Kể từ sau vụ việc Phương Tú Mai bị dị ứng, Hứa Tri Mẫn vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Mặc Hàm. Theo thông tin Mặc Hàm cung cấp, trở lại bệnh viện tỉnh sau giai đoạn bồi dưỡng, nhóm Mặc Thâm sẽ càng bận rộn hơn. Thời hạn làm việc luân chuyển giữa các khoa theo dự tính ban đầu là ba năm, nhưng bệnh viện lo ngại khoa chính quy thiếu người, hơn nữa trước đây họ đã thực tập một năm rưỡi, nên cuối cùng thời hạn này đổi lại thành một năm. Nói cách khác, nếu Hứa Tri Mẫn được bệnh viện tỉnh tuyển dụng, sau khi tốt nghiệp cô sẽ làm việc cùng một khoa với họ.
Bệnh viện tỉnh là nơi tiền tài vật chất dồi dào, người thầy làm việc ở bệnh viện trực thuộc nói với cô, tiền thưởng bên đó cao hơn gấp đôi bên này. Tiền ư? Có sinh viên nào lại không muốn ra trường kiếm được công việc lương thưởng hậu hĩnh, không phải lo chuyện miếng cơm manh áo đâu chứ. Chỉ là, cuộc sống đại học bao nhiêu năm qua đã giúp Hứa Tri Mẫn nghiệm ra một cách sâu sắc rằng: Nếu môi trường làm việc không thể mang lại cho mình niềm vui thì tiền kiếm được có nhiều đến mấy cũng vô ích mà thôi.
Đêm nào suy nghĩ về lời nói của Mặc Thâm, lòng cô cũng rối bời. Không thể không thừa nhận một điều, anh đã sớm nhìn thấu cô. Anh không dùng tiền, không dùng địa vị quyền lợi, mà dùng chính con người để cám dỗ cô. Vả lại, sau này ngoài anh và Viên Hòa Đông cùng làm việc ở phân viện hai, sang năm Mặc Hàm cũng sẽ chuyển đến đó. Còn Phương Tú Mai – người bạn đại học thân nhất của cô – cô nàng cũng đã quyết chí vào bệnh viện tỉnh và mơ ước được làm việc tại khoa tim mạch.
Tháng mười hai, kết quả kỳ thi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ được công bố, tất cả họ đều thi đậu. Hứa Tri Mẫn ngẫm nghĩ rồi gửi họ tin nhắn chúc mừng phát tài. Triệu Viễn Hàng nhắn tin trả lời cô đầu tiên, kế đến là Dương Sâm, Quách Diệp Nam gửi lại vài câu cảm ơn khách sáo. Đến chiều tối Viên Hòa Đông mới hồi âm cho cô, nguyên nhân là vì khoa cấp cứu anh đang làm việc luân chuyển vừa có một ca khẩn.
Trong lúc tất bật, anh tranh thủ dành thời gian nhắn cô một câu ngắn gọn:Tôi chỉ nghĩ, sẽ vui hơn rất nhiều nếu có thể làm việc cùng một nơi với em…
Hứa Tri Mẫn hoàn toàn mờ mịt: Cuối cùng có nên đi bệnh viện tỉnh hay không?
Mặc Thâm thì không trả lời cô.
Bắt đầu từ sáng sớm cô nàng Phương Tú Mai đã điên cuồng gửi tin nhắn, tính đến trưa tổng cộng chắc phải đến mấy trăm tin.
Hứa Tri Mẫn hỏi: “Nhắn ai đấy?”
“Quách sư huynh, các anh ấy bảo tối nay định đi uống rượu ăn mừng, mướn phòng hát karaoke nguyên đêm, hỏi bọn mình có đi hay không?”
“Không đi.” Hứa Tri Mẫn nghĩ, cái gã Quách Diệp Nam đúng là lừa đảo, rõ ràng gã ta có ý đồ với bạn thân của mình. Mới vừa mở miệng định nhắc nhở Phương Tú Mai vài câu thì lại bắt gặp vẻ mặt hạnh phúc của cô bạn, thế là cô phải lập tức ngậm miệng.
