Hùng Miêu Viên Viên

Chương 4-1: Thượng

Thái hậu năm nay đã tám mươi , đối với một người có đứa con sáu mươi hai tuổi mà nói, tám mươi thực là một độ tuổi rất trẻ, năm nàng mười lăm tuổi rốt cục có cơ hội hầu hạ tiên đế , mười sáu tuổi trở thành phi tử, sau năm ấy mười bảy tuổi sinh hạ long tử, ở trong mắt những phi tử khác xem ra, nàng bất quá là một nữ nhân may mắn , dù sao hậu cung ba nghìn giai nhân, có một số nữ nhân suốt một đời cũng chưa có cơ hội biết được cảm giác cùng trượng phu của mình sinh hoạt vợ chồng là dạng gì .



Nhưng thái hậu rất rõ ràng, nếu năm đó không có người đàn bà Thúy Trúc kia , có lẽ nàng sẽ thật là người may mắn trong miệng những người này .



“Có chuyện gì liền nói đi!”



Tuy rằng không phải sinh ở hoàng gia, nhưng nàng có hơn sáu mươi năm t ở trong này, thâm cung có thể dưỡng ra hạng người gì, nàng nhìn thấy đã rất nhiều, tôn tử bé nhỏ này, chỉ sợ đang gặp nguy hiểm khi ngồi xuống cái vị trí kia, mới muốn tới nhìn cái lão nhân nàng đi.



“Phụ hoàng sửa di chiếu lệnh Thanh Trúc làm Nhiếp chính vương, chuyện này không thể, con nghĩ thái hậu hẳn là hiểu được có bao nhiêu nghiêm trọng.” Thái tử lộ ra biểu tình lo lắng quốc chính , đắc ý phát hiện khi thái hậu nghe thấy cái tên Thanh Trúc này, thần sắc trên mặt có chút biến hóa.



“Phụ hoàng ngươi còn chưa đi, ngươi đã biết di chiếu?” Thái hậu thản nhiên nhìn thái tử, tôn tử này của nàng, không phải một người tốt, thái tử đã lộ rõ bên trong của mình, nhưng so với phụ hoàng bọn họ , vẫn còn kém một mảng lớn, tiên đế càng khỏi phải nói là chưa bao giờ đem tình cảm bên trong lộ ra mặt .



“Này…” Thái tử ngón tay run lên một chút, muốn giải thích, lại phát hiện mở miệng bất quá cũng chỉ là ngụy biện, hắn đích thật là trước khi hoàng đế còn chưa băng hà , đã biết trước nội dung di chiếu .



“Quên đi, ai gia không muốn quản nhiều , bản thân ta nghĩ vì cái gì phụ hoàng ngươi rõ ràng lập ngươi làm thái tử, rõ ràng cùng đại bá của ngươi bất hòa, nguyên nhân gì vẫn muốn lập hắn làm Nhiếp chính vương , cho dù bệ hạ bệnh nặng, đối với hành vi cử chỉ của ngươi hắn vẫn như cũ đều xem ở trong mắt, ngươi có tâm phúc, ngẫm lại xem, ai ở trong cung trải qua những năm tháng lâu dài? Làm sao có thể không có người hơn ngươi?”



Tay thái tử không chỉ run lên một chút, ngay cả tim cũng lãnh đến mức có chút đình chỉ, mồ hôi lạnh lẽo từ trán chảy ra, chậm rãi ở gương mặt chảy xuống.



“Bất quá, cho Thanh Trúc làm Nhiếp chính vương, đích thật là quá mức, dù có hồ đồ cũng phải nghĩ đến thân phận của Thanh Trúc , cho dù đứa nhỏ này vô năng, cũng không nên cho …” Không nên cho một đứa con của yêu quái có cơ hội cầm quyền, tâm đứa nhỏ này tồn tại là cái gì?



Suy nghĩ vấn đề này thoáng dừng lại, nàng không nhận thức con của mình cũng sẽ có thời điểm hồ đồ .



Nhưng mà thái tử không hiểu được giờ phút này thái hậu trong lòng suy nghĩ cái gì, vừa nhìn thấy nàng tựa hồ đang nghĩ tới cái gì đó, cho là mình nói đúng, lập tức giống như cây đâu, nhanh sét đánh mà bò đại não mà tiếp tục nói.



