Hứa Tiên Chí

Chương 61: Tuyết rơi nhiều

Kim Vạn Thành gật đầu nói:

- Nhưng sáu viên bảo thạch này thực sự không phải là dùng để bán, lão phu vì chuẩn bị ra biển, đầu tư quá lớn, có chút giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi mới nghĩ tới tu bổ cái lỗ hổng ở Hàng châu. Nếu là mấy vạn vài chục vạn thì đã không nói làm gì, nhưng ba triệu lượng bạc dù sao không phải con số nhỏ. Ta cũng muốn thay người suy nghĩ, nhưng muốn lão đầu tử ký tên đồng ý, viết cái biên lai mượn đồ lại thật là gánh không nổi người này, suy nghĩ dùng sáu viên kim cương làm bằng chứng, Lại không nghĩ rằng truyền đi thì biến thành này một viên giá trị 50 vạn lượng.

Hứa Tiên sững sờ mới hiểu được, đây là khí phách của đại thương nhân cổ đại, Hành Chi thiên hạ chỉ nhờ hai chữ thành tín, mà không công văn bằng chứng. Lúc vay tiền chỉ lấy miếng ngói tách làm hai nửa, mượn tiền song phương đều cầm một nửa, tương lai lúc trả tiền đem mái ngói một đôi cho ghép lại. Ngươi không tin được ta, liền không cần cho ta mượn, tin được cũng không cần viết cái gì bằng chứng, loại khí phách này của thương nhân Kim Vạn Thành nửa đời chìm nổi được thể hiên đặc biệt rõ ràng.

Hứa Tiên cười khổ, sáu viên kim cương bị lục đạo thảo khấu tới cướp bất quá chỉ có giá trị như một tấm ngói mà thôi. Giá trị chính thức ba triệu lượng chính là thành tín của lão giả này cùng chiêu bài vài thập niên hắn tạo ra mà thôi. Hắn đã nắm giữ loại công nghệ này, đương nhiên tương lai sẽ tạo ra nhiều kim cương còn tốt hơn, lần này mang theo sáu viên Hắc Toản sợ cũng có ý tứ tuyên truyền. Nếu đi so sánh với những thứ trên thì mấy viên kim cương này lại có giá trị cực nhỏ.

Lúc này mũi tên lông vũ trên người kỵ sĩ bị cắt bỏ đoạn rút ra, khám nghiệm tử thi nói một mũi tên xâm nhập vào nội tạng đã đột tử tại chỗ, lại có thể cưỡi ngựa tới nới này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Hai người nhìn qua một nửa đoạn tiễn mang máu nhất thời không biết nói gì.

Cái thế giới này có loại vật này loại nội lực có thể áp chế thương thế trí mạng, nhưng mà trong lòng cần có ý niệm kiên trì, có thể để cho hắn đến nơi đây đối với Hứa Tiên nói ra sứ mạng của mình, ai cũng không ngờ tới.

Thi thể tẩm liệm thỏa đáng, hai người đều thở dài một hơi. Hứa Tiên cùng Kim Vạn Thành cáo biệt, Kim Vạn Thành nói:

- Lần này đa tạ Hứa công tử tương trợ, vốn nên có chút lễ mọn dâng lên, lại sợ bôi nhọ công tử.

Người đọc sách lợi nghĩa chi phân đã tranh luận ngàn năm nhưng tóm lại vẫn xấu hổ khi bàn luận.

Hứa Tiên cười nói:

- Ta nói ra có lẽ lão nhân gia ngài không tin.

Kim Vạn Thành ngạc nhiên nói:

- Cái gì!

- Cứ phóng ngựa tới mà bôi nhọ ta đi.

Quân tử ái tài, vô tư ngay thẳng. Kim Vạn Thành nghe xong cũng hiểu ý cười cười, cảm thấy Hứa Tiên không giống người đọc sách tầm thường, lão vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Ngày sau đến Kim Lăng, hãy để lão phu tận tình làm địa chủ cho ngươi a.

Hứa Tiên cười chắp chắp tay, đột nhiên rời đi.

Kim Vạn Thành lại đứng trong chốc lát, một người tuổi còn trẻ vội vàng tới nói:

- Cha, đêm lạnh rồi, trở về đi!

Kim Vạn Thành gật gật đầu, hỏi:

- Học chính đại nhân đưa trở về chưa?

- Đưa trở về rồi, chúng ta lo lắng hãi hùng, hắn lại ngủ như heo chết.

Kim Vạn Thành trừng mắt:

- Nói bậy bạ cái gì đó, ngươi nếu như có một nửa đức hạnh giống như Hứa Tiên thì ta đã an tâm.