Buổi tối Hứa Tri Mẫn chui vào màn mở đèn bàn nhỏ đọc sách. Di động đặt bên gối rung lên, cô ấn nút nghe: “Alo.”
“Xuống dưới một lát đi, tôi đang đứng trước cửa ký túc xá đợi em.”
Cô sửng sốt trong nháy mắt, không tài nào tin nổi bên tai là giọng nói của anh. Cô hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh rồi nói: “Mặc Thâm, bây giờ đã qua mười hai giờ rồi.”
“Tôi biết. Em xuống đi, nếu không tôi sẽ lên trên đó.”
Cô giật mình nhớ lại chuyện uống rượu mừng Phương Tú Mai nhắc đến hôm nay:
“Anh uống rượu à?”
“Không.”
“Ai uống rượu say cũng nói mình không uống.”
“Để có thể đến gặp em, hôm nay lúc nâng ly tôi đã lén đổ rượu đi, sau đó tìm cớ thoát khỏi bọn họ…”
Hứa Tri Mẫn không nói gì: Như thế này rất không giống anh, không giống một người luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng trước mặt người khác…
“Mẫn, đêm nay tôi rất muốn gặp em.”
Tay nắm chặt di động, cô xốc chăn lên.
Mặc Thâm bồn chồn đứng trước cửa ký túc xá, dõi mắt trông về căn phòng nằm khuất trong một góc của tòa nhà yên tĩnh. Đêm dài vắng lặng, vắng lặng đến mức anh nghe rõ trái tim mình đập cồn cào vì khát khao cô.
Từ nhỏ, nghề y với anh là trách nhiệm kế thừa sự nghiệp của ba mình mà một người con trai trưởng phải gánh vác. Thế nên khoảnh khắc biết tin thi đậu cuộc thi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ, anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thậm chí anh còn hâm mộ Mặc Hàm, bởi khởi nguồn từ vết sẹo kia, cậu có thể khiến con đường tương lai của mình trở nên ý nghĩa. Mà trong tiệc chúc mừng đêm nay, anh cũng không kìm chế được sự đố kỵ với Viên Hòa Đông, anh biết nguyên nhân chủ yếu để anh ta cố gắng hết sức suốt mấy năm qua chính là cô. Tửu lượng Viên Hòa Đông không cao, sau khi bị mấy tên bạn không hiểu chuyện ép uống vài ly rượu đế, anh ta đã ngã xuống đất bất tỉnh. Rốt cuộc bọn họ đành phải qua loa kết thúc cuộc chơi, đưa Viên Hòa Đông về ký túc xá rồi mỗi người tự đi tìm niềm vui. Niềm vui của anh là chạy đến đây tìm cô.
Cuối cùng bóng dáng chờ đợi cũng xuất hiện nơi cầu thang, ngay khi cô vừa ra khỏi cánh cửa sắt nhỏ hẹp, anh không đứng yên chờ đợi được nữa, vội vàng tiến lên chào đón cô bằng vòng tay siết chặt.
Cả người cô lọt thỏm trong vòm ngực anh, trong khoang mũi là mùi hương anh và bên tai là nhịp tim anh. Cô chớp mắt, cố tìm lại tiếng nói của mình: “Mặc Thâm…”
“Cho tôi ôm một chút.” Anh ôm cô bằng tất cả sức lực, như thể quyết tâm tìm kiếm nguồn suối mát trên thân thể cô.
Tĩnh tâm nghe tiếng quả tim anh đập thình thịch, cô dường như nhận ra điều gì nên chỉ im lặng tựa vào lồng ngực anh.
Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, từ từ nhắm mắt lại, và rồi dưới sự dẫn dắt của cảm giác, anh hôn lên đỉnh trán cô, sau đó cẩn thận tìm lối đi xuống dọc theo sóng mũi. Khi môi anh chạm đến đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, anh khẽ mở mắt nhìn cô, dưới bầu trời đêm hôm nay anh như gặp lại cảnh tượng ngày xưa, ngày có một người con gái thân thể đơn độc giữa vùng tuyết trắng còn linh hồn như đã phiêu bạt đến chốn nào đó xa xăm. Trái tim đau đớn như bị đinh xuyên qua, anh cắn vào cánh môi cô như để trút cơn oán trách và giận dữ thình lình bộc phát trong lòng.
Cô thoáng cau mày. Anh đưa đầu lưỡi thấm vị máu ngai ngái từng chút từng chút xâm nhập vào giữa hàm răng cô, khiêu khích cảm xúc mong manh của cô đến giới hạn cuối cùng. Bị rơi vào trạng thái khủng hoảng, cô giơ tay lên đẩy anh. Anh không dịu dàng với cô như Viên Hòa Đông, mà giống như một cơn lốc hung hãn càn quét thế giới của cô.
Anh không hề dừng lại, khiêu khích ban đầu tiến dần đến xâm chiếm mãnh liệt, rồi cuối cùng trở thành triền miên không dứt. Hai tay cô rũ xuống khỏi hai vai anh, ánh mắt mơ hồ nhìn những nhánh cây liên tục đung đưa qua lại trong màn đêm tối tăm, tiếng cành lá lay động xào xạc hòa vào hơi thở của anh và cô. Cô quên hít thở, cơ thể thiếu dưỡng khí mềm nhũn trong tay anh. Anh vững vàng đỡ lấy eo cô, thầm thì khe khẽ bên tai cô. Không nghe rõ anh đang nói gì, cô hốt hoảng mở choàng mắt, nhìn thấy một bóng người dưới ngọn đèn đường cách họ khoảng trăm mét. Quách Diệp Nam đứng trong vòng sáng tờ mờ, đút tay vào túi áo trầm ngâm nhìn họ, sau đó quay lưng rời đi.
Một ngọn gió thình lình ùa đến, Hứa Tri Mẫn chợt sáng tỏ ra rằng: Khoan hãy nói đến chuyện cô có đồng ý hay không, điều quan trọng nhất là tình hình trước mắt thật sự không thích hợp để đi bệnh viện tỉnh.
Ngọn gió này cũng thức tỉnh Mặc Thâm, kéo anh ra khỏi cơn trầm mê. Anh cởi khăn quàng cổ, cẩn thận quấn vào cần cổ lạnh cóng của cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa gương mặt cô một lúc, rồi mới buông tay để cô rời đi.
Cô bước lên bậc tam cấp, không dám ngoảnh đầu lại nhìn anh. Con đường chờ đợi họ phía trước còn quá nhiều điều chưa biết, vũng bùn của mông muội và đánh mất lý trí không thích hợp cho cả hai. Thế nhưng, những khoảnh khắc ngắn ngủi, lặng im và bất chợt ở bên nhau như thế này, dường như càng lúc càng trở nên quý giá mỗi khi hồi tưởng lại trong giấc mơ. Trở về phòng, thừa lúc mọi người trong phòng đều đã ngủ say, cô thận trọng giấu khăn quàng cổ màu xám của anh xuống dưới đáy rương.
Ngày đông lạnh giá nên ánh mặt trời cũng xám xịt, ẩm ương. Ngày hôm sau, việc đầu tiên Viên Hòa Đông làm sau khi tỉnh rượu là gửi tin nhắn cho cô.
“Tri Mẫn, tối hôm qua vốn định đưa em đi thăm vườn thảo dược. Tôi biết em trồng mấy cây bạc hà vì tôi. Biết chúng không cô đơn, không hiểu sao tôi cũng thấy yên lòng…”
Nhận được tin nhắn, Hứa Tri Mẫn kê đầu lên đầu gối nhìn màu trời u ám xen kẽ giữa những sợi dây diện giăng ngang ngoài cửa sổ và suy tư về mùi vị của cô đơn. Có đôi khi, duyên phận thật sự là chuyện khó lý giải. Nếu hôm qua người tìm cô không phải là Mặc Thâm, mà là người còn lại… Cô lặng lẽ khép mắt, quả nhiên ngay cả A Viên cũng không thể xen vào giữa anh và cô.
