Hứa Tiên Chí

Chương 492: Thủy Khuyết

Hứa Tiên nghĩ thầm trong bụng, lúc nói chuyện hình như không có cân nhắc suy nghĩ của người khác, rốt cuộc tại sao a Bích là tôn kính người như vậy được.

Ngư Nhi yếu ớt nói:

- Ta không phải a Bích!

Tây Vương Mẫu vỗ vai của Ngư Nhi, nói:

- Ha ha, người già rồi, người già hay quên a!

Hứa Tiên dám đánh cuộc, nếu như đem hình tượng này nói cho Bạch Tố Trinh nghe, nàng nhất định sẽ không còn chút suy nghĩ tiến vào Dao Trì, hình tượng của Thiên Tiên hoàn toàn tan vỡ.

Mấy nữ tiên khác đi qua bên cạnh Hứa Tiên, thấy Hứa Tiên đang cười cười, trông thấy đã chuẩn bị tốt món ngon, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thấy chút ít nguyên liệu tầm thường nấu ăn, đồ ăn tuy kỳ quái, nhưng không để trong lòng. Các nàng có thể ở trong Dao Trì Tiên Cung, cho nên khẩu vị rất cao, mà thịnh hội bàn đào là do chính tay các nàng chuẩn bị. Cho dù tay nghề không bất phàm, riêng phần mình mang nguyên liệu nấu ăn đi vào trong bếp, những thức ăn này không thiếu thứ tốt.

Cầm đầu một nữ tiên khách khí nói:

- Vị công tử này, chúng ta muốn làm chút ít đồ ăn đãi khách, xin ngài đi ra ngoài chờ a!

Hứa Tiên nhìn ra tâm tư của các nàng.

- Không ngại thử hương vị đi.

Nữ tiên hơi nếm thử, không ngờ rất ngon, dùng nguyên liệu nấu ăn tầm thường lại làm ra hương vị như thế, kinh ngạc quên nhìn Hứa Tiên. Cũng không nhiều lời nữa, phân phó xuống dưới, đem những thức ăn này mang ra bên ngoài.

Chúng tiên cũng nhao nhao trở lại chỗ ngồi của chính mình, chỉ thấy Tây Vương Mẫu đến, trên người có chút không được tự nhiên.

Hứa Tiên lặng lẽ đi đến bên cạnh Tiết Bích, nói:

- Này, đây chính là Tây Vương Mẫu?

Tiết Bích lại cười nói:

- Đúng vậy a, ngươi xin đừng trách, tính tình của Vương mẫu nàng gần đây như thế, trên người nàng mang theo mấy thứ đồ vật kia, nàng cho rằng đây là đồ vật cao quý nhất, bình thường đều không mặc.

Nàng sớm biết rõ, thỉnh Tây Vương Mẫu tới tham gia, sẽ khiến thịnh yến lần này mới không vắng vẻ, cũng nhiều hơn vài phần khí thế.

Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Ta ngược lại càng hi vọng nàng bình thường hơn a.

Thời điểm này Tây Vương Mẫu đã bắt đầu lớn tiếng hỏi:

- Thịt nướng ở đâu!

Ở bên cạnh nàng, Ngư Nhi dường như trầm tĩnh lại, lễ nghi nữ thần tiêu tán đôi chút. Trên mặt tươi cười càng ngày càng tự nhiên, lộ ra hàm răng trắng nõn, đến cuối cùng dứt khoát co chân lại, một tay ôm lấy vai của Tây Vương Mẫu, một tay giơ chén rượu cùng Tây Vương Mẫu chạm cốc, sau đó uống cạn Hoàng Lương Nhưỡng.

Tây Vương Mẫu khen ngợi một tiếng:

- Hảo tửu!

Bởi vì là yến hội, Hoàng Lương Nhưỡng nấu rất nhạt, không đến mức làm cho người ta say mất, đương nhiên hương vị cũng không kém.

Tiết Bích hơi than thở nhẹ, những thứ mình vất vả dạy cho Ngư Nhi, trong chớp mắt bị phá hư không còn gì, nhưng Ngư Nhi lại có bộ dáng rất hợp với Tây Vương Mẫu, làm cho nàng yên lòng.

Chúng tiên được uống tiên nhưỡng, lại nếm các món ngon mỹ vị khác, nhưng dựa vào ẩm thực còn hơn cả yến hội trong Thủy Tinh Cung, có ca múa vui tươi, càng là nhân gian khó gặp, dần dần dung nhập vào trong vui sướng.

Tam Thánh Mẫu nếm một chút thức ăn, cũng thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng cũng coi hưởng qua không ít nhân gian. Nhưng thực sự chưa bao giờ ăn được hương vị này. Hiếu kỳ hỏi qua thị nữ dâng rượu.

- Đây là muội muội nào trong nội cung làm? Ta chưa bao giờ nếm qua.

Thị nữ cười đáp:

- Vị công tử kia a.

Sau đó chỉ qua.

Tam Thánh Mẫu kinh ngạc nhìn qua một góc đại điện này, thấy Tiết Bích xì xào nói chuyện với Hứa Tiên, không nghĩ tới hắn còn có tay nghề như vậy.

