Hương Bạc Hà

Chương 19

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một tháng thoảng qua trong chớp mắt. Mùa thu nồng đậm hơn bởi những chiếc lá cuốn xoay theo gió, bởi đêm dài hun hút và bởi cái se lạnh hanh hao tràn về.

Sau cùng Lâm Ngọc Cầm đã chán nản đặt dấu chấm hết cho những tối khuya buồn tẻ chờ đợi soái ca A Viên lạnh tê tái hơn cả mùa thu. Không còn Lâm Ngọc Cầm dẫn đường, Hứa Tri Mẫn phát hiện, hằng đêm vào bảy giờ tối Viên Hòa Đông vẫn đi ngang qua con đường trồng hai hàng xoài trước lầu ký túc xá nữ. Không biết đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng ngày qua ngày cô vẫn kiên trì theo anh ta đến phòng tự học buổi tối.

Qua một thời gian dài, đương nhiên có một số người bắt đầu để ý đến sự hiện diện của Hứa Tri Mẫn. Họ nhìn cô bằng cặp mắt tò mò, thì thầm bàn tán xoay quanh cô và thích chí đặt cược một khoản tiền vào cô. Trước những điều đó, Hứa Tri Mẫn chỉ xem như mắt điếc tai ngơ, không phải vì cô ra vẻ thanh cao, mà bởi vì toàn bộ tâm trí đã đắm chìm trong biển sách từ lâu.

Cho đến ngày kia, bỗng dưng có năm ngón tay trắng muốt, thon dài nhẹ nhàng giữ lại bàn tay Hứa Tri Mẫn đang đặt trên trang sách. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt nữ xa lạ với hàng chân mày tỉa tót gọn gàng, lông mi hơi cong, ngũ quan không có nét gì đặc biệt nhưng được trang điểm rất kỹ lưỡng. Cô không nhớ đã gặp cô gái này ở đâu, vả lại trên thực tế cô chưa từng chú ý đến bất cứ ai trong phòng tự học, ngoại trừ Viên Hòa Đông.

Hứa Tri Mẫn hòa nhã nói: “Em không biết chị thì phải, sư tỷ.” Trực giác mách bảo đối phương lớn tuổi hơn nên cô gọi cô gái ấy một tiếng ‘sư tỷ’.

“Em không biết chị nhưng chị biết em, em bên khoa y tá, đúng không?” Cô gái cười cười, nhìn Hứa Tri Mẫn vẻ lấn lướt, “Chẳng lẽ khoa các em không có phòng tự học à? Tại sao mỗi ngày lại chạy qua đây tự học?”

Không khó để Hứa Tri Mẫn hiểu ra rằng cô gái này hỏi cô một câu thẳng thừng như thế là vì Viên Hòa Đông. Thật ra trong lòng Hứa Tri Mẫn hoàn toàn trong sáng, vô tư. Bởi ngay từ đầu, cô vốn không hề có ý định dụ dỗ Viên Hòa Đông, kiên trì với anh ta như vậy chẳng qua chỉ là để theo đuổi con đường ‘Học hành nghiêm cẩn’ trên vách thạch bích mà thôi, hơn nữa cô cảm thấy rằng Viên Hòa Đông cũng lựa chọn hướng đi giống như cô. Cô tin tưởng, nếu mình quyết tâm đi theo con đường này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người bạn tri âm cùng chung chí hướng. Kết quả là, sau quãng thời gian dài đến phòng tự học cùng anh chàng ‘A Viên’, năng suất học tập của cô đã tăng cao vượt bậc.

Hứa Tri Mẫn bình tĩnh đáp: “Em thấy điều kiện ở đây tốt hơn một chút.”

“Phòng học bên này có lịch sử nhiều năm như thế, làm sao so được với phòng học mới xây của khoa y tá các em?”

“Học tập cần nhất là bầu không khí, mà em thì thấy phòng tự học sư huynh Viên Hòa Đông lựa chọn có bầu không khí tốt nhất.” Nói xong lời cần nói, Hứa Tri Mẫn tỏ vẻ như không có việc gì, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Cô gái nhìn chằm chằm gương mặt chuyên chú của Hứa Tri Mẫn, vẻ nghiêm khắc trong ánh mắt dần phai nhạt, nhoẻn môi cười: “Chị là Lâm Giai, sinh viên năm tư khoa y học lâm sàng, chuyên ngành nội khoa. Kết bạn được chứ?”

Thấy Lâm Giai chủ động đưa tay ra, Hứa Tri Mẫn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bắt tay cô: “Lâm sư tỷ, em họ Hứa, tên Tri Mẫn. Sau này chị gọi em là Tri Mẫn hay Mẫn đều được.”