Điện thoại lại chuyển đến một tin nhắn ngắn của Viên Hòa Đông: “Hôm nào chúng ta cùng đi đi.”
“Vâng, sẽ ghé xem một chút.” Cô trả lời. Để tránh đi vào vết xe đổ của Kiều Tường, cô phải suy nghĩ thật kỹ xem nên cư xử thế nào mới thỏa đáng. Cho dù người cô lựa chọn là ai và cho dù không phải là người nào trong số họ, cô vẫn muốn giữ lại tình bạn tốt đẹp.
Vì vậy, nếu đúng như cô dự liệu, theo dòng chảy bộn bề của cuộc sống, ‘Hôm nào’ và ‘Sẽ ghé xem’ rồi sẽ chỉ là lời hẹn xa xôi, không thể thành hiện thực. Bỏ mặc cho thời gian trôi đi là biện pháp tốt nhất để con người ta trở nên xa cách. Đối với cô mà nói, hiện tại không phải là lúc nói chuyện yêu đương. Chí ít, trước mắt cô còn có công việc và sự nghiệp.
Trong thâm tâm, cô coi trọng tình thân nhiều hơn cả tình yêu.
Đầu tháng hai của năm mới, phòng cấp cứu nơi Hứa Tri Mẫn thực tập vì không đủ nhân lực nên y tá trưởng đã mở lời với cô, hy vọng cô có thể ở lại hỗ trợ.
Hứa Tri Mẫn không thể từ chối. Thầy cô ở bệnh viện trực thuộc đại học M có ấn tượng tốt về cô, đây lại chính là nơi có thể bảo đảm điều kiện làm việc tốt nhất cho cô sau khi ra trường, thế nên cô tuyệt đối không thể phá hỏng hình tượng của chính mình.
Trong cuộc điện thoại gọi về thưa với ba mẹ, ba mẹ cô tỏ vẻ thông suốt, bảo cô lấy sự nghiệp làm trọng. Trò chuyện một hồi, không nén được nỗi lo lắng trong lòng, Hứa Tri Mẫn bèn nhắc đến bà dì. Mẹ cô trả lời úp mở: “Bà dì con về quê rồi, mà hai dì con gần đây chẳng thấy kể lể tâm sự gì, tình hình cụ thể thế nào mẹ cũng không biết.”
Hứa Tri Mẫn cúp điện thoại, đau buồn, hoang mang và sợ hãi bao trùm lên trái tim đập loạn khiến cô không sao thở nổi. Từ ngày thực tập xong, phần vì bận rộn học hành, phần vì không có ngày nghỉ lễ, cô không thể đến nhà anh họ thăm hỏi. Lần gần đây nhất ghé nhà anh là dịp tết Trung Thu, hôm đó cô đi cùng Phương Tú Mai. Trong bữa ăn, Phương Tú Mai để lộ chuyện họ được mời đến Mặc gia dự tiệc Trung Thu. Khi ấy, sắc mặc Kỷ Nguyên Hiên rất lạnh lẽo, còn Vu Thanh Hoàn lặng lẽ đặt bát đũa xuống bàn. Sau đó, Vu Thanh Hoàn từng có lần hỏi Hứa Tri Mẫn về tất cả những chuyện liên quan đến hai nhà Kỷ – Mặc. Tất nhiên Hứa Tri Mẫn không dám tùy tiện kể rõ mâu thuẫn giữa hai gia đình mà chỉ giả vờ như không biết gì. Vu Thanh Hoàn là người hiểu lý lẽ nên cũng không làm Hứa Tri Mẫn phải khó xử thêm lần nào nữa.
Nếu không thể về nhà thăm bà dì thì có lẽ nên tìm hôm nào rảnh rỗi hỏi chuyện anh họ hoặc chị dâu xem sao.
Trong khi Hứa Tri Mẫn cân nhắc trước sau thì cả nhà họ Mặc đang trên đường đến thôn Tây quê vú.
