Hùng Miêu Viên Viên

Chương 6-2: Hạ

Đúng vậy sao? Kia nghe được cái gì?”



“Đôi sư huynh muội kia đánh thắng cháu ngươi, sau khi đem người đuổi đi, sư huynh ôm sư muội ở bên nhau niệm một chút, sau đó sư muội cùng sư huynh nói một câu ta yêu ngươi, kế tiếp nghe không rõ ràng lắm .” Kỳ thật y có nghe được một chút âm thanh kỳ quái, không có phân biệt được là gì , cũng không có chú ý nhiều .



Khi Thanh Trúc nghe Viên Viên thật sự đem lời tâm tình bên ngoài nói đều nghe được nhất thanh nhị sở , có điểm không biết nên khóc hay cười, nhưng khi Viên Viên nói ra ba chữ “Ta yêu ngươi” kia , hắn đột nhiên nhớ tới chuyện nhiều năm trước.



“Thanh Trúc?” Viên Viên lập tức phát hiện ánh mắt của hắn không đúng.



“Không có gì…”



“Mới là lạ! Nhất định có cái gì! Ta muốn sinh khí ác!” Y không thích Thanh Trúc sự tình gì cũng không nói với y, y cảm thấy sống như vậy thực vất vả.



“Hảo, ta nói, đừng nóng giận, ta chỉ là nghe thấy ngươi vừa mới nói chữ … của mấy người kia , nhớ tới một việc trước kia mà thôi.” Gần đây dần dần bị Viên Viên huấn luyện ra hảo tài ăn nói , Viên Viên thích nghe chuyện xưa , luôn thích quấn quít lấy hắn nói chuyện xưa, xem ra về sau hắn nếu thật sự có thể rời đi nơi này, hắn chẳng những có thể làm đại hiệp, còn có thể làm người thuyết thư Viên Viên thích nhất cũng không bằng.



“Mấy chữ?”



“Ta yêu ngươi.”



Viên Viên đỏ mặt lên, mắt to vội vàng ngắm bên trái, ngắm bên phải, nhắm lại chính là không nhìn Thanh Trúc.



Thanh Trúc rơi vào trong ký ức không phát hiện thái độ có chỗ không đúng của Viên Viên , trong đầu xuất hiện hình ảnh năm đó.



“Ba chữ kia, ta rất ít nghe qua, chỉ có thời điểm ta năm, sáu tuổi , khi đó mẹ ta còn chưa qua đời, ta vừa lúc muốn đi xem thân thể nàng có hảo hay không , không nghĩ còn chưa tới phòng, chợt nghe thấy nàng theo cha ta tranh cãi gì đó, thái giám không dám mang ta vào, đành phải cùng nhau đứng ở bên ngoài chờ…”



“Đã nhiều năm như vậy , chẳng lẽ nàng không thể tha thứ cho ta?”



“Ta vì cái gì phải tha thứ cho ngươi, ngươi hủy đi sự trong sạch của ta, giam cầm tự do của ta, còn khiến ta mang thai đứa nhỏ hủy đi tất cả đạo hạnh của ta, dựa vào cái gì ta nên tha thứ cho ngươi?”



“Bằng ta yêu nàng, ta làm hết thảy đều là bởi vì ta không thể buông tha , cũng không cách nào khắc chế chính mình, qua nhiều năm như vậy, ta đối với nàng không tốt sao? Vẫn không thể nhìn thấu lòng sao? Đến tột cùng nàng muốn như thế nào, mới có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của ta năm đó?”



Hắn vốn có rất ít cơ hội nhìn nương hắn nói chi là nhìn thấy nàng cười, nhưng khi hoàng đế nói xong mấy câu nói đó , Thúy Trúc đột nhiên nở nụ cười, cái loại tươi cười này cũng không làm cho người ta cảm thấy khoái hoạt, còn có loại đau đớn kìm nén trong lòng , nhưng cho dù như thế, hắn vẫn là không thể quên nụ cười kia có bao nhiêu xinh đẹp.



“Trừ phi ngươi đem sao trên bầu trời tháo xuống cho ta, trừ phi ngươi có thể cho ta thấy sao trong bầu trời đêm không trăng trải rộng, trừ phi ngươi có thế để cho ta chạm được ngôi sao ánh sáng lấp lánh, nếu không ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, sao trên trời khó tháo xuống bao nhiêu, hận ta đối với ngươi khó có thể bỏ xuống bấy nhiêu.”



Thanh Trúc mới vừa nói xong, Viên Viên bắt lấy tay hắn.



“Ta biết này!”



“Ngươi biết?” Hắn nghĩ đây là một bí mật trong lòng mình, trừ hắn ra , ngay cả cung nữ cùng thái giám ở bên cạnh hắn lúc ấy cũng đã rời đi nhân gian, những lời này cũng chỉ còn lại một mình hắn nghe qua.



