức nghiêng nửa người, không hề động, thở gấp mấy lần.
“Anh không sao chứ?” Lương Kiều duỗi tay kéo cánh tay anh, suy nghĩ nhìn một chút có phải là trật khớp hay không.
Cánh tay Quan Hành thuận theo cô bị kéo qua, trong lúc đó lại thay đổi hướng đi, hai cánh tay xiết chặt eo cô, xoay người một cái đã đè cô ở phía
dưới.
Hai chân anh quỳ gối bên người Lương Kiều, bàn tay
chống cạnh đầu cô, cả người lơ lửng trên người cô, nhưng thân thể cũng
không thực sự áp chế cô.
Lương Kiều mặt không đổi sắc nhìn anh.
Hai người cứ như vậy đối mặt trong chốc lát, cuối cùng Quan Hành mở miệng
phá vỡ trầm mặc: “Tại sao em lại không phản kháng?”
“Anh hy
vọng tôi phản kháng sao?” Lương Kiều hỏi ngược lại, xong rồi lại giống
như đột nhiên nhận ra điều gì, bản thân gật gật đầu, “Này, đàn ông các
anh đều thích chơi đùa như thế sao? Như thế này vui vẻ hơn?”
Quan Hành liền không phản bác được, sao cô gái này lại có suy nghĩ như bà già ôm quyển sách võ thuật ấy nhỉ?
Cách chỗ đó hơn hai mét cánh cửa đột nhiên bị người nào đó mở, một nhóm cả
trai lẫn gái vừa nói vừa cười đi ra, trong đó có cả giọng nói khàn khàn
của người say rượu. Vừa nhìn thấy tư thế quái dị của hai người trên hành lang, rõ ràng mấy người đó sững sờ trong chốc lát, một đám người đi qua rồi mà còn không ngừng quay đầu lại xem, liếc mắt nhìn nhau, mang theo ý cười ngầm hiểu.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của người
phụ nữ bị đè ở dưới, nhưng cặp chân dài lộ ra bên ngoài, vừa nhìn thấy
cũng biết là báu vật, cũng không trách được người đàn ông đó không nhịn
được mà làm ở chỗ này.
Quan Hành lập tức cúi người xuống
thấp một chút, khó khăn lắm mới ngăn trở được những ánh mắt không có ý
tốt kia, đồng thời hung dữ trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì vậy, cút!”
Bên trong có một người phụ nữ hừ một tiếng, mắng: “Thật không biết xấu hổ, động dục cũng không nhìn chỗ!”
“Cô động dục còn muốn tìm nơi có phong thủy sao? Thật buồn cười!” Lương
Kiều đang bị Quan Hành đè phía dưới lập tức đáp trả một câu.
Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, bị người đàn ông đi trước lôi đi: “Đi thôi, đừng gây chuyện!”
Tới chỗ này vui đùa, có mấy người là dễ trêu?
Mấy tiếng bước chân lộp cộp trên mặt đất cũng nhỏ dần, chờ những người kia
đều biến mất, trong hành lang nhỏ hẹp yên tĩnh trở lại, Quan Hành mới
lại cúi đầu nhìn về người phụ nữ phía dưới mình, “Tại sao em lại có thể
gây chuyện như thế?”
Chính anh cũng không phát giác trong
giọng nói của mình lộ ra sự quen thuộc, cùng với ý vị thâm trường, xen
lẫn trong đó là sự sủng nịch, anh chỉ đột nhiên cảm thấy khoảng cách
giữa hai người gần như không có, bị hương vị nhẹ nhàng trên người cô làm cho hoảng hồn.
Mùi vị đó có chút giống hương trái cây,
thanh thanh đạm đạm, chỉ khi ở rất gần mới ngửi thấy được. Hình như cũng rất quen thuộc, rất sớm trước lúc thần xui quỷ khiến xảy ra đêm hôm đó, anh đã từng bị hương vị này sít sao quấn lấy, điên cuồng mà nhiệt liệt
say mê trong đó.