Lần này vú về quê, điện thoại di động của vú cũng bị gửi trả cho Mặc gia. Trước lúc đi Dương Minh Tuệ đã gọi vào số máy của Kỷ Sở Lệ, nhưng đầu dây bên kia không ai bắt máy.
Sau khi vú quay về Kỷ gia, mỗi lần Mặc gia gọi vào di động của Kỷ Sở Lệ đều là người lạ nghe máy, nếu không nói vú đang ngủ thì cũng nói vú đang đi dạo phố cùng con gái. Từ đầu chí cuối, Mặc gia tuyệt nhiên không được một lần nói chuyện trực tiếp cùng vú hoặc người nhà họ Kỷ. Ban đầu bà nghĩ, có thể Kỷ gia vẫn còn giữ trong lòng mối hiềm khích giữa hai nhà nên mới cố tình không cho họ tiếp xúc với bà cụ. Thì thôi vậy, chỉ cần Kỷ gia thật lòng chăm sóc bà cụ là được. Nhưng bây giờ, việc Mặc gia hoàn toàn mất liên lạc với bà cụ đã khiến một người phụ nữ vốn nổi tiếng điềm tĩnh như bà đâm ra hoảng hốt.
“Dù có chuyện gì cũng nhất định phải đi.” Mặc Chấn khoát tay, nói với người vợ đang chần chừ một cách kiên quyết.
Dương Minh Tuệ gật đầu. Lần này vợ chồng ông bà không nề hà khó khăn trở ngại, cùng xin nghỉ phép dài hạn để thu xếp cho cả nhà đi thăm vú. Huống hồ bệnh của vú là bệnh nan y, nếu lần này không gặp mặt nói lời tạm biệt, về sau sẽ càng khó có cơ hội.
Lặn lội cả quãng đường xa xôi, bụi bặm và mệt mỏi, cuối cùng bốn người nhà họ Mặc cũng đến được thị trấn A không cách xa thôn Tây là bao. Ông bà Mặc ở lại khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm đi đến thôn Tây trước để tìm đường.
“Anh, anh nói xem, bà thấy chúng ta xuất hiện bất ngờ thế này có kinh ngạc không nhỉ?” Mặc Hàm đi ở phía trước, hăm hở nói.
Lúc hai anh em tìm được nơi ở của Kỷ gia theo địa chỉ mà vú đã để lại trước khi đi, đập vào mắt họ là cánh cổng lớn bị khóa bằng một sợi xích sắt thật dài và một cái ổ khóa bằng sắt to tướng cài ở giữa. Cả hai sững sờ, có nghe ai nói Kỷ gia chuyển nhà bao giờ đâu?
Họ vội vàng hỏi thăm tình hình từ hàng xóm ở gần đó. Một chủ tiệm bán tạp hóa nói: “Đúng là dọn đi rồi. Đi đâu thì không biết. Người nhà họ bỏ trống căn nhà này để trả nợ. Nhưng kể cũng lạ, ba tháng trước, bà lão vừa mất là họ dọn đi ngay, còn căn nhà nhỏ này lại để đây đến giờ, không thấy bán.”
“Bà cụ mất rồi ư?!” Hai anh em cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Đúng rồi, mẹ của Kỷ Sở Lệ đấy. Bà lão hiền lành tốt bụng lắm, từ Hồng Kông về đây đoàn tụ với con cháu, thế mà sống chưa được ba tháng, tội nghiệp quá. Các anh… ở đâu đến vậy? Là bà con nhà họ Kỷ à?”
Mặc Thâm há hốc không nói nên lời, trăm ngàn từ ngữ hóa thành bức tường chặn đứng trong lòng ngực. Hốc mắt cay xè nhưng nước mắt không thể rơi, anh vội hít thở sâu, nhìn sang cậu em ở bên cạnh. Cả khuôn mặt Mặc Hàm trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cậu trống rỗng như người mất hồn.