”Đúng vậy a! Thanh Trúc bất quá là một đứa nhỏ yêu quái sinh hạ , nếu để cho thần tử cùng dân chúng này biết, Nhiếp chính vương là yêu quái…”



“Câm miệng! Ngươi là từ đâu nghe được chuyện này !” Âm thanh thái hậu so với ngày đông giá rét còn muốn rét lạnh hơn, đánh gãy thái tử , khiến hăn quỳ gối trước mặt thái hậu, không hiểu được mình nói sai cái gì.



Ngu xuẩn!Gían điệp trong cung rất nhiều, tưởng rằng tất cả đều nghe không được sao ?



“Chuyện này ngươi nói , ai gia sẽ xử lý,quản hảo hành vi của mình là tốt rồi.” Nếu hắn ở trong này thuyết minh , từ hôm nay trở đi, chuyện tiên đế cùng yêu quái sinh một đứa nhỏ tuyệt đối sẽ rơi vào trong lổ tai mỗi người đi.



Đúng vậy.”



Thái tử muốn hỏi thái hậu nên thế nào? Phải làm sao? Nhưng nhìn khuôn mặt đã muốn già nua suy yếu, lại vẫn như cũ tràn ngập tao nhã uy nghiêm , hắn ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không dám có, mau mau mà rời khỏi đại điện này, một mực thối lui đến ngoài điện, khi ánh mặt trời chiếu ở trên người , hắn mới biết vừa nãy mình có bao nhiêu lãnh.



“Thái hậu đáp ứng rồi sao?” Lão thái giám một bên hầu hạ hắn , ở bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi.



Thái tử gật gật đầu… Chính là giờ này khắc này trong tim của hắn, hoàn toàn không phải là lúc nên đắc ý.



Cái lão bà kia!



Thời gian còn sống cũng không còn dài , xem người cuối cùng cười nhạo , rốt cuộc chính là ai!



“Ha ha ha! Ha ha! Động tác này hảo ngốc ác! Ngươi xác định bắt đầu luyện võ thật là như vậy sao?”



Thị vệ ngoài cửa sau phủ Vương gia rất muốn tiến vào xem trong hoa viên đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, như thế nào giống như nghe được âm thanh một tiểu tử cười đến phi thường lớn mà lại cường điệu? Bọn họ đều có thể tưởng tượng bộ dáng một đứa nhỏ nằm trên mặt đất ôm bụng một bên lăn một bên cười .



”Đúng vậy.”



Thanh Trúc vẫn rất ít nói, tuy rằng Viên Viên cứ thích buộc hắn nhiều lời một chút, nhưng hắn vẫn có biện pháp , chọn ra câu chữ ngắn gọn nhất gọp lại thành một ý tứ hoàn chỉnh, không phải là cố ý, mà là thói quen.



“Nguyên lai đại hiệp trong sách không phải như vậy, trước đây bọn họ cũng không có nói với ta đại hiệp muốn dùng tư thế này ngồi chồm hổm một canh giờ.”



Viên Viên cứ theo đuôi cộng thêm lẩm nhẩm niệm thần công, làm cho Thanh Trúc không thể nhịn được nữa liền đồng ý dạy võ công cho y, hôm nay là ngày đầu tiên y chính thức học võ , trước kia y đều là lợi dụng pháp thuật để khinh công, kỳ thật trong lĩnh vực võ học ở nhân loại , y tuyệt đối rất dở.



Trước khi theo đạo võ , Thanh Trúc vì biết trình độ của y, đặc biệt để y tự luyện chiêu thức võ công của mình, nhưng khi hắn thấy một tiểu tử lăn thành một cái vòng tròn , dùng tay chân ngắn ngủn, nơi đó chỉa chỉa, mặc kệ thấy thế nào cũng giống như là đang lăn trong bùn, hắn quyết định bắt đầu lại từ đầu.



“Đại hiệp?”