“Đó là một truyền thuyết nho nhỏ của yêu tộc , chúng ta cố gắng tu luyện là vì có một ngày thăng thiên, sau đó có một người hỏi một trưởng lão yêu tộc , thăng thiên đến nơi nào? Trưởng lão trả lời, yêu giới, vì thế hắn lại hỏi yêu giới ở đâu, trưởng lão chỉ vào sao trời xa xôi nói, có lẽ là mảnh sao trời lóe ra kia . Mỗi một yêu tộc trong yêu giới đều nghe qua chuyện này , cho nên chúng ta đều muốn chạm đến ngôi sao sáng ngời kia , trở thành một chuyện khó khăn nhất , tổng yêu nói, trừ phi có một ngày ta có thể chạm đến sao lấp lánh đầy trời kia , nếu không ta phải làm gì làm gì đây, đó là một lời thề nho nhỏ của yêu tộc , giống như ngéo tay của nhân loại .”



“Một lời thề?”



“Đúng! Một lời thề.”



Thì ra là thế, khi đó hắn đã nghĩ , mẫu thân tuy rằng bị cướp đoạt tự do, tuy rằng trong lòng có hận, lại chưa bao giờ từng nói qua ngôn ngữ cực đoan , vì cái gì ngày đó lại cố ý những điều khó như vậy , nguyên lai… Kia là một tập quán, một lời thề…



“Đáng tiếc cha ta cũng không biết kia là một lời thề, hắn nghĩ đó là nương ta tỏ vẻ vĩnh viễn cũng không tha thứ hắn, tính cách của hắn có thể nào đối đãi khoan dung với người như thế, vì thế hai người chung sống vốn đã rất tệ, sau này cũng trở nên tệ hơn mà thôi.” Bọn họ giống như là cố ý tra tấn lẫn nhau, dùng hết khí lực toàn thân hận đối phương, nhất là cha của hắn, dùng tất cả tâm lực , đi hận một người hắn vô cùng yêu.



Kia đại khái một chuyện bi ai nhất trên đời.



Viên Viên ở trong mắtThanh Trúc thấy được bi thương, như là vì cha mẹ hắn, cũng như là vì mình.



“Không phải mỗi một tình cảm đều là như vậy, cha ngươi với nương ngươi chính là lựa chọn đi một con đường bi ai, trên thế giới này còn có rất nhiều thứ hảo, nhưng tốt đẹp nhất chính là yêu.” Y không muốn Thanh Trúc nhìn tình cảm trong thiên hạ như vậy , mặc dù mình nhìn thấy cũng không nhiều, nhưng đã muốn cũng đủ cho y biết cha mẹ Thanh Trúc đi con đường rất cực đoan.



”Đúng vậy sao?”



Đúng vậy, ngươi phải tin tưởng ta!” Cái mũi chua xót , y không muốn Thanh Trúc hoài nghi tình cảm có bao nhiêu trân quý.



“Có lẽ đi!”



Thanh Trúc có thể từ trong mắt Viên Viên nhìn thấy y là hy vọng mình có thể tin tưởng y cỡ nào, chính hắn cũng hy vọng như vậy, nhưng qua nhiều năm như vậy, chuyện hắn chứng kiến nhiều nhất, cũng cũng chỉ có cha mẹ hắn mà thôi, chuyện hai người bọn họ khiến người ta rất khó quên, hơn nữa bản thân hắn cũng ở trong đó, khắc thật sâu trong lòng hắn, điều này khiến hắn càng khó quên được.

Viên Viên trừng mắt Thanh Trúc có chút mờ mịt, cắn chặt môi dưới, vươn tay ôm lấy Thanh Trúc, đem đầu của mình chôn trong lòng Thanh Trú , lỗ tai lắng nghe quy luật tim đập thình thịch thình thịch dưới lòng ngực… Thanh Trúc cùng tất cả yêu tộc rất giống, đều có một trái tim cực nóng , chỉ cần có trái tim… Y tin tưởng y nhất định có thể khiến Thanh Trúc tin tưởng…



Cách ngày, Viên Viên chỉ để lại một tờ giấy, liền ly khai vương phủ, trong tờ giấy viết .



“Vài ngày ta sẽ trở lại, chớ lo lắng, Viên Viên lưu.”



Hoàn toàn không biết trong nháy mắt khi Thanh Trúc thấy tờ giấy đó, gân xanh trên trán liền xuất hiện, trong lòng trừ bỏ lo lắng ra, còn nghĩ chờ con hùng này trở về, nên như thế nào hảo hảo xử lý y một chút, trách không được y nói người nhà y suốt ngày nói y làm bậy, nhìn phương thức y lưu lại tờ giấy liền biết tiểu ngốc tử này quả nhiên còn là một đứa nhỏ!



Cái gì gọi là vài ngày sẽ trở lại? Mấy ngày nay rốt cuộc là bao lâu? Đi nơi nào cũng chưa nói, muốn làm cái gì cũng không viết rõ, tờ giấy này căn bản từ đầu tới đuôi cũng không nói đến trọng điểm, như thế nào không khiến người khác lo lắng?



