Hứa Tiên tuy rằng không có quay đầu lại, nhưng từ trong hàng nghìn tâm kết, cảm thụ được ý nguyện cường liệt trong lòng nàng. Vì vậy liền bài trừ tạp niệm, toàn tâm toàn ý cảm ứng Âm Dương kính vận luật.
Ánh dương quang đi qua cự ly ngàn vạn dặm, cuồn cuộn không ngừng đi tới thế giới này. Sau đó bị người nào đó hấp dẫn, hội tụ ở trên người hắn. Trong Thanh Thành sơn, có người kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thái dương rực rỡ như ngày xưa, sắc trời lại tựa hồ có chút lờ mờ.
Trong núi chi sĩ tu đạo, lại thần sắc khác nhau nhìn về cùng một phương hướng.
Trong Thanh Thành sơn, trên một mảnh sơn phong nhỏ không đáng nhìn, quang tụ như trụ, quán thông Thiên Địa, lại có rất nhiều kim sắc quang điện dũng mãnh vào trong đó, để nó trở nên càng lúc càng lớn. Giống một con kim sắc cự long không thể đo được dài ngắn. Nhưng đồng thời đã có một cái hắc ảnh leo lên trên, như rắn từng vòng quấn lấy Kim Long.
Ở giữa một cương một nhu, một dương một âm, một quang một ám phảng phất như bao hàm Thiên Địa chí lý, để đông đảo người tu hành hoặc mừng như điên suy nghĩ hoặc nhíu mày lo lắng.
Đầu nguồn tất cả chuyện này chính là hai người Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đang ôm lấy nhau. Bản thân Hứa Tiên cũng có điều cảm ứng. Trong lòng cũng là kinh ngạc, năm xưa hắn thu nạp Nguyệt Linh chi lực, là quang tụ như kén. Lần này lại là rộng lớn như trụ. Không biết là bởi vì tu vi bản thân hắn đề cao, hay là do linh lực khác biệt nữa.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn không thấy hắc ám này, lại có thể cảm giác được trên người Bạch Tố Trinh từ phía sau không ngừng truyền đến lực lượng, khống chế cổ lực lượng này tăng trưởng. Bằng không hắn sợ là sẽ lập tức chết oan chết uổng. Hắn là dẫn tụ không ít Nhật Linh chi lực, nhưng cùng cả thái dương nắm giữ lực lượng so sánh, ngay cả muối bỏ biển cũng đều không tính. Ở trước mặc cỗ Thiên Địa đại lực này, hắn càng trở nên cảm thấy thân như con kiến hôi. Không nghĩ qua là sẽ bị cổ lực lượng này làm hắn coi như chỗ huỷ diệt.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, trong thế giới đó không có Thần Tiên yêu quái. Nhân loại phát hiện một bộ phận quy tắc của vũ trụ rộng lớn khác, chung quy cũng nắm giữ lực lượng cường đại, vũ khí hạt nhân. Nhưng từ hôm nay trở đi, cả thế giới đã bao phủ ở trong cổ lực lượng âm ảnh kinh khủng này. Nhân loại cũng không có trở nên càng tự do hơn, ngược lại luôn luôn lo lắng tai ương ngập đầu phủ xuống.
Mà đối với tu hành xem ra mà nói cũng là như vậy. Thiên tân vạn khổ ngưng tụ lực lượng cũng không ngoan ngoãn giống như bọn họ tưởng tượng vậy. Do đó muốn thanh tâm quả dục, muốn Thái Thượng vong tình, nếu là không nghĩ qua để tâm thần lộ ra một tia sơ hở. Những thứ này mang đến cho hắn lực lượng vô cùng tiện lợi, sẽ mất đi khống chế, từ trong đến ngoài triệt để phá hủy bọn họ.
Rốt cuộc muốn cường đại cỡ nào mới coi như là đủ? Cường đại thật tốt phải không? Trong lòng Hứa Tiên sinh ra một tia mờ mịt, nhưng thoáng qua đã bị kiên định thay thế, nhất định phải trở nên càng mạnh mới được. Chí ít phải mạnh đến có thể bảo vệ được nàng. Vì vậy không hề do dự, tận khả năng đem Nhật Linh chi lực dẫn vào trong chủ tinh.
Tuy rằng đại bộ phận linh lực đều bị Bạch Tố Trinh nuốt hút đến, nhưng tốc độ vẫn là so với ban đầu nhanh hơn rất nhiều.
Cho đến mặt trời chiều xuống núi, kim sắc quang trụ dần dần biến nhỏ, nhỏ bé tới mức thành một cái kim tuyến. Sau đó từ trong đứt đoạn.
- Đây cũng coi như là song tu sao?
