Hôm sau, ban đầu Vạn Hà cứ tưởng Lý Huỳnh Lam sẽ không tính làm việc ca chiều, kết quả đối phương vẫn là gọi anh ta đến đón.
Có lẽ nhờ ngủ được một giấc, mà trông Lý Huỳnh Lam có tinh thần hơn hôm qua nhiều. Lúc Vạn Hà vào phòng thì cậu đang dùng điểm tâm sáng, còn Cao Khôn ngồi xổm một bên sắp xếp đồ tùy thân đến địa điểm nào đó cho buổi quay hôm nay thay cậu, thấy Vạn Hà, anh mỉm cười rồi gật đầu.
Vạn Hà cũng cười đáp lại, nhưng chỉ là không được tự nhiên cho lắm.
Lý Huỳnh Lam không nhìn anh ta, lau miệng đứng lên chuẩn bị ra cửa, đột nhiên Cao Khôn gọi lại, Lý Huỳnh Lam liếc thấy vật gì đó trong tay anh, cậu nhướn mày: “Em không mặc, nóng muốn chết.”
Cao Khôn vẫn kiên trì cầm áo khoác: “Trên núi gió lớn lắm…”
Lý Huỳnh Lam không phản ứng.
Vạn Hà bên cạnh thấy vậy bỏ vào một câu: “Quần áo chống lạnh trợ lý đều có mang theo, với cả Lý Huỳnh Lam lúc nào cũng mặc trang phục diễn hết.” Nói được nửa chừng đã bị ánh mắt sắc như dao của Lý Huỳnh Lam làm cho cứng họng, Vạn Hà lập tức ngậm miệng.
“À.”
Dù vậy, Cao Khôn vẫn có hơi gượng gạo gật đầu.
Ngay sau đó, chiếc áo trong tay lại có một sức mạnh giựt lấy, Lý Huỳnh Lam cũng không quay đầu lại nói: “Trước năm giờ em về, quanh đây có khá nhiều cảnh đẹp, anh cứ đi dạo xem, nhưng đừng để bị lạc.”
Ra đến cửa vẫn lo lắng mà bổ sung: “Nhớ mang theo điện thoại đấy…”
Nghe được tiếng Cao Khôn đáp lại rồi, lúc này Lý Huỳnh Lam mới cùng Vạn Hà xuống lầu.
Vạn Hà nói: “Muốn tìm chỗ nào đó dẫn theo không…”
Chưa dứt câu, Lý Huỳnh Lam đã ngắt lời: “Anh ấy sẽ không đi.”
Vạn Hà bèn gật đầu, những hoạt động xoay quanh giới giải trí trợ lý đều có thể vận hành trơn chu, duy chỉ với sếp lớn và sếp nhỏ nhà này là hoàn toàn bó tay chịu trói, cứ giữ im lặng và im lặng vẫn tốt hơn.
Song khi phát hiện ánh mắt Lý Huỳnh Lam vẫn dừng trên người mình, âm trầm và lành lạnh, không soi ra là cao hứng hay mất hứng.
Hai người chạm mắt một hồi, Lý Huỳnh Lam đột nhiên hỏi: “Anh ấy tìm đến anh lúc nào?” Phương tiện tin tức của Cao Khôn thiếu thốn như vậy, lịch trình của mình càng được giữ bí mật, tuyệt đối không có chuyện rò rỉ, nghĩ kỹ thì chỉ còn đường này.
Vạn Hà giật thót trong lòng: “Ờm… hai ngày trước.”
“Sao anh lại có số của anh ấy?”
Vạn Hà đành khai thật: “Hồi cậu nhập viện, tôi với cậu ta có trao đổi.”
Dường như sợ Lý Huỳnh Lam không hài lòng, Vạn Hà lại giải thích thêm: “Cậu ta hẳn là lo lắng cho cậu nên mới… Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý, không để lộ tin tức…”
“Được rồi,” Lý Huỳnh Lam nhìn bảng hiệu thông báo thang máy đã xuống tầng trệt, “Tôi có nói anh sai hồi nào sao?”
Vạn Hà ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng Lý Huỳnh Lam thong dong nện bước khỏi cửa, lòng tự dưng nảy lên cảm giác con đường thăng quan sắp tới sao mà thuận lợi.
