Hứa Tiên Chí

Chương 626: Bản Ngã

Tiết Bích vẫy vẫy bàn tay, để hắn mau đi.

Hứa Tiên đang muốn rời khỏi, một thanh âm đã đem hắn gọi lại:

- Hứa công tử xin dừng bước!

Hứa Tiên nhìn lại, chính là Vân Mộng tiên tử:

- Tiên tử có gì chỉ bảo?

Chỉ thấy trên người Vân Mộng tiên tử hơi nước bao phủ đã tán đi. Nhưng trong một đôi mắt vẫn như cũ bao hàm vạn khoảnh yên ba, nói không ra bao nhiêu động nhân, cùng nàng so sánh, dung nhan cũng tốt, tư thái cũng được, ngược lại ở thứ nhì.

Vân Mộng tiên tử đầu tiên là hạ thấp người thi lễ nói:

- Lần này đã đắc tội nhiều. Bất quá ta vốn cũng chỉ là muốn để công tử mời đến Dao Trì điều tra rõ chân tướng, cũng không có ý gia hại. Hiện tại hiểu lầm tiêu tán, đương nhiên tốt nhất. Chỉ là ta muốn nói, người trong người trong cũng không phải hạng người xúc phạm vô lễ.

Thanh âm cũng là nhu hòa phiêu miểu như vậy.

- Ta thu hồi lời nói lúc trước là được mà.

Hứa Tiên không muốn trên loại sự tình này dây dưa quá nhiều.

Vân Mộng tiên tử mỉm cười:

- Vậy liền được. Lại có một chuyện khác, chính là muốn hướng công tử cầu một viên Kim Đan!

- Cái này...

Hứa Tiên hơi bối rối, hắn mặc dù không phải người nhỏ mọn, nhưng Kim Đan giá trị không thể so với bình thường. Sao có đạo lý để cho đối phương nói hai ba câu liền lấy ra tặng người. Mặc dù là nữ thần cũng không chiếm được ưu đãi như thế.

- Yên tâm đi, sẽ không để Hứa công tử chịu thiệt thòi. Nghe nói Ngao Kiền có một vị tôn nữ, cùng Hứa công tử quen biết, hôm nay đang muốn thu phục Giang Nam Thủy Mạch. Ta ở đây vừa vặn có một vật có thể đem đến trao đổi.

Vân Mộng tiên tử mỉm cười, duỗi bàn tay ra, trong đó hiện lên một khối thanh lam sắc thần ấn, bên trên có vụ khí phiêu miểu.

- Đây là, Động Đình hồ thần ấn?

Vân Mộng tiên tử nói:

- Chính thế, ta mặc dù bỏ đị vị trí thần hồ, nhưng thần ấn này vẫn còn bảo tồn. Tuy rằng người không chiếm được tẩm bổ, bất quá vẫn còn đủ để sử dụng.

Tuy rằng bởi vì Vân Mộng đại trạch biến mất, nàng cũng mất đi vị trí nữ thần Vân Mộng. Nhưng thần ấn khổ cực tích góp từng tí một nhiều năm, đương nhiên không có đạo lý vô duyên vô cớ đưa không cho hắn, lưu lại làm kỷ niệm cũng không yêu quái nào dám đến Dao Trì chém giết. Động Đình hồ vốn là Vân Mộng đại trạch biến thành. Mai thần ấn này đã có lực khống chế Động Đình hồ cường đại.

Hứa Tiên thấy mai thần ấn này so với Hoàng Sơn thần ấn vừa rồi mới đoạt được của Hoàng Hạc đồng tử còn mạnh hơn một ít, đây cũng chính hợp ý hắn, lập tức quyết đoán nói:

- Thành giao!

Nói rồi thống khoái lấy ra Long Hổ Kim Đan cùng nàng trao đổi.

