Nếu là nhìn thuận mắt, cùng với ngươi xx một lần cũng không có gì đặc biệt, liền nghĩ thầm:
- Nàng là động xuân tâm muốn đem ta ra giải buồn sao?
Đang lúc hoàng hôn, ở trong rừng rậm u ám, trong lòng lại sinh cảm giác kích thích.
- Đi đường xa như vậy, bảo bối này của ta đói rồi, người giúp nó ăn no một trận đi!
Xà mẫu cười yêu mị, bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, trong miệng lại phát sinh âm hưởng ti ti.
Trong rừng rậm u ám, bỗng nhiên nổi gió lớn một trận, tiếng cây cỏ bị bẻ gãy vang lên, một đầu rắn bay ra, mở cái miệng lớn như bồn máu, lộ ra bốn cái răng nanh như đoản kiếm.
Một trận khí huyết tinh phả vào mặt mà đến, quản gia xuân mộng giật mình tỉnh giấc, đưa tay đến rút đao ở thắt lưng, lại sao có thể kịp được, bị đại xà kia đếm hắn từ đầu tới chân, một ngụm nuốt vào, ngay cả hét thảm một tiếng, cũng không kịp phát sinh được.
Đàn rắn yên tĩnh, chỉ còn lại có thanh âm ti ti do đại xà kia lè lưỡi phát ra, phảng phất như thần tử đối mặt với Vương giả. Vương Xà hơn phân nửa thân thể còn giấu ở trong rừng rậm, không biết là dài cỡ nào.
Xà mẫu sờ sờ đầu rắn:
- Ta biết ngươi còn chưa có ăn nó, dưới chân núi hẳn là có đồ ăn!
Đại xà đem xà mẫu nhấc lên, đem nàng đặt ở trên lưng, hướng về dưới chân núi bò đi, từ đầu tới đuôi, dài chừng hơn mười trượng, chỗ thô to nhất cỡ thùng nước.
Vân Yên đang giả dạng Hứa Tiên ở trong Hứa Tiên xử lý công vụ, từ ngày đó bắt đầu, Hứa Tiên liền đem vị trí Huyện lệnh cho nàng. Nàng cũng làm rất có hứng trí. Thân là một nữ tử hơn phân nửa thời gian ngay cả bản thân đều không thể làm chủ. Hôm nay lại chỉ huy một đám nha dịch tiểu lại xoay quanh, đem công vụ nghi nan kia xử lý rõ ràng, để nàng sinh ra cảm giác tự hào.
Mà để nàng cảm thấy may mắn là Hứa Tiên cũng không có lại như lần trước, ở trên công đường trêu đùa nàng. Khiến nàng có thể thanh thản ổn định bày ra uy phong của quan lão gia.
Sắc trời đã muộn, mệnh lệnh cho nha dịch đóng cửa nha môn, kiệu phu đã ở ngoài cửa chuẩn bị đem nàng tiễn ra ngoài thành, tới đại trạch mới trên núi.
Bỗng nhiên một nữ tử hình dung quái dị đứng ở trước cửa huyện nha, ngăn trở đường đi của nàng, hỏi:
- Ngươi chính là Hứa Tiên sao?
Một bộ khoái nổi giận nói:
- Lớn mật, dám hô thẳng tục danh của đại nhân nhà ta, còn không mau chóng quỳ xuống!
Vân Yên hỏi:
- Ngươi là muốn cáo trạng sao?
Xà mẫu đem Vân Yên quan sát một phen:
- Nhìn ngươi cao to như vậy, trên người hẳn là không hề thiếu thịt, vừa vặn để bảo bối của ta ăn no.
Đám bộ khoái thấy nàng nói năng lỗ mãng như thế, tiến lên muốn đem nàng bắt lại, vừa mới chạm được cổ tay của nàng một cái, đã "Ai nha" một tiếng thu tay lại. Chỉ thấy trên cổ tay nàng chiếc vòng đã hóa thành độc xà, đang ti ti phun nuốt cái lưỡi.
Hai gã bộ khoái trúng độc, trên mặt hiện lên một mảnh thanh khí, té ngã trên mặt đất. Bộ khoái khác giận dữ, đều cầm đao thương côn bổng tiến lên trước.
- Rắn, có rắn!
Một bộ khoái đứng phía trước sợ hãi kêu lên, ngã ngồi trên mặt đất, té ngã thối lui về phía sau.
Bộ khoái khác lại không cho là đúng, sinh sống tại Lĩnh Nam đầy khói độc, rắn ai chưa thấy qua, dĩ nhiên lại bị dọa thành bộ dáng như vậy. Đợi cho thấy rõ phương hướng bộ khoái thứ nhất chỉ, cũng không được phát ngốc tại chỗ, chỉ thấy một đầu rắn to cỡ đầu người đã ghé vào trước cửa huyện nha, từ trên vai nữ tử man di kia lướt qua mà đến.