“Mặc Hàm!” Anh nhéo vào tay Mặc Hàm một cái thật mạnh.
Mặc Hàm thở gấp gáp, quay sang anh cất giọng khẩn cầu: “Anh, người ta gạt mình phải không? Bà…”
“Anh không biết.” Anh trả lời Mặc Hàm rồi đi qua một bên, khẩn trương gọi vào di động của mẹ.
Ở khách sạn, nhận được cú điện thoại báo tin của con trai lớn, bà Dương Minh Tuệ sợ ngây người. Ba tháng?! Bà cụ đã qua đời ba tháng nay mà Kỷ gia không báo cho họ lấy một câu. Đồng thời qua việc Mặc gia bị bưng bít thông tin lần này, có thể thấy Kỷ gia đã quyết tâm đoạn tuyệt.
Tiếp đó bà lại nghĩ: Với bệnh tình của bà cụ, nếu kiên trì uống thuốc và điều trị bằng hóa chất, kéo dài cuộc sống thêm một, hai năm tuyệt đối không thành vấn đề. Như vậy thì sau khi quay về Kỷ gia, nguyên nhân gì đã khiến bệnh tình chuyển biến xấu đến nỗi bà cụ đã lìa đời chỉ sau vỏn vẹn ba tháng? Về phần ông Mặc chồng bà, từ khi để bà cụ ra đi, ông thường không giấu được sự hối hận, thường lo lắng không biết Kỷ gia có thể chăm sóc bà cụ cẩn thận hay không, rồi lại sợ về bên đó bà cụ sẽ không vui. Bà quả thực không dám tưởng tượng phản ứng của chồng khi biết tin này. Bà quyết định thật nhanh, căn dặn con trai: “Ngay bây giờ, con hãy tìm hiểu nơi bà được an táng cho mẹ.”
Hai anh em đi khắp thôn hỏi thăm, nhưng không ai nói cho họ đáp án chính xác. Ngày đưa linh cữu bà cụ đến nơi chín suối chỉ có người nhà họ Kỷ, họ an táng bà cụ ở đâu, là thổ táng, hải táng hay hỏa táng, người dân trong thôn hoàn toàn không hay biết.
“Mẹ.” Mặc Thâm gọi điện lại cho mẹ, “Ai cũng nói không biết.”
Dương Minh Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Con thử hỏi họ hàng của Kỷ gia xem. À đúng rồi, hỏi Hứa gia xem thế nào. Tri Mẫn chắc hẳn biết chuyện rồi đúng không?”
Lời vừa nói ra, hai mẹ con bà bỗng ý thức được một sự thật đáng sợ – rõ ràng Hứa Tri Mẫn không biết chuyện. Bởi vì khi nghe tin họ muốn đi thăm bà cụ, Hứa Tri Mẫn còn năm lần bảy lượt dặn dò Mặc Hàm chuyển giúp quà mừng năm mới của cô đến tay bà.
Mặc Thâm vung tay đấm mạnh vào bức tường gạch, tiếng đất cát sụp đổ mà anh nghe như tiếng lòng mình nát vụn. Lẽ ra anh nên nói cho cô biết chuyện bà bị bệnh sớm hơn một chút, căn bản anh không lường trước được Kỷ gia sẽ tuyệt tình đến vậy, bây giờ đã không còn kịp nữa rồi… Nếu trước đây đối với Kỷ gia anh chỉ đơn thuần không có thiện cảm, vậy thì chính tại nơi này, sự căm hận đã sinh sôi chỉ trong chóng vánh.
Quay đầu lại, nhìn thấy em trai đang ngồi trên ụ đất vụt đứng dậy đi về phía cửa nhà Kỷ gia, anh vội vàng đuổi theo. Mặc Hàm nện liên tục vào cánh cửa: “Trả bà lại cho chúng tôi! Trả bà lại cho chúng tôi!”
“Mặc Hàm!” Mặc Thâm dùng hết sức ôm lấy cậu em từ phía sau: “Chúng ta về thôi!”
“Không!”