Vân Mộng tiên tử cấm Long Hổ Kim Đan, cũng cảm thấy thỏa mãn, đây là vật có thể ngộ mà không thể cầu. Thái Âm chân nhân độ đại thiên kiếp đều phải bằng vào viên kim đan nho nhỏ này đến trao đổi một đường sinh cơ. Nếu có thể phục dùng một viên, đối với tu hành của nàng rất có ích lợi.

- Hứa công tử, hôm nay Động Đình hồ thần bởi vì thủy hệ thay đổi, cũng ngưng ra một khối thần ấn, mặc dù so ra kém một khối này, nhưng hắn pháp lực cao cường, cũng không thể khinh thường được. Ta cũng biết thủy hệ tranh đoạt, tự có quy tắc của nó. Nhưng vị hồ thần này bản tính nhân thiện, tốt nhất vẫn là không nên động võ.

Hứa Tiên nói:

- Thỉnh tiên tử yên tâm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hứa Tiên cũng không muốn cùng người động võ.

Vân Mộng tiên tử ngẫm lại mới nói:

- Hôm nay Đông Hải thế lớn, đang ở trong Trường Giang làm mưa làm gió, không biết khi nào sẽ xâm lấn Động Đình hồ, sợ rằng không dễ dàng chống đối.

- Tiên tử yên tâm, ta sẽ không hối hận. Đông Hải Long Vương tuy mạnh, cũng không nhất định không có biện pháp ứng đối. Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện

Hứa Tiên nghe ra ý ngoài lời nói của nàng. Nếu là chính mình thật vất vả bắt được Động Đình hồ, lại bị Long Vương đoạt đi, đó chính là bồi phu nhân lại mất thêm binh, rất là không đáng. Sớm nói rõ đã có vẻ thẳng thắn vô tư.

Nhưng nàng lựa chọn vào lúc này, hiển nhiên cũng có lo lắng của chính mình, thần ấn Hứa Tiên đã nắm trong tay, sẽ không dễ đổi ý. Hơn nữa Hứa Tiên suy đoán, nàng cùng Động Đình hồ thần hiện tại hơn phân nửa là quen biết. Chuyện này đối với Động Đình hồ thần kia cũng có lợi. Động Đình hồ thần pháp lực có cao minh, lẽ nào có thể chống đỡ được Đông Hải Long Vương bị Yêu Thần phụ thể, còn không bằng nhanh chóng đem Động Đình hồ này bán đi được giá cao, miễn cho tương lai gà bay trứng vỡ.

Bất quá đối với Hứa Tiên mà nói, sẽ không cần lo lắng nhiều như vậy. Lúc này chính là tụ tập thủy lực Giang Nam chống đối Đông Hải, nếu là một Động Đình hồ tuân theo không được, Thái Hồ Tiền Đường kia cũng thủ không được, lẽ nào muốn Ngao Ly buông tha mộng tưởng của nàng sao?

Vân Mộng tiên tử lộ ra dáng tươi cười:

- Ta đây liền yên tâm vậy.

Mới đem viên Kim Đan này thu vào trong tay áo.

Hứa Tiên chắp tay một cái, đã cưỡi mây bay đi. Lại nghĩ đưa thư đến Hàng Châu thông tri cho Ngao Ly tới nhận lấy thần ấn. Đến lúc đó hắn cũng muốn đích thân đến Động Đình hồ cùng Động Đình hồ thần kia trao đổi một phen. Không chỉ là bởi vì không muốn động võ, quan trọng hơn là bắt được mai thần ấn kia của Động Đình hồ thần.

Nếu có thể đem mai thần ấn này dung hợp làm một, đạt được lực lượng, so với lực lượng Ngao Ly hiện tại đang nắm giữ còn muốn nhiều hơn gấp trăm lần. Dù sao tuy rằng Ngao Ly chiếm một ít thủy hệ, nhưng thời gian kinh doanh ngắn ngủi, xa xa không thể cùng cổ thần như Vân Mộng tiên tử so sánh được. Đến lúc đó không chỉ có thể đơn giản tu thành Địa Tiên, chính là Thần Tiên cũng mong muốn, chính là một chiến lực rất mạnh đối phó Đông Hải Long Vương.