Phim trường “Tiên cung” nhiều người bất tiện, Cao Khôn không đi theo Lý Huỳnh Lam mà chỉ chờ đến khi đối phương kết thúc công việc hai người mới có chút ít thời gian ở chung. Dù chỉ dùng bữa cùng nhau hay đơn thuần ngủ một giấc, tâm trạng Lam thiếu gia rõ ràng vẫn hơn hẳn hồi còn một mình. Không những Vạn Hà cùng hai trợ lý kề cận nhận ra, mà ngay cả đạo diễn và mọi thành viên trong đoàn cũng nói trạng thái của cậu rất tốt.
Mà tâm tình tốt, đồng nghĩa với việc quay phim sẽ thuận lợi, cộng thêm tâm lý lo sợ không kịp tiến độ của số đông mà tiến trình ngày càng được đẩy nhanh, đến cùng ngày hoàn tất còn sớm hơn dự kiến hai ngày.
Đợi sau khi kết thúc mọi cảnh quay thiếu niên tướng quân, Lý Huỳnh Lam cũng sẽ như ngày cậu đến thử vai là ra thẳng sân bay trở về, vậy nên hôm đó Cao Khôn cũng có đi cùng, anh là người cầm hành lý cho cậu.
Đồ xưa nay anh bận đa phần đều mua từ mấy đợt đại hạ giá, nhưng ngoại hình nổi bật không phải thứ có tiền là sắm được, đi bên cạnh Lý Huỳnh Lam rất nhiều nhân viên còn lầm tưởng người nổi tiếng nào đến thăm bạn, hoặc chắc hẳn nhân vật mới chuẩn bị ra mắt, thu hút không ít sự chú ý.
Có điều vẫn có một số người biết chút về Cao Khôn, vì trong hôm đến bệnh viện thăm Lý Huỳnh Lam có thấy anh chăm sóc cậu, gặp nhóm người Vạn Hà chưa giới thiệu đối phương là ai nên đạo diễn và người trong đoàn cho rằng anh cũng là bạn bè gì đó của Lý Huỳnh Lam mà thôi, giống như những sinh viên ở U ảnh vậy. Song vài chi tiết nhỏ giữa hai người vẫn khiến mọi người tò mò, đặc biệt là cậu Lam thiếu gia luôn lãnh đạm này sẽ thế nào nên thỉnh thoảng lại không kìm được mà lia mắt về phía họ, chỉ là ai nấy đều hiểu chuyện, không dại dột đi lắm miệng đoán già đoán non.
Duy một điểm mà người ta không thể không nói là trước vài phút thiếu niên tướng quân này ra trận hy sinh, còn ngồi cùng người thanh niên bề ngoài giống ngôi sao kia nói chuyện phiếm. Đối phương đang gọt một quả táo cho Lý Huỳnh Lam ăn, mà nét cười trên gương mặt Lam thiếu trông còn ngọt ngào hơn miếng táo trong tay, chỉ là ngay khi đạo diễn hô chuẩn bị, sắc mặt Lý Huỳnh Lam phút chốc đã biến đổi, hoàn toàn hóa thành một chiến binh sẵn sàng cảm tử nơi sa trường.
Đây là một chuỗi cảnh quay rất gian nan, Lý Huỳnh Lam sau khi bị sập bẫy của quân địch mới ngã xuống rồi chết, vì từng xảy ra sự cố trước đây nên ban đầu đoàn phim dự định dùng thế thân, song chính Lý Huỳnh Lam lại không đồng ý, cậu muốn tự mình hoàn thành vai diễn. Nghe thấy âm vang nặng nề khi giáp sắt đập mạnh xuống mặt đất làm cho ai nấy cũng đều lo, mà Lý Huỳnh Lam chỉ âm thầm không hề phát một tiếng, còn nhiều lần thử đủ loại góc độ và tư thế khác nhau từ lưng ngựa đổ gục xuống, mãi đến khi đạo diễn và cả mình hài lòng mới thôi.