“Được.” Lâm Giai gật gật đầu, buông tay, đứng dậy quay trở về chỗ ngồi của mình.

Vài bạn học cùng lớp lập tức xúm vào cô, rì rầm hỏi: “Sao sao, có phải tới đây để theo đuổi A Viên, quấy rầy A Viên học hành không?”

“Không phải.” Lâm Giai dứt khoát phủ định.

“Vậy thì vì sao con bé ấy ngày nào cũng bám theo A Viên đến phòng tự học…”

“Này, các cậu đừng nói nữa. Bắt đầu từ bây giờ, tớ đã công nhận em ấy là sư muội của tớ rồi.” Lâm Giai nghiêm nghị ngắt lời mọi người, sau đó thu dọn sách vở rồi rời khỏi phòng học. Trước khi đi, cô dừng bước ở cửa ngoảnh đầu nhìn Hứa Tri Mẫn đang ngồi nép trong góc phòng, lẳng lặng đọc sách. Cô chớp mắt, mỉm cười: Không ngờ khoa y tá cũng có một nhân tài như vậy. Đủ bướng bỉnh, đủ thông minh. Người nào muốn không yêu mến cô nàng này cũng khó lắm đây.

Đoạn đối thoại giữa Lâm Giai và Hứa Tri Mẫn, Viên Hòa Đông chú tâm lắng nghe không sót một chữ.

Đêm khuya, phòng tự học chẳng còn ai. Anh đeo cặp lên vai, cầm chìa khóa phòng đi đến trước bàn Hứa Tri Mẫn rồi yên lặng nhìn cô – mái tóc dài đến eo rũ xuống một bên mặt, đỉnh đầu rẽ ngôi hai đường ngay ngắn để lộ vầng trán gọn gàng sáng sủa và đôi mắt vô cùng chuyên chú dưới hàng chân mày.

Tầm mắt anh dừng lại trên bàn tay nâng sách giáo khoa. Đó là cuốn ‘Chẩn bệnh học căn bản’ – một trong những chương trình đại cương về lâm sàng mà mỗi sinh viên y khoa bắt buộc phải học, nội dung gồm các khái niệm trừu tượng và đương nhiên cũng không dễ đọc. Cô đưa tay phải vào túi xách để bên người lấy ra quyển sổ ghi chép và cây bút bi màu đỏ. Bút bi nhanh chóng gạch một đường màu đỏ bên dưới đoạn văn nằm giữa trang, rồi viết lại đoạn văn đó vào sổ ghi chép, cuối cùng đánh một dấu chấm hỏi. Ngay sau đó, cô sờ tay lên môi, cân nhắc đắn đo về nghĩa của đoạn văn vừa ghi.

Thấy cô nhíu hai hàng chân mày, trong lòng Viên Hòa Đông bỗng dâng lên một sự xúc động khó hiểu. Anh muốn nói với cô hàm ý của đoạn văn ấy, sau đó dùng ví dụ thực tế giảng giải cho cô nghe, giúp cô hiểu vấn đề một cách rõ ràng nhất.

Nhưng không, anh đã cố sức mím môi và kiềm chế thứ cảm xúc lạ lẫm đang thôi thúc chính mình. Anh mở lòng bàn tay, chiếc chìa khóa rơi khẽ lên mép bàn. Từ đầu đến cuối, cô vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của anh. Anh rũ mắt xuống rồi lặng yên xoay người rời đi.

Con đường đêm rất yên ả. Như một thói quen suốt những ngày một mình đi đi về về, anh thường hay cúi đầu đếm bước chân mình. Nhưng đêm nay anh tự dưng quên mất mình đã đi được bao nhiêu bước. Nhìn bóng cây rung rinh dưới ngọn đèn đường và nghe tiếng gió thổi lồng lộng, anh bỗng nhớ tới hơi thở rất rất nhẹ của cô, nhẹ tới mức như là không khí; rồi anh lại nghĩ về hương thơm tỏa ra từ người cô, dường như cô sinh ra đã mang theo mùi hương ấy, Chỉ trong một thoáng anh đã nhận ra – đó là, hương bạc hà.

Anh rất thích bạc hà. Cho dù là sách dược Trung Quốc hay Tây phương thì tất cả đều ca ngợi bạc hà như một vị thuốc quý giá có rất nhiều công dụng, mà trong thần thoại Hy Lạp, tiền thân của bạc hà chính là nữ thần Minthe vừa xinh đẹp vừa kiên cường.

