Thải Phượng cực kì xinh đẹp, một hành động này thật khiến người ta mơ màng không thôi.
Ánh mắt mọi người đều không tự chủ được đặt ở trên cổ trắng nõn của nàng, có người còn nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt. Trong sảnh duy nhất có thể bảo trì thái độ bình thường chỉ có bốn người Kim Thánh Kiệt, Ninh Thái Thần, Phan Ngọc, Hứa Tiên người mà thôi. Kim Thánh Kiệt là tình trường lão luyện, Ninh Thái Thần là gia có hiền thê, Phan Ngọc là thân là nữ tử, Hứa Tiên là...À! Hắn ta cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài cái.
Sau đó cảm giác bên hông đau xót, quay đầu thấy sắc mặt Phan Ngọc như thường, tựa hồ không phải do nàng gây nên. Hứa Tiên biết nàng thân mang võ, xuất thủ như điện, hơn nữa có một cái bàn lớn như vậy che chắn, ngoại trừ nàng còn có thể là ai. Trong lòng oán giận:cấu cái gì mà cấu chứ? Nghĩ như vậy Hứa Tiên cũng đưa tay ra, có cừu oán không báo hông phải là phong cách của hắn.
Phan Ngọc vừa rồi thấy bộ dạng Mê đắm của thấy Hứa Tiên, trong lòng tức giận, nhịn không được giáo huấn hắn một cái thì thấy hắn đang tức giận, nhìn biểu lộ oán giận của Hứa Tiên, nàng lại càng buồn cười. Thẳng đến hắn từ dưới bàn lặng lẽ đưa tay ra, nàng mới hối hận không thôi. Đầu nam nhân, eo nữ nhân là hai địa phương không được đụng vào, nhưng có cái bàn này không thể nào tránh được, Phan Ngọc đành phải đỏ mặt chấp nhận số phận.
Tay Hứa Tiên chậm chạp mà kiên định, một khắc khi đụng vào vòng eo của Phan Ngọc, mặc dù coi hắn cũng là người tự chủ mà nhịn không được phải rung người lên. Chỉ cách lấy hai tầng áo mỏng, cảm giác rõ rệt độ ấm ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng bóp vong eo ấy một cái, Phan Ngọc cắn răng đầu cuisu xuống trông mong hắn mau chóng bóp rồi buông tay. Trên mặt sớm nhiễm lên một tầng đỏ ửng, cũng may đèn dầu trên thuyền không rõ ràng lắm nên không ai nhận thấy.
Hứa Tiên thì ngẩn ngơ, khi bàn tay hắn xoa eo Phan Ngọc, một loại cảm giác tinh tế tỉ mỉ thông qua đầu ngón tay truyền vào đáy lòng, muốn phát lực nhéo một cái ở đó. nhưng cuối cùng lại ngẩn ngơ mà hậm hực rút tay về, trong lòng đầy tư vị không hiểu nổi. Cảm thấy Minh Ngọc đang không ngừng dẫn chính mình vào thâm uyên thủy tinh (động gay). Thậm chí hắn hoài nghi, nếu Minh Ngọc chủ động câu dẫn mình thì mình đã rơi vào tay giặc mất rồi. Đương nhiên loại tưởng tượng này chỉ cần nghĩ thôi mà toàn thân Hứa Tiên đã phát lạnh.
Nói đến chuyện này bất quá chỉ trong nháy mắt, lúc này vừa vặn Thải Phượng đặt chén xuống. Mọi người còn có lời gì nói, đều nâng chén. Hứa Tiên cũng mau chóng nâng chén, uống rượu giảm bớt một chút cảm xúc xấu hổ. Phan Ngọc âm thầm vận khí là cho nét đỏ ửng trên mặt rút đi.
Hai người đều không tự chủ được tránh đi ánh mắt của đối phương, ngẫu nhiên đụng vào nhau cũng lập tức chuyển khai. Hứa Tiên trong lòng càng cười khổ không thôi, như thế nào giống như là có gian tình vậy, làm người bằng hữu làm sao lại khó như vậy chứ?
Mau chóng chuyển di ánh mắt, mà trong sảnh hấp dẫn ánh mắt nhất không ai qua được Thải Phượng cô nương. Hứa Tiên trải qua khảo nghiệm nam đồng tính, rốt cục có thể dùng một loại ca ngợi tình hoài nhìn Thải Phượng. nguồn Trà Truyện
Ngẫm lại nàng vừa rồi một khúc đàn bộc bạch bản thân, nữ nhân này quả nhiên là, nghĩ nghĩ, nhất thời không nghĩ tới từ ngữ phù hợp, hướng bộ ngực sữa của nàng xem xét, ân, ngực lớn có não. Trong sảnh Hứa Tiên thỉnh thoảng nhìn lén dáng người của Thải Phượng mà không biết ánh mắt của Thanh Loan đang hung hăng trừng lên nhìn hắn một cái. Ngược lại Thải Phượng không cảm giác, toàn bộ đem lực chú ý đặt ở trên người Phan Ngọc.