Hứa Tiên một đường bay nhanh, không đến nửa canh giờ, núi Thanh Thành liền đang nhìn. Từ trên cao nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều vòng sừng sững, quả nhiên là sơn thế như thành. Càng kiêm được vân khí lan tỏa u cốc, chim rừng kinh hãi bay ra, không phụ mỹ danh "Thanh Thành thiên hạ u".

Mà người nọ ở ngay trong "thành" này. Hứa Tiên nhảy xuống khỏi đám mây, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên từ đâu tìm kiếm. Trong lòng lại phát sinh tin tức.

Vừa nhìn để hắn hồn nhiên ngây ngốc hồi lâu, thanh âm trong lòng vẫn ghi nhớ lại vang lên ở bên tai:

- Quan nhân, ngươi đã tới rồi!

Hứa Tiên vội vã quay người lại, đã thấy nàng đang đứng ở bên ngoài cách đó không xa, cười dịu dàng, bạch y tựa tiên, giống như ngày trước.

Hứa Tiên bước nhanh tiến lên, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, đem mặt giấu ở trong mái tóc đen láy của nàng, thật sâu ngửi mùi hương trên tóc nàng, cứ như vậy qua rất lâu sau.

Hứa Tiên mở miệng hỏi:

- Ngươi đã xuất quan? Tâm ma không thành vấn đề chứ?

Bạch Tố Trinh đem đầu dựa vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy, không sao cả. Ngay cả ta đều có điểm kỳ quái, hình như bỗng nhiên trong lúc đó trở nên thoải mái hơn nhiều, không còn loại cảm giác mất đi khống chế này nữa.

Hứa Tiên tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nàng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi phấn nộn kia.

Bạch Tố Trinh ngượng ngùng tránh ra:

- Hiện tại vẫn là ban ngày.

Một bên hướng về bốn phía nhìn chung quanh, sợ bị người thấy được bọn họ thân mật.

Hứa Tiên cười nói:

- Vậy là tốt rồi.

Xem ra nàng thật không vấn đề. Tâm ma mạnh yếu, hầu như hoàn toàn có thể từ trong lòng nàng xấu hổ đến phán định.

Hứa Tiên nắm lấy tay ngọc của nàng, cùng nhau du ngoạn giữa núi Thanh Thành này, thấp giọng kể ra đủ loại chuyện từ lúc phân ly tới nay.

Nói Ngao Ly làm sao bị Đông Hải Long Vương kia bắt đi, hắn làm thế nào ở trên biển thỉnh Ngư Nhi hỗ trợ, tìm được Đông Hải Long cung, nhưng không phải đối thủ, trở lại làm đủ loại chuẩn bị, mới rốt cục cứu được Ngao Ly ra.

Bạch Tố Trinh theo cố sự du dương lên xuống, lúc thì nhíu mày lo lắng, lúc lại yên tâm mỉm cười:

- Đó thật đúng là nhờ có Ngư Nhi cô nương kia, tiểu Thanh có thể vượt qua thiên kiếp, ta làm tỷ tỷ này cũng được yên tâm.

Cứ như vậy đem chân tướng sự tình tỉ mỉ giảng thuật lại một lần, tuy rằng rất nhiều đồ vật đều từng lấy hàng ngàn khúc mắc giao lưu qua. Nhưng có càng nhiều sự tình không cơ hội kể ra, hôm nay không phân lớn nhỏ nhất nhất kể ra. Mà tận mắt thấy dung mạo của nàng, chính tai nghe được thanh âm của nàng, cảm giác này cũng khác biệt rất lớn. Có lúc động tình, nhịn không được ôm nàng một cái, rồi hôn nàng. Mặc dù không có thêm cử động quá phận, nhưng cũng làm cho nàng e thẹn từng hồi, chung quy khiến nàng không có biện pháp.

