Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 18: Chuyện nhóm ngựa tre [3]

Mặc Tam nắm lấy tay Hứa Vị đi vào trong rừng cây đầy sương mù chưa tan .

Nghĩ tới ánh mắt hoài nghi cùng dò xét khi nãy của Cảnh Vũ vương gia , Mặc Tam liền dâng lên ý cười trào phúng trong lòng.

Đại khái là kỳ quái sao Mặc quỷ có thể ở Thanh Dương Huyền này đi .

Thân là Mặc quỷ, thế nhưng không đi Thiên Sơn có hàn băng ngàn năm , ngược lại đi vào Thanh Dương Huyền cái gì cũng không có này ?

Chẳng phải muốn chết sao?

Mặc Tam cười lạnh trong lòng , Cảnh Vũ kia …… Nguyên lai, nữ nhi của hắn lại chính là yêu vật, khó trách nha, sau khi nữ nhi hắn chết rồi hắn mới bắt đầu minh mục trương đảm tham dự vào việc tranh đoạt giữa các hoàng tử , mà trước kia lại là im lặng cùng điệu thấp ( khiêm tốn ).

Trong hoàng gia … có yêu vật sao ?

Thân sinh nữ nhi là yêu vật! Còn dám khinh thị trào lộng cùng nói móc thân phận Mặc quỷ của mình ?!

Nghĩ tới kiếp trước, ở đại điển sắc phong hoàng tử , Cảnh Vũ chuyên gây khó dễ cho mình ……

Mặc Tam gợi lên khóe miệng, ý cười lành lạnh.

Cho đến khi …… một bàn tay ấm áp áp đặt lên mặt hắn .

Mặc Tam lấy lại tinh thần, sửng sốt, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của đôi tay ấm áp kia .

“Tiểu Mặc, ngươi không sao chứ?” Lời nói lo lắng , khuôn mắt cũng lo lắng , đôi mắt kiền tịnh sáng ngời lúc này chiếu đầy bóng dáng của mình.

Chỉ có…… Bóng dáng của mình mà thôi ……

“Không có việc gì.” Mặc Tam nói, thanh âm có chút khàn khàn.

“Cảnh Vũ vương gia kia , ngươi cách hắn xa một chút!” Hứa Vị nhìn Mặc Tam , trịnh trọng nói.

Mặc Tam ngẩn ra “Vì cái gì?”

Hay là Vị Vị đã biết cái gì sao ?

Hứa Vị nghĩ nghĩ nên nói với Mặc Tam thế nào , dù sao, hắn cũng không thích Cảnh Vũ vương gia kia, ánh mắt cuối cùng của lão nhìn Mặc Tam, có dò xét , còn có chút khinh thị ……

“Tóm lại! Vương gia kia không phải người tốt!” Hứa Vị không biết nên dùng từ thế nào , liền trừng mắt ,có chút bốc đồng nói .

Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị, không phải người tốt? Vị Vị cảm giác…… Thực chuẩn. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi ừ một tiếng.

Thuận thế nâng tay sờ tóc Hứa Vị, mang theo ý trấn an , thấp giọng đạm mạc nói “Ta cũng không thích hắn.”

Hứa Vị vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, cười với Mặc Tam “Vậy cách hắn xa một chút mới tốt nha !”

“Ân.”

Hắn đương nhiên sẽ .

Hơn nữa, nếu nữ hài tử kia còn có thể sống sót , như vậy, thế này , Cảnh Vũ vương gia sẽ còn phải bảo trì cuộc sống điệu thấp mãi ……

Mặc Tam đột nhiên mị hí mắt, có chút đăm chiêu, có lẽ, để cho nữ hài tử kia sống sót…… Cũng không tồi .

**********

Lúc này, Tuệ Viễn đang ở trong thiện phòng.

Tuệ Viễn nhíu mày bắt mạch, thật lâu sau, mới buông tay ra , nhẹ nhàng thở dài một tiếng “Đây là chú oán. Yêu vật chú oán, xưa nay khó giải a.”

Vừa nghe lời này, Hứa Hạo Nhiên đứng một bên liền biến sắc, Phương Tung cũng lắc đầu thở dài, mà Cảnh Vũ vương gia nhìn chằm chằm Sở Khả nằm trên giường , thần sắc âm trầm bất định.

Tuệ Viễn ngẩng đầu nhìn hướng Cảnh Vũ vương gia, do dự một chút, thấp giọng nói “Có lẽ, có thể để nàng sớm ngày thoát ly thống khổ này……”

“Không!” Hứa Hạo Nhiên vừa nghe, liền nói ra trước , vội vàng tiến lên, chắp tay nói “Đại sư, ngài là cao tăng đắc đạo, ngài nghĩ biện pháp đi!”

