Hứa Tiên Chí

Chương 431: Hoàn Thành

Ta rất coi trọng ngươi nhé!

Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy có một tia hảo cảm đang gia tăng, không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ đột nhiên mở ra tuyến đường che dấu gì sao?

- Nàng đang trang điểm, ân, đợi một tý nữa sẽ đi ra, ngược lại là ngươi, ngàn dặm xa xôi đi tới đây làm cái gì?

Doãn Hồng Tụ nói:

- Ta cũng xem như là lão sư của nàng, đương nhiên phải tới đây trợ uy rồi, Hán Văn, ngươi quả nhiên không phải là người chỉ nói rồi thôi, ta đem Yên nhi gả cho ngươi thật sự là quá đúng.

Nàng vốn cho rằng Vân Yên tham gia Sơ Tuyết Thí đã là đại tràng diện rồi, nhưng so với động tĩnh của Hứa Tiên, chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt. Thịnh hội như vậy đối với nàng mà nối. Quả thực như mèo gặp được cá. Hào hứng so với bản thân Vân Yên còn cao hơn một tầng.

Nói với hắn là trợ uy, không bằng nói là đổ thêm dầu vào lửa đang cháy a! Hơn nữa Yên nhi rõ ràng là Minh Ngọc giao cho ta, không nên có chuyện tốt gì cũng ôm vào trong người như vậy chứ.

Hứa Tiên cũng không tranh cải với nàng, dẫn Doãn Hồng Tụ đi vào trong phủ.

Lại nói tiếp cái Cừu Vương Phủ này vốn là sản nghiệp của Doãn Hồng Tụ a, tuy số lần tới đây không nhiều, hôm nay cũng có một phen cảm giác thăm lại chốn xưa, đi ngang qua một cái đình viện, đột nhiên Doãn Hồng Tụ có cảm giác cảnh sắc ở nơi đây vô cùng quen thuộc, nói:

- Đây không phải là địa phương ngươi cứu ta hay sao?

Lời vừa ra khỏi miệng, đã lập tức hối hận, bởi vì đêm đó được cứu, chẳng những quần áo của nàng hương diễm. Hơn nữa vì tránh né Cừu Vương công kích, Hứa Tiên còn ôm nàng vào trong ngực, lần đó muốn thân mật có bao nhiêu thân mật, dắt tay nhau thật ra không tính là cái gì.

Hứa Tiên nhìn qua chung quanh, nói:

- Đúng vậy a! Thời gian trôi qua đúng là nhanh a.

- A ha ha ha, hiện tại chỗ này tân trang lại không tệ lắm!

Doãn Hồng Tụ đỏ mặt, rõ ràng là đang xoay chuyển chủ đề a.

Hứa Tiên nhìn thấy đối phương mặt đỏ tới tận mang tai, vẻ mặt mất tự nhiên, đây thật sự là thiếu nữ hai mươi bảy, hai mươi tám sao? Nhưng bằng vào dáng người thướt tha và má lún đồng tiên, phong vận mê người, thực sự khiến người ta không thể không thừa nhận điểm này, mà những sợi tóc của nàng phiêu phù trong gió càng thêm hấp dẫn, làm cho Hứa Tiên cũng phải nhìn thêm vài lần, không biết có phải xuất phát từ loại tâm lý này hay không, thuận miệng nói ra:

- Hơn nữa ngươi mặc cũng nhiều hơn so với khi đó a.

Đột nhiên Doãn Hồng Tụ dừng bước lại, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, trừng to mắt nhìn qua Hứa Tiên, giống như không tin nổi lời khinh bạc như vậy xuất ra từ trong miệng của Hứa Tiên a, cho nên chuẩn bị đại phát tính tình một trận.

Hứa Tiên đau đầu một hồi, thầm nghĩ: ách? Ta đang nói cái gì thế, chẳng lẽ đêm qua ta không thỏa mãn sao? Đã khát khao đến tình trạng người nào cũng đùa giỡn được à!

