Sau khi gắt lên với Cao Khôn, dường như Lý Huỳnh Lam cũng bị chính mình dọa sợ, cậu ngơ ngác nhìn những mảnh vụn vỡ nát dưới chân. Mấy chú cá vàng đang hấp hối giãy đành đạch trên mặt đất, Lý Huỳnh Lam lúc này đột nhiên hoàn hồn, cuống quýt ngồi xổm xuống vớt hết chúng vào lòng bàn tay, thế nhưng chúng cứ trơn trượt, quá khó bắt lấy, cậu cố thử hết lần này đến lần khác mà trong tay lại chỉ nắm được mảnh vỡ thủy tinh. Chứng kiến máu tươi trào qua kẽ tay người nọ, đôi mắt Cao Khôn như bị vô vàn mũi châm ghim đau nhức nhối.
Cao Khôn muốn tới giúp lại bị Lý Huỳnh Lam hất ra, hai tay cậu bụm lấy cá nhỏ chạy vào phòng bếp rồi lấy thêm một bát to xả đầy nước thả vào trong. Nhìn thấy chúng lăn lộn vài vòng, rốt cuộc bắt đầu vẫy đuôi, Lý Huỳnh Lam mới thở ra một hơi.
Cậu cứ ngây người đứng bên bồn nước, mặc kệ máu từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống sàn.
Ngay sau đó, có ai đã cầm lấy tay cậu, Lý Huỳnh Lam bất giác run lên, quay sang nhìn Cao Khôn bên cạnh.
Cao Khôn mở vòi, để dòng nước rửa trôi máu đọng trên tay rồi khóa lại, kéo Lý Huỳnh Lam vào phòng.
Bước chân của cậu ngập ngừng, rốt cuộc vẫn đi theo.
Vào phòng, Cao Khôn để cậu ngồi bên giường, lấy ra hộp sơ cứu từ trong ngăn kéo, sau đó cẩn thận dùng cồn sát trùng vết thương.
Có không ít mảnh vỡ, mà Lý Huỳnh Lam ra tay chẳng hề ngại ngần, cả lòng bàn tay chi chít lỗ máu nhỏ. Cao Khôn chỉ mới chấm nhẹ một chút, Lý Huỳnh Lam đã theo phản xạ co rụt lại.
Cao Khôn lo lắng hỏi: “Có đau không?”
Lý Huỳnh Lam bỗng cảm thấy đáy lòng mình như bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim, lan tận lên mặt, nung cháy hốc mắt.
Cậu chớp chớp mắt, khe khẽ gật đầu.
Đau, rất đau, đau lắm…
Rõ ràng khi đó mình từng tay không vặt lưỡi dao khỏi máy trộn, đổ máu còn nhiều gấp mấy lần bây giờ. Vậy mà cũng chưa đau đến nhường này.
Tại sao…
Lý Huỳnh Lam không hiểu, vì thế buột miệng hỏi.
“Tại sao…”
Cao Khôn cúi đầu, động tác trên tay vô cùng nhẹ nhàng, có phần thận trọng quá mức, anh hỏi Lý Huỳnh Lam: “Em có muốn biết không?”
Lý Huỳnh Lam mờ mịt nhìn chiếc hộp thiếc trong góc ngăn kéo, chắc hẳn Cao Khôn cũng đoán được việc cậu đã xem qua trước khi giao nó cho anh. Chỉ là Lý Huỳnh Lam vẫn chưa hỏi, có lẽ đang chờ anh mở lời trước.
Cao Khôn gắp ra từng mảnh vỡ li ti, rồi thoa thuốc quấn băng lại cho cậu, sau đó anh mang chiếc hộp lại đây.
Lý Huỳnh Lam nhìn anh mở ra, cầm từng món cho mình xem.
“Đây là giấy khen đầu tiên anh được nhận, mẹ anh vui quá mới giữ lại dán lên tường. Thực ra bà ấy không biết trong lớp anh ai cũng có, nó chỉ là thứ phẩm mà trên huyện thải xuống, trường làng nào cũng được, mấy năm sau thì không thấy nữa.”
Cao Khôn xưa nay rất kiệm lời, hầu như phải là Lý Huỳnh Lam hỏi anh mới trả lời, hoặc rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, ăn nói cực kỳ vụng về, chẳng mấy khi có thể nghe anh nói một đoạn dài thế này.
