Hứa Tiên Chí

Chương 600: Tất Phương

Hứa Tiên mở hồ lô ra, quay về phía miệng hồ lô, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy một cổ hương thơm ấm áp thấm thẳng tỳ phế, chỉ cảm thấy tâm thần cực kỳ yên tỉnh thư sướng, tư vị trong đó không lời nào có khả năng hình dung được.

Hoàng Hạc đồng tử lại bê một hồng sắc quả thực đưa lên:

- Đây là Chu Quả, cũng mời nhị vị nếm thử.

Chu Quả! Cái này Hứa Tiên đã nghe qua. Người tu hành phục dụng quả này có thể đề thăng tu vi. Người luyện võ ăn một quả, lập tức tăng trưởng công lực một giáp!

Nhưng mà hắn đang muốn đi phẩm thường, Vân Yên bỗng nhiên hô hoán nói:

- Phu quân!

Thanh âm cấp thiết.

Hứa Tiên thấy Vân Yên ánh mắt mông lung, như là khốn cực, vội hỏi nói:

- Yên nhi, ngươi làm sao?

- Cẩn thận!

Tiếng nói vừa dứt, Vân Yên ở trong lòng hắn.

Hứa Tiên trừng mắt về phía Hoàng Hạc đồng tử, Hoàng Hạc đồng tử lại cười nói:

- Người tu vi không đủ, dùng Ngọc Yên xong, khó tránh khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Trong mắt Hứa Tiên chớp động kim quang, nhìn phía sâu trong mắt của Hoàng Hạc đồng tử, cảm thụ được cùng khí tức trên người ly tinh hung lệ như nhau!

Hắn lập tức minh bạch, Hoàng Hạc đồng tử này cũng bị Yêu Thần chiếm được!

Hứa Tiên án lên trán, cảm thấy một trận cảm giác mê muội truyền đến:

- Ngươi hạ độc?

Lại âm thầm dùng tự quyết trấn định tâm thần, cùng "Nhân" tự quyết hỗ trợ trừ độc tố. Hắn cảm giác độc này cũng không phải là cái loại độc tố phá hư. Mà là khói mê khiến người ta hôn mê bất tỉnh, bằng không hắn cũng không có khả năng hoàn toàn phát hiện không được! Hắn thoáng yên lòng, như vậy tạm thời không cần lo lắng an nguy của Vân Yên.

Hoàng Hạc đồng tử:

- Hứa đạo hữu nói giỡn, chính ngươi đạo hạnh không đủ, tiêu thụ không nổi Ngọc Yên này của ta, sao có thể trách ta hạ độc đây? A, nói lộ hết!

Hắn lui ra phía sau vài bước, cái động khẩu chậm rãi đi vào một thân ảnh, đi tới bên cạnh hắn, chính là ly tinh mới vừa rồi kia.

Hứa Tiên giả bộ bất động, nhàn nhạt hỏi:

- Vừa rồi đều là diễn kịch?

Hoàng Hạc đồng tử nói:

- Chúng ta diễn thế nào? Thế nhưng ngay cả khổ nhục kế cũng dùng tới, chỉ sợ không đủ để lấy được sự tín nhiệm của ngươi. Uy danh của Hứa đạo hữu, tại hạ chính là ở trong núi này cũng đã nghe thấy nhiều, dĩ nhiên ngay cả Đông Hải Long Vương cũng không bắt được ngươi. Chúng ta tự nhiên là không thể dùng lực chỉ có dùng trí!

Ly tinh, cũng chính là Cùng Kỳ hiện tại, cũng phụ họa phát sinh tiếng cười sắc nhọn. Nó quanh năm ở trong Hoàng Sơn tu hành, phụ thuộc với Hoàng Hạc đồng tử. Khi bọn hắn đều bị thần niệm Yêu Thần ăn mòn, sau đó, quan hệ của bọn họ dĩ nhiên không có gì biến hóa.

Hứa Tiên thở dài một hơi:

- Diễn được cũng không tệ...

Chính mình vừa mới nghe qua phong thanh, nếu không phải bắt được hung thủ ăn thịt người. Mặc cho Hoàng Hạc đồng tử nói thiên hoa loạn truỵ tâm hồn, cũng sẽ còn lại vài phần cẩn thận. Bắt được hung thủ, sau đó đã trầm tĩnh lại, hơn nữa lo lắng việc Yêu Thần, mới không có phòng bị cái tròng trong này.

Hứa Tiên muốn giành được thời gian thanh trừ độc tố, Hoàng Hạc đồng tử thì muốn để độc tố triệt để lan tràn ra mới dễ xuất thủ. Hai người hai người cứ như vậy trò chuyện không nhanh không chậm, chỉ có sát khí càng ngày càng đậm!

Hứa Tiên nói:

- Chúng ta trước nay không oán, ngày xưa không cừu, vì sao ngươi phải thiết kế mưu hại chúng ta?

