[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 41: Chương 31 (2)

Thành phố W nằm ở phương Nam, không khí ấm áp, chẳng có cái tiết trời mùa đông rét căm căm như ở thành phố A. Quý Thư nheo mắt nhìn bầu trời quê hương, nhẹ nhàng cười.

"Càng về gần quê, tình cảm cũng càng sâu đậm." Quý Thư lắng nghe giọng nói quê hương vang lên bốn phía, khẽ nói một câu, hơi nghiêng người ngạc nhiên đánh giá Tiều Thanh, đưa tay vỗ vào gáy cậu, "Chưa đến đây bao giờ đúng không?"

Tiều Thanh lắc đầu, "Con ít đi du lịch, chỉ có khoảng nửa năm đầu Đại học, lúc chưa hiểu chuyện có ra ngoài chơi được một chuyến, sau đó cũng rất ít đi."

"Có lúc nào con hiểu chuyện à?" Quý Thư cười xoa nhẹ tóc cậu, bắt một chiếc taxi, báo điểm đến.

Bác tài đặc giọng địa phương mở đầu câu chuyện, "Hai người đến thành phố W chơi tết à?"

"Không, tôi là người thành phố W." Quý Thư cũng đổi sang giọng địa phương.

Đây là lần đầu tiên Tiều Thanh nghe Quý Thư nói giọng miền Nam, phong thái tùy ý ung dung như vậy.

Tài xế tùy ý hàn huyên thêm vài câu, mở radio lên.

Âm thanh phát ra từ radio hiếm khi không mở các loại nhạc trẻ thịnh hành, mà là giọng một phát thanh viên đang cập nhật tình hình trong thành phố.

"Võ đường Thanh Vân ở thành phố chúng ta vừa chính thức khai trương ngày hôm qua, truyền nhân đời thứ mười hai của Quý gia - Quý Minh nhận chức chủ tịch. Võ đường Thanh Vân tuân theo..."

Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiều Thanh, Quý Thư hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng giới thiệu vào tai cậu, "Quý Minh, anh họ của thầy, có thể lát nữa con sẽ được gặp."

"...Dạ."

Tiều Thanh nhìn về phía thành thị xa lạ ngoài cửa sổ, tâm tư không kiểm soát được mà phiêu tán. Sư phụ cậu rõ ràng lớn lên ở một gia đình có thể tùy thời lên báo đài, vậy mà lại nhất quyết tự mình đi trên một con đường khác, dọc đường khó khăn chồng chất khó khăn, mất vợ, mất cả sư huynh... suýt chút nữa là đã mất hết tất cả. Tiều Thanh đột nhiên thấy cảm xúc dâng trào, nghiêm túc nhìn sườn mặt của Quý Thư, mi mắt anh khí, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng đoan chính hơi bặm lại. Đã kinh qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống, thầy cậu vẫn ôn nhuận như vậy.

Bất kể như thế nào...

"Con sẽ luôn bên cạnh thầy."

Một giây thất thần, những lời này bỗng được thốt ra.

Quý Thư ngẩn người, nhìn cậu ôn nhu cười, "Được."

Taxi đi qua từng con phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dừng xe, Tiều Thanh chủ động lấy hành lý xuống, theo sau Quý Thư, vừa đi vừa quan sát nơi sư phụ mình lớn lên.

Từ ngoài cửa đã thấy một khoảng sân rất lớn, bức tường to rộng phủ kín lá cây thường xuân, dường như đã được thiết kế rất cẩn thận. Đi qua cửa chính là một khoảng hiên dài, được quấn quanh bởi bụi tử đằng, không nghĩ cũng biết đến khi hoa nở, cảnh vật nơi này sẽ rất đẹp. Cuối hiên nhà nối liền với một tiền viện vô cùng rộng lớn thường thấy ở mấy gia đình võ thuật trong phim truyền hình, dọc bức tường trồng một hàng cây sồi xanh Bắc Mĩ, những trái nhỏ màu đỏ dày đặc khiến không khí Tết đến càng thêm hớn hở. Hai bên sân đặt một ít cọc gỗ luyện võ, căn nhà bốn tầng kiểu truyền thống ở Trung Quốc dựa lưng phía Bắc, ngoảnh nhìn phương Nam, cửa bên của ngôi nhà dẫn đến một khoảng sân khác, xuyên qua góc cửa có thể nghe được tiếng nước chảy mơ hồ.

Quý Thư nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Tiều Thanh, ho khẽ một tiếng, chủ động giải thích: "Sân sau có một ao cá."

"?!"Tiều Thanh biết Quý gia nổi danh về võ thuật tất nhiên không tầm thường, nhưng cảnh sắc trước mắt cùng lời nói của Quý Thư vẫn khiến cậu kinh ngạc đôi phần.

Người giàu vẫn là người giàu.