Do đó Lý Huỳnh Lam nghe rất chăm chú, hai tay nắm chặt vào nhau, tựa hồ quên bẵng vết thương.
Cao Khôn gỡ tay cậu, sau đó cầm lấy bàn tay có băng vải mà nhẹ nhàng nắm trong tay. Nhưng lòng bàn tay anh rất nóng, trái lại chỉ càng làm đau đối phương.
Dẫu vậy, Lý Huỳnh Lam vẫn không nhúc nhích, Cao Khôn lại rút ra xấp giấy nháp: “Thứ này anh đã dùng từ tiểu học đến lúc thi chuyển cấp, thực tế cũng chỉ viết bằng bút chì rồi tẩy vì giấy ở đây rất ít, một mặt có thể tái sử dụng nhiều lần, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm, nhờ vậy mà anh luyện được tính nhẩm khá tốt.”
Nói xong anh nở nụ cười, mà nét cười của anh bao giờ cũng trông rất chân thành và thật thà, hoàn toàn trái ngược với ngũ quan lạnh lùng vốn có, lúc này còn lẫn một chút ngượng ngùng.
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn, cũng muốn cười cùng anh nhưng dù đã thử cố gắng vài lần, khóe miệng vẫn không kéo lên được. Bờ mi cậu hơi rũ xuống, tầm mắt dừng trên xấp bản nháp và bức ảnh đen trắng.
Nơi đó có một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú cùng một người phụ nữ mỉm cười nhìn vào ống kính. Nếu chỉ xem qua ảnh, quả thật ai cũng sẽ không tin họ đã có một cuộc sống cơ cực đến thế.
Cao Khôn đưa tay vuốt nhẹ lên bức hình, đầu ngón tay dừng trên gương mặt của người phụ nữ, lướt qua vết sẹo bên trán. Động tác cẩn trọng chất chứa vô vàn quyến luyến.
“Vì thứ này mới nhận ra sao?” Cao Khôn dời tay xuống chiếc dây chuyền trên cổ mình.
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra, gật đầu.
“Quả nhiên em còn nhớ…” Cao Khôn cười.
Lý Huỳnh Lam giật giật bàn tay bị thương, lại bị Cao Khôn nắm chặt, anh nói: “Anh vốn đã quên đi rồi, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ.” Ngữ điệu của anh đã bình thản trở lại, thậm chí còn bình thản hơn Lý Huỳnh Lam tưởng tượng.
Mặt dây chuyền kia chính là một tượng phật bằng đá cỡ một đồng xu, gia công thô sơ, vỏ ngoài xù xì. Thế nhưng, so với cái móc treo trang trí trên xe gã họ Trần thì giống nhau như đúc.
Từ đó liên kết lời đoán mệnh của bà bói nào đó về Cao Khôn với những nội dung tán gẫu của hai gác gái trước phần mộ tổ tiên Cao gia, bấy giờ từng ký ức liền ùa lên trong đầu Lý Huỳnh Lam vô cùng rõ nét. Chỉ là cậu rất muốn nói với bản thân, rằng đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Nhưng bản thân Lý Huỳnh Lam cũng biết chuyện đó không hề xảy ra.
Cậu hỏi Cao Khôn: “Thứ này… là của anh?”
Cao Khôn thẳng thắn gật đầu.
“Anh biết ông ta từ khi nào?”
Cao Khôn nheo mắt suy nghĩ: “Rất sớm, khoảng bảy… hoặc tám tuổi, không rõ lắm, hai chủ nợ trước của cha anh… Cao Bá Sơn không muốn cho ông ta vay tiền, ông ta mới đổi sang chủ nợ này.”
Nghe đến tên Cao Bá Sơn, ánh mắt Lý Huỳnh Lam chợt trở nên u ám, quay sang nhìn xấp bản nháp nằm cạnh bức ảnh một lúc rồi nói: “Em đã gặp Cao Tuệ.”
Cao Khôn nhướng mày hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”
Lý Huỳnh Lam gật đầu.
Cao Khôn thở dài như gánh nặng trong lòng vơi bớt được phần nào, lại vừa như đoán được là từ chỗ Cao Tuệ, Lý Huỳnh Lam đã biết được chuyện gì. Anh cầm xấp bản nháp lên, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Cao Khôn nhìn một chuỗi thời gian trên đó rồi nói: “Trong đời Cao Bá Sơn thích nhất hai việc, uống rượu và đánh bạc. Xỉn lên sẽ đánh người, thua tiền cũng sẽ đánh người. Mẹ anh là người ngoài thôn, gia đình có rất đông anh chị em, nhưng lúc Cao Bá Sơn đến cướp người lại không một ai dám đứng ra ngăn cản.”
