Hứa Tiên Chí

Chương 479: Khai Quang (2)

Tiểu Thanh cảm nhận được tư vị chưa từng có trước tới nay, giống như đi trên dây thép căng cứng đang rung rung, chỉ cần hơi chút lay động, sẽ rớt xuống vực sâu vô tận, hoặc là bay lên thiên đường. Nhịn không được dán bộ ngực của mình vào ngực của Hứa Tiên, bờ mông nhẹ nhàng đong đưa, động tác đột nhiên cứng đờ.

Hứa Tiên càng không do dự, nộ long nhảy lên, một lần vượt qua cản trở.

Đột nhiên Tiểu Thanh mở to đôi mắt của mình, cau chặt lông mày, ôm chặc lấy Hứa Tiên. Dây thép như đứt đoạn, trời đất quay cuồng, trong lúc giật mình hiểu rõ, chính mình đã là nữ nhân của hắn.

Tiếng sóng cuồn cuộn không dứt, cảnh ban đêm bao la mờ mịt.

Vài giọt máu đỏ tươi thanh tịnh chảy lên bờ cát trắng, mùi thơm lạ lùng tràn ngập cả động quật.

Một cổ linh lực không ngừng lưu chuyển qua lại giữa hai thân thể, thần hồn của hai người cộng minh trong chớp mắt.

Hứa Tiên sợ nàng không thể chịu đựng, tạm thời hành quân lặng lẽ, nhưng thể chất của Tiểu Thanh vượt qua thường nhân, đau đớn một lúc rồi tiêu tan, lửa tình dần dần thiêu đốt, tư vị trong đó thật sự quá mê người, mở miệng nói:

- Ngươi cứ nhúc nhích đi.

Lời vừa nói ra, Hứa Tiên không nhịn được nữa, chỉ huy tiến nhanh.

Khí lực của Tiểu Thanh tuy không bằng Bạch Tố Trinh, nhưng cũng không sợ hắn, nhưng bởi vì thể chất của nàng quá mức mẫn cảm, không chống lại được tư vị này. Cho nên một đường tan tác, dục tiên dục tửu.

Một đêm mưa gió nổi lên, điên long đảo phượng trong đó, nan dữ ngoại nhân không biết được.

Sóng lớn sinh vân diệt, hào quang thắp sáng phía chân trời.

Thải vân đã biến thành giường lớn, Hứa Tiên vẫn còn đang ngủ say.

Một bàn chân ngọc đẹp tuyệt trần đạp lên mặt của hắn, nói:

- Này, tỉnh, trời sáng rồi.

Tiểu Thanh bọc lấy gấm hoa, dung quang tỏ sáng, thân thể thành thục, đêm qua quá mỏi mệt, nhưng ngủ một đêm, giống như khôi phục hoàn toàn.

Hứa Tiên mở to mắt, nhìn thấy đùi ngọc bóng loáng trước mặt, thò tay bắt lấy, kéo vào trong ngực.

- Lại cùng vi phu một lần nữa nhé!

Tiểu Thanh giãy dụa lấy thoát thân ra, tự đi tìm quần áo mặc vào, vừa mặc, vừa nói: Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện

- Cái gì " vi phu ", bổn cô nương nghe không vui, Hứa Tiên, ngươi nhanh chóng đứng lên cho ta.

Hứa Tiên nhìn qua Tiểu Thanh đang mặc quần áo, cười nói:

- Đêm qua không biết là ai quan nhân, tướng công gọi không dứt miệng vậy?

Đêm qua nàng trong ngực, trải qua tư vị của tình dục, liền không có không theo, gọi trôi chảy không dứt. Cuối cùng lên cao trào càng hét lớn lên.

Bỗng dưng sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, tiến lên dẫm một cước vào người của Hứa Tiên, nói:

- Ai bảo ngươi lợi dụng người ta lúc khó khăn, ai bảo ngươi lại dụng người ta lúc khó khăn...

Nhưng sức lực của một cước này với Hứa Tiên mà nói, không coi vào đâu, không cảm thấy gì, ngược lại cười ha ha, thấy nàng không có ý muốn mặc quần áo cho mình, đứng dậy đem thải vân quấn lấy. Hóa thành một bộ áo dài.

Tiểu Thanh oán hận nói:

- Ngươi không có ý tốt, không cho ngươi đụng vào một đầu ngón tay của bổn cô nương.

- Đúng, đúng!

Hứa Tiên cười qua loa, thuận tay kéo nàng qua, sau đó ấn môi xuống.

Cùng nhau đi lên bờ biển, Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn qua động quật, đêm qua đủ loại tình huống vẫn hiện ra trước mặt, lại nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, giống như cải biến gì đó, nhưng không thấy có thay đổi gì.

Ta cũng không muốn làm thê tử ngoan ngoãn của ngươi, còn không thích nghe ngươi nói! Dù loại phản kháng này là thùng rỗng kêu to, dù sao trước nay vẫn đi cùng với nhau mà? Nhưng ít ra ta vẫn là Thanh nhi, không phải là phu nhân của Hứa Tiên.