Anh ngước lên bầu trời đêm, thở ra một hơi. Nhìn dải mây âm u che khuất nửa vầng trăng non trên vòm trời không sao, nghĩ đến cô vẫn nán lại ở phòng học, mi mắt anh khép lại: Hy vọng trời sẽ không mưa…

Viên Hòa Đông khom lưng đi qua cánh cổng sắt nhỏ của khoa quốc tế.

Khoa quốc tế là một khu vực đặc biệt của đại học M. Cái tên ‘khoa quốc tế’ này không phải ý chỉ một khoa chuyên ngành nào đó mà là lai lịch của sinh viên. Nơi này chỉ có vẻn vẹn ba tòa nhà ký túc xá, sinh viên ở đây chủ yếu là du học sinh đến từ Hồng Kông và các quốc gia khác nhau trên thế giới.

Để được tiếp đãi như một vị khách nước ngoài, các du học sinh phải chi trả khoản học phí và ký túc xá phí vô cùng đắt đỏ. Nhằm đảm bảo hiệu quả và lợi ích kinh tế, đại học M đã xây dựng tại đây ba tòa nhà ký túc xá khác với ký túc xá thông thường. Tầng trệt lắp cửa điện từ chống trộm rất dày, phòng ốc được trang bị đầy đủ đồ điện và vật dụng, ngoài ra sinh viên có thể lựa chọn một trong bốn loại hình sau: một phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ một phòng khách, ba phòng ngủ một phòng khách và ba phòng ngủ hai phòng khách. Nhìn chung nơi này không khác gì một khu hoa viên hiện đại có dân cư sinh sống.

Viên Hòa Đông ở tòa nhà số 2 phòng 401 của khoa quốc tế, nhưng anh không phải là du học sinh, anh sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn Trung Quốc. Vì sao anh có thể đến sống trong khu vực này? Mọi chuyện bắt đầu từ năm nhất đại học, lúc đó, anh đã kết bạn với một nam sinh cùng lớp tên Quách Diệp Nam. Năm đầu tiên, Quách Diệp Nam và Viên Hòa Đông yên ổn ở trong ký túc xá một phòng ngủ thông thường dành cho nam sinh, quan hệ bạn bè giữa hai người cũng không tệ.

Đến khi bắt đầu khai giảng năm thứ hai, Quách Diệp Nam lén tìm Viên Hòa Đông nói chuyện, anh bạn bảo muốn dọn đến khoa quốc tế, rồi hỏi Viên Hòa Đông có cùng đi hay không.

Viên Hòa Đông vô cùng kinh ngạc: “Tớ đi thế nào được? Chi phí ký túc xá bên ấy đắt cắt cổ, vả lại tớ có phải du học sinh đâu.”

Quách Diệp Nam cười cười nắm vai anh: “Hộ khẩu của tớ ở Hồng Kông, chắc chắn có thể dẫn cậu qua bên khu đó. Còn chuyện chi phí thì cậu không cần phải lo. Thật ra là như vầy, tớ có quen hai người bạn cũng học bên khoa quốc tế, bọn họ vốn định học năm năm ở đại học M, kết quả chưa đến năm năm đã bỏ đi. Số tiền tá túc ứng trước cho năm năm bỏ thì phí quá, mà bọn họ phải đi rất gấp, sợ rút tiền lại thì phiền hà lôi thôi, với lại hai cậu ấy cũng cảm thấy bao nhiêu đó tiền chẳng đáng gì, cho nên đã tặng phòng ký túc xá cho bọn mình đến ở.”

Viên Hòa Đông thận trọng hỏi: “Thật hay giả vậy? Trường cho phép đến ở thay à?”

Quách Diệp Nam nói: “Trường sao dám không cho? Người ta đã thanh toán hết rồi đấy thôi. Còn ‘thật hay giả’ ấy à, tớ lừa cậu làm gì chứ? Cậu có tiền bạc của cải hay có cái gì để tớ lừa sao? Tớ rủ cậu theo là vì muốn có bạn ở chung, ở một mình buồn chán chết đi được.”

Viên Hòa Đông vốn định khước từ, bởi vì sống trong một căn phòng tiện nghi đối với anh cũng không có gì mới lạ, nhưng điều hiện tại làm anh băn khoăn là nghĩa khí, là kề vai sát cánh với bạn bè. Qua vài ngày do dự, cuối cùng anh đã bị Quách Diệp Nam lôi kéo cùng chuyển chỗ ở.

Chuyển đến phòng 401 mới toanh có ba phòng ngủ hai phòng khách.