Cao Bá Sơn vốn là một gã giang hồ đầu đường xó chợ. Năm đó, gã để ý cô thiếu nữ Trương Hà Xảo trong một thôn nghèo cách xa đó, liền nghênh ngang tới tận cửa đòi người. Trương gia còn bần hàn hơn Cao gia, trong nhà không có lấy một món đồ giá trị, con gái lại bị kẻ xấu nhìn trúng. Gã còn hung hãn đe dọa rằng nếu không đi cùng gã, cái nhà này từ nay về sau cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Sống ở nơi rừng núi hoang vu, bươn chải khó khăn đã đành, đằng này muốn báo chính quyền còn phải lặn lội hàng chục cây số. Nói đến cán bộ trong thôn, nếu còn dùng được thì làm sao có thể để loại người này tác oai tác quái nhiều năm như vậy.
Khi đó, Cao Bá Sơn đến cửa hiển nhiên có dẫn theo một đám anh em với vài món đồ cùng một vạn coi như sính lễ.
Một bên là cô con gái xinh đẹp, một bên là cả nhà đói chết. Chọn thì người đi, mà không chọn thì người cũng phải đi. Kết quả thế nào chắc ai cũng biết.
Hai năm sau đó người Trương gia còn có ý định can thiệp, nhưng Cao Bá Sơn là kẻ nào, điên lên thì mất hết tính người. Gã liên kết với đám anh em xử lý rồi dần dà chẳng còn ai dám bén mảng hay giữ liên lạc với Trương Hà Xảo. Bản thân Trương Hà Xảo cũng hiểu, nên từ lúc sinh Cao Khôn, không còn ai biết được cuộc sống của hai mẹ con họ đã trải qua như thế nào.
“Trước đó mẹ anh từng bị đánh sảy thai hai lần, bà ấy bảo cũng sợ mình không sinh được anh, cuối cùng… vẫn chẳng có gì thay đổi, bà bói quả thật nói không sai.”
Giọng anh bình thản, cũng không bởi đến đây mà nói năng thừa lời, chỉ nói: “Thật ra anh cũng từng nhiều lần thầm nghĩ. Nếu anh không được sinh ra, liệu có phải mẹ sẽ có thêm nhiều thời gian và cơ hội chạy trốn hơn hay không. Nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu chạy trốn bất thành, ai sẽ là người có thể cứu được bà ấy?”
“Anh đã cứu bà ấy phải không…” Lý Huỳnh Lam gian nan đặt câu hỏi.
Cao Khôn lắc đầu: “Quá muộn rồi.”
Anh lại cầm tờ giấy nọ lên, ngón tay chậm rãi rà qua từng mốc thời gian: “Giờ giấc sinh hoạt của ông ta rất khó nắm bắt, như đi đánh bài hoặc gặp bạn rượu các thứ. Tuy nhiên, thời gian ổn định nhất là từ tháng mười một đến tháng một năm đó. Buổi chiều thức dậy, gần tối đến sòng bạc, sáng sớm uống rượu, thường thì sẽ uống từ hai đến ba tiếng, hơn nửa tiếng sau chính là lúc say nhất, lúc này có thể ông ta sẽ về nhà hoặc đi đâu đó. Gần cuối năm thời tiết ở thôn Mạc Lan rất xấu, thường có mưa lớn, đường xá lầy lội, đất núi trơn trượt rất khó đi…”
Thế nên, trượt chân một cái, đập đầu, gãy chân cũng chẳng có gì to tát. Còn nếu té không đúng chỗ, người ta cũng chỉ cảm thán một câu ‘tới số rồi’…
Lý Huỳnh Lam lẳng lặng nghe, tựa như quay về khoảng thời gian Cao Khôn đến nhà làm gia sư cho mình trước kia, âm điệu mà anh dùng chỉ như đang giải một bài tập với các con số, bình thản lập luận rạch ròi theo công thức. Tựa hồ muốn nói đâu mới là cách giải đề tốt nhất, gỡ từng nút thắt ra sao.
Lý Huỳnh Lam rùng mình, cảm thấy hơi lạnh.