Đám bộ khoái chưa từng thấy qua con rắn nào lớn đến như thế, đều bỏ lại binh khí trong tay, xoay người liền chạy mất.
- Hứa Tiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Xà mẫu cười một trận sắc nhọn, chỉ huy đại xà kia hướng phía Vân Yên lao ra.
Vân Yên "a" một tiếng, cũng xoay người bay chạy, dễ dàng lướt qua một đám nha dịch, khiến đám nha dịch trợn trừng lớn con mắt, Huyện lệnh đại nhân chạy thật nhanh a!
Ngay cả xà mẫu cũng thất thần sửng sốt, thầm nghĩ Hứa Tiên này quả nhiên có chút môn đạo.
Vân Yên đi qua đại đường, hậu đường, từ cửa sau mà ra, đem đại môn phía sau đóng lại, kinh hồn bất định nói:
- Rắn thật lớn a!
Cửa sau bị đầu rắn mạnh mẽ đánh vỡ, xà mẫu cười ở trên thân rắn hô lên:
- Nhận lấy cái chết cho ta!
Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Vân Yên nhanh như chớp chạy thật xa:
- Đứng lại cho ta!
Vân Yên đương nhiên sẽ không đứng lại, nàng đã trực tiếp ra khỏi thành môn, hướng phía sơn trang trên núi chạy đến. Nàng không có kinh nghiệm thực chiến, vừa nhìn thấy đại xà như vậy, trong lòng liền có chút kinh hoảng. Hơn nữa nàng ngay cả pháp thuật cũng chưa từng tu luyện qua mấy loại. Cầm âm tuy rằng có thể dùng để nghênh địch, nhưng ba cây danh Cầm đều không có để ở bên người. Hơn nữa chỉ sợ vừa mới dừng bước lại, đã bị đại xà kia nuốt vào bụng rồi.
Bất quá hoàn hảo nàng đạo hạnh quá sâu, lung tung đem nội lực chân khí quán chú hai chân, cước trình thật ra cũng không chậm. Thẳng chạy đến giữa sườn núi, thở hồng hộc dừng lại cước bộ, chống gối nghỉ ngơi.
Xà mẫu cưỡi xà ở phía sau liều mạng đuổi theo, rắn bò vượt qua người đi, dần dần kéo gần khoảng cách, bỗng nhiên thấy được Vân Yên dừng lại cước bộ, trong lòng đại hỉ, lại thúc giục đại xà đem nàng nuốt vào.
Vân Yên hít sâu một hơi, hô lớn:
- Hứa Hán văn, ngươi nếu không ra đây, ta sẽ thực sự tức giận.
Đại xà lao lên mà cắn xé, nàng lại nhìn cũng không thèm nhìn, tránh cũng không tránh, chỉ đứng tại chỗ đó, trên mặt giống như đang nói:
- Ngươi nếu không đau lòng, thì để cho nó ăn đi!
Hứa Tiên từ trên trời giáng xuống, cười nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Hô thẳng tên của phu quân nhà mình như vậy, thật không ra thể thống gì cả!
Mới vừa rồi Hứa Tiên trở lại trong phòng, đã thấy Bạch Tố Trinh đang khâu một kiện tiểu y bằng lụa, không khỏi cười nói:
- Nương tử, bát tự này còn không có bỏ đi, ngươi hiện tại chuẩn bị làm cũng quá sớm thì phải!
- Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm!
Bạch Tố Trinh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hứa Tiên ngồi vào bên giường, cầm lấy một đôi hài đầu hổ tinh xảo khéo léo, yên lặng cười nói:
- Nương tử ngươi cảm thấy có nên để cho tiểu Thanh các nàng đến đây hay không?
Nguy hiểm không biết khi nào sẽ phủ xuống, hắn không muốn các nàng theo chính mình thân hãm hiểm địa. Nếu là bằng vào lực lượng của bọn họ, cũng vô pháp giải quyết được. Chính là có thêm các nàng cũng là thêm chuyện vô ích, hắn chính là nghĩ như vậy.
Bạch Tố Trinh dừng lại mũi kim trong tay, mỉm cười nói:
- Quan nhân không phải đã có quyết định rồi sao? Không nên tổn thương trái tim của các nàng.
Hứa Tiên cười, nằm ở trên giường. Nguyên nhân chính là vì nguy cơ lớn như vậy, cho nên mới không thể đối với người thân cận nhất của bản thân giấu diếm được. Nếu là đợi được tất cả qua đi mới kể lại tình hình thực tế, các nàng cố nhiên có thể thông cảm nhưng tâm tình sẽ lại trở nên như thế nào đây?
Trong lòng hắn lại có chút kỳ quái, cách thời gian Bồ Tát ban thưởng sương mai, đã qua một khoảng thời gian.