Viên Hòa Đông nói thẳng: “Quách Diệp Nam, hai cậu bạn của cậu quái lạ thật, chỉ hai người ở mà lại thuê đến ba phòng ngủ hai phòng khách.”

Quách Diệp Nam lắc lắc ngón tay: “Cái này thì cậu không biết rồi. Đây là đầu tư kinh tế. Ba phòng đều rất rộng, mỗi phòng có thể ở được hai người. Hai người chúng ta ở phòng bên trái, phòng trung gian đang chuẩn bị cho sinh viên có tiền học bên khoa khác thuê.”

Viên Hòa Đông nhìn căn phòng khóa chặt cửa nằm tận cùng bên trong, xét về kết cấu, nó hẳn là phòng lớn nhất trong ba phòng ở đây, anh hỏi: “Phòng đó cũng cho thuê à?”

Quách Diệp Nam ‘a’ lên một tiếng: “Phòng đấy đã có người đặt trước, sẽ tới ở sau.”

Viên Hòa Đông đã ở trọ trong phòng ký túc xá 401 hơn ba năm. Phòng trung gian về sau cho hai nam sinh thuê, một người bên khoa y học lâm sàng, chuyên ngành ngoại khoa, tên Dương Sâm; người còn lại cũng học khoa y học lâm sàng, nhưng chuyên ngành gây mê, tên Triệu Viễn Hàng. Hai cậu bạn mới đến này đều là những người bạn cùng phòng vô cùng tốt. Riêng căn phòng nằm tận bên trong kia thì vẫn luôn đóng cửa im ỉm và không thấy người nào đến ở.

Mãi cho đến mấy hôm trước, Quách Diệp Nam đột nhiên gọi người làm vệ sinh đến quét dọn, mở cánh cửa đã đóng hơn ba năm và dặn đi dặn lại là phải sửa sang căn phòng thật sạch sẽ, tươm tất.

Viên Hòa Đông đi đến gần hỏi: “Cuối cùng họ cũng sắp chuyển đến rồi sao?”

Quách Diệp Nam cười hì hì đáp: “Hai anh em cậu ta mấy ngày nữa sẽ tới đây ngay.”

Viên Hòa Đông mở cửa chống trộm rồi bước chậm từng bước lên tầng bốn. Lúc tra chìa vào ổ khóa để mở cửa phòng, anh hơi khựng lại. Trong lòng anh luôn có một dự cảm rằng hai anh em mà Quách Diệp Nam nói sắp chuyển đến đây không phải là những người đơn giản.

Anh bước vào phòng khách, Dương Sâm và Quách Diệp Nam đều đi vắng. Anh chàng cao 1m85 Triệu Viễn Hàng có một thói quen xấu là lúc nào cởi giày dép ra cũng vứt lung tung, thế nên mỗi lần cần đổi giày mà không tìm thấy giày thì anh chàng y hệt như một con rết dài ngoằng bò lê lết trên sàn tìm giày để mang.

Viên Hòa Đông thấy Triệu Viễn Hàng để hai chân trần, chui cả đầu vào dưới gầm sofa, bèn vỗ vỗ lưng Triệu Viễn Hàng nói: “Giày của cậu tớ cất trong tủ giày giúp cậu rồi.”

Triệu Viễn Hàng rụt đầu về: “A Viên, cậu quả là người tốt.”, rồi đứng dậy tới mở tủ giày, hí hửng lấy giày mang vào.

Viên Hòa Đông đặt cặp xuống, vừa cởi áo khoác treo lên giá thì sấm chớp giật ‘ầm’ một tiếng bên ngoài cửa sổ. Ngay sau một giây anh giật mình, mưa từ trên trời đổ ào ào như trút nước, hơi lạnh ập đến, nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột. Anh vội đi qua đóng cửa sổ, và như chợt nghĩ đến một điều gì đó, anh vịn tay lên song cửa ngẩn người nhìn ra quang cảnh mịt mờ bên ngoài.

Triệu Viễn Hàng đinh ninh rằng anh lo cho hai cậu bạn cùng phòng lúc này đang ở ngoài, bèn nói: “A Viên, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa, lúc đi Dương Sâm và Quách Diệp Nam đều cầm ô theo rồi.”

Ô?

Viên Hòa Đông nhớ lại lần đầu tiên Hứa Tri Mẫn hỏi mượn ô của anh. Rất nhiều cô gái thích mang ô bên mình nhưng hình như anh chưa bao giờ thấy Hứa Tri Mẫn mang theo ô. Không, tôi chắc chắn tối nay cũng như mọi bữa, em vẫn không mang ô.