“Cô Út thì sao…”
Cao Khôn hiểu ý, anh để tờ giấy xuống, thay Lý Huỳnh Lam khép lại cổ áo.
“Cô Út là chuyện ngoài ý muốn, bà ấy rất sợ sấm sét, lần nào nghe thấy tiếng sấm cũng bỏ chạy lung tung. Anh đã bỏ xót bà ấy.”
“Nhưng không quan trọng, bà ấy là người điên…” Lý Huỳnh Lam tiếp lời.
Cao Khôn gật đầu: “Phải.” Thế nên dù có thấy nhiều hơn, có rêu rao khắp nơi thế nào, ai cũng chỉ cho rằng bà ấy đang bịa chuyện mà thôi.
Có điều ngoài Cao Quyên ra thì Cao Khôn còn bỏ xót một người.
“Cao Bá Sơn rất khỏe, sau khi về nhà anh mới phát hiện áo mình bị rách và rớt một món đồ quan trọng…” Cao Khôn nhớ lại, “Mẹ anh tin Phật, bà ấy luôn nói thứ này sẽ phù hộ cho anh, rốt cuộc anh lại đánh mất nó.”
Lý Huỳnh Lam hồi tưởng lại những lời Cao Quyên từng mắng Cao Khôn, cùng lời gã họ Trần tố giác anh trong giây phút hấp hối.
Nghịch tử…
“Mười hai tuổi… cả trường thiếu niên cũng không cần đi.” Lý Huỳnh Lam ngập ngừng nói, thực ra Cao Khôn không cần phải sợ.
Cao Khôn nghe vậy lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Em biết không? Đường núi đó đang trong thời gian sửa chữa, khó khăn lắm mới được tỉnh phê duyệt…”
Lý Huỳnh Lam giật mình, cảm giác ớn lạnh trườn lên cột sống.
Bởi lẽ, bất kể là tỉnh hay huyện từ trên xuống dưới đều không mong muốn xảy ra một sự cố nào tại vị trí nọ, một khi điều tra ra nguyên nhân bên ngoài… có thể sẽ bị bắt bồi thường!
Vậy mà Cao Khôn khi ấy chỉ là một đứa trẻ đã sớm lường trước điều này.
Lý Huỳnh Lam đột nhiên nhớ lại ngày Cao Khôn vì người cha muốn tặng chiếc xe đua mô hình cho con trai mà bị đâm một nhát, người đó cũng có mua bảo hiểm, có lẽ vì vậy mới khiến anh nương tay, tạo sơ hở cho đối phương lợi dụng.
Cổ họng cậu khô khốc như bị thứ gì đó siết chặt, cố sức nuốt nước bọt.
“Vậy nên ông ta nhặt được đồ của anh, sau đó uy hiếp anh?”
Cao Khôn cau mày, rồi nhếch khóe miệng cười lạnh.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đây chính là một cuộc trao đổi lợi ích. Mà Lý Huỳnh Lam đã có phần không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Cao Khôn nói: “Có một dạo anh không đến trường vì mẹ bệnh, lên cơn sốt, phong hàn, mãi không khỏi. Anh đã thử sưu tầm rất nhiều phương thuốc từ khắp nơi, nhưng bất kể thế nào cũng không có gì biến chuyển. Khi đó anh chỉ còn cách đi mượn tạm một số tiền, đợi đến lúc có đủ sẽ lập tức đưa mẹ đi khám.”
Thế nhưng ngay ngày nọ, sau khi hái rất nhiều thảo dược và mua trái cây về làm quà, vừa đến cửa lại bắt gặp Trần Hải Vân bước ra từ phòng mẹ mình với tấm giấy nợ trong tay.
Cao Khôn lướt qua gã trông vào trong liền thấy người phụ nữ đang ngã quỵ nằm đó, không hề có phản ứng, mà vạt áo của Trần Hải Vân kia lại bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi.
Cao Khôn lập tức phát điên.
Một khi anh phẫn nộ đến cả Cao Bá Sơn còn có phần e sợ, huống chi là kẻ yếu thế hơn như Trần Hải Vân. Chẳng qua Trần Hải Vân là loại người gian xảo, đã sớm có chuẩn bị, gã quơ tấm giấy nợ trong tay: “Khoan nóng nào con trai, ngày trước cha mày lấy chữ ký mẹ mày vay tiền tao kha khá rồi, nhiêu đây là còn niệm tình đấy. Chứ tao mà làm dữ thật, mày tưởng bọn mày còn cái nhà xí này để ở chắc?”