Hứa Tiên cầm tay ngọc của nàng, hung ác nắm bắt ngón tay ngọc nhỏ và dài của nàng.
- Đúng...đúng đi sao!
Bạch Tố Trinh miễn cưỡng giải thích, Hứa Tiên chưa quay đầu lại được, bằng không nhất định có thể nhìn ra vẻ mất tự nhiên trên mặt hắn.
- Long tộc bí pháp này quả nhiên ảo diệu, nương tử, ngươi là muốn đem vi phu hút khô sao?
Hứa Tiên trêu ghẹo nói.
- Quan nhân không nên nói bậy, ta nào có đem ngươi...
Thanh âm của Bạch Tố Trinh dần nhỏ, sắc mặt chợt hồng, nhưng cảm thấy một loại cảm giác "ăn no". Chỉ là loại cảm giác này cũng không đến từ chính bản thân, mà là đến từ thần hồn.
Bạch Tố Trinh đột nhiên minh bạch, mới vừa rồi cái loại dị biến này dĩ nhiên chỉ là đến từ "đói khát" đơn thuần. Một cổ cảm giác quá đói không thể khống chế, muốn nuốt chững chút đồ vật gì đó.
Hứa Tiên quay đầu lại ngưng mắt nhìn khuôn mặt xấu hổ của nàng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt đang phát nhiệt của nàng:
- Nương tử ngươi giống như lại biến trở về!
- Biến trở lại?
Bạch Tố Trinh ngạc nhiên. Truyện được copy tại Trà Truyện
Hứa Tiên vội vã giải thích nói:
- Lại trở nên ôn nhu giống như trước vậy, ngược lại không phải nói ngươi vừa rồi không ôn nhu. Chỉ là để ta cảm thấy có chút áp lực lớn mà thôi.
Hắn cũng không có hoài nghi quá mức, bởi vì trải qua khắc phục tâm ma, vượt qua đại sự như thiên kiếp, sau đó tính tình sẽ có một chút cải biến cũng không kỳ quái. Chính là tính tình hiện tại của hắn cùng một năm trước đây cũng tuyệt không giống nhau.
Bạch Tố Trinh vội vã lấy phiến kính trong tay Hứa Tiên chiếu một cái. Ở trong đó, một Bạch Tố Trinh đang nhíu mày, ôm cánh tay, vẻ mặt không nhịn được nhìn nàng:
- Ngươi dám dùng lực lượng của Chiếu Tâm Kính này sao?
Chiếu Tâm Kính không phát huy tác dụng, đến lúc đó cũng có thể coi như cái gương bình thường để dùng. Một ngày phát huy hiệu lực, đã có lực lượng lột trần nhân tâm.
- Ta lại chưa nói bộ dáng của ngươi đã thay đổi!
Hứa Tiên cũng liếc mắt nhìn phiến kính, trong đó chỉ có khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh không kịp thu hồi phiến kính, nhưng thấy Hứa Tiên không có phát hiện bất luận cái gì, liền thở phào ra, quả nhiên, trên thực tế cảnh tượng này là do tâm mà sinh, chỉ có chính mình có thể thấy được, cẩn thận hỏi:
- Vậy ngươi là thích như bây giờ, hay là như mới vừa rồi đây?
- Đều thích cả!
Hứa Tiên đưa tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm ngang vào trong ngực, nhìn khuôn mặt xấu hổ của nàng, tâm tình quả nhiên thư sướng hơn rất nhiều.
Lúc này trả lời để Bạch Tố Trinh an tâm hơn không ít. Nhăn nhó giãy dụa một chút:
- Quan nhân, chúng ta vào đi thôi, để cho người khác nhìn thấy không tốt đâu.
- Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi!
Hứa Tiên lộ ra dáng tươi cười vui mừng, đem nàng ôm ngang lại, đi tới trong động phủ, ngồi ở bên giường:
- Ta cũng có chút chuyện muốn nghe.
- Quan nhân, ngươi cảm giác được?
Bạch Tố Trinh nhìn đôi mắt của hắn, mới phát giác lo lắng âm thầm trong đó, nguyên lai hắn cũng không phải là toàn bộ không có phát hiện. Chỉ là không muốn ép hỏi chính mình mà thôi, cũng là đang chờ chính bản thân nàng nói ra nguyên nhân mọi chuyện. Trong lòng nhất thời không biết là nên cảm động hay hổ thẹn, nhưng cũng hạ quyết tâm, liền tận lực quên đi một Bạch Tố Trinh khác ở trong gương đồng đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Ngươi nếu là nói cho hắn chân tướng, nhất định sẽ bị chán ghét, vốn dĩ chính là yêu quái, hiện tại lại không biết bị quái vật gì phụ thể nữa.