- Ngươi hiểu cái rắm, không có cái này không có cách nào khác làm bang chủ! Các ngươi đều hiểu cái rắm a!
- Bang chủ?
Vân Yên thật không có tức giận, nhíu mày suy tư.
Hứa Tiên gõ gõ đầu hắn:
- Gọi tỷ tỷ giúp ngươi sửa lại!
Tiểu khất cái mạnh mẽ đẩy tay Hứa Tiên ra, quay đầu quát:
- Sửa thế nào! Sửa thế nào a! Đây chính là ngọc thạch làm thành, ngươi nghĩ rằng ta là ngu ngốc sao?
Hứa Tiên một phát đoạt lấy cây gậên lặng sử dụng chân ngôn thuật, sau đó đem cây gậy trúc hoàn chỉnh ném trở lại trong tay tiểu khất cái, rồi lôi kéo Vân Yên đi đến trên đường cái.
Tiểu khất cái nhìn cây gậy trúc thúy hoàn chỉnh không sứt mẻ trong tay sửng sốt, bên trên tìm không ra một tia vết tích sửa chữa.
- Sửa được rồi...
Thiếu niên lông mày rậm nói:
- Ta mẹ nó đã sớm thấy được!
Tiểu khất cái nhảy lên, nhằm phía bóng lưng của Hứa Tiên nói:
- Chờ một chút, nếu như ngươi thực sự là đệ tử của cha ta, như vậy sư đệ có một việc, vô luận như thế nào cũng muốn nói cho ngươi!
- Sư đệ?
Hứa Tiên quay đầu, nhìn tiểu khất cái còn chưa tới ngực mình này.
- Lão tử nhập môn trước, do đó ngươi võ công cao tới đâu, cũng là sư đệ!
Tiểu khất cái hơi đắc ý một chút, đã chuyển thành khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Ta nói chuyện này có khả năng sẽ quan hệ đến tồn vong của cả võ lâm, do đó cần ngươi tới trợ giúp ta một tay...
- Đi...
Thiếu niên lông mày rậm chỉ vào cửa ngõ trống rỗng.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Tiểu khất cái kéo thiếu niên lông mày rậm vội vã đuổi theo ra ngoài ngõ.
- Được rồi, phu quân, ngươi nghe hắn nói đi đã!
Vân Yên kéo kéo ống tay áo của Hứa Tiên!
Hứa Tiên dừng bước lại:
- Được rồi, ngươi nói đi!
Tiểu khất cái ôm cánh tay nói:
- Hừ, ta lại không muốn nói, cầu ta mới nói cho ngươi!
Hứa Tiên đối với Vân Yên nhún nhún vai, liền tiếp tục đi tới, tìm kiếm địa phương có thể ở lại, quay đầu lại đã thấy tiểu khất cái kia vẫn cứ không cam lòng đi theo ở phía sau.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đứng ở trước mặt bọn họ, xa phu nhảy xuống xe ngựa, cười mở rộng cửa xe với bọn họ:
- Hứa đại nhân, Hứa phu nhân, mời lên xe đi!
- Ngươi là?
- Tiểu nhân là hạ nhân Kim gia, ở chỗ này chờ đã lâu, chỉ là không nghĩ tới người đến cấp bách như vậy, phía trước cũng không có tin tức truyền đến, suýt nữa bỏ qua!
Hứa Tiên ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi biết chúng ta sẽ đi đường này?
- Từ Trường An đến Hàng Châu, toàn bộ đường phải đi qua, đều có người chờ, tiểu nhân chỉ là một trong đó!
- Vậy thì làm phiền!
Hứa Tiên chắp tay, cũng có chút bội phục thủ bút của Kim Vạn Thành, so với ngay từ đầu hỏi biết lộ tuyến lại đưa ra an bài, lập tức hiện ra một loại tôn trọng và thành ý khác!
Xa phu hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, thỉnh bọn họ lên xe, Hứa Tiên và Vân Yên liền bước lên xe ngựa, lại mở cửa xe hỏi:
- Tới hay không?
Tuy rằng cảm thấy rất nhàm chán, nhưng hắn vẫn còn có chút hiếu kỳ với đại sự tồn vong của võ lâm kia!
Tiểu khất cái do dự một chút, đã kéo thiếu niên lông mày rậm bước nhanh lên xe ngựa, nghi hoặc nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai, Kim gia kia dĩ nhiên lại phái người tới đón ngươi!
Hiển nhiên là đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
Hứa Tiên cũng cười nói:
- Cầu ta mới nói cho ngươi!
Tiểu khất cái "hừ" một tiếng, ôm gậy trúc thúy không nói được một lời, tựa hồ cũng hạ quyết tâm không nói cho hắn đại sự về tồn vong của võ lâm kia! Mà thiếu niên lông mày rậm chỉ là một vẻ mặt cười ngây ngô.