Trần Hải Vân nói xong lại thấy trong mắt Cao Khôn toàn là tơ máu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn gã, không khỏi vỗ mặt anh: “Đừng trưng bản mặt này, tao không có hứng với người đàn bà bệnh tật sống nay chết mai kia, chưa gì mới gặp đã ói máu đầy người tao rồi, dù có muốn, cũng phải là…”
Nói nửa chừng, nhìn lại cậu thiếu niên rõ ràng chỉ mới mười một mười hai đã sắp cao vượt mặt mình, hứng thú tức thì sụt giảm.
“Đợi chú đây rỗi lại đến thăm mày nhé…”
Dứt lời, gã huênh hoang bỏ đi.
Cao Khôn chạy vội vào nhà liền thấy mẹ mình đã tím tái mặt mày và hơi thở chỉ còn thoi thóp, rất khó nhọc.
Lý Huỳnh Lam nhìn xấp bản nháp gần đó, trong đầu dường như dần dần hiện lên một hình ảnh mơ hồ. Trong căn nhà gỗ đơn sơ bốn bề vắng lặng chỉ còn leo lét một ngọn đèn dầu, bóng lưng lẻ loi của cậu thiếu niên vẫn thức trắng đêm tra cứu mọi phương thuốc có thể chữa bệnh, sau đó cặm cụi sao chép từng chữ từng chữ một, tựa như sao chép từng chút hy vọng.
“Là… bệnh gì?”
“Ung thư máu.” Cao Khôn nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm tay Lý Huỳnh Lam càng siết chặt, “Anh vay mượn khắp nơi, trong đó có Trương gia, rốt cuộc gom được một ngàn, nhưng bấy nhiêu cũng chỉ đủ đóng tiền viện phí…”
Lý Huỳnh Lam nắm lại tay Cao Khôn, thoáng chốc vành mắt đỏ hoe.
Cao Khôn lại buông tay cậu: “Cuối cùng anh đưa mẹ trở về, ước nguyện của bà ấy là hy vọng anh có thể sống tốt, anh đã hứa với bà.”
“Nhưng anh vẫn không quên.” Lý Huỳnh Lam nói, cậu nhớ đến lần mình tự chủ trương đặt vé máy bay cho Cao Khôn, nếu khi đó không trở lại thì sao? Phải chăng mọi chuyện đã khác?
“Không phải lỗi do em,” Dường như Cao Khôn đoán được Lý Huỳnh Lam sẽ tự trách mình, dịu dàng xoa đầu cậu, “Mà là anh buông xuống không được.”
Đúng như vậy, Cao Khôn nhìn qua như vô dục vô cầu, mọi chuyện đều buông trôi tùy đối phương định đoạt, nhưng một khi anh đã quyết, bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt thành mục đích.
“Đêm đầu chúng ta ở đó, vì sao anh chưa động thủ?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn ngập ngừng, không ngờ cậu sẽ phát hiện sớm đến vậy: “Anh đã đánh thức em?”
Lý Huỳnh Lam lắc đầu: “Là mùi hương trên người anh mang về…” Đó là mùi cỏ cây nhàn nhạt, giống hệt như mùi trong kho thức ăn gia súc mà Trần Hải Vân đã dùng để nhốt cậu.
Chỉ cần hồi tưởng khoảng thời gian bảy ngày đó thì mọi ký ức khủng khiếp lại lũ lượt ùa về, mà sở dĩ không liên hệ hai người này lại với nhau, chính là vì tiềm thức của Lý Huỳnh Lam vẫn luôn một mực bác bỏ. Cậu sợ phải đào sâu thêm, sợ phải gặp kết quả mình không thể thừa nhận.
Cao Khôn sáng tỏ, anh gượng cười rồi gật đầu
Trên đời này làm gì tồn tại một kế hoạch nào hoàn mỹ không chút kẽ hở, chỉ cần thực sự che giấu, lừa dối, đến một ngày nào đó, tất cả chân tướng sẽ bị vạch trần.
Anh trả lời câu hỏi của Lý Huỳnh Lam về vấn đề kia, lý do chưa động thủ…
“Là vì thời cơ chưa đến.”