Cảnh sau đó nằm trên mặt đất càng khổ hơn, chủ tướng ngã ngựa, nhưng hai quân vẫn còn lao vào trận đấu quyết liệt, thế nên Lý Huỳnh Lam chẳng những phải cẩn thận các loại binh khí bay múa xung quanh, còn kẹt trong tình thế khó, khi bụi đất bị vó ngựa xới tung mù mịt, cậu vẫn phải giữ phong thái thản nhiên, hô hấp thông thuận, không thể chớp mắt quá nhiều, quan trọng nhất là nụ cười trước khi rời xa trần thế, mọi thứ đều không được sai xót dẫu chỉ một li, bởi lẽ từng chi tiết đều là thử thách ở cả tâm và sinh lý.
Từ đó Lý Huỳnh Lam khó tránh khỏi NG vài lần, nếu không phải yếu tố xung quanh, thì cũng là một cái hắt hơi không kìm lại được. Thấy thế, đạo diễn đề nghị quay từ xa trước rồi mới đặc tả để tăng thêm thời gian ổn định, nhưng Lý Huỳnh Lam biết như vậy sẽ ảnh hưởng hiệu quả, nên một mực cự tuyệt, cậu đơn giản dùng khăn tay chặm mắt một lát rồi tiếp tục quay lại.
Thế là sau tổng cộng bảy tám lần miệt mài, rốt cuộc phân cảnh đó đã được đạo diễn và biên tập hết lời tán thưởng. Chỉ có điều khi Lý Huỳnh Lam đứng dậy thì hai mắt cậu đều sưng tấy đỏ bừng, dáng vẻ trông tiều tụy vậy mà lại hợp với vai diễn đến bước đường cùng đến lạ.
Gương mặt Lý Huỳnh Lam đầy nước mắt, Tiểu Sa với Tiểu Bao định tiến lên lại bị Vạn Hà ngăn cản, quả nhiên có một người còn nhanh hơn họ, sốt ruột kéo tay Lý Huỳnh Lam ra để xem xét.
Lý Huỳnh Lam tránh đầu sang nói: “Tìm phòng vệ sinh rửa chút là được rồi.”
Nghe vậy, Cao Khôn dẫn cậu tới khu vệ sinh của đoàn phim.
Lý Huỳnh Lam nhắm mắt lại, quang minh chính đại cùng Cao Khôn nắm tay rời khỏi, làm cho người ngoài muốn bàn tán cũng không có lý do gì để nói.
Tuy nhiên, mới đi đến ngã rẽ Cao Khôn lại đứng lại, Lý Huỳnh Lam động tai, chợt nghe gần đó vọng tới một giọng nói xa lạ mà lạnh lùng: “Tâm sự?”
Lý Huỳnh Lam gắng mở mắt, phía trước liền hiện ra một hình bóng mơ hồ, đeo kính râm và đội mũ, mặt thì chưa nhìn được rõ lắm.
Lý Huỳnh Lam lần nữa nhắm mắt lại, như thể chưa từng thấy gì mà kéo tay Cao Khôn, ý bảo anh cứ đi tiếp.
Cao Khôn đưa cậu vào phòng vệ sinh, cẩn thận vắt khô khăn tay rồi lau sạch mặt cho Lý Huỳnh Lam, kế đó nhẹ nhàng hé mở mí mắt cậu, dùng chút nước rửa trôi bụi cát.
Dù động tác của anh đã rất cẩn thận, nhưng trong quá trình Lý Huỳnh Lam vẫn giàn giụa nước mắt, Cao Khôn nhìn mà chẳng nỡ động tay.
Vất vả lắm mới làm xong, Lý Huỳnh Lam nâng đôi mắt đỏ hoe liền bắt gặp một gương mặt trông còn đau khổ hơn cả mình, cậu không nhịn được cười: “Biểu cảm này của anh rất hợp vai gì ấy nhỉ, để em xem… diễn vai công chúa được không, thấy người trong lòng chết trận, đau lòng muốn chết, thật chuẩn đến không thể chuẩn hơn.”
Cao Khôn bất đắc dĩ, chỉ dùng mu bàn tay lau đi nước mắt cho Lý Huỳnh Lam: “Tốt nhất là về phải bôi thêm chút thuốc mỡ, không thì sẽ nhiễm trùng.”
“Không sao,” Lý Huỳnh Lam lấy tay anh ra, “Em nhìn rõ được anh mà.”
“Hơ…”
Lý Huỳnh Lam vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh, thu hút ánh nhìn của cả hai về một phía.
Bấy giờ mới thấy rõ, người nọ quả thật đeo kính râm đội mũ, khuất hơn nửa mặt, thời tiết như thế còn bận áo khoác, rõ là khác người, vừa nhìn đã biết không phải người trong đoàn.