Nghe xong Hứa Tiên miêu tả tình cảnh lúc Yêu Thần xuất thế, Bạch Tố Trinh hỏi:

- Những Yêu Thần kia thật sự có thể sống lại sao?

Hứa Tiên nói:

- Đương nhiên không thể, phải làm chỉ là kích khởi huyết mạch và bản tính, tình hình có chút giống với tu tập Long tộc bí pháp.

Bất quá cũng không thể nói là bản tính, nhân sinh hậu thế, tính tình khí chất ai cũng chịu đủ loại miêu tả, siêu việt "bản ngã, nhi hữu, tự ngã, tồn tại". Tất nhiên bản ngã như là ẩn núp dưới băng sơn, nắm giữ lực lượng cường đại. Bởi vì đây là bản năng ngươi và sinh câu đến, cũng giống như hài tử nhỏ tuổi, toàn bộ sinh hoạt đều chịu chi phối, không để ý tới hiện thực hay đạo đức, khắp nơi yêu cầu thỏa mãn nguyện vọng của chính mình, tìm kiếm vui vẻ.

Đám Yêu Thần tính tình thường thường giống như là hài tử, ngang ngược xugn động không chỗ nào cố kỵ, nhưng đồng thời bọn họ lại có lực lượng cường đại. Tiểu hài tử chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất giết giết con kiến, mà Yêu Thần lại có thể nhìn chúng sinh như con kiến hôi hầu như tất nhiên sẽ sản sinh phá hư cường đại.

Bạch Tố Trinh thoáng yên tâm, lại hỏi:

- Trong những Yêu Thần kia có thể có Chúc Âm tồn tại không?

Hứa Tiên tỉ mỉ hồi tưởng, nhưng khi đó một mảnh hoảng loạn, một đám Yêu Thần hình thù kỳ quái hỗn loạn trong đó, tự cũng có xà hình tồn tại, nhưng không tạo thành hình tượng chuẩn xác có liên quan với Chúc Âm. Miêu tả cũng không biết có phải là Yêu Thần tồn tại, linh quang trong đầu hắn chợt lóe:

- Nhất định không có, Chúc Âm cường đại như vậy, làm thế nào lại khuất phục với Đông Hoàng Thái Nhất thiên đế ngày hôm nay?

Bạch Tố Trinh suy nghĩ nói:

- Hơn nữa bọn chúng hai nơi thời đại cũng có chút khác biệt.

Hứa Tiên trêu đùa nói:

- Đáng tiếc a. Chúc Âm là mục tiêu của ngươi nếu có hướng tới, dung nhập luyện hóa trong thần hồn, nói không chừng còn là chuyện tốt.

- Loại chuyện tốt này, ta cũng không cần. Quan nhân, ngươi nói tiếp đi!

Hứa Tiên lại đem chuyện chính mình trải qua ở kinh thành giảng thuật một phen:

- Đáng tiếc không thể để Hồ Tâm Nguyệt kia bắt đến.

Bạch Tố Trinh nghe Hồ Tâm Nguyệt thiết hạ bẫy rập, tức giận nói:

- Tiểu Nguyệt cũng thật quá phận, gặp lại nhất định phải hảo hảo nói nàng một chút.

Hứa Tiên nói:

- Cùng loại gia hỏa này hảo hảo nói chuyện cũng vô dụng. Vẫn là để ta giáo huấn nàng một trận là hơn đi sao!

Bạch Tố Trinh cười bất đắc dĩ, Hồ Tâm Nguyệt nếu có thể nghe nàng nói thì tốt rồi. Nghe Hứa Tiên một mạch nói ra đại chiến đoạt lấy Hoàng Sơn, cùng với dùng một viên Kim Đan đổi lấy Vân Mộng Trạch thần ấn.