Trời lạnh như thế, cô lại không có ô, mà trận mưa này xem chừng không thể tạnh trong một chốc một lát, cô nấn ná trong phòng học thế nào cũng bị cảm lạnh. Không, có lẽ em đã đi sau khi tôi rời phòng học. Không, em tập trung đọc sách tới mức ấy, hẳn sẽ không về sớm đến vậy.

Sau khi tự nói với chính mình biết bao nhiêu từ ‘Không’, Viên Hòa Đông bỗng nhiên ý thức được: Hóa ra, tôi không thể gạt em ra khỏi tâm trí mình…

Anh quơ tay lấy áo khoác rồi gấp rút cầm ô đi ra cửa. Ngay khi cửa vừa mở, anh thấy có ba người đứng bên ngoài, người đi đầu chính là Quách Diệp Nam.

“A Viên, đúng lúc quá, để tớ giới thiệu cho cậu này. Đây là hai anh em Mặc gia, Mặc Thâm và Mặc Hàm. Hai cậu này mới trở về từ Hồng Kông, ngày mai sẽ làm thủ tục chuyển trường.” Quách Diệp Nam nhiệt thành kéo anh qua.

Dưới ánh sáng ố vàng phát ra từ cái bóng đèn nhỏ xíu duy nhất nơi cửa cầu thang, anh chỉ có thể mang máng phân biệt hai anh em họ Mặc. Cậu em đeo mắt kính; cậu anh thì nhìn thẳng vào anh, cặp mắt đen thẫm đó đảo qua anh từ trên xuống dưới rồi dừng lại trên hai cái ô anh cầm trong tay, nhìn với vẻ hứng thú, bên môi xuất hiện nụ cười như có như không.

Nét mặt Viên Hòa Đông phút chốc trở nên lạnh nhạt. Đây là việc liên quan đến Hứa Tri Mẫn, anh không muốn cho bất kỳ người nào biết.

“Các cậu vào phòng ngồi đi, tớ ra ngoài có công chuyện chút.” Nói xong, Viên Hòa Đông lướt qua anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.

“A Viên, trễ lắm rồi, mưa nữa, cậu đi đâu thế?” Quách Diệp Nam gọi với xuống cầu thang vài tiếng, thấy không thể kêu anh chàng quay lại, đành lắc đầu thở dài, “Chưa thấy cậu ta như thế bao giờ.”

Mặc Thâm kéo vali đi vào phòng cùng Quách Diệp Nam, vui vẻ cười nói: “Tớ thấy cậu ta cầm hai cái ô, chắc đi đón bạn gái chứ gì?”

“Thì thế, bởi vậy tớ mới thấy quái lạ.” Quách Diệp Nam quay lại nói, “Nhân duyên của cậu ta tốt chán, có điều là không thích tùy tiện kết thân với người khác, đối với con gái thì lạnh lùng y như núi băng. Tớ học cùng cậu ta bốn năm đại học, chẳng thấy cậu ta nói chuyện dịu dàng với em gái nào cả.”

“Biết đâu được, lỡ người ta vụng trộm có bạn gái thì sao?”

“He he, tớ thật muốn biết em gái ấy là ai.” Quách Diệp Nam cười nhăn nhở, trong lòng thầm tính toán, đợi A Viên trở về sẽ dụ dỗ, đe dọa, bắt cậu ta thành thật khai báo.

Quách Diệp Nam vặn sáng ngọn đèn của phòng ngủ tận cùng bên trong, “Các cậu nhìn đi, căn phòng này quá tốt phải không?”

Mặc Thâm xem xung quanh phòng vài lần rồi đáp ‘ừ’.

Quách Diệp Nam nhìn về phía Mặc Hàm đang đứng bất động: “Mặc Hàm, sao cậu nhìn di động suốt vậy? Trên đường từ sân bay về đây, anh thấy cậu cứ bấm không ngừng tay.”

Mặc Hàm quay sang nói với Mặc Thâm vẻ hết sức lo lắng: “Anh, sao mà di động của chị Tri Mẫn cứ báo tắt máy hoài.”

“Có thể cô ấy đi ngủ, hoặc đang còn trong phòng tự học.” Mặc Thâm thoải mái giải thích, dù rằng cả anh và Mặc Hàm đều muốn nhanh nhanh được gặp cô. Không biết bây giờ tóc cô có dài hơn không, cô có ăn ba bữa cơm đúng giờ không, có mập lên được chút nào không. Anh nhớ lại đêm tuyết năm đó, anh ôm cô, xương cốt cô gầy guộc mảnh khảnh, như thể chỉ cần anh mạnh tay là sẽ gãy đôi, khiến anh đau lòng suốt buổi tối.