Tuệ Viễn nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, trong lòng có chút kỳ quái, sao Hứa Hạo Nhiên này lại để bụng với quận chúa như thế , nhưng nhìn Hứa Hạo Nhiên một mảnh thần sắc quan tâm , mà trái lại , Cảnh Vũ vương gia cũng là…… Lạnh nhạt đến kỳ quái ……

Nhưng trên mặt, vẫn khẽ gật đầu thở dài “Ta sẽ hết sức .”

Dừng một chút, Tuệ Viễn lại ngưng trọng nói ra “Nhưng, có lẽ ta có thể làm cho nàng thoải mái một ít, chẳng phải khó chịu.”

Cảnh Vũ vương gia lúc này rốt cục cũng nói .

Chắp tay, trầm giọng nói “Hết thảy làm phiền !”

Tuệ Viễn xua tay, mỉm cười nói “Vương gia khách khí .” Dừng một chút, Tuệ Viễn trầm ngâm nói ra “Lấy tình huống hiện tại của quận chúa, xem ra nên nán lại ở trên núi mấy ngày , vương gia ngài xem……”

Cảnh Vũ sửng sốt, đang muốn nói, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Hứa Hạo Nhiên cùng Phương Tung, lập tức do dự một chút.

Phương Tung lúc này vừa thấy ánh mắt Cảnh Vũ do dự, liền cười cười nói “Vương gia, đại sư, ta cùng Hạo Nhiên đi ra đây một chút .”

Cảnh Vũ vội cười cười nói ra “Xin cứ tự nhiên.”

Hứa Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Sở Khả trên giường , mới đi theo Phương Tung ra ngoài.

Phương Tung đi ra thiện phòng, đi vào trong hậu viện , vẻ mặt nghiêm nghị, xoay người, cao thấp đánh giá Hứa Hạo Nhiên một phen, thấp giọng hỏi “Lá gan ngươi cũng thực lớn ! Dám chạm vào yêu vật?! Ngươi không muốn sống nữa sao?!”

Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, lập tức bình tĩnh nói “Phương bá bá, ngươi cũng biết , nhà của chúng ta cho tới bây giờ cũng không tín mấy thứ đó.”

Phương Tung tức giận đến trừng mắt “Cha ngươi là kẻ không sợ chết ! Ngươi cũng không muốn sống theo sao ?! Ngươi mới thấy chưa ? Vương gia đó , chính hắn cũng không dám đụng vào nữ nhi nhà hắn!”

Hứa Hạo Nhiên buồn lòng , trầm giọng nói “Hạo Nhiên biết, nhưng Hạo Nhiên không sợ!”

“Ngươi –” Phương Tung nhất thời bị ngạnh trụ.

Thật sự là cha nào dưỡng ra con đó nha ! Phương Tung tức giận không thôi, Hứa Hạo Nhiên này cùng cha hắn giống nhau, liều mạng ! Cuồng vọng!

**********

Mà lúc này , trong thiện phòng……

Cảnh Vũ vương gia trầm mặc nhìn chằm chằm Sở Khả đang hôn mê, ách thanh nói “Đại sư, ngươi nói thật cho bổn vương đi …… Khả nhi có cơ hội làm một người bình thường nữa hay không?”

Tuệ Viễn sửng sốt, lập tức im lặng không nói.

Cảnh Vũ vương gia đợi một lúc lâu, cũng không thấy Tuệ Viễn nói ra, liền cười khổ lắc đầu “Là ta cưỡng cầu ……”

Tuệ Viễn cũng là khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói “Cũng không phải không có khả năng ……”

Cảnh Vũ vương gia ngẩn ra, lập tức có chút mừng như điên , nói “Cho dù chỉ có một điểm cơ hội, bổn vương cũng sẽ không buông tha!!”

Tuệ Viễn than nhẹ gật đầu “Như vậy , vương gia nên để quận chúa ở lại Đại Ngọc sơn này đi.”

Cảnh Vũ vương gia vội gật đầu không ngừng.

Lại nhàn thoại vài câu, Cảnh Vũ vương gia liền chắp tay cáo từ.

Đợi Cảnh Vũ vương gia rời đi sau, Tuệ Viễn xoay người nhìn Sở Khả trên giường , thở dài, thấp giọng lẩm bẩm nói “Yêu vật…… Sao có thể quay về làm người bình thường chứ?”

***********

Mặc Tam cùng Hứa Vị ở trong rừng cây vòng vo vài vòng, Hứa Vị hết sức chuyên chú tìm kiếm dược thảo, Mặc Tam đột ngột nói “Vị Vị, ta đói bụng.”

Hứa Vị ngẩng đầu, nhìn sắc trời, cười ha hả , nói ra nói “Hảo! Ta sẽ tìm một hồi nữa rồi trở về đi làm bánh bao cho ngươi ăn.”

Bánh bao?

