Hồ Tâm Nguyệt nhìn xeo qua thì thấy Hứa Tiên đang nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, nàng vươn tay tới người mình không muốn gặp nhất phát ra tin tức cầu cứu.
Hứa Tiên mặc niệm trong chốc lát, cho nàng một biểu lộ lực bất tòng tâm, lui ra khỏi phòng, chậm rãi khép cửa phòng lại.
Hồ Tâm Nguyệt trợn to hai mắt, nhìn qua ánh sáng cuối cùng biến mất.
- Cứu mạng ah!
Hứa Tiên nghe được sau lưng có tiếng thét chói tai, ghé vào trên lan can, quan sát trời quang của kinh đô, thừa dịp đại ma đầu của Đông Doanh này bị hàng phục, hắn cũng muốn đi xử lý việc mình cần làm.
Sứ đoàn đã ở An Bội Tình Minh an bài tiến vào kinh đô, một đám người ngồi ở trong phòng và tâm tình mang theo rất nhiều áp lực.
Thẳng đến khi Hứa Tiên mở cửa phòng hiện ra trước mặt bọn họ. Bọn họ mới chuyển buồn thành vui, tụ tập bên cạnh Hứa Tiên không ngừng hỏi thăm, Hứa Tiên cũng cười đáp lại từng người.
Thời điểm này An Bội Tình Minh cùng Vũ Đằng Thành mang theo một đoàn người đi tới, kinh hỉ nói:
- Hứa Tiên đại nhân. Ngài trở về, thật sự là quá tốt!
An Bội Tình Minh đem Hứa Tiên mời vào trong phòng trà, ngồi đối diện nhau.
Hứa Tiên nhìn xuyên qua màn cửa sổ thì có thể nhìn thấy rất nhiều xe trâu mang theo vật phẩm đi trên đường, rất nhiều người cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng ra, trên mặt lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn, lo sợ bất an cùng vui sướng giao thoa trên mặt của bọn họ.
An Bội Tình Minh nói:
- Ta đã mời thiên hoàng quay về rồi, sau khi phong ấn yêu hồ thì kinh thành đã khôi phục hòa bình trong thời gian ngắn!
Hứa Tiên nói:
- Thương Tỉnh gia rồi?
- Không thấy, ta đi thăm dò rồi, có lẽ đã rời khỏi kinh thành, gia tộc bọn chúng cũng không phải ở kinh thành, nhưng sử dụng lực lượng của yêu ma nên ta nhất định sẽ đi thảo phạt, sẽ hoàn thành hóa hẹn cùng ngài...
An Bội Tình Minh khẳng định nói ra.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Như thế nào? Lại khôi phục giác ngộ của Âm Dương sư?
An Bội Tình Minh lộ ra nụ cười hổ thẹn, sau khi quay về kinh đô thì danh tiếng của An Bội Tình Minh cũng truyền ra khắp thiên hạ. Khá tốt là những chuyện trong đó trừ vài người thì không còn ai biết chân tướng.
Hứa Tiên uống trà, gật gật đầu.
An Bội Tình Minh kích động nói:
- Cái kia... Cái kia...
Hứa Tiên lại giơ tay phải lên, làm ra thần sắc ngừng lại, nói:
- Đây cũng là do ngươi đạt được.
An Bội Tình Minh thất vọng thở dài:
- Quả là thế... Trong trí nhớ của Âm Dương sư đã bị nàng xóa đi rồi.
Không có bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của nàng cả.
Hứa Tiên không muốn nhiều lời cái gì, nếu như nói hành vi của Hồ Tâm Nguyệt trước kia hơn phân nửa đều là do Thiên Chiếu đại thần dung túng, thậm chí ngay cả tới thế gian trợ giúp yêu hồ, mà không phải là hàng phục yêu hồ. Cho tới bây giờ không có đem người thế tục để trong lòng. Chỉ sợ bọn họ sẽ rất thất vọng a. Hãy để thần thoại này tiếp tục lưu truyền đi!
Hứa Tiên nhắc nhở:
- Nhưng mà con hồ ly kia cũng không có bị phong ấn hay bị giết, nhưng mà ta nghĩ ngươi không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng không tới tìm các ngươi gây phiền toái. Ngươi cũng có thể sống như người bình thường...
Hắn nhìn qua phương hướng lầu các kia, tuy không có bị phong ấn, nhưng kết cục cũng không tôt hơn chút nào. Hơn nữa nàng hiện tại chỉ sợ không dám cân nhắc chuyện nào khác.
An Bội Tình Minh thở dài nói:,
- Ta đã đoán được vị tiên hồ đại nhân kia là thần minh chân chính. Nếu như có thể thì ta muốn gặp nàng...
Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ rất hận nàng.