“Chị Tri Mẫn?”

“Chính là người mà hơn một năm trước em nhờ anh Quách giúp đỡ đó.” Mặc Hàm đáp.

“A, anh nhớ rồi, Hứa Tri Mẫn, đúng không? Mà này, cô nàng không đi tìm anh gì hết.”

Mặc Thâm biết rõ nên chỉ cười cười – phải như vậy mới phù hợp với cá tính của cô. Anh dám khẳng định sau khi Hứa Tri Mẫn đọc tin nhắn Mặc Hàm gửi cho Lương Tuyết, cô đã lập tức xóa sạch sẽ.

Thấy vẻ mặt Mặc Hàm vẫn ỉu xìu, Quách Diệp Nam vỗ tay ‘bốp’ một cái: “Aiz, tớ tiếc quá đi mất. Phải chi hồi ấy bảo các cậu cho tớ xem ảnh chụp của cô ấy, bởi vì tớ chỉ tin ảnh chụp và người thật thôi. Nếu đúng là một sư muội xinh đẹp, thì Mặc Hàm, cậu khỏi cần căn dặn, cô ấy không tới tìm anh thì anh đảm bảo cũng đi tìm cô ấy.”

Nghe ra giọng điệu tiếc nuối hùi hụi của Quách Diệp Nam, Mặc Hàm đang mặt ủ mày châu cũng không nhịn được bật cười. Hai nhà Quách – Mặc thân nhau đã bao đời nay, anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm và Quách Diệp Nam hồi còn bé thường chơi đùa cùng nhau. Đối với Mặc Hàm mà nói, Quách Diệp Nam là bạn tốt nhất của anh cậu và cũng là người anh lớn mà cậu thật lòng yêu quý.

Trong phòng, ba người bạn lâu ngày hội ngộ từ từ kể cho nhau nghe chuyện học hành và cuộc sống mấy năm qua; ngoài phòng, mưa vẫn rơi xối xả.

Viên Hòa Đông chạy băng băng trên con đường đêm lầy lội, gió thốc vào mặt anh, như muốn đánh bạt cả ô và người.

Anh nhảy lên mấy bậc thềm, thu lại ô rồi dùng sức đẩy cánh cửa lớn của giảng đường số một. Tại phòng tự học số ba nằm bên trái tầng trệt, ánh đèn mỏng manh vẫn hắt ra từ hai cánh cửa sổ khép hờ.

Anh cấp tốc mở toang cửa, hướng tầm mắt về phía góc nhỏ cuối phòng học. Để rồi trong khoảnh khắc bắt gặp cảnh cô ngồi co ro ở đó, trái tim anh lập tức đập dồn dập không thể kiểm soát. Chỉ cần hai, ba bước chân, anh đã đến bên cạnh và nhìn cô rõ hơn. Lúc này, cô đang nghiêng mặt gối đầu lên hai tay, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, rõ ràng trong lúc đợi mưa tạnh đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Lồng ngực Viên Hòa Đông giống như bị thứ gì đó kẹp chặt, anh cảm thấy rất tức giận. Tại sao trên đời này lại có loại con gái vì học bài mà khắc nghiệt với chính mình như thế chứ? Hơn nữa, điều kiện tiên quyết nhất đối với người học ngành y là phải biết quý trọng bản thân mình.

Anh cởi áo khoác đang mặc, mở ra rồi đắp lên người cô.

Vì thế nên Hứa Tri Mẫn đã giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Viên Hòa Đông, cô sửng sốt trong giây lát rồi vụt đứng dậy: “Viên sư huynh?”

Viên Hòa Đông nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh như tiền, không nói một câu mà chỉ choàng lại cái áo khoác đang tuột xuốt lên vai cô, sau đó giúp cô thu dọn sách giáo khoa tiếng Nhật và đồ đạc trên bàn.

“Em, em tự làm được rồi ạ.” Hứa Tri Mẫn hoảng hốt ngăn cản.

Viên Hòa Đông nhẹ nhàng gạt tay cô ra, cất toàn bộ đồ đạc vào ba lô nhỏ của cô rồi nói: “Sau này đọc chỗ nào không hiểu, em có thể hỏi tôi. Đừng nên lãng phí thời gian như vậy.”

Hứa Tri Mẫn ngẩn ngơ: Ý anh là sao?