Đây đại khái là bất luận thời đại nào, mặc kệ thân phận như thế nào, gia trưởng đều không đổi được tật xấu.

Người trẻ tuổi có chút không phục:

- Nhìn cũng không có gì đặc biệt ah!

- Ngươi ngoại trừ nhìn kỹ nữ còn có thể nhìn cái gì? Bên người bạn nhậu một đống, một kẻ đứng đắn cũng không có. Thôi, những lời này ta nói cũng vô dụng, sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ. Ngươi không phải muốn làm điếu văn sao? Đi tìm mấy cái huynh đệ của ngươi ghi ra đi.

Người trẻ tuổi lầu bầu nói:

- Ta không viết được, xui xẻo lắm.

Kim Vạn Thành dừng bước lại, quay đầu lại gắt gao theo dõi hắn, dường như thật sự nổi giận:

- Hắn chết là vì nhà họ Kim chúng ta đấy!

Nếu là đệ tử có lẽ lúc này đã bị dọa tới mức phải quỳ xuống đất, nhưng lúc này người trẻ tuổi cũng không chịu thua, hắn quay người lại lí sự:

- Ngài còn không phải lợi dụng người ta sao?

Kim Vạn Thành lắc lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu.

Có thế không mượn thì không thể bước đi tới một bước này như hắn. Nhưng có người chết cũng không bi thì càng không đi đến một bước này. Chân tình giả ý, nhân tâm vô cùng phức tạp cho tới bây giờ cũng không phải là hai chữ thiệt giả có thể đơn giản phán đoán suy luận.

- Ngươi không muốn viết cũng phải viết, không ghi cũng phải ghi.

- Ta viết là được.

Người trẻ tuổi ứng tiếng, trong lòng cũng âm thầm nhớ kỹ danh tự của Hứa Tiên.

Hứa Tiên tại trước cửa Huyền Cơ quan gõ cửa, chỉ chốc lát sau Duẩn nhi mở cửa, nhwung chỉ mở ra cái khe mà nói:

- Sư thúc ah.

- Làm gì đó, để cho ta đi vào.

- Sư phó muốn bế quan, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ Duẩn nhi ai cũng không muốn gặp.

Vẻ mặt của Duẩn nhi rất xấu xa nói.

Hứa Tiên thò tay đi vào búng vào trán nàng:

- Ngươi hắc hắc cái gì hả, vô duyên vô cớ bế cái gì quan chứ?

Duẩn nhi lập tức chẳng quan tâm giữ cửa nữa, nàng ôm đầu muốn dùng ánh mắt giết chết Hứa Tiên.

Hứa Tiên tự nhiên bỏ qua ánh mắt của nàng công kích, đang muốn đi vào trong thì thanh âm sâu kín của Ngư Huyền Cơ truyền đến:

- Sư đệ, những ngày này ta muốn bế quan tu hành, ngươi cũng không cần đến, những gì ta có thể dạy đã dạy hết rồi. Ngươi hảo hảo tu luyện là được.

Hứa Tiên sững sờ, hắn cười khổ nghĩ: lần này giống như đắc tội người ta rồi. Bất quá lại có chút không cam lòng, ngươi muốn ta chạy, mà giờ còn không muốn gặp ta. Bất quá tóm lại là hắn chiếm được đại tiện nghi, lúc này chỉ có thể chuyển chân đi ra ngoài nói:

- Ngày mai ta lại đến nữa.

Trong đình viện xuất hiện một tiếng thở dài thật sâu, nó quanh quẩn như không muốn tán đi, vì sao lại cảm thán như thế chứ?

Đứng ở đại môn Huyền Cơ quan, Hứa Tiên thở dài một hơi, thời gian lâu như thế mà vẫn còn bế quan sao?

Bất quá chỉ cõng thôi mà, không phải chỉ là một khối thịt thôi sao? Hứa Tiên lẩm bẩm.

Ngoài cửa tuyết rơi nhiều, đã ba ngày tuyết rơi như thế rồi. Ai ngờ thời tiết đột nhiên chuyển biến tạo ra tuyết lớn như vậy.

Hứa Tiên nuốt một ngụm lãnh khí, cảm thấy lòng dạ mát lạnh, hắn cao giọng khen:

- Tuyết thật lớn a.

Nói đoạn Hứa Tiên hướng về phía Tây Hồ bước đi, trên đường người hiếm, bên Tây Hồ lại càng vắng lặng, chỉ có tuyết rơi xuống ngày càng nhiều. Nhưng điều đó không làm giảm hứng thú dạo chơi của hắn, vòng qua Tây Hồ một đoạn đã thấy bên bờ có một chiếc thuyền đang cắm sào.