Lý Huỳnh Lam suy nghĩ thêm một chút liền hiểu được thời cơ Cao Khôn muốn nói đến chính là thời cơ gì. Một khi Trần Hải Vân vẫn chưa phạm tội, nếu anh động thủ sẽ bị quy vào hành vi cố ý mưu sát, thế nên Cao Khôn mới đi mà quay lại.
Lý Huỳnh Lam rũ mắt, nặng nề gật đầu từng cái từng cái một.
“Đúng, đúng… lần thứ hai, mới là cơ hội tốt nhất.” Trần Hải Vân bắt người, Cao Khôn chạy đến cứu, dù có ra tay quá khích vẫn có rất nhiều khả năng trở ra êm đẹp. Một sắp đặt khôn ngoan biết bao, phải có sự nhẫn nại đến cỡ nào.
Nhìn Lý Huỳnh Lam đối diện, quá nửa khuôn mặt cậu ẩn khuất trong bóng tối. Cao Khôn đứng dậy đến gần, bất chợt đưa tay nắm cằm Lý Huỳnh Lam, thế nhưng xúc cảm trên đầu ngón tay chỉ là một mảnh nóng bỏng ướt át.
Tức thì ngực anh nhói lên một cái, ngay giây sau ngón tay kia cũng đau xót, bởi lẽ nó đang bị Lý Huỳnh Lam dùng sức cắn lấy. Cao Khôn không hề nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Cao Khôn dùng chút lực, Lý Huỳnh Lam cũng dùng sức, nhưng anh vẫn kiên trì nâng tay lên, sau đó gương mặt Lý Huỳnh Lam cũng dần lộ ra.
Lý Huỳnh Lam cắn không lưu tình chút nào, nhưng chính cậu lại không hề biết, ánh mắt mình nhìn về phía Cao Khôn có bao nhiêu tha thiết, gần như là cầu xin.
Cậu đã từng nói, cậu vẫn luôn tin tưởng Cao Khôn, chỉ cần đó là Cao Khôn, thì cậu đều tin…
Từ ngày hai người gặp nhau tới nay, Cao Khôn mãi là người Lý Huỳnh Lam tin tưởng nhất. Bất luận người ngoài phán xét anh ra sao, bất luận sự thật tàn khốc thế nào thì đối với Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam chưa từng nảy sinh chút hoài nghi. Chính sự tin tưởng tuyệt đối ấy đã tiếp sức cho cậu vượt qua vô số ngày đêm, để tất cả những cô độc, khổ đau hay tuyệt vọng, dẫu cho chúng từng to tát, ghê gớm và khủng khiếp đến mấy, dẫu cho chúng đã khiến cậu phải vật vã chống chọi đến nhường nào, thì rồi, đến cùng cậu vẫn không cam lòng buông xuôi. Nếu có một loại tình cảm vượt qua cả tình yêu cậu dành cho Cao Khôn, vậy đó sẽ là sự tin cậy. Chúng gần như là sợi dây liên kết giữa họ, chỉ càng thắt chặt và bền vững theo thời gian.
Thế nên, nếu một ngày nào đó, một phút nào đó, một giây nào đó, đến cả sự tin tưởng này cũng bắt đầu dao động, vậy cậu còn kiên trì cho tới nay để làm gì? Giữa hai người họ còn ý nghĩa gì để tiếp tục bên nhau?
Lý Huỳnh Lam không dám nghĩ…
Cậu rất sợ. Vì vậy mà cho dù Cao Khôn có lừa dối mình, có lẽ cậu vẫn sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Trước ánh mắt ấy, Cao Khôn chỉ thấy tim đau như dao cắt.
“Lần thứ hai, quả thật tốt hơn lần đầu,” Cao Khôn nói xong, không thể không đưa tay kia lên lau đi nước mắt trên mặt Lý Huỳnh Lam, nhưng hai hàng lệ cứ từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má, không sao dừng lại được, nước mắt vẫn cứ chảy liên hồi, như cố trút hết nỗi buồn vô hạn tận đáy lòng. Cao Khôn cũng không kìm được hốc mắt đỏ hoe, “Nhưng anh sẽ không để em đi mạo hiểm, Huỳnh Lam, anh chỉ mong em được bình an hạnh phúc trọn đời…”
Trọn đời…
Lời này, triệt để làm cho cảm xúc của Lý Huỳnh Lam gần như vỡ òa, cậu ngơ ngác buông lỏng miệng, sau đó hệt như một đứa trẻ, từng tiếng nấc nghẹn ngào nức nở nối liền bật ra khỏi cổ họng. Cao Khôn liền mở rộng vòng tay ôm lấy cậu vào lòng.