Quý Thư không tiếp tục giải thích nữa, kéo hành lý đi vào chào hỏi hai người đang ngồi trên sô pha, "Ba, Minh ca."

"Đã trở về rồi." Người trên sô pha đã hơn năm mươi tuổi thản nhiên đáp một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn vào TV xem một chương trình đoàn tụ gia đình, "Một năm hai năm đều không thấy bóng dáng, nếu không phải con còn biết điện thoại có thể gọi, ta có lẽ phải đi tham gia chương trình này tìm con."

"Đừng, ba đừng lãng phí tiền bạc và sức lực quý giá của chương trình." Quý Thư cười hai tiếng, nhìn xung quanh, "Mẹ con đâu?"

Lão gia tử hừ hừ vài tiếng, vừa trả lời vừa hục hặc, "Đi công viên tập nhảy rồi, mùng bảy này có buổi biểu diễn... Mấy bà tuổi đã trung niên ấy, chân tay cũng không còn linh hoạt, còn diễn cái gì chứ."

"Chủ yếu vẫn là đi chơi thôi." Quý Thư cười cười, đẩy Tiều Thanh ra trước một chút, "Đây là Tiều Thanh."

Tiều Thanh cúi đầu khom người, "Con chào gia gia, chào bá bá."

Lão nhân gia còn chưa kịp nói gì, Quý Minh tính tình nóng nảy đã vội đứng lên, run rẩy chỉ vào Quý Thư, nét mặt phức tạp, "Em em em... Đứa nhỏ này là em phạm sai lầm khi nào?"

2

Giọng nói có chút không rõ ràng, cũng không biết là tức giận hay sợ hãi.

"Em nói em phạm sai lầm lúc chín tuổi, anh tin không?" Quý Thư vô cùng thiếu lễ độ mà trợn trắng mắt, kéo Tiều Thanh ngồi xuống, "Đồ đệ em."

"À..." Quý Minh thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi xuống, tiện tay lấy mấy viên kẹo đưa cho Tiều Thanh.

Quý Thư nhìn qua, "Thằng nhóc không thích ăn kẹo."

"Nói bậy, trẻ con đều thích ăn cái này!" Quý Minh bất mãn đáp lại một câu, không biết nghĩ thế nào mà bắt đầu vạch trần chuyện cũ, "Em khi nhỏ còn bắt anh lấy tiền học phí mua kẹo cho em, may mà khi đó anh thông minh không chiều theo. Thúc, thúc xem, con trai thúc quá đáng lắm."

Quý Thư xấu hổ ho một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, giọng địa phương quê anh không dễ hiểu, ít nhất là Tiều Thanh vẻ mặt mịt mờ ngồi một bên thật sự chẳng hiểu gì.

Chương trình TV bắt đầu quảng cáo, lão gia tử uống một ngụm trà rồi tựa lưng vào ghế, nói bằng giọng phổ thông, "Chắc còn nhỏ tuổi phải không? Đã có bạn gái hay chưa?"

Tiều Thanh ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu, "Con không có."

"Con như vậy không được a, phương diện này con thật không theo kịp Quý Thư." Lão gia tử trêu ghẹo, dường như đột nhiên hứng thú mà đập Quý Thư một cái, "Con còn nhớ cậu bạn kia của con, cái cậu họ Hạ, tên là gì ấy nhỉ?"

Quý Thư xoa xoa chỗ cánh tay bị đánh đau đớn, "Hạ Trí."

"Đúng đúng đúng, là nó!" Lão gia tử thần thái dồi dào mà nhìn Quý Thư, "Ba nói với con, em gái cậu ấy, khi còn nhỏ con dẫn theo em ấy đi chơi đấy, con nhớ không? Tiểu cô nương giờ đã trưởng thành, hôm trước ba gặp ở trên phố, xinh đẹp ko phải bàn, lại vừa khí chất vừa dịu dàng. Hiện tại cũng ở thành phố A, học ở Đại học Chính Pháp."

Quý Thư hiểu ra, theo bản năng liếc mắt nhìn Tiều Thanh một cái, vẫn là lắc đầu, "Đứa nhỏ này, bây giờ không muốn tìm bạn gái."

Lão gia tử vội vàng, "Sao lại không muốn chứ? Con bé đó rất tốt, có hiểu biết, đứa nhỏ này của con cũng đến tuổi rồi."

Câu này là tiếng phổ thông, Tiều Thanh hiểu hai người đang nói chuyện gì, trong lòng chợt chùng xuống nặng nề, lạnh lẽo.

"Con... Con tạm thời không muốn yêu đương."

"Đứa nhỏ này..."

