Hứa Tiên Chí

Chương 582: Thiên Thời (2)

Giang Nam làm kho lúa của thiên hạ, nếu như thực gặp phải đại thiên tai, tất nhiên sẽ dao động căn cơ của cả đế quốc. Hứa Tiên bỗng nhiên cảm thấy, cái gọi là thiên mệnh, khí số cũng không phải là vật hư vô phiêu miểu, chỗ chiếu rọi rất có khả năng chính là loại thiên thời thực tại này, không vì ý chí của người xoay chuyển.

Nghĩ đến đây, Hứa Tiên nhân tiện nói:

- Nàng đang ở đâu, ta đi xem chút!

Tiểu Thanh nói:

- Nàng đã trở lại!

Mắt thấy một đám mây trắng xẹt qua bầu trời, cực kỳ bắt mắt Hứa Tiên cười khổ:

- Như vậy quá rõ ràng đi sao!

Tiểu Thiến mỉm cười nói:

- Ngao Ly mấy ngày nay hành vân bố vũ, Ngao Ly sét đánh tru ác, ân uy cùng thi hành. Hiện tại vùng Giang Nam không ai không biết Ngao Long Vương tồn tại. Không biết bao nhiêu miếu thờ mới được xây. Hơn nữa mấy ngày nay đại hạn, người bái tế càng nhiều vô số kể. Ngày có thể so với sơn thần như ta muốn tốt hơn nhiều lắm.

Hứa Tiên cười nói:

- Phải không?

Trong lòng hơi cảm thấy vui mừng, đây chính là ý nghĩa tồn tại của thần, dùng thần lực cường đại của chính mình thủ hộ phàm nhân yếu đuối sinh sống. Phàm nhân cũng phụng thượng tín ngưỡng cùng công đức làm cung dưỡng.

Trong lúc đàm tiếu, Ngao Ly rớt xuống ở trước mặt hắn, kinh hỉ nói:

- Hứa Tiên!

Nàng một thân bạch sắc lân y, giữa trán còn mang theo Long Giác không thể hóa đi, vóc người tựa hồ dài hơn một tia, dung nhan lại như trước là một bộ dáng trẻ con chưa hết vẻ thuần khiết. Nhưng không có lập tức lao lên.

Trong lòng Hứa Tiên cười nói: hiếm khi nàng cũng biết rụt rè! Muốn sờ sờ đầu nàng!

Ngao Ly lại lập tức lui ra phía sau một bước, né tránh bàn tay của hắn, dịu dàng nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thanh, không được sờ đầu của ta!

Hứa Tiên đính chính nói: Nguồn tại http://Trà Truyện

- Là bất thân!

Rồi thở dài nói:

- Ly nhi cũng đã lớn lên, không thể tùy tiện sờ nữa!

- Ân, ân, lớn lên rồi, ta đã không phải tiểu hài tử.

Ngao Ly rốt cục vì hắn nhận thức được điểm này mà cảm thấy có chút đắc ý.

- Ha ha, nhưng ta vẫn là muốn sờ sờ a!

Hứa Tiên nhân lúc nàng không phòng bị, mạnh mẽ ôm cổ nàng, ở trên đầu sờ mạnh hai cái. Hai Long Giác kia đương nhiên là đối tượng trọng điểm chiếu cố!

Ngao Ly giận dữ, liều mạng giãy dụa, hung hăng cắn tay Hứa Tiên. Lực cắn đến từ Cự Long cường đại, để Hứa Tiên cũng đau đến nhe răng nhếch miệng, lại vẫn kiên quyết không chịu buông tay.

Tiểu Thanh nói:

- Ngu ngốc!

Tiểu Thiến và Vân Yên tiến lên thật vất vả mới đem bọn họ khuyên ra!

Hứa Tiên vẫy vẫy cánh tay phải bị cắn phát đau, nhìn thân ảnh quen thuộc bên cạnh, tự đáy lòng cảm khái, cảm giác về nhà thật tốt!

Đi tới tiểu đình giữa hồ, Hứa Tiên kể lại rất nhiều tao ngộ trong kinh thành, mặc dù ở trong thư tín lui tới đã đại thể giảng thuật qua một lần, nhưng người ở trước mắt cảm giác tự nhiên khác biệt rất lớn. Mỗi một ánh mắt đổ vào, mỗi một lần chen vào cắt đứt, đều có hứng thú đặc biệt.

Thẳng đến buổi trưa, Hứa Tiên tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn mới coi như để Ngao Ly miễn cưỡng tha thứ hắn vô lễ.

Cơm trưa qua đi, Hứa Tiên cưỡng ép đem tiểu Thanh ôm vào trong ngực trêu đùa, tiểu Thiến Vân Yên thu thập rửa bát.

Ngao Ly bỗng nhiên nói:

- Phiền chết, sẽ không tự mình nghĩ biện pháp sao?

- Thế nào?

Thường Hi giải thích nói:

- Cô, đại khái lại có người hướng nàng cầu xin!

Hứa Tiên đối với Ngao Ly nói:

- Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem!

- Quá...quá... Đây là có chuyện gì?