“Đúng vậy! Đại hiệp, cái loại này ở trong chốn giang hồ bảo vệ chính nghĩa, bảo hộ kẻ yếu, giải cứu dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng , ta bình thường thích nhất ở khách điếm nghe những người đó kể lại, nghe bọn hắn nói chuyện xưa, có thể phát hiện, nguyên lai thế giới lớn như vậy, không phải chỉ có rừng trúc nho nhỏ , không phải chỉ có cha mẹ sinh ngươi dưỡng ngươi, còn có rất nhiều người có lẽ cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, nhưng chuyện xưa của bọn hắn lại thường ở tâm anh hùng , bọn họ sẽ ở thời điểm ngươi tịch mịch, làm bạn với ngươi.” Viên Viên cảm nhận hai chữ ”đại hiệp” này , rất hoàn mỹ .



“Nghe hay lắm.” Nếu trên giang hồ thật sự có đại hiệp, hắn nghĩ giang hồ trong miệng Viên Viên , tất nhiên là một chỗ rất thú vị , dù sao thánh nhân không phải bồi dưỡng dễ như vậy, mà ngay cả Khổng Tử cũng rất ít làm cái gì bảo vệ chính nghĩa, ra sức bảo vệ kẻ yếu .



“Ngươi cũng hiểu được tốt lắm phải không?” Khó được có người đồng ý cách nói của y , Viên Viên vui vẻ mà vọt tới trước mặt hắn, dùng hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn Thanh Trúc.



Thanh Trúc quay về liếc y một cái, thản nhiên mà nói một câu.



“Trung bình tấn*.”



“A? Ác!” Ngây ra một lúc, lúc này mới nhớ tới mục tiêu ban đầu của mình , có điểm không tình nguyện phùng hai má mà đi trở về tiếp tục ngồi trung bình tấn .”Ngươi không biết là để một đứa nhỏ ba tuổi ở dưới thái dương cực nóng phơi nắng, là một việc vô nhân đạo cỡ nào a.”



“Ngươi có thể ngồi trung bình tấn lộ ra đôi mắt đen của ngươi, ta không ngại.” Là chính y nói học võ phải bắt đầu từ thời thiếu niên, vì dễ dàng có trụ cột tốt, bởi vậy hay dùng bộ dáng búp bê ba tuổi này ngồi trung bình tấn .



“…” Cái trán hiện lên gân xanh, tiếp tục phùng hai má.



Y phát hiện luyện võ cùng y trong tưởng tượng không quá giống nhau, so với tu luyện yêu lực còn muốn khó hơn, đồng dạng đều là ngẩn người, ẩn trong huyệt động mát mẻ ngẩn người so với đứng dưới nắng ngẩn người hảo hơn.



“Thanh Trúc.” Y tĩnh không được nữa rồi!



“Có việc?”



“Ngươi nghĩ làn da có thể phơi đen, kia lông có thể phơi đen hay không?”



“Chưa nghe nói qua.”



“Ác!” Y sợ nếu lông bị phơi đen, thời điểm trở về nhận thức người thân sẽ bị tộc nhân nghĩ là hắc hùng xâm lấn lãnh địa, sau đó y sẽ bị trưởng lão bá bá cùng bà bà đáng yêu cắn chết mất.



Ô! Y không phải trúc! Không cần cắn y!



“Lông của ngươi là màu trắng?”



“Không phải, nghe nói toàn bộ hùng bạch ở phương Bắc mới có, ta là hắc bạch , là hùng tộc xinh đẹp nhất trên đời này .” Y rất cao ngạo a!



“Hắc bạch? Cố hương ngươi ở nước Thục *?” Bộ dáng thiếu niên của Viên Viên , Thanh Trúc lập tức nhìn y mà nhớ tới một nơi rất kỳ dị ở trên bản đồ, nhịn không được giương mắt nhìn kỹ Viên Viên , phùng hai má, song cằm nâng lên tỏ vẻ đắc ý.

_nước Thục: thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc ngày nay

Giống! Phi thường giống!



“A? Ta có đề cập qua sao? Làm sao ngươi biết?”



Thanh Trúc vốn là phải hảo hảo uống một miệng trà, lại thiếu chút nữa bị câu hỏi của y làm cho sặc.