Hoàng Hạc đồng tử nói:

- Chỉ bằng vào mấy chục viên Kim Đan còn chưa đủ sao? Hơn nữa lần này ngươi đến đây, không phải là vì Hoàng Sơn của ta sao?

- Ta nguyên bản chính là muốn dùng Kim Đan làm trao đổi!

Hứa Tiên nhón một quả Chu Quả đưa vào trong miệng. Tư vị chua ngọt cùng với linh lực ở trong miệng lan tràn ra. Nhưng đối với độc trong thân thể chính mình không có bao nhiêu tác dụng. Mà khí lực của hắn chính là ngay cả độc của tiểu Thanh cũng có thể chống trụ được qua. Hiển nhiên loại khói này cũng không phải độc tố bình thường. Hoàng Hạc đồng tử này này vì đối phó mình, thật sự đã làm ra chuẩn bị đầy đủ.

- Hà tất phiền phức như vậy, ngươi cũng không nguyện lấy ra mấy viên Kim Đan kia đúng hay không? Nếu ngươi thắng, không chỉ là Hoàng Sơn, ngay cả Linh Dược trong động phủ này của ta đều là của ngươi. Nếu ta thắng, tất cả mọi thứ trên người ngươi đều là của ta! Rất công bằng đúng không?

Hứa Tiên nhíu mày nói: xem tại Trà Truyện

- Hiện tại ngươi cũng rốt cục là Yêu Thần, hay là Hoàng Hạc đồng tử? Đáng thương người vì ý niệm của người khác ăn mòn, còn không tự biết!

Lời nói như vậy hiển nhiên không phải người tu đạo chú trọng thanh tâm quả dục có khả năng nói ra được. Lẽ nào Yêu Thần thực bằng vào một cổ thần niệm là có thể sống lại sao?

Hoàng Hạc đồng tử nói:

- Ta chính là ta, thần niệm của Yêu Thần là một loại Linh Dược thế gian khó tìm được. Đối với đề thăng pháp lực, đây là Kim Đan trong tay ngươi cũng khó mà theo kịp đi sao! Càng đừng nói cổ thần niệm này để ta minh bạch Thiên Đạo chân chính!

Hứa Tiên ngạc nhiên nói:

- Thiên Đạo chân chính?

Duy nhất đáng để yên tâm chính là xem ra thần niệm Yêu Thần cũng không phải là sống lại. Mà giống như bệnh độc ăn mòn đến trong thần hồn của Hoàng Hạc đồng tử vậy, cũng rót vào toàn bộ chấp niệm và tin tức của đại lượng Yêu Thần, tư duy đại biến, pháp lực cũng sẽ đại biến. Có chút giống với thể ngộ ký ức kiếp trước lại bị thôn phệ vậy.

Đông Hải Long Vương sở dĩ trở nên điên điên khùng khùng, e rằng nguyên nhân chính là vì hắn đối với thần niệm của Yêu Thần xâm nhập trong cơ thể có điều chống lại, mà như là Hoàng Hạc đồng tử tâm trí không đủ chống lại được vậy, ngược lại có vẻ rất bình thường. Chỉ là thái độ làm người xử thế, như là biến thành một người khác.

- Đúng, Thiên Đạo chân chính mấy năm nay, ta tĩnh tâm tu hành, phục Linh Dược tích công đức, vẫn là cảm thấy thiếu chút gì đó. Thẳng đến khi có được cổ thần niệm kia, mới cảm thấy rộng mở trong sáng. Trong thiên địa vạn vật tranh chấp, chỉ có cường giả có thể tồn tại. Đó là tại Nhân Gian giới Tiên Phật giới đều là như vậy. Ngươi nếu không đủ mạnh, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Do đó căn bản không cần lưu ý nhân nghĩa đạo đức gì cả. Chỉ cần liều mạng đem hết toàn lực đi tranh giết. Vì chính mình đoạt được một đường sinh cơ, đây là Thiên Đạo. Đạo lý này, ngươi có thể minh bạch chứ? Không, ngụy quân tử như ngươi, nhất định không thể hiểu rõ được.

Hoàng Hạc đồng tử nói lên đây cũng là mặt mày hớn hở, vẻ mặt khoái ý giống như sau mười năm táo bón có thể đại tiện thoải mái.

Hứa Tiên nhàn nhạt tổng kết nói:

- Vật cạnh thiên trạch, người biết thích nghi sẽ có thể sinh tồn!

Dùng một loại thần tình kiểu như ta còn tưởng rằng ngươi dự định nói đạo lý gì cao thâm, để nhìn Hoàng Hạc đồng tử!

Dáng tươi cười trên mặt Hoàng Hạc đồng tử bị kiềm hãm, ngượng ngùng nói:

- Quả nhiên không hổ là người đọc sách, cái gọi là Thiên Đạo Giả, chính là tám chữ này.

Hứa Tiên đem Vân Yên đưa vào trong Công Đức Ngọc Bài, chậm rãi đứng dậy:

- Đã như vậy, thì xem, giữa ngươi và ta, rốt cục là ai mạnh hơn, ai có thể sinh tồn!