Huấn Luyện Viên Huyền Thoại

Quyển 1 - Chương 1: Tâm huyết với trái bóng từ khi còn nhỏ

Dòng sông Thames thơ mộng phân chia London thành 2 miền Nam Bắc, trên truyền thống Nam bần Bắc phú, Đông bần Tây phú, nếu muốn trách hãy trách quân Đức, năm đó vào CTTG II, London đã bị ném bom, khu phía Nam chính là nơi bị thảm hại nhiều nhất, hết thảy mọi thứ đều biến thành đống hoang tàn, nơi này nghiễm nhiên đã bị quên lãng, từ đây cũng hình thành phẩm chất bất khuất của người dân ở khu East London này.

Năm 1986, lúc này Gop Hall mới 10 tuổi, cậu ta là người East London, so với những khu khác của London thì cậu ta không có của cải hay vật chất gì để khoe khoang cả, nhưng ở trong mảnh đất sinh hoạt hỗn tạp trong khu cong nghiệp này thì cậu ta may mắn hơn những đứa trẻ cùng lứa bởi vì cậu ta có một người cha gọi là Arthur Hall, cha cậu ta có một nhà máy thủy tính, tuy không lớn nhưng vẫn đủ nuôi gia đình cậu ta.

Anh cả của Gop là Barnett năm nay 18 đang là một công nhân làm bên cạnh Arthur.

Anh thứ tên là Andrew lớ hơn Gop 3 tuổi, hiện nay đang đi học nhưng mà sau này sẽ rập khuôn theo anh cả, vẫn trở thành một thành viên trong giai cấp công nhân.

Vì trong nhà bán thủy tinh cho nên mỗi tối chú Gop của chúng ta đều giấu vài hòn đá trong người, sau đó thừa dịp bóng đêm chạy ra đường, bắt đầu hành trình ném vỡ của kính của người ta.

Đi đêm có ngày gặp ma.

Một ngày cuối tháng 5, Gop lại lặp lại chiêu cũ, mục tiêu của cậu ta chính là một cửa hàng bán băng đĩa, chủ của cửa hàng này là một người da đen gọi là Sander. Ở East London này, địa phương này là nơi kỳ thị chủng tộc nghiêm trọng nhất, nhưng may mắn là Sander trời sinh ra đã cao lớn, bộ dạng hung dữ, hơn nữa cũng buôn bán đàng hoành cho nên cũng không ai gây sự với hắn. Nhờ có người quen biết mà hắn nghe được có chuyện mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đến đây đập kính, vì thế mỗi tối sau khi đóng cửa cửa hàng hắn cũng không có lên lầu nghỉ ngơi mà tắt đèn, ngồi me hú trong đêm tối.

“Rầm”

Khi một cục đá ném vào cửa hàng thì Sander ở bên trong gầm lên một tiếng.

Điều này làm cho chú Góp đang dương dương đắc ý ngoài kia giật mình, cậu ta không nghĩ bên trong lại có phản ứng nhanh như vậy, cậu ta cả kinh vội vàng chạy vào con hẻm nhỏ bên kia đường.

Vừa chạy vào, thấy đã là đường cụt, vì thế Gop tính toán muốn nhảy lên tường để trốn, kết quả là do quá kinh hoảng cho nên chưa leo lên được thì đã không cẩn thận mà té xuống, đầu đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.

Sander ở trên đường giơ chân mắng to , khiến cho mấy nhà ở xung quanh mơ cửa ra, vì thế rất nhanh liền phát hiện Gop đang hôn mê, mọi người có lòng tốt nên đưa cậu ta vào bệnh viện.

Gop nằm việc 3 ngày, thương thế không nặng nhưng mà sau khi thức dậy liền trở nên mờ mịt, trầm mặc. Thậm chí cha mẹ của mình là Arthur, Amilia cùng 2 người anh của mình đứng trước giường bệnh mà cậu ta cũng không nói lời nào, thậm chí là trùm chăn lại không muốn gặp ai cả. Điều này làm cho Arthur lòng như lửa đốt tìm bác sĩ để hỏi, có phải đầu của con mình bị chấn thương, hoặc là biến thành người câm hay không?

Trên thực tế là Gop chẳng những bên ngoài mờ mịt, mà trong lòng lại càng sợ hãi, không biết hiện giờ tên tiểu tử này lại là một linh hồn sống ở VN, hiện giờ đang ở trong thân thể của Gop.