Tam Thánh Mẫu khuôn mặt trắng bệch, môi khẽ run rẩy.

Khiếu Thiên khuyển ghé vào bên cạnh bãi đá, lắc đầu thở dài:

- Không nghĩ tới ngươi đúng là nữ tử đa tình ôn nhu như vậy, ta lại đúng là đã nhìn nhầm ngươi!

- Lẽ nào ta không phải.... Câm miệng cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tam Thánh Mẫu có chút phát điên.

- Chính là ngươi xem đến có chuyện như vậy!

Khiếu Thiên khuyển vẫy vẫy đuôi, thẳng đứng dậy đem móng vuốt luồn vào trong miệng, dĩ nhiên móc ra một tờ giấy. Để móng vuốt đặt ở bên mép ho nhẹ hai tiếng, càng làm bài văn biền ngẫu kia đọc một lần, phun ra một câu khen ngợi:

- Tài văn của Lạc Thủy chi thần thực sự là không tầm thường a!

Tam Thánh Mẫu như bị sét đánh. Trong nháy mắt nàng đã minh bạch tất cả, thái độ quỷ dị kia của Lạc Thần, rõ ràng là biết được cái gì đó, rồi lại không biết hoàn toàn. Ngay cả dùng mông để đoán, căn cứ cả quá trình sự kiện đoán ra được, nhưng cách chân tướng sự tình xa cả vạn dặm. Hôm nay nàng đã hết đường chối cãi, hơn nữa coi như là đem sự tình nói rõ, cũng phải trở tành trò cười của Dao Trì.

- Ta xong rồi!

Tam Thánh Mẫu kêu thảm một tiếng, từ cổ móc ra bảo kiếm, hướng chỗ cổ cắt đến.

Một đạo bạch quang chợt lóe mà qua, Khiếu Thiên khuyển ngậm bảo kiếm trở lại chỗ cũ, nhẹ nhàng khép lại hai hàm răng, bảo kiếm lập tức nát bấy rơi xuống đất.

- Nhị ca ngươi để ta ở đây trông coi, cũng là sợ ngươi trong lòng nghĩ quẩn, lại làm việc gì ngu ngốc! Việc đã đến nước này, ngươi vẫn là an tâm ở lại đây đi!

Tam Thánh Mẫu ủ rũ ngồi trên bãi đá, cúi đầu liên tục nhắc tới:

- Ta thật khờ, thực khờ mà, sớm đã biết nữ nhân kia thích nói bậy, ta còn muốn đến nơi đó của nàng chứ...

Khiếu Thiên khuyển lại từ trong miệng móc ra một đống lớn sách giấy, tùy tiện mở một quyển, quỳ rạp trên mặt đất mà xem, vừa lật trang sách vừa khuyên nhủ:

- Kỳ thực Hứa Tiên cũng không tệ, văn tài đệ nhất thiên hạ, ta vốn còn muốn ngươi giúp ta dẫn kiến một chút, bất quá xem ra...

Hắn liếc mắt nhìn Tam Thánh Mẫu một thân khí tức tuyệt vọng nói:

- Vẫn là bỏ đi.

Khi Khiếu Thiên khuyển từ trong miệng đem văn phòng tứ bảo cũng lấy ra nữa, đồng thời lấy bút lông chấm mực, Tam Thánh Mẫu cũng nhịn không được đưa mắt hỏi:

- Ngươi đang làm gì đấy?

- Viết sách a!

Khiếu Thiên khuyển thản nhiên nói.

Tam Thánh Mẫu vẻ mặt không biết nên làm cái gì.

- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm chút chuyện để làm. Ta nếu như đem chuyện này viết thành tiểu thuyết, nói không chừng có thể truyền lưu thiên cổ. Thế nhưng ngươi biết, tiểu thuyết và hiện thực không phải là một chuyện, tựa như Tam Quốc Diễn Nghĩa kia của Hứa Tiên cùng tam quốc chí như nhau, phải có chút tưởng tượng mới có ý tứ, cho thêm nhi tử của các ngươi nữa, thế nào? Gọi là....là...

- Ta còn không có đồng ý!

Tam Thánh Mẫu mạnh mẽ mở miệng phản đối.

Khiếu Thiên khuyển nhìn Tam Thánh Mẫu, Tam Thánh Mẫu hung hăng trừng to mắt, hắn bắt đầu cắm cúi viết.

- Dừng tay a,... Nếu như ngươi thật muốn biết, ta đến nói cho ngươi chân tướng sự tình.

Nàng cũng không thể chịu được chính mình biến thành cái loại hình tượng oán phụ này. Vì vậy tràn ngập ai oán đem chân tướng sự tình giảng thuật một lần, ở trong quá trình này vô số lần thanh lệ dính áo, biết vậy chẳng làm.

Khiếu Thiên khuyển kiên quyết nói:

- Loại cố sự này một chút ý tứ cũng không có, sẽ không có khả năng truyền lưu thiên cổ! Không được, có người sẽ dùng tiền mua coi như là tài văn của ta tốt!

Tam Thánh Mẫu ngã xuống đất không dậy nổi.