Mây bay mấy trăm dặm, Hứa Tiên chợt thấy trên đại địa một mảnh núi non như tụ tập lại, gió thổi vân che vụ nhiễu. Linh khí trong núi hội tụ vừa nhìn đó là danh sơn đại xuyên.
Mở miệng hỏi:
- Yên nhi, đây là núi gì?
Vân Yên nói:
- Phu quân biết rõ còn hỏi, ở đây tự nhiên chính là Hoàng Sơn!
Hứa Tiên nói:
- Quả nhiên là thiên địa linh tú chuông, xa xa không phải Phượng Hoàng Sơn có thể so sánh!
Không cần Vọng Khí chi thuật, nhưng thoạt nhìn ngọn núi cao thấp là có thể nhìn ra một chút. Ngọn núi cao nhất Hoàng Sơn này chừng mấy trăm trượng, là gấp chục lần Phượng Hoàng Sơn.
- Không bằng chúng ta đến bên dưới du lãm một phen lại xuất phát!
Vân Yên tự nhiên nghe ra hắn ý ngoài lời nói, cười đáp:
- Phu quân là muốn vì tiểu Thiến mưu lấy sao?
- Người hiểu ta, cũng chỉ có Yên nhi! Ta cùng tiểu Thiến quen biết hầu như coi là sớm nhất, khi đó ta còn không nhìn thấy chân diện mục của Minh Ngọc, nhưng gặp nhau lại là ngắn ngủi nhất. Nàng đã nhập thần đạo. Nếu không một ngọn núi như loại này làm đạo tràng, tu hành thập phần gian nan. Mặc dù nàng không nói, ta cũng muốn vì nàng làm chút chuẩn bị.
Vân Yên che miệng cười nói:
- Do đó phu quân đã nghĩ lấy Hoàng Sơn này làm lễ vật, tặng giai nhân, thực sự là hảo thủ bút!
Hứa Tiên không có ý tứ gãi gãi đầu:
- Yên nhi đừng vội giễu cợt, ta cũng chỉ là thiết tưởng mà thôi. Loại danh sơn như vậy sẽ không ai chiếm chứ. Nếu là tinh quái cũng bỏ đi, cùng hắn quyết thư hùng thắng bại. Nhưng nếu là động phủ tiên gia, làm không tốt lấy võ giao phó!
- Coi như là không thể dùng võ tranh đoạt, còn có thể lấy lợi để dụ dỗ không phải sao?
Vân Yên thông minh chớp chớp ánh mắt.
- Lấy lợi dụ dỗ?
Vân Yên nói:
- Kim Đan trong tay phu quân vẫn còn rất nhiều đi sao! Dùng Linh Dược trân quý như vậy tiến hành trao đổi, cho dù là thần tiên cũng sẽ động tâm phải không?
Trong lòng Hứa Tiên tính toán một chút con số Long Hổ Kim Đan trong tay. Kim Đan tổng cộng luyện ra chín chín tám mươi mốt viên. Bỏ đi Hồ Tâm Nguyệt có được hai viên, cùng với Thái Âm chân nhân và Gia Ngự hoàng đế hai viên ra, Phan Ngọc, Vân Yên, tiểu Thanh, tiểu Thiến, Ngao Ly, Úc Lôi đều đã phục qua. Hơn nữa từng cho Chung Quỳ motọ viên cùng với cho tỷ tỷ tỷ phu nửa viên kia, cuối cùng trừ đi một viên chính mình đã ăn kia.
Vừa lúc dùng hết mười một viên. Còn có bảy mươi viên. Nguyên bản hắn còn tính toán cho Ngư Huyền Cơ và Duẩn nhi các nàng một viên. Nhưng ở trong ở kinh thành Ngư Huyền Cơ thái độ cổ quái, để hắn vẫn không cách nào nói ra miệng. Đến sau này càng nháo ra chuyện của Tam Thánh Mẫu, chỉ đành vội vã rời khỏi. Bất quá hai viên Kim Đan này, trong lòng hắn vẫn giữ lại cho các nàng.
Còn có Ngư Nhi trên biển, cùng với Thanh Thành sơn nương tử, đều giữ lại một phần. Nhưng mặc dù đên toàn bộ Kim Đan sử dụng ra, cũng còn lại hơn sáu mươi viên. Chính là tương đương với một món tài nguyên giá trị, có thể hảo hảo vận dụng một chút. Nói đến vô luận Thái Âm chân nhân hành sự ra sao, cũng không có bạc đãi hắn chút nào.
Vì luyện những Kim Đan này, Thái Âm chân nhân không biết thu thập bao nhiêu thiên tài dị bảo, Hứa Tiên đã nỗ lực sợ rằng ngay cả một phần trăm cũng không có. Cho nên đối với vị sư phụ đạo sĩ này hắn cũng thủy chung không thể đi trách cứ được.
- Chủ ý này không sai, chúng ta đã đi xuống xem sao, thuận tiện cũng coi như là du ngoạn. Xem ngọn Hoàng Sơn "ngũ nhạc quy lai bất khán sơn" này có gì hay, danh sơn lại có chỗ tốt nào?