Dựa vào ký ức, Gop rất nhanh thích ứng được mọi chuyện, không biết tại sao lại đến những năm 86 ở London.

3 ngày sau, Gop xuất việc, trong nhà vì Gop mà làm một buổi tiệc nhỏ nhưng mà trong ánh mắt mọi người đều tỏ ra lo lắng cho Gop.

Lúc trước Gop hoạt bát hiếu động nghịch ngợm gây chuyện nhưng sau khi ra viện lại trở nên an phận thủ thường.

Mọi người cũng không đi hỏi, chỉ cho rằng Gop ngã một lần, sợ nên an phận.

Cho dù ngày 31-5 là ngày diễn ra khai mạc WC tại Mexico nhưng không khí ở London vẫn bình thường, người hâm mộ bóng đá đều hy vọng England ở WC có thể giáo huấn mấy dội kia, coi như là muốn nói cho thế giới biết: Cấm đội bóng England tham gia 3 giảu lớn của Châu Âu chính là tổn thất của thế giới.

Mặc dù cấm Clb của England tham gia mấy giải đấu Châu Âu là do do Margaret Thatcher phu nhân ra lệnh.

Tháng 5 năm trước, thảm họa Heysel đã làm cho giới bóng đá của nước Anh gặp đả kích nặng nề, không những trên tinh thần mà càng ảnh hướng đến kinh tế thậm chí là hình tượng quốc gia.

Ban đêm, ánh rèn rực rỡ, Gop cùng với 2 người anh của mình vào một quán Bar, bên trong quán khói thuốc lượn lờ, mùi khó chịu nhưng không khí vô cùng náo nhiệt.

Barnett chào hỏi mấy người bạn của mình, Andrew cũng nói chuyện với mấy người bạn, chỉ có Gop mới có 10 tuổi, hiển nhiên là không quen ai ở đây.

Cũng may là 2 người anh của cậu ta sau khi nói chuyện xong liền dẫn cậu ta vào ngồi trong góc.

Aldrich vãnh tai nghe những Fan hâm mộ xung quanh nói chuyện, bọn họ nói đến chuyện ủng hộ The Lions Millwall hoặc là nói chuyện WC, ngoài ra còn có thể nghe được những cuộc nói chuyện về The Dons Wimbledon.

- Lưu manh.

Trong quán rượu tràn ngập những tiếng chửi bới, Gop nghe được những lời này cũng có một chút hiểu biết.

Bọn họ không nói chuyện thành tích của Millwall, cũng không nói chuyện tương lai mà bọn họ nói những chuyện đánh nhau, khiêu khích đối phương, làm thế nào để cầu thủ đội bạn khó chịu.

Khó trách đội bánh East London lại mang trên người xú danh, hai kẻ thù một mất một còn được vinh dự mang tiếng lưu manh đó chính là: West Ham United cùng với Millwall.

Cũng giống như Leeds United vậy, cho dù là qua bao nhiêu lâu thì mọi người cũng cho rằng đội bóng này là đội bóng kỳ thị chủng tộc cực đoan nhất.

Trò chuyện một chút , trong quán rượu có không ít người mê bóng bắt đầu tôn sùng The Dons Wimbledon.

Ăn ngay nói thật, The Dons Wimbledon trong 3 năm nay đã sáng tạo kỳ tích, nhảy vọt từ giải hạng 3 lên giải NHA, đây tuyệt đối là thành tích đáng được khen ngợi.

Nhưng mà có thể để CĐV của Millwall khen ngợi như thế dĩ nhiên là không có liên quan gì đến chiến tích của dội bóng, chủ yếu là biểu hiện của Wimbledon trong trận đấu, bọn hắn dã man cuồng bạo , thậm chí các Manager còn nói rằng đó chính “ Lên sân đánh nhau”, đối với người hâm mộ của Millwall thì đây mới là những trận đấu hợp với khẩu vị của bọn họ.

Bóng đá là cái gì?

Đối với bọn họ là nói cái gì cũng không phải!

Đối với bọn họ bóng đá cũng giống như quyền anh vậy.

Aldrich rất khó dung nhập vào hoàn cảnh như vậy, trong lòng hắn cười lạnh: The Dons Wimbledon?