Nàng không khỏi than thở:

- Phen kinh lịch này của ngươi thật đúng là đủ khúc chiết ly kỳ, bất quá cuối cùng cũng để tiểu Thiến muội muội có chỗ an thân, cũng trợ giúp Ngao Ly giải quyết nan đề. Chỉ cần có thể đoạt lấy Động Đình Bà Dương nhị hồ, vô luận Đông Hải Long Vương có thực sự bị Yêu Thần phụ thể hay không, vẫn có lực đánh một trận.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Không, còn chưa đủ, còn muốn để nương tử ngươi tu thành Thần Tiên, mới có nắm chắc.

Vừa nói chuyện, đã đem một viên Kim Đan đưa đến bên miệng của nàng.

Bạch Tố Trinh nhìn viên Kim Đan ánh vàng rực rỡ kia, lại nhìn Hứa Tiên vẻ mặt mỉm cười, hiển nhiên không có ý tứ đưa vào trong tay nàng.

Lúc này trời đã tối đen, nàng cắn cắn môi dưới, khẽ mở môi đỏ ra nuốt vào viên Kim Đan kia.

Hứa Tiên lại thu tay lại, nàng đã cắn không trúng, đối với thần tình oán trách của nàng:

- Được rồi, được rồi, trêu đùa chút thôi mà.

Bất quá đợi được nàng lại đưa miệng cắn viên Kim Đan kia, hắn liền cảm thấy bàn tay run lên, cảm giác đau đớn khó tả.

Bạch Tố Trinh sớm có chuẩn bỉ, dưới phản ứng của hắn, đơn giản cắn lấy Kim Đan, thậm chí cả ngón tay của hắn.

Nhưng bộ dáng này của nàng lại để tâm thần Hứa Tiên run lên, ngón tay truyền đến xúc giác mềm mại ướt át, nhưng còn không kịp tinh tế thể hội, nàng đã mở miệng ra, quay mặt qua chỗ khác.

Hứa Tiên ức hiếp người, lại ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:

- Nương tử, sắc trời không còn sớm!

Sau đó đã đem nàng ôm ngang vào, hướng về động phủ cách đó không xa đi đến.

Nói là động phủ, kỳ thực chỉ là thạch động đơn giản, có mấy tấm bàn đá, ghế đá, xa xa không thể cùng Hoàng Sơn hoặc Vu sơn động phủ so sánh được. Chỉ có một bàn trang điểm xem như có chút bộ dáng.

Nhưng ôm ấp thân thể tựa như trân bảo của nàng, tự nhiên sẽ không cảm thấy đơn sơ.

Đem nàng ôm đến đặt trên giường đá duy nhất trong động, đưa tay vì nàng cởi ra quần áo trên người.

- Quan nhân, ngươi tu hành thế nào rồi?

Bạch Tố Trinh lừa gạt trái phải mà nói hắn, phảng phất như muốn quên đi khẩn trương trong lòng.

Hứa Tiên cũng nói với nàng:

- Hôm nay đã tu đến Hỏa Tinh, tiến cảnh rất là thong thả, đang muốn thỉnh nương tử trợ giúp ta một tay.

Bạch Tố Trinh đối với yêu cầu của hắn tự nhiên là không thể không đồng ý:

- Được...a!

Một tiếng thở nhẹ, áo yếm đã bị hắn cởi xuống, cảm thấy mát lạnh nhè nhẹ, trong bất tri bất giác, phòng bị trên người đã bị hắn tầng tầng dỡ xuống. Nhãn thần nhìn về phía đối diện, gương đồng trên đài trang điểm đang chiếu rọi bộ dáng lúc này của nàng, khiến nàng xấu hổ mà cúi mặt, bảo vệ chỗ khẩn yếu trên người.

Hứa Tiên đa dừng lại động tác, thưởng thức thân thể ưu nhã động nhân của nàng, từ đầu vai rất tròn lướt qua tuyết phong đầy đặn, đến lưng ong êm dịu tinh tế, thậm chí song thối thon dài thu lại đều mang theo đường con ưu mỹ. Da thịt tuyết trắng kia ở trong động quật tối đen lấp lánh quang mang, để hắn cũng không nhịn được sợ hãi than:

- Nương tử, ngươi thật đẹp!