Thiên lôi thật mảnh nhưng cực kỳ mạnh mẽ đánh lên thân ảnh đơn bạc của hắn. Thân hình của Hứa Tiên khảm sâu vào trong núi đá, cái gọi là thân hình cường hãn đứng trước công kích này chỉ là chê cười, hắn chỉ có không ngừng tụ tập linh lực, nhưng thời điểm này, bất cứ pháp thuật gì cũng không thi triển ra được, chỉ có suy nghĩ trong đầu, nếu có mấy đạo thiên lôi đánh xuống, linh lực vừa bắt đầu tụ tập sẽ bị đánh tan.
Hiện tại hắn không có chết, đó là bởi vì có thiên thiên tâm kết, người nọ đang giúp hắn chia sẻ thương tổn chí tử. Nhưng nếu hắn chết, người đó phải chết hay sao? Lần lượt bồi hồi trong sinh tử, bị lôi đình mạnh mẽ đánh lên thân thể, còn không phải chết sao?
Lôi đình lần lượt đánh lên thân thể của Hứa Tiên, rốt cuộc Thủy tinh và Kim tinh trong thần hồn không chịu nổi nên nứt vỡ, nghiền nát từng chút, nhưng những chỗ nghiền nát nhanh chóng bị lôi đình phân giải thành linh lực dung nhập vào cơ thể của hắn. Sau đó là chủ tinh Thái Dương tinh cũng dần dần bắt đầu tan rã. Cùng lúc đó, một dùng điện dung nhập vào trong cơ thể của hắn, sau đó lại cũng bị hút đi.
Thần hồn không cách nào tụ tập linh lực cung cấp cho thân thể, Hứa Tiên chậm rãi nhìn lên lôi đình đánh lên đỉnh đầu của mình, sấm sét gào rú vang vọng thiên địa, vào thời khắc này, giới hạn của linh hồn cùng thân thể không ngừng bị đánh vỡ, hòa hợp làm một.
Hiển nhiên thiên lôi không có dày đặc như vừa rồi. Nhưng uy lực lại càng lớn, nếu như vừa rồi là nhịp trống dồn dập, thì lúc này chính là búa tạ nện xuống, nhưng Hứa Tiên bị thiên lôi đè xuống, không ngờ đang cố gắng đứng lên, vốn đang quỳ một chân trên đất, sau đó từ từ đứng thẳng người dậy.
Bỗng nhiên thiên lôi dừng lại, cho Hứa Tiên một chút thời gian thở dốc, đã thấy lôi đình đang vờn quanh trong tầng mây thiên kiếp, lóng lánh ngưng tụ thành quang điểm màu trắng đục, chậm chạp không đánh xuống.
Hứa Tiên biết rõ, đây chính là đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng uy lực của đạo thiên lôi này còn sánh ngang một trăm đạo thiên lôi mạnh mẽ đánh xuống cùng lúc.
Tiểu Thanh, Tiểu Thiến, Ngao Ly đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn thấy cảnh này, nắm chặt nắm đấm.
- Đến đây đi!
Hứa Tiên gầm lên giận dữ, giơ cao nắm đấm lên.
Rốt cuộc đạo lôi đình cuối cùng này cũng đánh xuống, cả thiên địa sáng rõ như ban ngày (Thật ra đang ban ngày), bọn người Tiểu Thanh lúc này nhắm hai mắt lại, không cách nào nhìn thẳng hào quang này.
Đợi đến lúc các nàng từ từ mở to mắt ra, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy ngọn núi cũng bị nện hạ thấp xuống mấy trượng, nham thạch nóng chảy không ngừng có khí nóng bốc lên, rốt cuộc không nhìn thấy dấu vết của chùa miếu nữa, nhưng nhìn thấy thân ảnh hình người bị dung nham bao phủ.
Dưới uy lực như vậy, có sinh vật nào sống sót đây?
Đáp án chỉ có một!
Chính là tiểu cường, à không, là Hứa Tiên! (Tiểu cường là con gián, mà con gián có bị mất đầu cũng không chết được)
Hứa Tiên phá vỡ bùn đất trên người, phá vỡ mặt đất. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn trực tiếp bị thiên lôi đánh khảm vào trong Phi Lai Phong. Hắn mở nắm tay phải ra, công đức ngọc bài đang nằm ở đó, nhưng hoàn toàn không còn sáng bóng như trước kia, công đức phía trên hoàn toàn biến mất. Hứa Tiên vượt qua một kích vừa rồi, chính là nhờ công đức chi lực. Nếu như không phải ngọc bài, một kích vừa rồi, cho dù có thiên thiên tâm kết chia sẻ thương tổn, Hứa Tiên cũng bị nó đánh thành bột mịn.
Hứa Tiên thì thào lẩm bẩm:
- Có át chủ bài này, mới vượt qua một kích khủng bố vừa rồi a!