Kim Thánh Kiệt trong lòng càng không thoải mái, không chỉ là vì Hứa Tiên nhìn một cách sỗ sàng. Mà là biểu hiện của Thải Phượng hôm nay. Vừa rồi một phen làm cố nhiên là đem hào khí yến hội yến hội dẫn tới chỗ cao, nhưng cùng hắn ở chung lại chưa từng có như vậy. Kim Thánh Kiệt cảm giác Thải Phượng bất quá là đang hấp dẫn sự chú ý của một người, hơn nữa người kia còn không phải mình, mà là Phan Ngọc ngồi đối diện với chính mình. ngay cả rượu cũng uống nhiều hơn hắn một chén.
Những ngày này hắn bỏ ra vô số Kim Ngân, thơ cũng ngâm hơn mười câu. Thải Phượng đối với hắn cũng cực kỳ khách khí hữu lễ, nhưng mà chỉ cực kỳ khách khí hữu lễ mà thôi, không có càng nhiều thân cận, cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện chuộc thân. Hắn tính tình sơ cuồng, có một lần uống say vừa muốn vượt rào, để Thải Phượng trở thành người của mình thì ai ngờ thị nữ kia trừng mắt dựng thẳng mục đánh tới ném mình vào khoang thuyền.
Nói đến thì thị nữ tên là Thanh Loan cũng là mỹ nhân không dưới Thải Phượng, chỉ khuyết thiếu dạy dỗ, không có ý vị như trên người Thải Phượng, nhưng mà có một phong vị khác, nếu có thể song thủ có được, Loan Phượng song phi, cùng giường chung gối, Phiên Vân Phúc Vũ, lão Hán... Khục khục, cho dù là lưu lạc hoa tràng cũng khiến cho Kim nhị công tử nóng như lửa đốt.
Vốn là Kim nhị công tử chỉ chờ ngày tiêu tháng mài, cái nồi chậm hầm cách thủy, không tin này Thải Phượng là ý chí sắt đá, năm đó Tô cô nương ở Dương Châu lúc đó chẳng phải đối với chính mình thể xác và tinh thần đều được, nạp vào trong phòng. Nhưng hiện tại "con vịt" vừa mới bắt đầu nấu cũng đã muốn bay. Tranh giành tình nhân hắn cũng không phải không có làm qua, vì nữ nhân tiền cũng sử qua, nắm đấm cũng động. Nhưng lần thứ nhất, hắn đối với chính mình không có tin tưởng, đối thủ này quá mạnh mẽ.
Luận gia thế, người ta là Phan vương chi tử, còn là con trai độc nhất. Nhà mình này lão đầu tử tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn kém chút. Hơn nữa Phan Ngọc nhất định thừa hưởng vương vị, mà bên trên đầu mình còn có cái ca ca. Luận tướng mạo, hắn cũng coi như có phần có tự tin, bốn chữ phong lưu phóng khoáng cũng không hoàn toàn là nịnh nọt, nhưng khi thấy Phan Ngọc, hắn mới biết biết được nam nhân có thể trưởng thành như vậy, đại khái Phan Ngọc chỉ cần ngoắc ngoắc tay thì cái gì trinh tiết liệt phụ chỉ sợ cũng muốn tự tiến cử giường chiếu. Thật sự là quá khó khăn!
Kim Thánh Kiệt trong lòng sầu khổ một phen, lại tiếp tục uống rượu.
Thải Phượng thì lòng tràn đầy vui mừng, lần thứ nhất cùng người uống rượu có cảm xúc như vậy, chỉ là nụ cười của nàng từ trước đến nay không người nào nhìn thấu mà thôi. Khuôn mặt Phan Ngọc gần trong gang tấc, ngẫu nhiên cùng mọi người đàm tiếu, ngẫu nhiên nói nhỏ với Hứa Tiên, ngẫu nhiên còn đem ánh mắt phóng tới khuôn mặt của mình, nhưng lại đều chỉ là tư thái thưởng thức, toàn bộ không một chút dâm loạn chi ý, ánh mắt như vậy ngược lại làm cho mình một hồi tâm nóng.
Vốn chủ trì trường hợp như vậy chú ý chính là vũ lộ quân triêm, không thể bất công, ngày hôm nay Thải Phượng lại thường nhịn không được cùng với Phan Ngọc nói thêm mấy câu, chỉ là lạnh nhạt với người bên ngoài cũng chẳng quan tâm rồi.
Hứa Tiên ở một bên nhìn, cảm giác có một chuyện cực kỳ huyết tinh xuất hiện, phát sinh ở trên người hai người này. Nhìn xem hai người này, tuấn nam mỹ nữ, nếu là ở cùng một chỗ thì không thể nghi ngờ là một bức hoạ cuộn tròn cực kỳ hoàn mỹ lại quá tương xứng.