Lúc Lương Kiều quay lại lầu trên một lần nữa, các công nhân trùng tu đang ngồi xúm lại một chỗ nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, ăn điểm tâm cô vừa mang tới. Lão Lưu quản đốc thấy cô vừa tiến đến liền nhìn chung quanh, lập tức chào hỏi một tiếng: "Lương tiểu thư, rơi đồ sao?"
"Sư phụ Lưu, nơi này của ông còn sơn không, màu sắc tươi sáng một chút."
"Có đấy." Sư phó Trương chạy chỗ để đồ lẫn lộn, xách ra một hộp sơn đã mở nắp: "Màu đỏ còn còn dư lại rất nhiều, cô xem một chút có được không?"
"Được! Quá được!" Lương Kiều đưa tay nhận lấy: "Rất cảm ơn ông! Mấy người cứ ăn tiếp, lát nữa dùng hết tôi sẽ mua trả lại."
Lúc xuống đại sảnh thì đụng phải ông già treo tranh hôm trước, Lương Kiều giơ hộp sơn lên chào với ông ta: "Này, ông đẹp trai!"
Ông già thấy cô thì rất vui, nhìn tư thế của cô tò mò hỏi: "Đi chỗ nào vậy?"
Lương Kiều nhìn lướt qua bên ngoài, cười hì hì nói: "Không có đại sự gì, chỉ báo mối thù."
Ông già vui tươi hớn hở: "Được, báo đi, đừng giội lên đầu tôi là được."
Thời gian qua khu xanh hoá CBD được xây dựng rất tốt, nhất là cao ốc mới xây này, bốn phía xanh biếc. Xe thể thao dừng ở dưới một bóng cây, Lương Kiều đứng trước xe, cầm bàn chải nhúng nhúng vào trong thùng sơn.
Chắc là vừa đụng vào xe này thì chuông cảnh báo sẽ vang lên, nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Nhưng mà viết cái gì mới tốt đây?
Ông già chắp tay sau lưng đứng ở cửa xem, thấy cô đi thẳng đến chỗ chiếc xe thể thao số lượng hạn chế, kinh ngạc nhíu mày. Trong lòng chậc chậc cảm thán, quả nhiên cô gái này có can đảm.
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn về góc bên phải, chỗ đó có một chiếc camera đang quay về phía trước. Dừng một chút, ông ta xoay người vào phòng an ninh.
Chờ lúc ông ta lại đi ra, Lương Kiều đã bắt đầu hạ bút, nhất thời ông ta không kìm nén được lòng hiếu kỳ, đi lên nhìn một cái.
"Cô gái này viết chữ không tệ đâu!" Còn không thấy rõ nội dung, đầu tiên đã bị cách múa bàn chải thoăn thoắt của cô làm cho kinh ngạc một phen, trong lòng càng tán thưởng. Rất ít khi thấy được người con gái nào viết chữ đến ngân câu thiết họa (ý chỉ chữ đẹp rõ ràng phóng khoáng) như vậy, tiêu sái hấp dẫn.
Nếu như quên rằng trong tay cô là bàn chải chứ không phải một cây bút lông mà nói, tư thế dùng cổ tay như này, tương đối có vài phần di chuyển như bút lông, quét ngang khí thế của ngàn quân.
Chỉ là nội dung thật sự là...
Ông già vẫn lắc đầu, không có thể diện, quá không có thể diện.
Một nét chữ cuối cùng, Lương Kiều vẽ tiêu sái mạnh mẽ ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc, cô thưởng thức kiệt tác của mình một lần nữa, cực kỳ hài lòng. Một bên giũa sơn còn lại vào trong thùng, cô đắc ý nhướn mày với ông già: "Như thế nào, có phải bị tài hoa của tôi thuyết phục hay không?"
Vẻ mặt ông già nghiêm túc đánh giá: "Phục! Nhưng cô nên chạy mau đi, trong chốc lát chủ xe sẽ trở lại ."