“Đi về ngay!” Anh túm cổ áo Mặc Hàm, nhìn thẳng vào mắt cậu gằn từng chữ, “Nghe cho rõ đây, món nợ này của Kỷ gia chúng ta sẽ nhớ kỹ! Vĩnh viễn không bao giờ quên!”
Gió nổi lên cuồn cuộn trên mảnh đất trống trải nơi họ đang đứng, xoáy vào cánh cửa gỗ, chuỗi âm thanh loảng xoảng phát ra từ sợi dây xích bỗng như lời cổ vũ, khích lệ giữa bốn bề gió rít.
Thành phố R xa xôi mới chính là nơi thật sự chấn động. Lúc này đây, chớp giật sấm rền rung chuyển đất trời kéo theo cơn mưa tầm tã, ai đang đi trên đường cũng hối hả tìm chỗ trú mưa.
Hứa Tri Mẫn tấp vào tòa nhà ký túc xá, lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt. Bên ngoài mái hiên lại vang lên một tiếng sét đánh, âm thanh ấy dội thẳng vào nơi sâu thẳm trong đáy lòng cô. Tay cô nhất thời run rẩy, chiếc khăn rơi xuống đất thoáng chốc ướt sũng nước mưa. Cô mở to mắt nhìn trân trân, trong đầu vụt qua hình ảnh mấy nhánh bạc hà non vừa lên mầm vài ngày trước. Không chần chừ lâu, cô chạy nước rút về phòng ký túc rồi quơ cây dù xông ra ngoài bất chấp mưa rền gió giữ. Chạy đến vườn thảo dược, nhìn thấy mưa đã sắp dâng ngập mấy nhánh cây non đáng thương, cô quăng dù qua một bên, cầm lên một chậu hoa, quính quáng quá nên không tìm được cái xẻng, thế là cô ngồi thụp xuống đào bùn đất bằng tay. Cuối cùng cây non yên bình thoát khỏi hiểm nguy, trong khi cái người quay về phòng ký túc thì lại bị cảm lạnh vì dầm mưa.
Phương Tú Mai nhịn không được nói: “Mạng của cậu quan trọng hay là thứ cây cỏ kia quan trọng?”
Hứa Tri Mẫn vừa ho sù sụ vừa đáp: “Đều quan trọng như nhau.”
Phương Tú Mai sờ sờ trán cô: “Trời ơi, sốt rồi này, có cần đi bệnh viện không?”
Hứa Tri Mẫn lắc đầu: “Cảm mạo thôi mà, uống thuốc là được rồi, không cần đi đâu.” Uống thuốc vào rồi ngủ một ngày sẽ khỏe thôi. Đang trong thời gian thực tập mà xin nghỉ quá nhiều thầy cô sẽ không có ấn tượng tốt, hơn nữa phòng lại đang thiếu người… Vì thế cô không xin nghỉ bệnh, vẫn tiếp tục đi làm như bình thường.
Sau tháng hai, bệnh viện tỉnh tuyển dụng, mọi người trong phòng ký túc đều náo nức nộp đơn thử sức, chỉ trừ Hứa Tri Mẫn. Trong số ba người vượt qua được vòng phỏng vấn của bệnh viện tỉnh, ngoài hai người ngay từ đầu đã thực tập ở đó là Lâm Ngọc Cầm và Vương Nhã Lâm, còn có thêm cô bạn Phương Tú Mai. Sau đó họ được ký hợp đồng thử việc, Phương Tú Mai vì thế cũng chuyển nơi thực tập từ bệnh viện trực thuộc đại học M sang bệnh viện tỉnh.
Hứa Tri Mẫn vẫn tận tụy với công viện ở bệnh viện trực thuộc. Từ sau Tết đến nay, hai anh em Mặc gia vẫn chưa gọi điện cho cô. Cô băn khoăn gọi vào điện thoại của Mặc Hàm, nhưng người trả lời lại là Quách Diệp Nam.
“Chú Mặc bị bệnh, họ trở về Hồng Kông rồi.” Quách Diệp Nam nói.