Thấy cô không trả lời, Viên Hòa Đông nói tiếp: “Sao? Đừng thấy tôi chưa tốt nghiệp mà xem thường, tôi cũng giúp giáo sư dạy phụ đạo cho vài đàn em khóa dưới đấy.”

“Không phải ạ. Em không có ý đó.”

“Vậy thì là gì? Mỗi ngày em theo tôi đến phòng tự học không phải vì mục đích này hay sao?”

Hứa Tri Mẫn dở khóc dở cười. Nếu như cô nói không phải vì mục đích học tập, hóa ra lại chẳng khác nào tự nhận mình và cô nàng Lâm Ngọc Cầm có ý đồ giống nhau; còn nếu như cô khẳng định vì mục đích học tập, nhưng không hề ảo tưởng đến chuyện nhờ anh ta dạy kèm, thì liệu có tổn thương tới sự tự ái và kiêu ngạo của vị sư huynh này hay không?

Cô khẽ cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Rất cảm ơn sư huynh.”

Nhìn thấy sắc mặt cô chuyển biến theo chiều hướng tốt, cơn giận trong lòng anh tự nhiên vơi bớt, anh trầm giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Anh nói bằng giọng điệu cứng rắn, không cho phép người ta cự tuyệt, Hứa Tri Mẫn chẳng còn cách nào khác, đành phải lẽo đẽo theo sau Viên Hòa Đông ra khỏi phòng học.

Lúc này, trên trời lại vang lên hai tiếng sấm. Khi họ rời tòa nhà giảng đường, cơn mưa đã nhỏ dần, hóa thành những hạt li ti rơi lất phất.

Trận mưa tầm tã thình lình bỏ đi, để lại trên những nơi thấp trũng trong sân trường vài vũng nước đọng và làm ngập một số đoạn đường. Hai người chọn đi đường vòng. Mây đen dần tản, trả vầng trăng lưỡi liềm trắng nõn về lại bầu trời. Dưới ánh trăng dìu dịu, vách thạch bích phía trước sáng lấp láy và hàng chữ ‘Học hành nghiêm cẩn’ như ẩn như hiện. Hứa Tri Mẫn nhìn sang bóng lưng Viên Hòa Đông, cổ tay áo kẻ caro của anh bay phập phồng theo gió. Chàng trai chính trực này chính là người vào ngày hôm ấy đã ném cây kèn harmonica ra đại dương không chút do dự. Cô bỗng nhiên ngừng bước.

Viên Hòa Đông ngoảnh lại nhìn cô thắc mắc.

Hứa Tri Mẫn quay mặt về phía vách thạch bích, bình tĩnh nói: “Sư huynh, anh có biết đây là tượng bán thân của năm vị danh nhân nào không?”

Viên Hòa Đông quay qua nhìn cô, thấy đôi mắt to tròn trong sáng ánh lên vẻ bướng bỉnh và nghiêm túc, thế là anh bắt đầu giải thích theo thứ tự từ phải qua trái: “Năm bức tượng đá này đều khắc họa tổ tiên của nền y học cổ đại Trung Quốc. Vị thứ nhất là Lý Thời Trân, nhà dược học vĩ đại; vị thứ hai là Hoa Đà, ông tổ ngành gây tê và ngoại khoa; vị thứ ba là Biển Thước; vị thứ tư là Trương Trọng Cảnh. Bốn vị này là tứ đại danh y của Trung Quốc thời cổ đại. Vị cuối cùng là một người phụ nữ.”

“Nữ bác sĩ?”

“Điều này rất khó nói, bởi vì ngành y thời xưa không phân biệt rõ bác sĩ và y tá. Trong một bộ sách cổ đại nào đó thì hình tượng của bà được vẽ như một bà mụ.”

Khái niệm ‘bà mụ’ Hứa Tri Mẫn có biết, tương đương với ‘nữ hộ sinh’ trong y học hiện đại.

“Nhà trường xây dựng năm bức tượng bán thân này để nhắc nhở chúng ta từng giây từng phút rằng, chúng ta phải kế thừa và phát triển tinh thần của tổ tiên cũng như tinh hoa của nền y học nước nhà.”

Cuối cùng Hứa Tri Mẫn đã hiểu, mà giờ phút này trong làn gió đêm êm đềm có mùi hương thảo dược thơm ngọt lành tỏa ra từ quần áo Viên Hòa Đông: “Sư huynh thích Đông y?”

Viên Hòa Đông nắm cằm cười hỏi: “Em thấy rất kỳ lạ, vì sao tôi không theo học ở học viện Đông y, đúng không?”

“Vâng.” Cô quả thực rất tò mò.