Xa phu giơ roi đi, tới dưới chân Tung Sơn, một mảnh trang viên dưới bóng lục liễu, một trung niên nam tử dẫn tôi tớ thị nữ ở ngoài cửa nghênh tiếp, nói chuyện với nhau với nhau một chút liền biết được hắn là quản sự ở chỗ này của Kim gia. Đưa bọn họ đón vào trong cửa, hơi có chút kỳ quái nhìn về phía tiểu khất cái, không biết cùng Hứa Tiên có quan hệ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ phân phó thị nữ mang họ đi tắm.
Sau đó quản sự đã hướng Hứa Tiên cáo từ nói:
- Công tử nếu cảm thấy thỏa mãn, tiểu nhân liền không quấy rầy thêm nữa. Trong trang viên tất cả mặc cho công tử đến làm chủ. Nếu là nhìn trúng thị nữ nào, cũng không cần khách khí, cứ việc lấy dùng. Chỉ sợ những dong chi tục phấn không lọt vào pháp nhãn của công tử!
Không khỏi nhớ tới mới vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn, tuy rằng mang theo khăn che mặt, vẫn cứ cảm thấy kinh diễm, nhờ có công phu trấn định nhiều năm, mới tránh khỏi thất lễ.
Hứa Tiên nhìn vẻ mặt bình thản của hắn khi nói đến loại chuyện này, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ cười trừ lấy lệ. Thừa dịp nửa ngày buổi chiều nhàn hạ, tiến hành công khóa tu hành mỗi ngày, lại viết chút thư gửi lại đến Hàng Châu và Thục Trung, vững tin Hàng Châu vô sự.
Mà khi viết thư, Vân Yên đã ghé vào phía sau hắn, đem đầu tựa trên vai hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mặc dù không cần có thêm cử động gì khác, cũng dần dần câu dẫn ra kiều diễm trong lòng hắn, chỉ chờ buổi tối phủ xuống.
Lúc chạng vạng, trù phòng dâng lên tiệc tối cực kỳ phong phú, đều là mỹ thực đặc sắc của Dự Châu.
Hứa Tiên cũng có chút miệng ăn đại động, liên tục muốn ăn thật nhanh!
Vân Yên hỏi:
- Có cần chờ bọn hắn hay không?
Thị nữ vội hỏi:
- Hai vị công tử kia còn đang tắm, bất quá đã sắp xong rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Là cùng nhau sao?
Thị nữ nói:
- Dạ, công tử.
Hứa Tiên lẩm bẩm nói:
- Đã tiến triển đến một bước này rồi sao?
Lắc đầu nói với Vân Yên:
- Không cần chờ bọn họ, chúng ta ăn trước đi sao!
Tiếng nói vừa dứt liền nghe được thanh âm của tiểu khất cái từ phía sau vang lên:
- Dám không chờ chúng ta!
Cùng thiếu niên lông mày rậm đi vào, không chút khách khí ngồi ở bên cạnh bàn!
" Cách cách" một tiếng, chiếc đũa trong tay Hứa Tiên rơi xuống đất. Ngơ ngác nhìn tiểu khất cái đã tắm sạch, tẩy đi nước bùn trên mặt, đã hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có, sợi tóc ướt sũng rơi vào hai vai, nhưng mà đây cũng không phải điều hắn quan tâm nhất. Ánh mắt của hắn toàn bộ rơi vào trước ngực của tiểu khất cái, ngơ ngác hỏi:
- Ngươi là...nam?
Tiểu khất cái mặc áo đơn sau khi tắm rửa, tùy tiện mở ra hai bên, lộ ra cơ ngực, nhưng mà nơi đó cũng thường thường.
Tiểu khất cái nổi giận, mạnh mẽ vỗ bàn:
- Ngươi mù à mà con mắt nhìn ra ta là nữ?
Hứa Tiên quay đầu đi chỗ khác:
- Còn không có mù, bất quá tựa hồ đã mù!
Tiểu khất cái giận quá:
- Ngươi vì sao không nhìn ta? Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
- Không vì sao!
Hứa Tiên che mắt.
Vân Yên không hiểu nguyên nhân, chỉ có thiếu niên lông mày rậm đang ở chỗ này cười "ha hả".
Tiểu khất cái cả giận nói:
- Ngươi cười cái rắm a! Không cho phép!
Thiếu niên lông mày rậm lập tức banh mặt.
Hứa Tiên chưa từ bỏ ý định lai hướng dưới hầu tiểu khất cái liếc mắt một cái, mới phát hiện hơi nhô lên. Kết quả chỉ là vì nguyên nhân tuổi quá nhỏ, phát dục quá chậm, mà cái gọi là cùng nhau tắm, cũng chính là thể hiện quan hệ thuần khiết, đây là hữu nghị vĩ đại a!