Hai người im lặng đối mặt, tràng diện có chút xấu hổ.

Doãn Hồng Tụ dùng thần sắc đùa giỡn nhìn qua Hứa Tiên. Vừa rồi ánh mắt của Hứa Tiên giống như xuyên qua lớp quần áo của nàng, đó là ánh mắt bao hàm dục vọng, cũng không còn là ánh mắt thưởng thức tán thưởng của ngày xưa. Đương nhiên nàng sẽ không vì ánh mắt này mà cảm thấy chán ghét Hứa Tiên rồi, ngược lại có một tia tự đắc.

- Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì đi thôi!

Doãn Hồng Tụ ưỡn ngực, xuất ra dáng vẻ của quận chúa đại nhân, giống như con chim khổng tước, quay người đi vào trong.

Hứa Tiên cười lắc đầu, trong nháy mắt đã có vài phần khí thế của nữ nhân hiện đại. Nhưng tình huống trước mắt của hắn, nguyên nhân đại khái là bí pháp Long tộc gây ra, dục vọng của cơ thể được tăng cường, tuy không có tổn hại gì quá lớn, nhưng cân nhắc tới những thiết lập vốn có của mình, thì dục vọng phát triển lên một bước điên cuồng.

Đợi đến lúc vượt qua thiên kiếp, thần hồn sẽ trở thanh thông linh, đạt được tăng cường thật lớn, khi đó có thể khống chế dục vọng của bản thân rồi!

Doãn Hồng Tụ đi vào trong nội viện đã nhìn thấy Vân Yên, vẻ mặt hưng phấn nhào tới ôm nàng vào ngực, giống như ôm lấy trân bảo vậy. Hai thân thể yêu kiều dán sát vào nhau, hơi có chút ý vị xinh đẹp, Hứa Tiên vỗ vỗ tay, nói:

- Nên lên đường rồi.

Vẫn hội trường như lúc trướ, nhưng người tới dường như đã ít hơn. Doãn Hồng Tụ thân là quận chúa, cho nên ngồi ở chủ vị lớn nhất của hội trường, nhìn lên cột cờ thiên hạ đệ nhất, thị nữ hai bên cũng dao động, bởi vì tình cảnh này rất nóng bỏng, rất thích ý, Hứa Tiên cũng ngồi bên cạnh nàng, cảm giác Lý Tư Minh đang nhìn mình, ánh mắt mang theo oán niệm.

Lý Tư Minh không thể ngờ khúc chiết của bon họ lại như vậy, chỉ cảm thấy Doãn Hồng Tụ có thể ở trước mặt của mọi người, không chút e ngại nào, ngồi bên cạnh của Hứa Tiên, sợ rằng đã bị thu tâm hồn thiếu nữ rồi, thậm chí làm cho hắn xuất hiện cảm giác hâm mộ và ghen ghét trong nội tâm, nhiều người trong hội trường cũng có suy nghĩ như vậy!

Kết quả là, cho dù như thế nào, nam nhân trong nơi đây, trong lòng đều có oán niệm và cảm giác đố kỵ sâu sắc.

Tuy Hứa Tiên không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cũng có thể hiểu, đối với nữ tử thời đại này mà nói, đặc biệt là Doãn Hồng Tụ là hậu duệ hoàng tộc, sẽ có được ưu ái khác biệt! Có khi nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, thấy nàng đang nhìn chằm chăm vào nam nhân bên cạnh của mình, bỗng nhiên hỏi một câu:

- Đã nhìn đủ chưa?

Giống như vô cùng tự tin khi xuất ra tư thái bây giờ của mình, giải trừ toàn bộ xấu hổ sẽ phát sinh, nhưng dưới cái nhìn của Hứa Tiên, gương mặt của nàng đỏ ửng thật lâu chưa tan, phàn nàn nói:

- Không ngời khối băng cũng chịu tan chảy.

Cung nữ quạt mát ở phía sau lưng trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn nhau cười cười.