“Ông ngoại tôi là bác sĩ Đông y lâu năm, chỉ có điều ông phải hành nghề y trong cái thôn nhỏ bần hàn của chúng tôi. Về sau, chị tôi ra thành phố lớn làm việc, đưa tôi đi học cao trung, rồi sau tôi thi đậu vào đại học này. Hồi ấy tôi có nghĩ tới chuyện đăng ký vào học viện Đông y, nhưng sau đó tôi đã không làm như vậy. Tất cả là vì ba tôi.”

Hứa Tri Mẫn tĩnh tâm lắng nghe.

“Vài năm trước ba tôi đổ bệnh nặng. Trị liệu bằng thuốc Đông y thuần túy không thấy dấu hiệu khả quan, chạy qua bệnh viện huyện khám, đổi sang thuốc Tây đắt tiền cũng không có kết quả, cuối cùng phải lên thành phố lớn tìm bác sĩ trị bệnh. Lúc đó, người chữa trị cho ba tôi là bác sĩ Trương, nhờ ông kết hợp cả Đông y và Tây y nên cuối cùng đã cứu được mạng sống ba tôi. Bác sỹ Trương đã lấy kinh nghiệm của ông mà khuyên tôi rằng, trước tiên cứ học tây y, rồi đến lâm sàng, cuối cùng hãy từ từ suy nghĩ lại về Đông y.”

Thì ra, anh ấy còn gặp phải cả chuyện như vậy, Hứa Tri Mẫn thầm nghĩ. Cô bất chợt có cảm giác, trong tương lai Viên Hòa Đông sẽ trở thành một nhân vật xuất sắc. Bởi lẽ không phải ai cũng may mắn đúng lúc có được một cơ hội tốt và đúng thời điểm, trong khi cơ hội mà Viên Hòa Đông có được xem chừng không phải là ít.

“Bác sĩ Trương hiện đang công tác tại phòng khám bệnh của bệnh viện trực thuộc trường chúng ta. Em học môn chẩn đoán bệnh đúng không? Môn này rất trừu tượng, cách học tốt nhất là năng đến phòng khám nghiên cứu thực tiễn. Nếu ngày nào có bác sĩ Trương khám bệnh, tôi có thể sẵn tiện đưa em đi cùng để học hỏi.”

Sao cơ? Hứa Tri Mẫn kinh ngạc: “Có thể ạ?”

Ánh trăng vừa vặn chiếu lên gương mặt cô, soi tỏ nét hồn nhiên trong sáng. Trái tim anh bỗng đập nhanh một nhịp, cô bé này kỳ thực chẳng hề già dặn, người lớn như cái cách cô thường biểu hiện hàng ngày. Anh hắng giọng, không cầm lòng được, nói: “Có thể. Ngoài ra, tôi còn có thể đưa em đến tham quan vườn thảo dược, tôi nghĩ em sẽ thích, ở đó tôi cũng trồng một gốc cây bạc hà.”

Hứa Tri Mẫn vội vàng cúi đầu, có chút lúng túng. Bây giờ đây anh đang ngửi thấy mùi hương phảng phất từ loại dầu bạc hà mà cô ưa thích thoa lên cổ. Anh nhìn mái tóc bay bay của cô đến xuất thần, khoảnh khắc này, làn hương bạc hà thoảng nhẹ trong gió tựa như thấm vào nơi sâu thẳm trong đáy lòng anh.

Quách Diệp Nam nói chuyện với anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm rất hăng say nhưng vẫn không quên nhìn đồng hồ: “Hả? Sắp một giờ rồi, sao cái tên A Viên này vẫn chưa trở về thế kia?”

“Chắc qua đêm bên ngoài với bạn gái rồi.” Mặc Thâm uể oải kết luận.

“Cậu ta không giống cậu và tớ, có điều cậu ta cũng không phải loại khờ khạo, ngây thơ đâu nha.”

Mặc Thâm rất hứng thú: “Không ngây thơ?”

Quách Diệp Nam cười bí hiểm: “Cậu nghĩ xem, một cô em bỗng nhiên xông lên hôn cậu ta, hôn gần năm phút đồng hồ đấy nhé, thế mà cậu ta không buồn động đậy lấy một lần, nhưng mà cũng không phải dạng trơ trơ cứng ngắc như gỗ đá.”

Mặc Thâm hiểu, anh chàng này có lẽ không phải tuýp người lăng nhăng, nhưng không có nghĩa là anh ta thiếu kinh nghiệm yêu đương. Anh nhìn ra cửa sổ lần nữa, cơn mưa bên ngoài hình như đã tạnh từ lâu.