Cầm tờ giấy, không nghĩ nhiều liền hướng ngoài phòng chạy ra, lấy võ công của hắn, rất nhanh kiểm tra một vòng toàn bộ phủ, xác định không có cái thân ảnh nho nhỏ ở bên cạnh cái ao chơi đùa kia, cũng không có ở trong rừng trúc ngủ, sau khi tới phòng ăn tìm, liền đi đến đại môn cạnh cửa phủ Vương gia .



Thị vệ canh giữ ở hai bên cánh cửa , kỳ quái nhìnVương gia bọn họ đột nhiên đi tới đây, lại đột nhiên đình chỉ cước bộ, khuôn mặt tú lệ tuấn đĩnh nhìn không ra biểu tình đặc biệt gì, nhưng có thể cảm giác được có chút bất đồng, Vương gia luôn khiến người ta có cảm giác đạm mạc , giờ phút này lại khiến người khác cảm nhận được hơi thở rối loạn.



“Vương gia có chuyện gì phân phó sao?”



Thanh Trúc nhìn thị vệ, trong lòng nghĩ muốn hỏi hướng đi của Viên Viên, rồi lại cảm thấy buồn cười, lấy thuật pháp của Viên Viên , có rời đi để thị vệ vương phủ phát hiện ? Huống hồ, cho dù thị vệ biết Viên Viên đi nơi nào có như thế nào?



Hắn căn bản không thể rời đi nơi này nửa bước a!



Hoang mang rối loạn vội vàng tìm kiến, thiếu chút nữa bước ra khỏi đại môn phủ Vương gia , quên mất mình vẫn sống ở trong một cái nhà giam, một cái nhà giam nhốt hắn mấy chục năm , ở trong này chỉ có thể nhìn cảnh vật giống như, nhìn những ngày như nhau.



Thời gian qua, hắn đều tự nói với mình là có thể chịu được , có lẽ có một ngày chính mình sẽ quên đi tất cả tình cảm, thẳng đến rời đi nhân gian hắn cũng có thể thảnh thơi.



Nhưng… Hiện tại không được!



Đáng chết!



Thị vệ cạnh cửa không được Thanh Trúc đáp lại, khi muốn mở miệng một lần nữa hỏi lại, liền nhìn thấy Vương gia bọn họ đột nhiên vươn tay dùng sức mà đánh về phía vách tường màu hồng vương phủ, bính một tiếng, kia lực đạo to lớn, ngay cả mặt đất cũng có thể cảm nhận được một trận lay động, tiếp theo khói bụi bay đầy trời, ngói trong nháy mắt chắc chắn sẽ sập, mặt tường nguyên bản hùng vĩ cao lớn nhưng giờ chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, từ trong vương phủ là có thể thấy được đường cái sáng sớm không có người xuất môn qua lại.



Một chưởng Thanh Trúc đánh ra cũng không có thu hồi, mà là để ở phía trước , chống lại kết giới không ai nhìn thấy, kết giới tràn ngập phật gia .



Bàn tay hắn mang theo yêu khí để ở trên đầu, mỗi một lần tiếp xúc trên mặt đều có một loại đau đớn tận xương, cái đau đớn này, cho dù chỉ có đầu ngón tay tiếp xúc một chút , cũng đủ để cho sắc mặt Thanh Trúc trắng bệch, có thể tưởng tượng ra cảm giác toàn bộ lòng bàn tay hắn hiện giờ dán trên đó là dạng gì .



Đau, hắn có thể nhẫn, cho dù cái loại đau này có thể khiến người điên cuồng cũng không sao cả, ít nhất, sau khi đau xong, hắn có thể rời đi nơi này, rời đi một cái nhà giam trói buộc hắn mấy chục năm qua, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn ngã tư đường, nhưng một bước cũng không thể ra.



“Vương gia!”



Thu hồi bàn tay, lòng bàn tay nguyên bản thon dài hữu lực lại bởi vì thời gian dài luyện võ mà đầy vết chai, có thể mơ hồ thấy một mảnh huyết nhục, mặt trên loáng thoáng còn có tiêu ngân, thương tổn xâm nhập bên trong kinh mạch, đó là thần lôi dấu giữa kết giới, một khi cảm nhận được yêu khí sẽ phát động, mặc kệ là yêu tinh quỷ quái chủng tộc gì , sợ nhất chính là loại kiếp lôi này , mà cha hắn, lại để người khác dùng để bố trí đối phó con của mình.



“Tìm người đem tường làm lại.”



Nhà giam không đi, thà rằng không nhìn thấy ngũ quang thập sắc bên ngoài , vẫn khiến cho thấy áp lực, một ngày nào đó tìm được chỗ hổng điên cuồng , bị thương người khác, cũng hủy đi chính mình.



Viên Viên, ngươi đến tột cùng đi nơi nào?



Ngươi có biết hay không ngươi đến tột cùng ngươi gây ra cái gì cho ta?