Bỗng nhiên ảnh mắt của hắn cải biến, trở nên sắc bén hơn, đi tới bên cạnh ngọn núi, từ nơi này có thể nhìn thấy sơn môn và quảng trường của Linh Ẩn tự, Bạch Tố Trinh nhìn thấy hai tên lừa trọc đang vây công Bạch Tố Trinh.
Kết quả là, hắn la lớn:
- Buông nàng ta ra.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thằng này nói chuyện phiếm gì thế!
Nàng không biết, vào thời khắc này, giống như có người nào đó đang phụ thể vào linh hồn của mình a.
Nhưng ngay sau đó nàng đã nói không ra lời.
Bởi vì Hứa Tiên vừa nói ra, trên người hắn xuất hiện hỏa diễm kim sắc, từng vòng điện quang quấn quanh thân thể của hắn, mái tóc rủ xuống của hắn đã dựng đứng lên, trong ngọn lửa đang cháy ánh lên màu vàng sáng chói.
Hứa Tiên vượt qua thiên kiếp, rốt cục tiến hóa thành Siêu Xayda trong truyền thuyết.
Hai khỏa phụ tinh bị nghiền nát trong thần hồn, ngay cả chủ tinh Thái Dương tinh cũng bị bốc ra một lớp ngoài. Nhưng những linh lực này không bị lãng phí chút nào, sau khi hắn vượt qua thiên kiếp, nó đã hòa tan vào thân thể và thần hôn của Hứa Tiên, linh lực khủng bố từ trên người của hắn phát ra, lực lượng đã vượt qua tất cả Địa Tiên tầm thường.
Hứa Tiên cảm thấy với phong cách tạo thành của mình bây giờ, phải làm chút gì đó mới được, hắn nắm chặc hai đấm, hét lớn một tiếng.
- Ta đánh...
Tâm niệm vừa động, thân thể đã bắt đầu động tác của mình.
- Thật nhanh!
Đây chính là tiếng lòng của mọi người và của Hứa Tiên, hắn cảm giác thân thể của mình so với khi chưa vượt qua thiên kiếp, còn mạnh hơn gấp vài chục lần, thân thể có tia chớp màu vàng quấn quanh, có tác dụng tăng phúc tốc độ lên vài chục lần.
Thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, bàn chân lớn của Hứa Tiên đã trực tiếp giẫm nát Đạo Tế hòa thượng xuống đất.
Thời gian vào lúc này giống như dừng lại, Bạch Tố Trinh cùng Pháp Hải trừng to mắt nhìn qua bàn chân của Hứa Tiên dẫm dập Kim Thân của Đạo Tể, Kim Thân thoáng cái đã tán loạn, ở trước mặt của tia chớp màu vàng kia, Kim Thân giống như không có bao nhiêu tác dụng ngăn cản cả. Sau đó sắc mặt nghiêm trang của Đạo Tế, dưới sự dẫm đạp của Hứa Tiên đã biến dạng, biến thành biểu lộ rất buồn cười, mấy cây răng từ trong miệng hắn văng ra, trong miệng của Hứa Tiên lúc này chỉ còn một chữ "Đánh", đầu của hắn lắc lư rất đều nhịp, có âm luật kỳ dị.
Vì vậy, một nam nhân khỏa thân đang giẫm lên một hòa thượng, Bạch Tố Trinh cùng Pháp Hải ngẩn ngơ, sau đó có một hồi cuồng phòng làm quần áo của bọn họ phất phơ.
Tại sao nam nhân này lại khỏa thân? Bởi vì quần áo của Hứa Tiên đã sớm bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi rồi, hắn lúc này cũng không phải Siêu Xayda chân chính, cũng không có biến thành hình, luôn luôn mặc theo cái quần cộc độc quyền (Ai xem Dragon Ball sẽ biết nhé). Kết quả là, một loạt phong cách của hắn thành lập dựa trên điều kiện tiên quyết, chính là khỏa thân...
Đạo Tể lòng đầy kinh hãi, Kim Thân của hắn vừa rồi không phải bị đánh phá bình thường, mà là bị Hứa Tiên đánh tan trong nháy mắt. Thậm chí ngay cả linh khí hộ thể cũng không ngăn cản được, tia chớp màu vàng đó giống như kiếp lôi vậy, có tác dụng làm linh lực tán loạn. Mà bị Hứa Tiên giẫm một cước lên mặt đất, không chết ngay chính là nhờ nhân phẩm bạo phát rồi.
Đạo Tể cũng không phải ăn chay, ặc, thật sự là hắn ăn chay a, mặc kệ, dù sao trong nháy mắt vừa rồi, kinh nghiệm chiến đấu của Hàng Long La Hán chuyển thế đã làm cho hắn kịp phản ứng lại.
Tuy Kim Thân của hắn là một mặt hai cánh tay, nhưng đã ngưng tụ thành pháp bảo, bị Hứa Tiên đá bay, đồng thời vung Kim Cương Xử lên đánh tới tắp lên đầu của Hứa Tiên.
Nhưng trong nháy mắt Kim Cương Xử đánh lên đầu của Hứa Tiên, tia chớp màu vàng lóng lánh đã kích phát ra, linh lực trên Kim Cương Xử nhanh chóng tán loạn.
Trong nội tâm đ*o Tể nảy sinh ác độc, Kim Cương Xử của hắn cũng không phải do linh lực cấu thành hoàn toàn, trước khi tế luyện thành pháp khí Kim Thân, tất cả đều cần một kiện binh khí cầu thành bổn nguyên, linh lực trên Kim Cương Xử tán đi, đã lộ ra Kim Cương Xử chân chính, đánh lên đầu của Hứa Tiên. Lần này bao hàm long lực cực mạnh, ngay cả thép tinh cũng có thể bị hắn gõ bẹp.
"Keng" một tiếng vang thật lớn, Kim Cương Xử đánh lên đầu của Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng giẫm Đạo Tế xuống mặt đất, trên mặt đất kéo lên một đường thật dài.
Lông tóc trên đầu của Hứa Tiên không bị tổn thương, ngược lại cái Kim Cương Xử kia bị cong lại. Nếu như là pháp khí, Hứa Tiên cũng không dám cứng rắn ngăn cản, nhưng nếu là vật dụng thực tế, với khí lực của hắn hôm nay, đúng là không sợ hãi.
Đạo Tể không tin tà, cho nên vẫn gõ thêm vài cái nữa.
- Keng keng keng keng keng!
Hứa Tiên nhanh chóng bắt lấy Kim Cương Xử, cầm nó trong tay, bẻ cong lại.
- Ngươi náo đủ chưa, kiểu tóc của ta không thể bị ngươi đánh bẹp a.
Hai tay giơ lên hợp lại thành quyền, giống như búa tạ từ trên đập xuống!
Dưới lực lượng khủng bố này của hắn, Đạo Tể không tìm ra phương pháp nào ngăn cản được, đành phải ngoan ngoãn phun ra mấy ngụm máu tươi, uể oải trên mặt đất. Quả nhiên là ăn chay a!
Hứa Tiên tức giận nói:
- Ta không biết phật hiệu là gì, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quyền pháp của ta!
Pháp Hải hét lớn một tiếng:
- Nghiệt đồ chớ có càn rỡ!
Vung lệnh kỳ lên, ngàn vạn phật binh phun ra, tụng niệm kinh phật, ngàn vạn phạn văn bay ra. Qua trong giây lát trên Phi Lai Phong đã biến thành hải dương màu vàng. Thời điểm này không có thiên lôi quấy nhiễu, những pháp bảo này của hắn có thể phát ra uy lực chân chính của mình.
Bạch Tố Trinh vào lúc này cũng bay lên cao hơn, biến mất trong tầng mây thấp.
Hứa Tiên bị nhốt trong hải vương màu vàng này, sóng biển vô tận lao về phía của hắn. Phật binh, Phạn văn, tràng hạt không còn công kích lung tung nữa, mà là mang theo trận pháp chỉ huy của Pháp Hải, uy lực cũng tăng lên gấp mười lần. nguồn Trà Truyện
Hứa Tiên xung phong liều chết trong hải vương màu vàng này, chung quang thân thể của hắn cũng có tia chớp màu vàng, vung quyền đưa chân, xuất cước, phật binh phạn văn nhanh chóng hóa thành linh tử, nhưng thoáng cái đã ngưng tụ lại.
Hơn nữa trong phạn văn ngâm xướng, phật binh như được rót thần lực vào trong, thân thể không ngừng biến lớn, lúc đầu còn bất quá thường biến lớn hóa nhỏ, sau một lát đã cao hơn một trượng, từng chiêu từng thức uy lực cũng tăng lên mạnh, càng đánh càng khó chết. Hơn nữa tràng hạt đánh lén không ngừng, Hứa Tiên cũng không dễ dàng thoát vây như vậy.
Hứa Tiên giờ mới hiểu được, thì ra Pháp Hải thằng này là triệu hoán sư, dùng kim thuẫn bảo vệ quanh thân sẽ đứng ở thế bất bại, lại dùng chiến thuật biển người tiêu diệt địch nhân. Quả nhiên Pháp Hải không phải Đạo Tể có thể so sánh, tiếp tục như vậy, tình huống càng ngày càng kém hơn.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, quát:
- Tra!
Sóng âm khuếch tán, là âm thanh của lôi đình chân chính, lập tức đem phạn văn và phật binh trong phạm vi mười trượng biến mất không còn.