"Ba, tụi con mới đến, còn chưa thu dọn đồ đạc, sẵn tiện chuẩn bị một phòng cho nhóc này, dù sao cũng phải ở lại hơn nửa tháng, chuyện khác lần sau gặp mặt lại nói tiếp." Quý Thư thấy lão nhân gia có vẻ rất muốn khuyến khích hai đứa nhỏ ngày mai liền kết hôn, vội vã nói một câu, kéo Tiều Thanh trốn lên lầu tìm yên tĩnh.

Vào phòng ngủ của Quý Thư, Tiều Thanh trở tay đóng cửa lại, cúi mặt nói lời cảm ơn. Nếu không phải sư phụ biết tâm tư của cậu, tình cảnh tiếp theo đúng là không dễ đối phó.

"Con đó..." Quý Thư vỗ vỗ vai cậu, ngồi lên giường không biết nghĩ gì, vài phút sau mới nhìn cậu một cái, "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút."

"Thầy nói trước cho con... sẽ nói chuyện gì ạ?"

Quý Thư nhìn cậu không nói lời nào.

Tiều Thanh trộm liếc nhìn thầy một cái, trong lòng cũng hiểu sơ sơ, đôi tay cực kì ngoan ngoãn giao lại phía trước, "Chốc nữa có thể con sẽ tranh luận với thầy, vẫn là nên đứng thôi ạ."

Quý Thư cười một tiếng, một tay chống cằm, rất có tâm tình chọc ghẹo thằng nhóc, "Đoán trước được cũng tránh không được sao?"

"Có một số việc... Không cách nào tránh được."

Quý Thư nghiêm túc nhìn cậu vài giây, thở dài một tiếng, "Vốn dĩ thầy cũng không muốn lúc con đang... lúc này lại nói mấy chuyện đó với con, nhưng cô bé kia quả thật rất tốt, thầy thật sự không biết nếu thầy nghe theo cảm xúc hiện tại của con, để con bỏ lỡ con bé rốt cuộc sẽ là chuyện tốt hay chuyện xấu."

Tiều Thanh cúi đầu nghịch góc áo của mình, đột nhiên không muốn nói chuyện.

"Con bé đó, nhỏ hơn con một tuổi, khi còn nhỏ thầy có gặp vài lần, cực kì đáng yêu, lại thông minh lanh lợi. Anh của con bé là bạn thời trung học của thầy, quan hệ không tồi, nhà bọn họ, gia cảnh cũng khá tốt. Con nếu đã qua được nút thắt trong lòng mình, lần sau có thể tìm hiểu một chút."

Tiều Thanh cười cười, không nặng không nhẹ nói: "Thầy cảm thấy là thầy cảm thấy, con bây giờ không muốn yêu đương."

Quý Thư nghĩ nghĩ, lùi một bước, "Ngày mười bảy tháng giêng hai ta trở về, khó tránh khỏi phải gặp mặt, trong lòng con tự nắm bắt là được, quan trọng là quyết định của con."

"Con phải nắm bắt cái gì đây? Con mới vừa chia tay, thầy bắt con phải làm quen làm thân với một cô gái khác, việc này đối với Phồn..." Cậu dừng một chút, sửa miệng, "Đối với Hứa Yến Phồn là cực kì không công bằng."

Quý Thư hơi nhíu mày, kiềm nén cảm xúc giải thích, "Thầy không bắt con làm thân với ai, cũng không bắt con phải thế nào với con bé, chuyện này dù sao cũng là chuyện của con, thầy sẽ không can thiệp."

"Như này không phải làm thân thì còn là gì chứ?" Tiều Thanh bĩu môi, cúi đầu xuống lẩm bẩm, "Con còn hơi nghi ngờ, thầy đưa con về có phải là ý đồ này hay không..."

"Tiều Thanh!" Quý Thư lạnh mặt, lời nói trong chớp mắt lạnh đến cực độ, "Cần thầy nhắc là con đang nói chuyện với ai không?"

Tiều Thanh rùng mình, "Con sai rồi..."

"Thầy hỏi là con đang nói chuyện với ai?"

"Con nói chuyện với sư phụ."

"Nói chuyện với sư phụ mình như vậy à?"

"Sư phụ, con sai rồi..."

Qua nửa phút không nghe tiếng trả lời, Tiều Thanh tiến tới trước một bước, ngồi xổm xuống trước gối Quý Thư, cẩn thận nắm lấy bàn tay thầy mình, "Sư phụ đừng nóng giận, con nói bậy... Không thì, không thì thầy đánh con vài cái đi?"

Quý Thư liếc mắt nhìn cậu, duỗi tay gõ trán cậu hỏi: "Nói thầy có ý đồ, là ý đồ gì hả?"

"Không có, con nói bậy..." Tiều Thanh ngẩng đầu, đưa tay lên cười làm lành, "Con hứansẽ không có lần sau, nếu có thì thầy tát miệng con."

Quý Thư bĩu môi gõ lên đầu cậu một cái, "Mấy lời hứa của con, không lời nào tin được."