Hứa Tiên đến gần nói:

- Bên trong có ai không?

- Chuyện gì?

Từ trong đò đi ra một lão giả mặc áo tơi, lão giả đã có tuổi rồi.

Hứa Tiên nói:

- Lão trượng nếu không vội vàng thì giúp ta một chút, ta muốn đi tới giữa hồ ngắm cảnh.

Lão giả cũng không hỏi Hứa Tiên vì sao muốn đi, cũng không kế tài tư như thế nào, dò xét hắn một cái rồi nói:

- Vào đi.

Hứa Tiên cảm thấy đụng phải cái người lạ kỳ, cũng không nhiều lời mà tiến vào trong đò. Bỗng nhiên hắn thấy trong góc có một thân ảnh màu trắng đang ngồi ôm gối. xem tại Trà Truyện

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Ồ, tiểu muội muội, làm sao ngươi lại ở đây.

Nguyên lai tiểu cô nương này người ở trên cầu hôm trước sau buổi lễ Sơ Tuyết.

Cô bé trừng mắt liếc hắn một cái nói:

- Ai là muội muội của ngươi, cách ta xa một chút.

Hai mắt nàng thật to lại còn trừng lên quả nhiên càng giống tiểu hài tử.

Lão giả chống thuyền, thuyền nhỏ cách bờ, lại nghe thanh âm như chuông đồng của lão giả truyền tới:

- Cháu gái của ta từ nhỏ đã quen sủng nịnh, tính tình khó bảo, công tử chớ trách.

Hứa Tiên dứt khoát mạo hiểm gió tuyết đi ra nòoài cười nói:

- Niên kỷ còn nhỏ thì nên sủng nịnh một chút, chờ nó lớn rồi thì hiểu được lí lẽ thôi.

Hắn thấy tiểu cô nương này bất quá mới mười hai mười ba tuổi mới có lời ấy. Chỉ là ở thời đại này, bằng tuổi nàng đã có không ít người lập gia đình. Đây cũng là quan niệm trên có chút chênh lệch rồi.

Lão giả cười ha ha nói:

- Đã không còn nhỏ rồi.

Trên người lão giả đột nhiên bùng lên một cỗ khí chất hào hùng, lời nói tiêu sái khiến người ta say mê.

Hứa Tiên hỏi:

- Lão trượng tại sao đến đây, tuyết lớn như thế nào sao không vào bên trong nghỉ ngơi?

Lão giả thở dài:

- Là đứa cháu gái này của ta, ta gửi nàng ở thân thích tại Hàng châu, nhưng nàng không chịu trốn đi tìm ta, ta lại đưa nàng trở về.

Chuyện của nhà người ta, Hứa Tiên cũng không muốn xen vào, hắn chỉ nói:

- Lần này cho ta quá giang sẽ không làm chậm trễ các ngươi.

- Sẽ không, sẽ không, vừa lúc là tiện đường.

Hứa Tiên cũng không nói thêm lời nào, xuyên thấu qua trùng trùng điệp điệp tuyết chướng, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy từng mảng tuyết trắng hợp với mây trắng núi tuyết càng thêm tinh khôi. Trên hồ có một cái đình, giữa dòng có một cái thuyền hai ba người, giữa thiên địa bao la đúng là ngày tốt cảnh đẹp.

Dần dần đã đến gần đình giữa hồ, nhưng dường như ẩn ẩn truyền đến tiếng người, Hứa Tiên trong lòng kinh ngạc, thời điểm lúc này còn có người sao?

- Vị công tử này, lão Hán đi trước một bước, ngắm cảnh xong sẽ có người đón công tử trở về.

Lão giả nói xong, điều khiển thuyền mà trở lại, không đề cập tới tiền bạc, Hứa Tiên biết là kì nhân cũng không nói nhiều chỉ chắp nói:

- Đa tạ lão trượng rồi.

Giờ phút này thuyền đã đi khá xa, tuyết tựa hồ càng lớn, chỉ chốc lát sau thuyền nhỏ đã biến mất trong màn tuyết, mơ hồ có tiếng ca của lão giả truyền tới:

- Thương lãng chi thủy động hề, khả dĩ hiển ngô thanh. Thương lãng chi thủy tĩnh hề, khả dĩ ẩn ngô hình.

Tiếng ca lượn lờ, mỏng manh mà hữu lực. Trong đầu Hứa Tiên không khỏi nổi lên cảnh tượng tuyết trắng rơi nhiều phủ đầy áo tơi, lão giả vừa ca vừa cười điều khiển thuyền rời đi.

- Người đến là người phương nào?