Vân Yên kỳ quái nói:
- Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán nhạc? Đây là người phương nào nói vậy, sao ta chưa từng nghe qua?
Hứa Tiên nhớ tới, lúc này Từ hà khách còn chưa có sinh ra, bất quá cũng không cần tìm mượn cái gì ứng phó, mà là nhéo mũi nàng nói:
- Ngươi không nghe nói qua rất nhiều!
Vân Yên cười nói:
- Đúng đúng, phu quân anh minh thần võ, không gì không biết!
Tuy rằng rắm ngựa này không hề có thành ý, Hứa Tiên vẫn là một trận thư sướng:
- Biết là tốt rồi!
Sắp tới chính ngọ, đến lúc dùng cơm, cũng không cần đi tửu lâu khách sạn gì cả. Hứa Tiên ở dưới chân núi Hoàn Sơn tìm một chỗ u tĩnh: trên có mây trải che trời, dưới có tảng đá làm bàn, bên cạnh có lưu thuỷ làm bạn.
Hứa Tiên từ trong ngọc bài lấy ra mấy thứ đồ ăn đặt ở trên tảng đá, nói với Vân Yên:
- Phu nhân mời!
- Phu quân mời!
Vân Yên nhu thuận cười dịu dàng, chỉ cảm thấy giữa hai bên có vài phần ý vị tương kính như tân, cử án tề mi, khiến trong lòng nàng tăng thêm nhu tình.
Hứa Tiên thấy Vân Yên mi mục như hoạ, khắp nơi cảnh trí như tranh, thân này phảng phất như không cẩn thận bước trong một bức hoạ cũ kỹ, bốn phía là bát mặc sơn thuỷ. Trước mắt là mỹ nhân công bút, tâm thần hơi bị khẽ động, cười nói:
- Vậy vi phu sẽ không khách khí nữa! nguồn Trà Truyện
Vân Yên duyên dáng gọi to một tiếng, thình lình bị hắn ôm vào trong lòng, không khỏi giận dữ nhìn hắn một cái. Trách hắn phá hư bầu không khí tuyệt đẹp vừa rồi.
Hứa Tiên liền biết được phá hư tình tiết lãng mạn của nữ nhân. Cho dù là dịu ngoan như nàng, cũng sẽ tức giận, liền cười ha ha:
- Ta đến cho ngươi ăn nhé!
Tiếng nói vừa dứt lại nghiêng tai vừa nghe, đem nàng đẩy ra.
Vân Yên kỳ quái hỏi:
- Sao vậy?
Hứa Tiên cười nói:
- Có người đến, Yên nhi không muốn ở trước mặt người khác bày ra phu thê chúng ta ân ái đi sao!
Vân Yên vội vã chỉnh lý quần áo cũng không hỗn loạn.
Hứa Tiên cũng không che giấu thân hình, nếu gặp phải người đi đường, vừa vặn hỏi tình hình Hoàng Sơn này một chút. Thần tiên yêu quái mặc dù ẩn nấp giấu hình, nhưng chiếm cứ lâu dài vẫn là sẽ lộ ra rất nhiều vết tích, hóa thành truyền thuyết truyền lưu ở tai miệng. Thông qua những truyền thuyết này có thể đối với tình hình trong núi biết được một chút.
Nếu là tinh quái làm hại tứ phương, vậy cũng không cần hao phí Kim Đan gì cả. Trực tiếp mạnh mẽ cướp lấy động phủ của hắn là được. Cho dù không hỏi ra cái gì, cũng chỉ cho là nói chuyện phiếm.
Guốc gỗ rơi vào trên tảng đá tại sơn đạo, phát sinh một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó là giầy rơm liên tiếp theo sát sau đó.
Chủ nhân của guốc gỗ tuổi còn trẻ, mặc tú bào, tay cầm chiết phiến, ánh mắt dạo động, hiển nhiên cũng không đem phong cảnh Hoàng Sơn này đặt ở trong mắt. Chỉ vì hắn ở dưới chân núi Hoàng Sơn này, sớm chiều ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy, nên cũng sẽ không đặt ở trong mắt.
Mà "giầy rơm" đi theo phía sau hắn, cũng không phải gia phó, mà là một đám nha dịch soa qua đeo đao.
Bộ đầu trên mũ cắm linh vũ cũng cẩn thận hỏi:
- Công tử, chúng ta thật muốn lên núi sao?
Công tử xoè chiết phiến ra:
- Đương nhiên!
Bộ đầu kêu rên nói:
- Công tử, Thánh Sơn này không bình thường a. Gần đây đã có rất nhiều du khách cùng với người đi đường qua lại biến mất không thấy. Trong núi này đi ra không phải Mãnh Hổ, thì chính là đạo phỉ! Người là thân thể ngàn vàng. Nếu là xảy ra chuyện gì sơ xuất, chúng tiểu nhân sẽ không thể thoát nổi a!