Đại hội nhanh chóng diễn ra, dù sao Doãn Hồng Tụ dùcũng không có điên cuồng giống như Hồ Tâm Nguyệt. Cho nên chỉ ngồi nghiêm trang.

Tràng diện kế tiếp cũng giống như suy nghĩ của Hứa Tiên, vẫn là mấy gia hỏa và đại thúc tức giận đi lên đài, sau đó dùng tinh thần chán nản đi xuống đài, sắc mặt người khiêu chiến dưới đài càng tái nhợt!

Ngược lại người đầu tiên nhìn thấy tràng diện này như Doãn Hồng Tụ khẩn trương không thôi, bỗng nhiên có người khiêu chiến đưa ra một nan đề, nàng vô ý thức bắt lấy tay của Hứa Tiên.

Hứa Tiên cảm giác trình độ của những người tới khiêu chiến hôm nay không có ai đạt tới trình độ của Đường Minh Hiên cả, nhưng bàn tay mềm mại không xương đặt trên mu bàn tay của mình, cảm thấy do dự khôn thôi, động tác này không phải là vui đùa, chuyện này liên quan tới danh dự của nữ tử đấy. Nhưng chiếc bàn có phủ vải che trước mặt đã ngăn cản ánh mắt của tất cả mọi người, cho nên không cần lo lắng có ai sẽ nhìn thấy cảnh này, cho nên trở tay nắm chặt tay của nàng.

Đợi đến lúc Vân Yên nhẹ nhõm hóa giải nguy cơ, Doãn Hồng Tụ mới kịp phản ứng, lập tức rút tay ra, cúi đầu xuống không ngừng uống trà. Nghe thấy sau lưng có tiếng cười trộm, quay đầu lại trừng liếc mắt với hai thị nữ, thị nữ vội vàng thu hồi tiếng cười, nhưng vui vẻ trên mặt không tán, thoạt nhìn ngày thường cho dù là người thân cận, cũng không phải rất e ngại nàng.

Chỉ thấy Hứa Tiên nâng đôi má, đôi mắt mang theo ý cười! Làm cho nội tâm của Doãn Hồng Tụ có chút để ý, cảm thấy hắn có bộ dáng giống như vô lại. Dáng vẻ này còn ghê tỏm hơn cả bộ dáng mê đắm trước kia.

Vân Yên ở trên đài thắng liên tiếp, mà dưới đài có không ít người ủng hộ, không ngừng có tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trải qua trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ mở miệng nói:

- Nghe nói ngày đó Vân Yên túng quẫn ở trên đài, ngươi đứng lên nói rất nhiều lời phải không? Là thực sao?

Nàng không nghe được, nhưng mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói có người thuật lại cho nàng nghe, mà những gì nàng nghe được, tất cả đều được ghi vào trong quyển sách thi từ của Hứa Tiên. Đó là những lời thô hào cuồng vọng, nhưng còn kích tình hơn cả những bài thơ mà hắn ngâm xướng.

- Xem như thế đi!

Hứa Tiên không đếm xỉa tới.

- Ngươi cảm thấy đáng giá sao?

- Không có tính toán qua.

Doãn Hồng Tụ sững sờ.

- Vậy sao?

Ngừng một lát, nói:

- Ngươi rất tốt!

Ánh nắng tươi sáng mà chói mắt, dưới ánh sáng không có chỗ cho bóng tối, Doãn Hồng Tụ tạm thời quên đi trận đấu trên đài, nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, trong lòng có chút than thở.

Doãn Hồng Tụ lại nói:

- Bất quá ta lại nghe nói, khi đó ngươi còn ôm ấp nữ nhân khác trên đài, tình chàng ý thiếp, đây cũng là thực sao?

Loại chuyện này, nhắc tới cũng rất âm tà, trên đời này thật sự có nữ tử không biết thẹn à, làm ra chuyện đó ở trước mặt của tất cả mọi người.

Hứa Tiên nhàn nhạt đáp:

- Xem là thế đi! Nữ nhân kia tên là Hồ Tâm Nguyệt, các ngươi nói chuyện rất tâm đầu hợp ý đấy

Lại nói tiếp, tại sao hôm nay nàng ta không tới?

Doãn Hồng Tụ phản ứng lại ngoài ý muốn, đột nhiên thẳng tắp thân thể trừng mắt nhìn Hứa Tiên, nói:

- Ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao?

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của nàng, nói:

- Đừng kích động như vậy, ta nói là phương diện khác! Hồng Tụ nhà ta là con gái rụt rè thùy mị đoan trang đấy.

Thần sắc của Doãn Hồng Tụ cũng hòa hoãn xuống, nghe tán dương trong nội tâm rất thích, nói khẽ:

- Ai... Là người nhà của ngươi chứ!

Hứa Tiên nói:

- Nói sai, nói sai!

Nhưng nhìn thấy bộ dáng như tiểu hài tử được khen thưởng của nàng. Không khỏi sinh ra hứng thú khác, dùng giọng điệu nguy hiểm nói:

- Ngươi biết cuối cùng ta làm gì nàng ta không?

Doãn Hồng Tụ lập tức cảnh giác, bởi vì nàng biết rõ kết quả của chuyện đó, Hứa Tiên cưỡng ép hiếp hôn nàng kia, sau đó lại phát hiện mình ở cùng địa vị giống như nữ nhân Hồ Tâm Nguyệt.

Hứa Tiên khoa trương liếm liếm bờ môi, đem thân thể hơi nghiêng về phía nàng một chút.

Doãn Hồng Tụ lập tức sợ hãi thối lui qua biên giới của ghế, miễn cưỡng cười nói:

- Hán Văn, ngươi đừng nói giỡn.

Nếu như bị hắn hôn ở trước mặt của nhiều người thế này, chỉ sợ nàng không còn nước thanh minh nữa.

Hứa Tiên nheo mắt lại, đem thân thể đưa tới sát người của nàng, "Âm hiểm cười" nói:

- Ngươi cảm thấy ta hiện giờ giống nói đùa sao?

Doãn Hồng Tụ nói không ra lời, nàng biết rõ nam nhân này tùy tâm sở dục như thế nào, tuyệt đối là nói được làm được. Làm sao bây giờ? Là dốc sức liều mạng giãy dụa phản kháng, hay uy hiếp hắn đừng có làm như vậy. Hai thị nữ đang do dự có nên đứng ra giúp chủ nhân của mình.

- Chúc mừng ngươi, đoán đúng.

Đột nhiên Hứa Tiên ngồi thẳng người, khoanh tay lại, thản nhiên nói ra.

Bọn thị nữ "Phốc phốc" cười cười, Doãn Hồng Tụ biểu lộ chuyển thành an tâm rồi lập tức biến thành phẫn nộ, giống như đang muốn véo Hứa Tiên.

Hứa Tiên chọc quận chúa ở bên cạnh phát điên, bưng lấy đôi má tự định giá, " lại nói tiếp, nữ nhân kia đi nơi nào rồi? Sẽ không đi làm cái gì giải phóng tư tưởng nhé? "

Không thể không nói. Hắn đoán đúng!

- Ngao Ly, gia gia Ngao Kiền Long Vương của ngươi là người ta bội phục nhất tam giới, ah, là Long!

Hồ Tâm Nguyệt đang bắt lấy bả vai non nót của Ngao Ly, vẻ mặt thành thật nói.

- Đó là đương nhiên, gia gia của ta lợi hại nhất vòm trời này.

Ngao Ly dốc sức liều mạng ăn thức ăn cung cấp miễn phí ở trên thuyền, trong lúc cấp bách rút sạch khí lực trả lời.

- Có thể bằng vào lực lượng của mình ngao du thiên địa, tùy tâm sở dục, là khoái ý bực nào!