Một tiếng hô quát, Hứa Tiên quay đầu đã thấy là một công tử mặc áo đỏ đang tại quát hỏi bên trên đình. Hứa Tiên thấy hắn vô lễ, cũng không đáp hắn, trực tiếp hướng trong đình đi đến, đi lên thì sững sờ, tại đây có không ít người. Trên mặt đất giống như bày ra hàng quán, bếp lò, rượu ngon, thịt tươi, có thị nữ phục vụ. Một đám người chính ở chỗ này nâng chén đàm tiếu, thấy Hứa Tiên đều quay mặt lại, còn có mấy người quen.

Hạ Tử Kỳ vừa thấy Hứa Tiên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười:

- Ta nói là ai có như thế nhã hứng, một mình chèo thuyền du ngoạn mà đến. Thì ra là Hứa thám hoa.

Trên mặt cười, trong lòng lại chán ghét muốn chết. Chỉ là câu nói vừa rồi của hắn khiến cho những người đang ngồi không khỏi kính nể. Tại nơi này không ai không biết Hứa Tiên, một thủ từ « Thanh Ngọc án » đã lưu truyền ra, nghe mà biết bao người say mê.

Còn không đợi Hứa Tiên trả lời, công tử mặc áo đỏ tiến lên lôi kéo Hứa Tiên cười nói:

- Cứ tưởng là tục vật đui mù nào xông loạn quấy nhiễu hội thi thơ của chúng ta. Không nghĩ tới là khách quý đến thăm, tại hạ Kim Thánh Kiệt, mới vừa rồi thật thất lễ rồi, ta tự phạt ba chén.

Hắn nói xong liền từ trên bàn rượu rót ba chén uống cạn.

Uống xong lập tức kéo Hứa Tiên ngồi xuống nhập tiệc. Người bên ngoài giới thiệu một lần, Hứa Tiên mới biết được, Kim Thánh Kiệt là con út của Kim Vạn Thành đại phú Giang Nam. Gần đây mới đến Hàng Châu nghe nói Giang Nam đệ nhất tài nữ ở đây vì thế đặc biệt đến tiếp, ngay cả hết năm cũng không kịp đợi.

Hắn mời Hàng Châu sĩ tử tụ ẩm, mới qua một nửa thời gian thì thấy tuyết rơi nhiều sau đó dời tới đây, thưởng tuyết ẩm rượu đàm văn luận thơ.

- Thì ra là đệ tử của Kim lão tiên sinh, Hứa Tiên hữu lễ.

Hứa Tiên đối với Kim Vạn Thành vẫn có vài phần kính ý đấy.

Kim Thánh Kiệt mang trên mặt nét vui vẻ nghiền ngẫm, Hứa Tiên đã quên hắn, hắn lại còn nhớ rõ bộ dạng của Hứa Tiên. Đêm nguyên tiêu tại Định Cổ Lâu đi cùng song mĩ, đoạt lại cho cha hắn sáu viên Hắc Toản, lại thừa dịp giáo huấn hắn một trận, quả nhiên là ký ức khắc sâu. Hôm nay không thể nói trước phải lấy lại danh dự.

Hứa Tiên cảm thấy có chút không thú vị, một mình đi ra ngoài thưởng tuyết giải sầu, hết làn này tới lần khác gặp gỡ chuyện như vậy, sớm biết đừng tới. Chỉ bây là còn phải mượn thuyền người ta trở lại, tạm thời phải ngồi một chút mới phải đạo. Hứa Tiên xong liền ngồi xuống nói:

- Quấy nhiễu rồi.

Kim Thánh Kiệt lại không chịu buông tha cho Hứa Tiên, hắn nói:

- Ta tới Hàng Châu, lượt mời danh sĩ, chỉ nghe nói nhà của Hứa huynh ở Tiền Đường, mới không có mời đến. Hôm nay thật sự là thiên đại duyên phận, ta trước mời ngươi một ly.

Hứa Tiên cũng không nói nhiều, cười cười rồi uống.

Kim Thánh Kiệt cười nói:

- Lần này tới phiên ngươi.

Hứa Tiên kỳ quái nói:

- Cái gì đến phiên ta?

- Ngâm thơ ah, lúc trước khai tiệc đã nói rồi, nếu muốn ngồi vào vị trí, trước phải có một bài thơ, chính là dùng tuyế rơi làm đề. Hơn nữa trong thơ không thể có một chữ tuyết. Hứa công tử đại tài, chắc hẳn là không có vấn đề a!

Kim Thánh Kiệt thì có chủ tâm muốn khảo thi Hứa Tiên, khai tiệc chỉ để ý ăn uống, ở đâu ngâm cái gì khai tiệc thơ. Người bên cạnh cũng không vạch trần hắn, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.