Mấy ngày sau đó, Tiết Bích cùng Yến Tử bôn ba qua lại giữa hai nơi, chuẩn bị sắp tới đại yến.

Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh nắm tay nhau cùng đi, lội nước, đi dạo khắp nơi.

Hoang đảo nho nhỏ này giống như biến thành thiên đường của hai người bọn họ, có khi vẫn đấu võ mồm với nhau, sau một khắc lại triền miên cùng một chỗ.

Không riêng Hứa Tiên muốn ân ái, giống như món ngon đã ăn sâu vào xương tủy, Tiểu Thanh nếm được tư vị trong đó, có khi còn chủ động khơi mào chiến đấu.

Tiểu Thanh đã muốn ân ái, Hứa Tiên sao chống lại được, bởi vì tu luyện bí pháp Long tộc, cho nên phương diện dục vọng cao hơn người thường gấp trăm ngàn lần, nhưng vẫn nằm trong khả năng tiết chế của hắn, nhưng đối với Tiểu Thanh hắn lại không nhịn được.

Hơn nữa mấy ngày nay, đã đánh tan một cái gì đó trên người của Tiểu Thanh, càng có thêm tư vị yêu mị tới tận xương, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn bảo lưu khí chất thanh tịnh như nước, chân mày hơi nghiêng, thanh sóng lưu chuyển, mị ý lan tràn. Tuyệt đối không phải Hứa Tiên có thể ngăn cản.

Bởi vì nàng không bị lễ phép nhân gian ước thúc, lúc động tình, cũng không có quá nhiều cố kỵ, ngược lại hoàn toàn tự nhiên.

Hứa Tiên trêu đùa:

- Xà tính vốn dâm!

Nếu là Bạch Tố Trinh, nhất định sẽ xấu hổ thấp giọng trách cứ hắn, bộ dáng buồn buồn, hắn phải nhỏ giọng an ủi một phen mới được.

Tiểu Thanh lại không chút khách khí phản bác:

- Vậy từ giờ trở đi ai cũng không được đụng ai. Thử xem ai nhịn không được trước.

Như vậy không hề có chút tiếp xúc nào.

Đáng tiếc cái đổ ước này không thể duy trì quá lâu, đã bị bài trừ không còn một mảnh, rốt cuộc là ai pháp giới trước? Đã không nói rõ được.

Hứa Tiên đã yên lặng tự định giá, hắn và nàng có thay đổi gì sao? Đại khái mình không có cải biến gì, bởi vì hắn đã quyết ý muốn thu nàng từ lâu rồi.

Mà nàng, trừ những khi hờn dỗi, nàng không có miễn cưỡng, không chịu thua. Luôn miệng gọi hắn là "Hứa Tiên Hứa Tiên", thậm chí là "Này".

Nhưng có khi ôm của của hắn, dùng biểu lộ vô cùng chăm chú, giọng điệu phi thường đặc biệt, nhẹ giọng gọi một tiếng "Hứa Tiên". Giống như động vào nhân tâm của hắn, làm cho hắn nhớ lại, nhớ tới lúc nàng nói "Ưa thích, rất ưa thích!"

Tiểu Thanh chưa bao giờ hỏi qua suy nghĩ của hắn, hắn cũng môn tự vấn lòng mình, hắn chỉ biết, lúc nàng bình yên thiếp đi trong ngực của mình, tâm tư của hắn vô cùng yên lặng.

Mấy ngày sau, Tiết Bích, Yến Tử, Ngư Nhi đi tới phiến hải vực này, chỉ thấy đáy biển tĩnh mịch phát ra hào quang chói mắt, xuyên thấu qua mặt biển, xông thẳng lên trời.

Tiên Cung dưới đáy biển, rốt cục đã khai quang.

Nhưng trong lúc này, đột nhiên mây đen trên bầu trời cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tới gần chỗ này, đi theo có vô số tinh quái từ bốn phương tám hướng tới đây, cầm đầu chính là Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm.

Tiết Bích quát lớn:

- Ngao Nghiễm, chẳng lẽ ngươi muốn là địch với Dao Trì Tiên Cung ta sao?

Ngao Nghiễm nói:

- Tiên Cung chính là động phủ của tiền nhân lưu lại. Vốn là vật vô chủ, người có duyên thì đạt được, cho dù là Dao Trì thánh mẫu ơ đây, cũng nói không được chữ "Không".

Ra lệnh một tiếng, mây đen cuồn cuộn, phô thiên cái địa vọt tới.

Hứa Tiên ném một giọt Hoàng Lương Nhưỡng vào trong miệng, đưa cho Tiểu Thanh một giọt, nói:

- Các ngươi đi trước khống chế đầu mối của Tiên Cung đi!

Hai tay kết ấn triệu hồi Đại Nhật Hỏa Long, gầm thét nhảy múa cuồng loạn trên biển, đến mức, mây đen nhao nhao hòa tan tán loạn, không ít tinh quái bị đốt thành tro bụi.