Đừng nhìn hiện tại The Dons đang được mọi người bàn tán nhưng sau khi vắng mặt tại Wc 1994 thì những cầu thủ lỗ mãng có thể bị knock out.

Mà trong tương lai Wimbledon lại càng bị mọi người xa lánh, rất khó có Fan hâm mộ.

- Nè, giúp anh tham khảo một chút.

Đang lúc Gop trầm tư thì Barnett cầm mấy chai rượu ngồi xuống, trực tiếp đưa cho 2 đứa em của mình.

Gop cùng Aldrich tuy rằng vẫn là con nít nhưng mà uống rượu cũng không có vấn đề gì, 2 người nhìn vào tờ giấy trên bàn, phía trên là bảng đấu, trận đấu của 24 đội tham gia WC tại Mexico.

Barnett cầm một cây viết viết vào tờ giấy khác rồi đưa cho 2 đứa em của mình:

- Như thế nào? Vô địch England, hạng 2 là Brazil, 3 4 là Pháp và Tây Đức.

Andrew vỗ tay nói hay.

Còn Gop thì mơ hồ một chút, cuối cùng mới ý thức được anh hai mình cá độ.

Gop muốn cản lại nhưng lời nói đến khóe miệng rồi lại nuốt trở về.

Ở London này, anh hai đã là thành niên, hết thảy đều hợp pháp.

Bất quá nhìn tên 4 đội bóng kia, chân mày của Gop khẽ nhíu lại.

Nhìn thấy vậy, Barnett khẽ cười nói:

- Em làm sao thế?

Gop ngẩng đầu nhìn vào anh hai của mình, hỏi:

- Anh muốn cược bao nhiêu?

Barnett thu hồi nụ cười , thấp giọng nói:

- 500 bảng, tiền 2 năm của anh đấy.

Vẻ lo lắng của Gop không giảm mà tăng, lắc đầu:

- Nếu anh hy vọng 500 bảng này còn trong túi thì đừng nên ủng hộ England đoạt chức vô địch, trên tình cảm thì được nhưng đừng lãng phí tiền.

- Nhưng mà chúng ta có Lineker .

- Argentina cũng có Maradona , anh dựa vào cái gì cho rằng Argentina không thể vào bán kết?

- Argentina đá không lại England.

- Nếu như anh nói cuộc chiến tranh Falklands 4 năm về trước thì Anh sẽ thắng, nhưng đá bóng và đánh trận là 2 chuyện khác nhau, bán kết nhất định sẽ không có Brazil.

Barnett trầm mặc , diễn vẻ mặt hơi khó chịu .

Thù hận giữa England cùng Argentina mọi người đều biết, 4 năm trước trước England thu phục Falklands , dân chúng tự nhiên ủng hộ, tự nhiên là không có cảm tình gì với kẻ chiến bại cả.

Thấy anh cả không nói lời nào, đôi mắt của Gop khẽ xoay động, nhẹ giọng nói:

- Cho em mượn 100 bảng, em cũng muốn cược.

- Em cũng muốn.

Andrew không chịu cô đơn.

Barnett là anh cả, ngày thường luôn thương 2 đứa em này, hắn hơi bất đắc dĩ mà gật đầu.

Nói cho mượn, thực tế không khác gì là cho.

Gop thấy anh hai đồng ý, liền nói:

- Như vậy đi anh hai, chúng ta sẽ cược từng trận, như thế nào?

Barnett muốn giàu cho nên muốn cược ai vô địch, ai 2, ai 3, tiền ăn cái đó vô cùng lớn nhưng bây giờ tỉnh táo lại, vẫn thấy cược từng trận là hợp lý nhất.

3 anh em bắt đầu thương lượng.

Từ 24 đội bóng, mỗi bảng 2 đội đứng đầu cùng với 4 đội đứng 3 có thành tích tốt nhất, chọn ra 16 đội vào vòng 1/16.

Bọn hắn chỉ đoán 2 đội.

Trong đầu Gop không nhớ rõ tình huống các đội của mấy bảng này, chỉ nhớ rõ ai vô địch WC mà thôi.

Dựa theo suy nghĩ bình thường, Gop kêu anh hai mình không nên đặt cược vào một đợi, mà để anh hai hắn giúp hắn đặt 100 bảng cho Argentina giành vô địch, còn Tây Đức là á quân.