Trong nháy mắt phảng phất như trở lại cái
đêm không khí trở nên nóng rực hôm trước, những thứ kia kiều diễm ướt
át, về sau những hình ảnh đó vẫn tự động phát lại trong đầu anh, anh lại biến thành người thứ ba, đứng ngoài quan sát đôi chân dài mịn màng
thăng tắp, sít sao quấn lấy eo của người mình.
Hô hấp bỗng chốc nóng rực lên.
“Anh động dục thật?” Lương Kiều nghe thấy hô hấp của anh trở nên dồn dập,
lông mày nhẹ nhàng chau lại. Thật đúng là không biết chọn chỗ.
Quan Hành làm như không nghe thấy lời nói của cô, chậm rãi vùi đầu vào trong hõm vai cô, rất nhẹ rất nhẹ hít vào một hơi. Rốt cuộc người phụ nữ này
đã làm gì, vì sao nghe thấy đứng lên mà như được ăn đồ ăn ngon vậy?
Lương Kiều đẩy bả vai anh muốn đứng lên, bị anh bắt lấy cổ tay ấn sang hai bên.
Trong lúc đó khoảng cách giữa hai người không đến năm cm, Quan Hành nhìn vào
mắt cô, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng vẫn không lên tiếng. Con mắt tĩnh
mịch của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, con ngươi trong suốt lóe lên,
Lương Kiều nhìn thấy mà giật mình.
Không khí chung quanh tựa hồ dần dần trở nên mỏng manh, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hơi thở
triền miên không biết từ nơi nào chui đi ra, trong không khí quấn thành
một tấm lưới vô hình, đưa hai người đang động tình vào trong.
Chẳng biết lúc nào Quan Hành đã buông lỏng bàn tay đang giam cầm cô ra, ngón
tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve trên trán cô, dường như mang theo độ ấm từ
từ dời xuống, rơi trên đôi môi đỏ mọng no đủ.
Anh chậm rãi cúi đầu, dựa gần vào hai cánh môi mềm mại.
Trong giây phút sắp dán lên đó, lồng ngực đột nhiên bị vật gì đó chống đỡ,
ngăn cản anh, không còn cách nào tiếp tục dựa gần vào nữa.
Anh muốn mạnh mẽ tiến lên, lại bị đẩy về sau xa hơn.
Ăn không được ăn, lông mày Quan Hành liền nhíu lại, cúi đầu nhìn xuống,
mới phát hiện đó là tay Lương Kiều, kiên quyết mà cường ngạnh ngăn trở
trước ngực anh.
Anh không hiểu nâng mí mắt, nhìn vào đôi mắt Lương Kiều.
Cùng lúc đó nghe được giọng nói lành lạnh của cô vang lên bên tai: “Tôi không chạm vào người đàn ông đã có chủ.”
Cho nên... Ở trong mắt cô, anh là một tên cặn bã trốn bạn gái ra ngoài ăn vụng?
Tất cả kiều diễm cùng triền miên đều ở trong một cái nháy mắt bị nghiền
nát, trong lòng Quan Hành như bị người ta nện từng quyền từng quyền rất
khó chịu, buồn bực nói không nên lời, còn có khó xử. Ánh mắt Lương Kiều
bình tĩnh xem ra giống như đang trào phúng, thậm chí anh còn không có
biện pháp đối mặt với cô nhiều thêm hai giây, có chút chật vật thối lui
khỏi người cô, nhanh chóng đứng lên.
“Thật xin lỗi.” Vừa rồi động tình cùng nóng bỏng phảng phất đều là ảo giác, anh đưa lưng về
phía Lương Kiều, giọng nói nghe trầm thấp mà lạnh lùng, “Thật xin lỗi
vừa mới - - còn có lúc trước, đường đột... Hy vọng sẽ không tạo thành
quấy nhiễu với em.”
Lương Kiều chậm rãi ngồi dậy: “Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh rủ đầu xuống, rất nhanh lại nâng lên, bước nhanh tránh ra.
Tác giả có lời muốn nói:trước khi đi - - vẻ mặt cao quý lãnh diễm: Hy vọng sẽ không tạo thành quấy nhiễu với em.
Sau khi về nhà - - trốn vào trong chăn khóc: Mẹ mẹ, cô ấy không để cho con hôn... ╥﹏╥