Bất quá hắn đã quyết định chuyện này cùng hắn không có quan hệ gì nữa, mở ra hình thức vô địch! Hoàn toàn đem hai người bên cạnh bàn ăn kia coi như đồ vật không tồn tại. Nhìn không chớp mắt đã ăn xong một bàn cơm, rồi lập tức dẫn theo Vân Yên trở về phòng.
- Không nên a!
Hứa Tiên chắp tay, ngửa đầu, cúi đầu, bước đi thong thả, trong miệng thì thào tự nói.
- Phu quân, ngươi sao thế? Có cái gì không nên!
Vân Yên ở trước bàn trang điểm nhổ trâm gài tóc ra, để mái tóc mây đen óng đổ xuống, nương theo cái gương phản quang thấy được Hứa Tiên cau mày đi lại trong phòng!
- Không có gì, không có gì!
Hứa Tiên khoát khoát tay, từ phía sau đem Vân Yên ôm lấy, hai tay tự nhiên mà rơi xuống phần ngực đầy đặn của nàng, tự nhiên cảm thấy hơi yên tâm. Ta vẫn là "Quét tuyết trước cửa nhà mình, nào quản sương trên ngói nhà người khác".
Vân Yên ngoái đầu nhìn lại lộ ra khuôn mặt tươi cười quyến rũ đối với hắn, giống như mẫu đơn nở rộ, mở rộng song chưởng, làm cho hắn đem nàng ôm ngang lại, đi về phía sâu trong gian phòng, một cái giường lớn duy nhất!
Hứa Tiên ngồi ở bên giường, chậm rãi vì nàng cởi ra dây lưng váy áo, bỏ đi áo khoác bên ngoài. Nửa người trên của nàng liền chỉ còn lại cái yến thêu uyên ương nghịch nước kia, lộ ra một mảnh lớn da thịt trắng nộn, tinh xảo mà hiện ra xương quai xanh gầy gò, là một bộ ngực đầy đặn, cùng với khẽ rãnh thật sâu ở giữa.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng hơi e thẹn, lại không hề có vẻ sợ hãi. Ngược lại mơ hồ mang theo vẻ chờ mong, tâm thần Hứa Tiên cũng không nhịn được làm cho tràng cảnh này hấp dẫn, liền muốn cởi xuống phòng bị cuối cùng của nàng, tràn đây trong mắt là dáng người ngạo nhân của nàng.
- Thùng thùng thùng thùng!
Một trận gõ cửa kịch liệt đem động tác của hắn cắt đứt.
Hứa Tiên không cần sử dụng bất cứ đại năng gì liền đã biết là ai ở ngoài cửa, làm bộ không có nghe được tiếp tục động tác của chính mình.
Nhưng mà, "Thùng thùng thùng thùng!" tiếng gõ cửa vẫn hăng hái vang lên liên tục.
Thẳng đến ầm ầm mở rộng ra, Hứa Tiên vẻ mặt tức giận nhìn hai người trước cửa:
- Các ngươi làm gì đó?
Đứng ở trước cửa chính là thiếu niên lông mày rậm và tiểu khất cái kia, hừ, hiện tại đã không phải tiểu khất cái rồi. Mà là một thiếu niên thanh tú, tuy rằng có thể có xưng hô càng chuẩn xác hơn, nhưng Hứa Tiên tuyệt không muốn nghe được tên của bọn họ, do đó vẫn là cứ gọi như vậy đi!
Thiếu niên thanh tú dựng thẳng lên ngón trỏ:
- Vốn dĩ chuyện này ta đã không dự định nói cho ngươi, nhưng niệm tình ngươi là sư đệ của ta, ta sẽ đại nhân bất kể tiểu nhân, nói cho ngươi biết, đại bí mật này liên quan đến võ lâm tồn vong.
Sau đó liền thấy hai cánh cửa bay về phía mặt hắn đẩy qua, vội vã lui ra phía sau một bước, cửa phòng ở trước mắt hắn ầm ầm đóng lại.
- Thùng thùng thùng thùng!
Hứa Tiên chỉ đành lại mở cửa phòng ra, ngoài ý liệu tiểu khất cái này không có phát hỏa, mà là tự cho mình là đúng tiếp tục nói:
- Ngươi nghe qua Bái Hỏa Giáo không?
Nhưng thiếu niên loại đồ vật này trong mắt hắn là không có nahan quyền:
- Ta không muốn nghe, ngươi đi tìm người khác nói đi!
Nói rồi lại muốn đóng cửa!
Thiếu niên thanh tú đem chân cắm vào dưới đáy cửa phòng:
- Ngươi không nghe chúng ta nói, chúng ta sẽ không đi!
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì nói ngắn gọn!
- Bái Hỏa Giáo vốn bắt nguồn từ Tây Vực, sau này phát triển đến Trung Thổ tự thành một chi...