Vị này cứ thế nhìn họ thân thân mật mật nửa ngày, không tí tẹo nào cho mình là kỳ đà cản mũi mà cất lời: “Chỉ thấy được mỗi một người, ai khác thì như trong suốt, rõ ràng mắt cũng to lắm mà không ngờ tầm nhìn hạn hẹp thế.”
Lý Huỳnh Lam cho đối phương một ánh nhìn như thể “Sao còn chưa chịu đi”, từ tốn nói: “Tôi đương nhiên chỉ thấy được người trước mắt, thấy hai bên là ngựa, thấy sau ót chính là ruồi nhặng.”
Hiển nhiên là đối phương nào ngờ một hậu bối lại dám độc miệng với mình như thế, da mặt giật giật, nhịn lắm mới không nổi đóa, nhưng vẫn hậm hực nói: “Còn đáng ghét hơn cả ông cậu nhà cậu.”
Lý Huỳnh Lam không quá để tâm mà chỉ nhíu mày.
Cao Khôn bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người đấu khẩu, đoạn quay sang nhìn Lý Huỳnh Lam bằng ánh mắt khó hiểu.
Lý Huỳnh Lam thản nhiên giới thiệu: “Đạo diễn Hách tiếng tăm lừng lẫy, không biết vì sao lén lút đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Thấy Cao Khôn vẫn không thông, Lý Huỳnh Lam dùng khẩu hình miệng nói một cái tên: “Bóng xưa Quan Đông” Cao Khôn liền nhớ ra, đó chẳng phải đĩa phim trong nhà Lý Huỳnh Lam coi hết lần này đến lần khác hay sao, hóa ra đạo diễn bộ phim ấy là người này, song nom thế nào cũng chỉ hơn ba mươi, quá trẻ.
Bắt được biểu hiện kinh ngạc của đối phương, Hách Định Xuyên rất chi là hưởng thụ, chẳng qua câu Lý Huỳnh Lam nói sau đó lại đánh cho hắn trở về nguyên hình.
“Nhạc nổi hơn phim.”
Hách Định Xuyên đứng hình, cả giận nói: “Ông cậu nhà cậu cũng không thích nghe cậu nói thế đâu!” Dù sao về lĩnh vực âm nhạc hai bên vẫn là đối thủ một mất một còn.
“Không đâu, tính tình cậu tôi rất hào phóng.”
Lý Huỳnh Lam nói đoạn, kéo tay Cao Khôn muốn rời khỏi, lại bị Hách Định Xuyên mới hoàn hồn cản lại.
Đạo diễn Hách dằn lòng lắm mới không thèm chấp nhặt tên nhóc khó ưa này: “Tôi có việc muốn bàn với cậu, về phim.”
Lý Huỳnh Lam chẳng hề lộ chút biểu cảm nào gọi là hưng phấn khi nghe có cơ hội làm việc chung với nhân vật lớn, ngược lại thản nhiên đáp lời: “Việc công chú có thể bàn với người đại diện.”
“Nhắc đến điện ảnh, Phan Tiểu Mã mà không vui được à?” Trước đây Phan Minh Câu ngày nào cũng bỏ bom điện thoại đề cử cho hắn người trong Ưu Điền, chẳng khác nào bán bảo hiểm, nếu không nghe đối phương nhắc đến Lý Huỳnh Lam, vừa vặn cậu xuất hiện trong một đoạn quảng cáo trên ti vi, làm sao Hách Định Xuyên chịu bỏ chút thời gian đến đây, “Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, có được hay không?!”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, quay đầu lại nhìn Cao Khôn.
Cao Khôn chỉ cầm tay cậu.
Hách Định Xuyên nhìn không nổi người ta dây dưa, lấy một thứ từ trong ngực ném qua, Cao Khôn nhanh nhạy tiếp lấy.
Hách Định Xuyên: “Đấy là bản sơ lược, xem xong rồi báo tôi hay, ba ngày suy nghĩ, đừng kéo dài thêm.” Nói xong hấp tấp rời khỏi.
Lý Huỳnh Lam nhận quyển kịch bản nhăn nhúm gần như dưa muối kia, do dự giây lát mới nhìn dòng chữ trên bìa.