Chú Mặc đang khỏe mạnh sao bỗng dưng lại bị bệnh? Hứa Tri Mẫn vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi: “Bệnh gì?”
“Không có gì nghiêm trọng.” Vừa dứt lời, Quách Diệp Nam liền lạnh lùng ngắt máy.
Hứa Tri Mẫn biết Quách Diệp Nam không thích mình. Không còn cách nào khác, cô đành phải chờ đợi. Đợi mãi đến tháng tư, cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện với Mặc Hàm. Ngay câu đầu tiên Mặc Hàm đã hỏi thẳng: “Chị Tri Mẫn, tại sao chị không tham gia thi phỏng vấn vào bệnh viện tỉnh?”
Cô sững sờ, không thể trả lời. Cậu lập tức cúp máy sau một câu nói đầy tức giận: “Em quá thất vọng về chị.”
Hứa Tri Mẫn cắn đầu ngón tay suy nghĩ cả buổi vẫn không giải thích nổi vì sao chuyện cô không đi bệnh viện tỉnh lại khiến cậu tức giận như vậy. Tính tình Mặc Hàm trước nay rất ôn hòa, phải nói đây là lần đầu tiên cậu nổi nóng với cô. Chuyện này làm tâm trí cô càng thêm bất an, cô rất muốn hỏi anh họ tình hình gần đây của bà dì cặn kẽ một chút, nhưng ngặt nỗi ngày cô được nghỉ và ngày anh chị đi làm luôn không trùng khớp.
Ở đầu dây bên kia, sau khi ngắt điện thoại gọi đến của Hứa Tri Mẫn, nghĩ đến bà, cậu vừa hối hận vừa khó chịu.
Mặc Thâm đi tới hỏi: “Em nói với cô ấy rồi à?”
“Dạ không. Em nói không được.” Mặc Hàm sụt sịt mũi, “Anh, mình giấu diếm lâu vậy có đúng không?”
Mặc Thâm không trả lời. Mẹ đã trao đổi riêng chuyện này với hai anh em anh. Quan điểm của bà là, tin bà cụ qua đời phải do chính người nhà họ Kỷ báo cho Hứa Tri Mẫn biết. Có như vậy, Kỷ gia mới không hiểu lầm Mặc gia cố ý gây chuyện thị phi, phá hoại tình cảm của Hứa Tri Mẫn đối với họ. Dù sao chăng nữa, tình cảm giữa Hứa Tri Mẫn và Kỷ Nguyên Hiên không chỉ đơn giản là tình anh em bà con xa.
Họ chỉ còn cách hy vọng Kỷ gia nói cho Hứa Tri Mẫn biết chuyện sớm được chừng nào tốt chừng nấy. Nhưng Mặc Thâm ngờ vực không biết Kỷ Nguyên Hiên định giấu nhẹm việc này đến bao lâu. Mặc gia không thể ở bên chăm sóc bà cụ trước lúc lâm chung, và dù điều tra đủ mọi cách, họ cũng không thể tìm ra nơi bà cụ được chôn cất để cúng bái. Vì chuyện này mà ba anh đã ngã bệnh một thời gian. Hiện tại Kỷ Nguyên Hiên không đưa sự thật ra ánh sáng, và đề phòng trường hợp Mặc gia lấy được thông tin từ Hứa Trí Mận, anh ta càng có lý do tiếp tục giấu diếm cô.
“Anh, bất kể thế nào, em cũng phải đưa chị Tri Mẫn đến bệnh viện tỉnh.” Mặc Hàm tháo mắt kính ra, giọng điệu rất kiên quyết.
Mặc Thâm vỗ vỗ vai em trai. Chuyện đưa cô đến bệnh viện tỉnh là điều hiển nhiên. Nhưng, trước tiên còn một người, một khúc mắc cần phải loại bỏ. Cái đêm ôm cô trước cửa tòa nhà ký túc xá, đúng vào giây phút vừa mở mắt, rõ ràng anh đã nhìn thấy Quách Diệp Nam quay lưng rời đi.