Hứa Tiên không nhịn được cắt đứt:
- Nói chung giáo phái kia là đại tà giáo, giáo chủ bọn họ là đại phôi đản, đang mưu đồ bí mật một âm mưu lớn, có đúng hay không?
- Ngươi...sao ngươi biết được?
Thiếu niên thanh tú dùng một loại biểu tình không nghĩ tới ngươi thông minh như vậy nhìn Hứa Tiên, lại để hắn càng cảm thấy vô lực:
- Nói chung các ngươi dự định làm sao bây giờ, phải đi đánh đại phôi đản đúng hay không?
- Đúng vậy, ta biết sào huyệt của bọn họ ở đâu, đêm nay chúng ta dự định đêm thăm dò địch doanh. Sư đệ ngươi hãy đi theo sư huynh ta, thành tựu thiên cổ sự nghiệp to lớn danh chấn giang hồ đi!
Hứa Tiên chỉ ngoài cửa:
- Lúc này sao? Nói chung là sợ hãi bị người ta tiêu diệt mới kéo ta cùng đi đúng không?
Có không nhãn lực thế nào, cũng có thể nhìn ra võ công của hắn cao hơn bọn họ cả chục lần, thảo nào trở nên khách khí như vậy!
- Đúng thế!
Thiếu niên lông mày rậm cộc lốc nói một câu, đã bị tiểu khất cái hung ác đạp cho một cước, không để ý những lời này:
- Hiện tại theo chúng ta đi thôi!
- Không đi!
Hứa Tiên thống khoái nói.
- Vì sao?
Thiếu niên thanh tú kinh ngạc.
- Không có hứng thú!
- Sư đệ, giang hồ cần ngươi!
- Tức phụ nhà ta cũng cần ta, để giang hồ trước chờ một lát lại nói đi!
- Nàng lớn như vậy, còn sợ ngủ một mình sao?
- Các ngươi còn nhỏ, chờ các ngươi lớn lên sẽ minh bạch!
Hứa Tiên lắc đầu đóng cửa phòng lại.
Thiếu niên thanh tú không cam lòng giơ tay chuẩn bị tiếp tục mạnh mẽ gõ, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Hứa Tiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn bọn họ:
- Ta không đi cùng các ngươi, kỳ thực là bởi vì ta...sợ chết!
- Ai...
Hứa Tiên thở dài một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đây sao:
- Ai, ma đầu kia võ công rất cao, chính là ta đi, sợ rằng cũng không làm nên chuyện gì, kế sách hiện nay chỉ có một biện pháp. Ta đem công lực toàn thân truyền cho các ngươi, mới có một đường hi vọng.
- A?
Thiếu niên thanh tú còn có chút suy nghĩ không rõ tình huống, đã thấy thiếu niên lông mày rậm bên cạnh hắn đã bị cảm động rơi lệ đầy mặt.
- Truyền công lực cho chúng ta, thế nhưng công lực không phải không thể tùy tiện truyền đi sao? Hơn nữa vì sao đột nhiên muốn truyền công lực cho chúng ta? Oa tử! Ngươi đừng khóc!
Hứa Tiên đưa hai tay lên:
- Được rồi, chuẩn xác tiếp thu công lực toàn thân của ta đi!
- Ngay bây giờ? Quá tùy tiện đi!
Thiếu niên thanh tú vẫn còn chìm trong trạng thái hỗn loạn.
- Dạ, đại hiệp!
Thiếu niên lông mày rậm lại là hổ khẩu chấn động, gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm quyền. Mắt hổ trợn tròn, lưu lại hai hàng lệ hổ, lần thứ hai trở nên vô cùng tinh thần.
- Tốt lắm!
Hứa Tiên đưa tay phủ lên đầu bọn họ, thiếu niên thanh tú lập tức cả người chấn động, chỉ cảm thấy nội tức cuồn cuộn như hồng thủy truyền vào trong cơ thể bọn họ. Trong lòng hắn kinh ngạc khôn kể, tuy rằng còn không quá minh bạch sự tình làm sao lại phát triển đến mức như vậy, thế nhưng vừa rồi chính mình đúng là đối với quái vật như vậy xuất thủ sao? Nội tức cuồn cuộn phá tan toàn bộ kỳ kinh bát mạch, mà cổ nội lực kia cùng nội lực của bản thân bọn họ không có chút xung đột, quả thực giống như là vốn thuộc về bọn họ vậy.
Thẳng đến nội tức tràn ngập thân thể bọn họ, Hứa Tiên mới thu hồi hai tay lại, vẻ mặt suy yếu nói:
- Ta hao hết công lực toàn thân, đã mệnh không còn bao lâu nữa, các ngươi đi thôi, đây đã là thời đại của các ngươi rồi!
- Đại hiệp, chúng ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi!