Nhưng những Ngao Huyễn này cũng lập tức bị đánh tan thành sương mù, Tiểu Thanh cầm chặt Thanh Long Nháo Hải Kỳ nhìn qua bốn phía.
Ngao Huyễn nói:
- Đáng tiếc, một cái cũng không phải là thật, ah ha ha ha ha!
Sau đó lại xuất hiện vô số Ngao Huyễn.
Đại kỳ liên tục múa loạn, Tiểu Thanh hơi cảm giác thở hổn hển, dù sao pháp lực của nàng không hùng hậu như Hứa Tiên, mà Thanh Long kỳ lại quá tiêu hao linh lực, những linh lực còn lại sớm muộn gì cũng hao hết.
Trong tay của Tiểu Thanh lúc trước cầm hai phù lục, một tấm độn phù, một tấm cảnh báo phù.
Nàng hơi do dự, đốt tấm cảnh báo phù, lập tức liền nghe được âm thanh lọt vào trong tay của mình.
- Thanh nhi!
Sắc mặt của Ngao Huyễn đại biến, làm sao có thể, trận pháp của mình tuyệt đối không thể bị phá a.
Theo gió vượt sóng, lôi âm đến mức. Sương mù càn quét không còn.
Vốn không cách nào xác định được vị trí chính xác, Hứa Tiên nhanh chóng tiến tới chỗ của Tiểu Thanh.
Phiến sương mù này ban đầu vốn rộng khắp, nhưng khi bị phá vỡ nó đã thu nhỏ trở lại, với tốc độ của kim ưng, vỗ cánh một cái đã tới rồi.
Ngao Huyễn quá sợ hãi muốn ẩn vào trong sương mù, nhưng dưới lôi âm kích động, căn bản tránh cũng không thể tránh. Không đợi Hứa Tiên ra taến Tử đã hóa thành một đạo ánh sáng tím lao tới gần hắn rồi.
Ánh sáng tím hiện ra, Ngao Huyễn hoảng sợ tránh né, nhưng vẫn không tránh được, kêu thảm một tiếng, một đám máu tươi bắn ra.
Ánh sáng tím lại xẹt một đường cong trên bầu trời, sau đó lại rơi xuống, Ngao Huyễn tiếp tục hét thảm lần nữa.
Tuân theo vận luật nào đó, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, trên không trung vẽ ra từng hào quang màu tím cực đẹp, cấu thành một đồ án xinh đẹp, mà ở trung tâm của đồ án, huyết hoa bắn tung toé, Ngao Huyễn giống như đang chịu lăng trì, kêu thảm thiết không ngừng.
Ngao Huyễn cắn răng một cái, há mồm phun ra một khỏa nội đan. Từng đoàn thận khí bao trùm toàn thân của hắn, thận khí tiêu tán, hắn cũng không còn bóng dáng, giống như một nhà ảo thuật gia đại tài.
Hứa Tiên lại hét lớn một tiếng, sóng âm rung động lan ra xung quanh, một khu đất khôi phục nguyên trạng.
Hứa Tiên hóa thành một tia chớp kim sắc, đánh xuống.
Thời điểm này sương mù đã mỏng đi, mơ hồ có thể thấy được biển cả phập phồng phía dưới, cùng một đám đảo nhỏ, những hòn đảo nay chi chít như sao trời, mỗi hòn đảo đều có một cột khói màu trắng bay lên, hình thành phiến sương mù to lớn này.
Hứa Tiên giẫm lên Ngao Huyễn, đạp lún xuống nền đảo, phát ra âm thanh ầm ầm.
Ngao Huyễn sợ hãi cầu xin tha thứ, Hứa Tiên làm sao buông tha, không cho hắn cơ hội tự bạo nội đan, một quyền đánh tiếp đoạn tánh mạng của hắn, dưới lôi đình, hồn phách cũng tiêu tan, xem như giải một ngụm ác khí thay cho Ngao Ly.
Hứa Tiên cầm lấy nội đan của hắn, thấy sương mù trong nội đan vô cùng dày đặc, không biết có công hiệu gì, thuận tiện thu hồi thân thể và nội đan của Ngao Huyễn vào trong ngọc bài, tuy suy yếu đi rất nhiều, nhưng lúc tối hậu có thể mang ra ngăn cản công kích a.
Ngao Huyễn vừa chết, ảo trận lập tức tiêu tan.
Yến Tử, Tiểu Thanh và Tiết Bich chạy tới.
Tiết Bích nhìn thấy Yến Tử. Ôm cổ, vô cùng vui mừng.
- Ngươi đi nơi nào?
Nàng có Bích Thủy Kim Tinh Tráo hộ thể, tuy cũng mất đi phương hướng, nhưng không sợ bị công kích gì.
Yến Tử xoa xoa mái tóc mềm trên trán, khom người hành lễ với Hứa Tiên, nói xin lỗi:
- Đa tạ ngươi cứu ta, vừa rồi tổn thương ngươi, thất lễ, thương thế của ngươi không có sao chứ?
Bộ dáng của nàng trung thực như hài tử, hoàn toàn không phải A Tử có tính cách quái đản như trong suy nghĩ của Hứa Tiên.
- Không có sao!
Yến Tử vỗ ngực một cái, nói:
- Ta đây cũng yên tâm!
Hứa Tiên nói:
- Thất Minh Chi ở gần đây, chúng ta nên tách ra tìm xem.
Sau đó miêu tả hình dáng của Thất Minh Chi một phen.
Cái gọi là linh vật có yêu thú thủ hộ, đại khái chính là Ngao Huyễn ma quỷ làm ra, nếu như không có nhiều kỳ ngộ, xông vào trong trận pháp hiểm ác này, bằng vào thực lực và huyền diệu của kiếp lôi, mới không sợ trận pháp này.
Đám người Hứa Tiên chia nhau ra tìm kiếm nơi hạ lạc của Thất Minh Chi, ngược lại tìm ra rất nhiều đống tàu thuyền lớn bị mắc cạn.
Tiết Bích nói:
- Ở phiến hải vực này thuyền xuyên có thuyền bè mất tích, thì ra là do Ngao Huyễn làm ác.
Thần sắc Hứa Tiên khẽ động, trông thấy hai chiếc thuyền lớn quen thuộc, trong nội tâm kinh ngạc.
- Đây không phải là thuyền lớn của Kim gia sao?
Khó trách sớm nghe Lý Tư Minh nói thuyền lớn của Kim gia sắp trở về địa điểm xuất phát, nhưng chờ mãi không thấy về, thì ra là mắc cạn ở đây.
Hắn lên thuyền sưu tầm một phen, hàng hóa vẫn còn, nhưng không một bóng người, trong nội tâm cả kinh, sẽ không bị hại chứ?
Tiết Bích đi vào, thấy tình cảnh này nói:
- Ngao Huyễn chỉ ăn chim én, cũng không ăn người, nhất định là đem người và Thất Minh Chi giấu đi rồi, chúng ta không phải còn chư tìm thấy động phủ của hắn sao?
Phạm vi của quần đảo này rất lớn, đi tìm tới trung tâm của quần đảo này, trong đảo có một ngọn núi, trên núi có rất nhiều hố núi lửa, bốc sương mù nghi ngút.
Hứa Tiên đi vào trên ngọn núi, triển khai Thiên Nhãn Thiên Nhĩ Thông cẩn thận sưu tầm một phen, quả nhiên cảm giác có khác thường, bởi vì có một tiểu ảo trận, dùng kiếp lôi bỏ tầng trận pháp này ra. Truyện được copy tại Trà Truyện
Một ngọn núi nhỏ hư không tiêu thất, chỉ thấy đây là một tòa trang viên bị che dấu, chính là động phủ của Ngao Huyễn.
Hứa Tiên nói:
- Hỗn đản này thật sự biết cách hưởng thụ.
Yêu quái bình thường đều tìm động phủ để an cư, tính toán là động phủ chân chính, nhưng trang viên này vô cùng tráng lệ, sau trang viên có một hô nước nóng, căn bản không giống nhà của yêu quái, giống như thắng cảnh nghỉ mát của đời sau.
Kiến trúc như vậy đương nhiên không phải Ngao Huyễn làm ra, đã thấy rất nhiều người đang kiêng đá chuyển gỗ, kiến tạo cung khuyết mới, chính là người biến mất trên thuyền.
Hứa Tiên và mấy người Tiểu Thanh đánh tan trận pháp. Chậm rãi đến gần đám người kia.
Tiểu Thanh lớn tiếng nói:
- Các ngươi được cứu rồi!
Nhưng những người này không thèm quan tâm tới lời của nàng, vẫn làm công việc của mình. Nhưng thời điểm đang làm việc, từng ánh mắt mê man, giống như biến thành xác không hồn, quái dị nhất chính là biểu hượng trên gương mặt, lúc lo lúc vui, phi thường tự nhiên.
Hứa Tiên cũng dùng lôi âm nếm thử một phen, nhưng không có tác dụng gì.
Tiết Bích cau mày nói:
- Những người này nhập mông cảnh quá sâu, hấp thụ quá nhiều thận khí, căn bản không thể tỉnh lại.
Hứa Tiên suy nghĩ nói:
- Vẫn có biện pháp.
Tiết Bích nói:
- Chỉ có tìm được Thất Minh Chi như ngươi đang tìm là dược, Thất Minh Chi, có thể thông thất khiếu, thức tỉnh tâm thần, chỉ cần tìm ra được, cho những người bị nhiễm thận khí ngửi sẽ tỉnh lại.
Hứa Tiên cũng cười nói:
- Vạn vật trên thế gian, tương sinh tương khắc. Người ta nói bị độc rắn cắn, trong vòng bảy bước sẽ có thứ giải độc. Mà thận khí của Ngao Huyễn cũng có đạo lý giống như vậy.