Mặc Tam nuốt nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống, nhìn Hứa Vị cẩn thận gạt qua cỏ dại , nhíu mày, dược điền ở Ngọc Hoa tự đã muốn đủ lớn, các loại dược thảo cũng rất phong phú, Vị Vị còn tìm cái gì?

“Vị Vị, ngươi đang tìm cái gì?”

“Linh lung thảo!” Hứa Vị cũng không ngẩng đầu lên nói xong.

Linh lung thảo?

“Linh lung thảo, còn tên là ngũ biện thảo , ăn vào miệng thì ngọt nị, chỉ ăn một cánh hoa thì có thể nâng cao tinh thần tỉnh não, nếu ăn 3 cánh hoa sẽ hôn mê bất tỉnh, như mộng đẹp chính hàm, nếu ăn năm cánh hoa, thất khổng đổ máu, lập nhập hoàng tuyền (1)……” Mặc Tam diện vô biểu tình ngâm nga.

( 1) Thất khổng là 2 lỗ tai – 2 con mắt – 2 cái mũi – 1 cái miệng .. Nghĩa là sẽ bị chảy máu từ 7 thứ đó , rồi chết .

Hứa Vị kinh hỉ quay đầu, ánh mắt tỏa sáng “Tiểu Mặc, ngươi hảo lợi hại, hôm qua ta mới đưa bách thảo kinh cho ngươi , ngươi nhanh như vậy liền thuộc hết rồi sao ?”

Mặc Tam thản nhiên , bách thảo kinh kia so với bát bích kinh thư mà hắn từng tiêu phí bảy ngày bảy đêm mới thuộc thì cũng không là gì ……

Nhưng nhìn mắt của Hứa Vị lượng lượng sáng sáng , còn ngưỡng mộ nhìn mình , tự hồ tâm tình buồn bực vì Hứa Vị nãy giờ chỉ mải chúi đầu tìm cây cỏ cũng tiêu tán bớt , trong lòng còn có chút hương vị ngọt nị……

Nhưng trên mặt lại ra vẻ thờ ơ trả lời “Cái này đâu tính là gì .”

Hứa Vị cứng đờ.

Đâu tính là gì???

Vậy đời trước mình đau khổ ngâm nga bách thảo kinh kia tận một tháng lận thì tính là gì nha ???

Hứa Vị bất mãn nhìn trời, nhớ tới ngày thường lão cha thường dặn đi dặn lại “Nhân bỉ nhân, khí tử nhân” (2)

(2) : So mình với người có ngày tức chết, ý anh Nhất Nhất là tốt nhất đừng so sánh với người khác vì luôn có người hơn mình , có ngày cũng bị làm cho tức chết .

“Vị Vị, ngươi tìm Linh lung thảo làm gì vậy ?” Mặc Tam hí mắt nhìn đống cỏ dại xanh tốt , trảo một cái , một gốc cây có năm cánh hoa nhỏ đã rơi vào tay Mặc Tam .

“Linh lung thảo!” Hứa Vị vui sướng kinh hô.

“Ta muốn thử luyện đan.” Hứa Vị thật cẩn thận lấy qua, Linh lung thảo này vẫn không xê dịch , Hứa Vị nhớ rõ ở đời trước mình từng tốn ba năm ở trên Đại Ngọc sơn , cuối cùng mới tìm được ở chỗ này , ngay lúc đó mình tức muốn chết , dược thảo trân quý như vậy lại tùy tiện sinh trưởng ở trong rừng cây nay ! Quan trọng nhất là … gần ngay trước mắt, hắn lại suốt ba năm cũng chưa phát hiện, sau đó , sư phó thấy hắn quá vất vả liền chỉ chỗ cho ……

“Vị Vị, ta đói bụng!” Mặc Tam nhìn Hứa Vị yêu thích Linh lung thảo không buông tay, trong lòng cũng khó chịu . Nhịn không được mở miệng , diện vô biểu tình nói.

Hứa Vị lấy lại tinh thần, vội ngượng ngùng cười, dắt tay Mặc Tam, trấn an “Đi. Chúng ta trở về, ta làm đại bánh bao thịt cho ngươi !”

Mặc Tam nhìn đôi tay đang dắt mình , khó chịu cũng tiêu tán không ít.

“Ân, làm một cái là được rồi .”

“Ngạch? Một cái? Vì sao ?”

“Nếu không, ngươi làm năm, để mấy hòa thượng kia làm năm cái khác.”

“Vì cái gì? Rất phiền toái . Ta làm nhiều hơn để ngươi được ăn nhiều một chút. Đúng rồi, còn có đại ca cùng Tiểu Bạch……”

“Hứa Hạo Nhiên……”

“Ân?”

“Đám hòa thượng kia làm năm cái , thì lấy đó đưa cho Hứa Hạo Nhiên đi . Ngươi làm cho mình ta thôi .”

“A?”

“Đồ ăn thừa tối qua đưa cho đậu hũ trắng là được rồi .”