Anh cảm giác vạt áo trước ngực mình đang dần dần thấm ướt, nhè nhẹ vỗ lưng Lý Huỳnh Lam, đợi cho cảm xúc của đối phương ổn định rồi anh mới nói tiếp: “Sau khi biết tin chú anh lâm bệnh, về đến thôn Mạc Lan rồi anh muốn thay ông ấy đòi lại tiền, vì dù ít nhiều gì cũng giúp ích cho việc điều trị, vậy nên anh luôn đi tìm Trần Hải Vân, nhưng hắn rất xảo quyệt, ngoài chỗ kia hắn còn vài nơi ẩn náu khác, đại khái là anh đã dò ra vị trí của hắn, chỉ là khi đó anh lại không biết em đi theo anh đến.”
Lý Huỳnh Lam khóc mệt rồi chỉ tựa vào ngực Cao Khôn.
“Đến khi anh gặp Cao Tuệ…” Lý Huỳnh Lam nghèn nghẹn nói.
Theo Cao Tuệ nói, vào ngày thứ ba sau khi Lý Huỳnh Lam bị bắt, Cao Tuệ mới kể lại chuyện từng gặp cậu cho Cao Khôn hay và Cao Khôn cũng chỉ cần phối hợp thêm các yếu tố khác là đã có thể đoán được Lý Huỳnh Lam đang ở đâu. Vậy mà đến tận bốn ngày sau, tức ngày thứ tư cậu và Cao Tuệ cùng bị giam giữ, Cao Khôn mới đuổi tới.
Bốn ngày đó, Cao Khôn đã ở đâu?
Cao Khôn ừ một tiếng, cẩn thận lau nước mắt cho Lý Huỳnh Lam: “Anh… bị đánh lạc hướng.”
Lý Huỳnh Lam nhíu mày: “Là ai?”
Cao Khôn ngập ngừng: “Cổ Kiến Cương, cha Cao Tuệ.” Cũng là chồng Cao Quyên, dượng của Cao Khôn.
Trong đầu Lý Huỳnh Lam hiện lên hình ảnh một ông dượng béo, cậu không mấy ấn tượng với người này, mà đa phần chỉ liên quan đến việc gã ta từng ra tay đánh Cao Quyên tàn nhẫn.
“Ông ta cũng hùn vốn chung với chú anh phải không?”
“Phải, ông ta cũng bỏ vào không ít tiền,” Cao Khôn nói, “Nhưng chú anh không biết, Cổ Kiến Cương với Trần Hải Vân đã có thỏa thuận trước, nếu không có ông ta mớm lời chú anh đã không chấp thuận rồi. Chẳng qua Cổ Kiến Cương cũng không biết Trần Hải Vân làm việc gì cụ thể, hắn chỉ nói với Cổ Kiến Cương là mình buôn thức ăn gia súc bất hợp pháp. Rồi đến lúc bể chuyện, hắn lại cho ông ta hai lựa chọn, một là nghe hắn thì còn nhận được chút thù lao, hai là tố giác hắn, mà như thế không phải chỉ mỗi đền bù. Chú anh bị bệnh không ngồi tù được nên chỉ có mình ông ta phải thế chỗ.”
“Vậy là… họ Cổ đã làm gì?” Lý Huỳnh Lam hình như nhận ra điều gì, sắc mặt dần trắng bệch.
Cao Khôn cắn răng nói: “Cao Tuệ không phải bị Trần Hải Vân bắt, mà là Cổ Kiến Cương bán cho hắn.”
Lý Huỳnh Lam sửng sốt.
Thân làm cha, ban đầu Cổ Kiến Cương cũng chưa đến mức mất trí, song Trần Hải Vân chỉ cần nói với ông ta rằng có quen biết một đường dây buôn bán. Dù tuổi có hơi lớn nhưng Cao Tuệ đi theo hắn sẽ không quá chịu thiệt.
Cổ Kiến Cương vốn đã cảm thấy đứa con gái này như của nợ phiền toái, hiện giờ có thể cứu được mình khỏi nguy khốn, thế cũng coi như không phí công sinh đưỡng. Và rồi dù lương tâm cắn rứt, ông ta vẫn đồng ý để cuối cùng nhận được hai ngàn.