Hứa Tiên lại cắn răng một cái, sau đó đánh ra một chiêu Chưởng Tâm Lôi tầm thường nhất, nhưng lôi này không phải tâm lôi hay hỏa lôi. Mà là kiếp lôi chân chính, lập tức bổ một đường trên hải dương màu vàng, bổ tới trước mặt Pháp Hải, xé rách Kim Thân. Thân ảnh của Hứa Tiên như ảnh tùy hình, đánh về phía Pháp Hải!
Nhưng Pháp Hải cũng nhắc tấm chắn màu vàng của mình lên, ngăn cản kiếp lôi và nắm đấm của Hứa Tiên, cho dù bị đánh tan Kim Thân, nhưng Kim Thân của hắn cũng không có tán loạn như Đạo Tế, mà thân thể chỉ run lên, không có tan rả. Bởi vì hắn là Thần Tiên vượt qua hai lần thiên kiếp, đã từng tiếp nhận lôi kiếp tẩy lễ, tác dụng của lôi kiếp không có lớn như Đạo Tế.
Đôi mắt của Hứa Tiên lóng lánh điện mang, trong nháy mắt đối mặt với Pháp Hải cũng biến thành bình thản, sau đó nhanh chóng tách ra!
Vào thời khắc này, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện trước mặt của Pháp Hải, nói cho ngươi biết, ta có đạo lý!
Nhưng Hứa Tiên phát hiện tia chớp màu vàng trên người của mình nhanh chóng nhạt hơn, sau khi vượt qua lôi kiếp thì kiếp lôi cũng từ từ tiêu tan, không ngừng biến mất. Kiếp lôi không giống như linh lực bình thường, căn bản không thể nào thu nạp bổ sung. Không có tia chớp màu vàng này, hắn không cách nào trực tiếp công phá Kim Thân của Pháp Hải, đánh trúng bản tôn của hắn. Như thế, đợi khi hắn tiêu hao hết kiếp lôi, thì hắn sẽ ngã xuống trước mặt chiến thuật biển người này. Hắn đã từng nếm thử dùng tâm thần kêu gọi Bạch Tố Trinh, nhưng không có chút hồi âm nào.
Bạch Tố Trinh giống như đã biến mất, nhưng không ai biết rõ nàng không có rời đi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sẽ nhìn thấy vòng xoáy màu đen. Càng lúc càng hóa thành cơn lốc xoáy lớn hơn, không ngừng thu nạp vào trong trung tâm, lôi đình lập loè trong đó, lúc sáng lúc tối, càng tượng khủng bố như ma thần hàng thế.
Mà trung tâm của vòng xoáy, đang tụ tập trên đỉnh Phi Lai Phong.
Chân trời xuất hiện một tia ánh sáng. Thì ra lốc xoáy trên bầu trời sau khi mở rộng ra cực điểm đã thu nhỏ lại dần dần.
Tiểu Thanh và mọi người đều ngưng thần nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên lúc này, dường như xuất hiện vật gì đó, một bóng đen cực lớn.
Rắn!
Cũng không phải bạch xà, mà là hắc xà, mây đen và lốc xoáy đã ngưng tụ ra hắc xà, nó lớn tới mức không cách nào hình dung được, lốc xoáy trong tầng mây chính là nó chứ không phải là gió, cái đầu rắn to như ngọn núi nhỏ đang dò xét khắp bầu trời, mở lớn cái miệng đỏ như máu, cái lưỡi màu đen không ngừng phun ra nuốt vào, răng nanh màu đen lành lạnh, thân thể hơi co rút lại, nhanh chóng lao mạnh về phía Pháp Hải trên quảng trường, không, là lao về phía Phi Lai Phong a.
Người trên mặt đất cũng cảm giác thủy linh chi lực trên mặt đất đã ngưng tụ lại một cách dầy đặc, tuyệt đối không phải phô trương thanh thế.
Hứa Tiên dùng tia sát màu vàng bổ ra một con đường máu, Pháp Hải cũng muốn tránh né, nhưng trên người của hắn thừa nhận áp lực quá lớn, hành động chậm chạp giống như tiến vào trong bùn lầy, căn bản không cách nào tránh né thế công mạnh mẽ như vậy. Hắn cũng dứt khoát không muốn trốn tránh, áo cà sa của hắn run lên, kim thuẫn giơ lên cao cao.
Phật binh, phạn văn, tràng hạt đều đánh về phía hắc xà trên không trung, nhưng vừa chạm vào thân rắn đều nát bấy, không có khả năng ngăn cản thế tiến của hắc xà.
Pháp Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật khổng lồ đánh về phía của mình!
Khi hắc xà va chạm với ngọn núi, nuốt hết Pháp Hải, mặt đất cũng chấn động lên