Hồ Tâm Nguyệt vung tay lên, chỉ lên bầu trời xanh, sục sôi bành trướng nói. Thoạt nhìn nàng nói những lời này cũng không giống như đang lừa gạt tiểu hài tử a.

Hồ Tâm Nguyệt cầm đùi gà trong tay của Ngao Ly, nói:

- Ngươi muốn trở thành dạng Long như vậy sao?

Ngao Ly không bỏ nhìn qua đùi gà, trong miệng trả lời ngay nói:

- Đương nhiên!

- Nhưng bằng ngươi bây giờ, bộ dáng còn xa xa chưa đủ!

Hồ Tâm Nguyệt dao động cái đùi gà trên tay.

- Ta sẽ từ từ mạnh mẽ lên là được.

Hồ Tâm Nguyệt khoát khoát tay, nói:

- Không chỉ là vấn đề mạnh mẽ, mà là tâm tính, tâm tính!

- Tâm tính?

Trong mắt của Ngao Ly xuất hiện nhiều dấu hỏi khó hiểu.

- Gần đây ngươi làm cái gì?

- Hứa Tiên bảo ta học làm mưa, làm cho những vật kia trên mặt đất mọc dài lên.

Hồ Tâm Nguyệt bĩu môi, nói:

- Làm mưa, học được không?

- Rất phiền toái ah!

Muốn căn cứ không đồng tình huống, tính toán mưa chút xíu.

- Để tỷ tỷ dạy cho ngươi còn có ý tứ hơn đấy.

Ngao Ly con mắt tỏa sáng, nói:

- Có ý gì?

Hồ Tâm Nguyệt có phần có thâm ý nói:

- Muốn cho đám người kia kính sợ ngươi, bằng vào mưa móc là không đủ đâu.

...

Thủy vực Tiền Đường có một cổ đàm cạnh thôn trang nhỏ, có một có một tên ác bá tên là Thành Quản, thịt cá quê nhà, lấn nam bá nữ, việc ác bất tận. Thích nhất làm đá quả phụ môn, đào móc mộ phần, mắng kẻ điếc, không nói tới những chuyện làm hại dân chúng, tất cả những chuyện này hắn đều ỷ vào tỷ phu là huyện lệnh, ai cũng không làm gì được hắn.

Trong trấn có một ít tiểu hội nghị, mua bán chút ít dưa leo rau quả, cho nên gây ra tranh cãi, cho nên nhanh chóng thu hút náo nhiệt. Trong lúc đang náo loạn, bỗng nhiên không biết ai phát một tiếng kêu to.

- Thành Quản tới.

Trên chợ lập tức gà bay chó chạy, mọi người đều làm chim thú mà tán.

Duy chỉ có một cặp nông phu ở nông thôn đi ra bán đồ, tuổi già thể yếu, thu thập không kịp, liền thấy ở xa xa có mấy người đang dẫn chó dữ đi tới, trên mặt càng lộ ra vẻ sợ hãi, bất chấp đồ ăn cũng muốn chạy trốn.

Thành Quản đang thỏa mãn uy phong của mình, vừa thấy hai người này, liền nhướng mày, buông dây thừng ra, nói:

- Đi, cắn hai lão già này.

Mấy con chó dữ dưới tay đã không dằn lại được, liên tục sủa vang, lúc này muốn nhào tới.

Trong trường hợp đó chính vào lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời đông bắc có đám mây đen. Ô áp áp che đầy bầu trời, một đạo bạc quang hiện ra, ngay sau đó là một tiếng sấm sét điếc tai.

- Oanh! truyện được lấy tại Trà Truyện

Cửa hàng hai bên đường hé của ra nhìn, nhìn thấy mấy người ở trên đường, chỉ còn lại một đám than đen, lờ mờ nhìn thấy là Thành Quản và mấy con chó dữ.

Mọi người đi ra đầu đường, có người phát ra tiếng kinh hô.

- Long vương gia gia hiển linh!

- Thành Quản bị phách chết!