An Bội Tình Minh nói:
- Lúc ấy là như vậy, nhưng suy nghĩ thật lâu thì ta không thấy lý do hận nàng, cho dù như thế nào là nàng tự tay sáng tạo ra ta, cho ta tất cả, đây đúng là mộng đẹp, cho nên ta không muốn tỉnh lại.
Hứa Tiên cười nói:
- Vậy sao ngươi không xác định những gì trải qua chỉ là giấc mộng? Người trầm luân trong mộng có thể không đoán được giấc mộng đó nặng thế nào... Làm thế cũng mang theo sầu lo mà thôi.
An Bội Tình Minh ngơ ngẩn, Hứa Tiên đứng dậy vỗ vỗ bả vai hắn:
- Nói đùa thôi, ngươi chờ một chút, có ít người tới. Ta đi chiêu đãi một chút...
- Người?
An Bội Tình Minh muốn đứng dậy thì thấy Hứa Tiên xốc màn trúc đi ra cửa. Không lâu sau An Bội Tình Minh thấy trên bàn có một chén nhỏ lắc lư, chẳng lẽ là động đất sao? Không. Loại cảm giác này là Thương Tỉnh gia kỵ sĩ Hoàng Tuyền, một cổ yêu khí trùng thiên, tuy còn cách cực xa nhưng vẫn cảm thấy được.
Bên ngoài kinh thành có một chi quân đội vận sức chờ phát động, độ ngũ mấy ngàn người lặng ngắt như tờ, mỗi một kỵ sĩ Hoàng Tuyền đều ngưng tụ một cổ yêu khí cường đại xông thẳng lên trời, hóa thành một đám yêu vân che khuất bầu trời, hoàn toàn khác biệt với trời quang mây tạnh trong kinh thành. Trong mây có vô số yêu quái hình thù kỳ dị giấu kín. Chuẩn bị kiếm một chén canh trong chiến tranh, dùng huyết nhục nhân loại làm thức ăn.
Chỉ sợ chỉ cần công phá được kinh thành thì đó là một đại tai nạn. Đây chính là thẻ đánh bạc cuối cùng của tên tướng quân. Hắn thầm mắng yêu hồ vô năng, thậm chí ngay cả mấy Âm Dương sư không đối phó được, nhưng hắn lại khác. Hắn tin tưởng chi quân đoàn Hoàng Tuyền này có thể đập nát tất cả ngăn cản.
Mà bây giờ thức ngăn cản trước mặt hắn là tòa kinh đô. Trong đó có phản nghịch Vũ Đằng gia, cũng có thiên hoàng và một đám thần thuộc, còn có đặc phái viên của Hạ quốc. Hắn hiện tại muốn xóa sổ tòa thành khỏi bản đồ.
Đại nghĩa cũng tốt, danh phận cũng tốt, trước mặt thực lực tuyệt đối đều là vô dụng, thiên hoàng huyết duệ sẽ đoạn tuyệt dưới tay của hắn, rồi sau đó bất luận kẻ nào nhảy ra cũng phải theo gót thiên hoàng.
Nghĩ đến đây hắn hăng hái, hắn muốn hạ lên tiến thẳng vào kinh thành, về phần người trong kinh thành hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
- Dừng ở đây đi!
Một âm thanh xuyên thấu qua mây đen từ xa xôi truyền tới.
Tướng quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong tầng mây nặng nề có một tia sáng hiện ra, yêu ma trong mây đen sợ hãi hét lên. Ánh sáng càng ngày càng sáng, vô số ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen chiếu xuống mặt đất, giống như mặt trời đang hàng lâm.
Nhưng tất cả kỵ sĩ Hoàng Tuyền bị ánh sáng chiếu vào không thể vãng sinh cực lạc, chỉ hóa thành tro bụi, bụi quy về bụi, đất quy về đất.
Một cột sáng chiếu thẳng vào người tên tướng quân. Hắn bị ánh sáng đâm vào mở hai mắt ra.
Mà lúc này tầng mây càng ngày càng mỏng. Thẳng tới khi biến mất chỉ còn lại ánh sáng mà thôi.
Thời điểm tên tướng quân váng đầu hoa mắt thì chỉ thấy một thân ảnh nam nhân xuất hiện trước mặt của hắn. Ở chung quanh chỉ còn lại mình hắn, tên tướng quân cuồng loạn chyaj chung quanh.
- Ở nơi nào! Ở nơi nào! Chí lớn nghiệp lớn của ta!
Vấp một khối đá té xuống, hắn không đứng dậy nổi.
Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:
- Tỉnh lại đi, đây chẳng qua là mộng mà thôi...
An Bội Tình Minh sốt ruột đứng dậy. Không tự chỉ mà đi qua.