Đây cũng là đương nhiên, trù nghệ của Hứa Tiên đến từ đời sau, dung nhập đồ vật cổ kim, không nói cơm Tây gan ngỗng bò bít-tết, nhưng những món ăn này, trong kiếp này chưa từng có. Tùy tiện làm ra, cũng là hương vị những người này chưa từng hưởng thụ.

Mà trên bàn tiệc bên cạnh Tam Thánh Mẫu, một tiên nữ mặc sa y đang phẩm Hoàng Lương Nhưỡng, có chút nhăn mày, tư vị rượu này...

Ở đây nữ tiên trừ Tây Vương Mẫu ra, tất cả tiên y đều mang ruybăng, cười nói tự nhiên, thực sự có thể phân biệt ra cao thấp, mà vị tiên nữ này có dung mạo xuất chún, trên người mang theo vẻ thân thiết, nhưng cũng tản ra khí độ không giận tự uy.

Tam Thánh Mẫu hỏi:

- Bích Hà, như thế nào?

Vực Hà Nguyên Quân cười nhu hòa, dịu dàng nâng chén nói:

- Không có gì, ta kính tỷ tỷ một ly.

Tam Thánh Mẫu nói:

- Tốt!

Chén ngọc nhẹ nhàng đụng một cái, sau đó cùng uống cạn, trên mặt của các nàng nhanh chóng đỏ ửng lên, lại lặng yên tán đi.

Tam Thánh Mẫu oán giận nói:

- Ngươi ở trên Thái Sơn không xuống, không tới thăm ta, ta ở Hoa Sơn, cực kỳ không thú vị!

Bích Hà Nguyên Quân mỉm cười nói:

- Tiểu Nguyệt xuống núi vào kinh thành, chưa từng tới chỗ ngươi rồi sao?

Tam Thánh Mẫu hơi sẳn giọng:

- Ngươi cũng không phải không biết tính tình của nàng, cho dù chúng ta có vui vẻ, nhưng cũng khiến người ta tức giận!

Trong lòng Bích Hà Nguyên Quân đại khái biết rõ Tâm Nguyệt Hồ lại trêu cợt người. Bật cười nói:

- Lại sợ không thú vị, lại sợ vui đùa, làm sao bây giờ!

Mấy vị nữ tiên trong nhà bếp lúc này đi ra ngoài, thỉnh giáo phương pháp nấu mấy món ăn có hương vị kỳ lạ kia, oanh thanh yến ngữ hỏi hắn cách làm.

Làm cho Tiết Bích nhìn thấy liền cảm thán, hắn ngược lại đi tới đâu cũng có duyên với nữ nhân, lập tức nhớ tới mình cũng là nữ nhân trong nhân duyên của hắn, không khỏi tự giễu cười cười, đi tới gặp mấy tỷ tỷ quen thân đã lâu không gặp. Trừ chính mình ra, chỉ sợ hơi vắng vẻ các nàng!

Sau khi Hứa Tiên nếm thử những đồ ăn do các tiên nữ làm ra, đi vào một góc ngoài điện, nhìn qua một màn chúc mừng vui sướng, hối hận không mang theo Tiểu Thanh tới gặp cho biết, hắn vừa nghĩ như thế, chợt cảm thấy trên người có hàn ý, ngẩng đầu chỉ thấy đôi mắt của Tây Vương Mẫu, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn qua hắn.

- Hậu Nghệ!

Quát lạnh một tiếng làm cho mọi người ở đây giật mình, nhìn qua tiếng nói, Tây Vương Mẫu đã không còn ngồi trên thủ tọa.

Hứa Tiên nhìn qua Tây Vương Mẫu trong chớp mắt đã tới trước người của mình, con ngươi của nàng trong trẻo lợi hại, giống như có thể nhìn thấu tất cả. Một tay còn cầm chén rượu, tay kia bắt lấy cánh tay của Hứa Tiên.

Hứa Tiên cảm thấy đau đớn, cảm giác bản thân đang bị khống chế gắt gao. Khom người nói:

- Hứa Tiên bái kiến Tây Vương Mẫu!

Nhìn qua gương mặt vẽ vời như hổ, Tây Vương Mẫu, trong nội tâm chuyển động hăng hái, không ngờ nàng khám phá ra chân tướng của ta, không biết nên làm cái gì đây? Nếu như muốn gây bất lợi cho mình, hắn không chút nghi ngờ, chính mình không phải đối thủ của nàng.

- Ha ha, người già rồi, người già rồi!

Tây Vương Mẫu lại cười ha hả không để ý.

Hứa Tiên thở ra một hơi, khóe miệng giật nhẹ vài cái,

- Ta nhầm, thì ra là nhầm người.

Chúng tiên trong điện cũng thở ra.

Tây Vương Mẫu xoa bóp tay của Hứa Tiên. Cười to nói:

- Hậu Nghệ còn khỏe mạng hơn ngươi nhiều, nhưng mà, ngươi cũng xem như rất tốt.

Hứa Tiên cảm thấy xương của mình như muốn vỡ nát, từng cơn đau đớn truyền ra, ánh mắt quét qua rất nhiều nữ tiên trong nay, " uy uy, ta bị một nữ lưu manh quấy rối.