"Vậy thì đi thôi!" Một tay Lương Kiều mang bàn chải cùng thùng sơn, một tay vỗ lên bả vai ông ta: "Ông cũng mau chạy đi, đừng để người ta trông thấy lại hiểu lầm là ông viết, vậy thì vui rồi ha ha ~ "
Khu vực chỗ tòa nhà này vô cùng tốt, hơn nữa khi đàm phán mua bán không biết xuất phát từ suy nghĩ quỷ dị gì, giá cả thấp hơn so với những văn phòng ngang hàng. Quan Hành đến xem qua hai lần, có ý định dời trụ sở của Quang Diệu lại đây.
Nghiệp vụ dưới cờ của Quan Ý chủ yếu là bất động sản, liên quan đến tài chính, đồ điện, máy móc... rất nhiều lĩnh vực, mấy năm gần đây phát triển truyền thông Quang Diệu mới là lần đầu tiên Quan Ý làm ăn trong làng giải trí.
So sánh với những công ty con làm ăn bên bất động sản của Quan Ý, một tay Quan Hành làm nên truyền thông Quang Diệu, không quá giống công ty con của Quan Ý, càng giống là nhặt được hơn, vất vả lắm mới dọn ra được một tầng ở Quan Ý làm văn phòng.
Quan Hành định dời Quang Diệu từ cao ốc Quan Ý ra, cũng không phải muốn đơn độc làm ăn - - trên thực tế tất cả tài chính Quang Diệu đều đến từ tập đoàn mẹ, trước mắt cánh còn chưa cứng để tự bay được - - chỉ là danh tiếng của truyền thông Quang Diệu càng làm càng lớn, nghệ sĩ ký hợp đồng dưới cờ càng ngày càng nhiều, vài gian phòng làm việc như vậy căn bản không đủ dùng. Mà gần đây bất động sản Quan Ý không thừa văn phòng để anh có thể dùng, đành phải chính mình đi thuê.
Chỉ là, anh đến xem cao ốc mà thôi, thời gian mười mấy phút, ai có thể nói cho anh biết vì cái gì mà chiếc xe anh yêu thích bị người ta phá hỏng thành như thế này không! Đạp! ! Đến cùng là đứa nào ngốc x dám động tay chân với bảo bối của anh! Chê sống đủ rồi đúng không!
Còn cái gì mà: Sáng sớm bản cô nương đi qua, có phương thuốc bí truyền muốn để lại, phải dùng số tiền lớn để tạ ơn, không thành thật chớ quấy rầy...
Thật con mẹ nó cẩu huyết, lúc nào thì lão tử qua sớm vậy hả! ! !
"Ai nha mẹ ơi ~" Trương Vĩ thấy mấy dòng chữ to kia thì giật mình, kinh ngạc bụm miệng, sau đó kinh hồn táng đảm nhìn về phía Quan Hành mặt đã xanh lên: "Lão đại, tỉnh táo! Tỉnh táo!"
"Tỉnh táo con mẹ cậu!" Quan Hành tức giận đến nỗi giơ chân lên định đạp chiếc xe, nhưng nửa đường thì dừng lại, cưỡng chế thu chân về.
Anh nóng nảy đi thong dong tại chỗ vài bước, một bụng tức mà không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Trương Vĩ cầm di động, một phen đoạt lấy, như ném môn đẩy tạ, bày ra một tư thế phát bóng tiêu chuẩn, hung hăng ném ra ngoài.
"Này!" Trương Vĩ trơ mắt nhìn di động của mình như phát bắn phóng ra rất xa, cuối cùng cứng rắn nện vào tường xi măng, răng rắc vỡ thành bốn năm mảnh.
Trương Vĩ: "..."
Quan Hành vén tay áo khí thế hung hăng phóng tới phòng an ninh, một cước đá văng cửa, ngón tay duỗi một cái đang muốn ra lệnh, ông già đang pha trà bên trong đã quay đầu ra nhìn..
Anh sững sờ một chút, vội vàng rụt tay về, thu liễm một thân kiêu căng, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Bác Chiêm."
"Quan Hành à." Không gian phòng an ninh không lớn, bày đầy các loại máy móc dây điện, nơi hẻo lánh để một chiếc bàn bằng gỗ lim, trên mặt bàn là bộ dụng cụ pha trà. Ông già đang ngồi ở trước bàn pha trà, tiện tay kéo một chiếc ghế nhỏ đưa cho anh: "Lại đây ngồi đi."
Quan Hành không ngồi, thấy ông ta muốn đi lên rót cốc trà, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ: "Để cháu làm cho."
Anh đi đến nhấc ấm trà, bỏ túi trà ngon vào chung trà. Ông già rót hai ly trà, đưa cho anh một ly, cười nói: "Đến nếm thử. Đây là bác gái cháu đặc biệt mua từ Mĩ về, nói dễ uống hơn nhiều so với trà của ta, ta lại không uống hợp."
Quan Hành không có hứng thú thưởng thức trà, cạn một chén như uống rượu, sau đó ngó nhìn camera: "Bác Chiêm, cháu có thể xem máy theo dõi một chút không, xe của cháu ở cửa bị người ta biến thành... bức tranh hoa." Anh cắn răng nói: "Cháu phải tìm ra cháu trai của lão rùa kia!"
"Bên ngoài đó là xe của cháu à..." Ông già mang vẻ mặt tiếc nuối: "Nhưng mà khu này vừa hoàn thiện, chưa trang bị toàn bộ camera, còn chưa bắt đầu giám sát đâu."
Lập tức vẻ mặt Quan Hành như vừa táo bón, nghiến nghiến răng: "Bác thấy xe của cháu? Vậy có thấy tên cháu trai của lão rùa kia không?"(cháu trai của lão rùa=rùa tôn tử, ở đây chỉ là từ anh dùng để chửi)
Ông già nhấp một ngụm trà: "Lúc ta nhìn thấy đã như vậy rồi. Cháu kết thù với người này ở đâu sao?"
Kẻ thù à... Quan Hành bực bội duỗi chân ra, vậy thì cũng có tương đối nhiều .
Kẻ thù còn chưa tìm ra, đến mấy ngày sau, lại xảy ra một việc khác.
Hôm đó bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp. Trong phòng họp ở tầng 7 của cao ốc Quan Ý, truyền thông Quang Diệu đang họp.
Sắp khởi quay một bộ phim điện ảnh, nữ chính vẫn chậm chạp chưa được chọn ra. Nhà sản xuất phim lần nữa đề cử Mạnh Thủy Lam, mặc dù cô ta chưa bao giờ làm quen với màn ảnh lớn (chưa đóng những vai chính), nhưng hành động thì hữu mục cộng đổ (quá rõ ràng), hiện nay lại đang vào lúc giá trị con người tăng cao, doanh thu phòng bán vé tương đối khả quan.
Nhưng mà một đề nghị này bị Quan Hành trực tiếp phủ quyết : "Không được, khí chất của cô ta không hợp. Xem danh sách lúc trước, liên lạc lần lượt với tất cả xem, không có hồ sơ thì trực tiếp bỏ qua, phàm là có hồ sơ thì mời trong phạm vi cho phép, cố gắng phải kí được cho tôi."
Người của đoàn làm phim tựa hồ không quá tán thành, dừng một chút, mím môi ngồi xuống.
Điện thoại di động trong túi rung một cái, là một số lạ nhắn tin đến. Quan Hành tiện tay mở ra, trong chốc lát vẻ mặt ngưng đọng lại. Trên màn hình rõ ràng sáng ngời của điện thoại di động, lẳng lặng hiện lên ảnh chụp độ nét cao:
Trong tấm hình ngoài miệng cô gái bị dán băng dính màu đen, tay chân đều bị dây ni lông màu đỏ buộc chặt, váy mỏng trên người đã bị xé thành mảnh nhỏ, gần như đã khỏa thân. Lõa lồ nằm ngửa, dưới thân là tấm ván gỗ màu nâu thô ráp. Trọng điểm là vị trí bị cứa bằng gạch men, từng vết hồng trên da nhìn mà thấy xúc mục kinh tâm (nhìn mà thấy đau lòng).
Người con gái kia có thể nói là bẩn thỉu, nhưng cũng không gây trở ngại cho Quan Hành để nhận ra, đó là Phong Miểu Miểu.