Sau đó, Trần Hải Vân lệnh cho Cổ Kiến Cương lấy xe bán tải chở người chạy mấy mươi cây số tới một thôn nhỏ nào đó để tìm chủ đường dây kia. Lúc ấy Cao Khôn đã phát hiện Cao Tuệ cũng bị mất tích, truy tìm nguyên do xong cũng đuổi theo sau, kết quả đến nơi mới biết là công dã tràng.
Bé gái Cổ Kiến Cương mang theo căn bản không phải Cao Tuệ, chắc hẳn bản thân ông ta cũng biết từ lâu, nhưng vì đã đến đường cùng nên chỉ còn cách bất chấp đánh lạc hướng Cao Khôn. Lúc Cao Khôn phát giác ra vấn đề thì đã tiêu tốn mất hai ngày, mà để quay trở về lại mất thêm hai ngày nữa.
Lý Huỳnh Lam không hỏi kết cục của Cổ Kiến Cương kia ra sao, cậu chỉ ôm chặt thắt lưng Cao Khôn, chôn đầu vào ngực anh.
“Thật ra cậu họ em đã nói không sai, chuyện này từ đầu đến cuối đều không hề liên quan đến em.” Cao Khôn nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Huỳnh Lam, từ tốn nói, ngay từ đầu anh đã nói như vậy với Lý Huỳnh Lam. Cho dù có cậu hay không, bản thân cũng sẽ động thủ. Vậy mà Lý Huỳnh Lam đã gánh chịu mọi tội lỗi, để tâm trạng áy náy và tự trách tra tấn mình ngần ấy năm.
“Nhưng anh lại nhận tội.” Lý Huỳnh Lam nói.
Cao Khôn lặng thinh một lúc mới đáp lời: “Đó là lựa chọn của anh.”
“Nhưng anh lại nhận tội!” Lý Huỳnh Lam một lần nữa nhấn mạnh, “Đã thế anh còn phân thi, anh có biết như vậy sẽ không còn đường quay lại nữa hay không.”
Cao Khôn thoáng chốc trầm mặc.
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cao Khôn, trong mắt vẫn nồng đậm bi thương song còn lẫn một ý tìm kiếm sắc bén.
Cao Khôn rốt cuộc lên tiếng: “Vì anh không cho là quan trọng… Vả lại, anh sẽ đi cùng Cổ Kiến Cương, như vậy cũng có thể thoát được cảnh sát.”
Lý Huỳnh Lam ngây người, sau đó mới đột nhiên hiểu ra.
Từ khi xảy ra chuyện của Cao Bá Sơn, hiển nhiên mọi thành viên trong Cao gia đều nằm trong phạm vi giám sát. Mà theo như mong muốn của Cao Khôn thì anh chưa từng có ý định đưa gã ra công lý, anh chỉ muốn tự tay báo thù, vì lẽ đó mà anh phải nhanh hơn cảnh sát. Anh không cần Trần Hải Vân bị bắt, anh chỉ muốn gã phải chết…
“Xin lỗi Huỳnh Lam, là anh ích kỷ.” Cao Khôn thống khổ nhíu chặt đầu mày. Chính vì sự ích kỷ này của anh mới đẩy Lý Huỳnh Lam vào những giờ phút địa ngục, để rồi hứng chịu thương tích đầy mình cùng khoảnh khắc đối mặt với cái chết, đồng thời cũng liên lụy đến Cao Tuệ gặp phải chuyện tồi tệ nhất. Cao Khôn biết bất cứ sai lầm nào cũng phải trả giá.
Thế nên, anh đã nhận tội.
Đáy lòng Lý Huỳnh Lam trào lên nỗi xót xa khôn cùng, cậu đưa tay lên quẹt qua khóe mắt Cao Khôn, trên ngón tay cậu vậy mà đều là nước mắt.
“Anh rõ ràng đã hứa với mẹ là sẽ sống tốt cơ mà…” Lý Huỳnh Lam cất giọng nghẹn ngào.
Cao Khôn gật đầu: “Phải, nên thực ra anh đã thất bại hoàn toàn, chuyện đã hứa với mẹ anh không làm được, chuyện đã hứa sẽ chăm sóc em… Rốt cuộc cũng không làm được.”
Kiếp này, Cao Khôn đã phụ lòng hai người quan trọng nhất với anh.