Tất cả mọi người trầm mặc không nói gì, như vậy mà nói, đúng là Đường Minh Hiên bại. Còn một vị học sinh của Bạch Lộc Thư Viện cãi chày cãi cối nói:
- Cũng chỉ là nhất thời sai lầm, viết sai hướng. Chỉ cần sửa chữa sơ lại...
- Im ngay!
Nhưng Đường Minh Hiên lại chen ngang, nói:
- Đừng có quên, trước khi ra đi viện trưởng đã nói với chúng ta thế nào? Cho dù thua văn chương cũng không được thua khí độ.
Bỗng nhiên lắc đầu, nhớ tới đủ loại biểu hiện vừa rồi của mình, thở dài nói:
- Dĩ nhiên là thua khí độ!
Sau đó cúi đầu vài chào Vân Yên, nói:
- Vân cô nương, là tại hạ thua. Mới vừa rồi là ta nóng lòng cầu thắng, nhiều mặt làm khó dễ, có chỗ đắc tội, mong được thứ tội.
Từ khi mới bắt đầu, hắn cảm giác mình dốc sức liều mạng chạy như điên, muốn siêu việt nữ tử trước mặt này, nhưng luôn chênh lệch một bước ngắn, không thể vượt qua. Lúc này tĩnh hạ tâm lai, mới phát hiện ra, kỳ thật đối phương đang nhãn nhã dạo chơi, cái gọi là một bước ngắn cũng chỉ là ảo giác của mình, cho dù có so tiếp, kết quả cũng chẳng có cái gì tốt cả. Hắn đóng cửa đọc sách nhiều năm, tự xưng là kỳ tài, nhưng vừa ra tay đã thảm bịa, hơn nữa còn thua trong tay của một nữ tử, trong nội tâm đắng chát khó có thể nói nên lời.
Vân Yên mỉm cười nói:
- Dùng văn kết bạn, vốn chỉ là thi triển thực tài, thì có cái gì là khó dễ đây? Đường công tử tài sáng tạo nhanh nhẹn, tiểu nữ tử cũng rất bội phục!
Đường Minh Hiên liếc nhìn Hứa Tiên thật sâu, đáng tiếc nói:
- Đáng tiếc cô nương cuối cùng là nữ tử, bằng không thì bằng vào tài học thế này, muốn tên đề bảng vàng cũng không phải việc khó gì, có thể giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên trong thi Hương, thi Hội, thi Đình, Trạng Nguyên không phải không được!
Khi không còn quan tâm tới thành bại. Thì nhìn thấy nàng xinh đẹp không gì sánh kịp, cao quý trang nhã giống như phượng hoàng. Nếu có thể lấy được nữ tử như vậy làm thê tử, trong khuê phòng bác văn đối thơ, thì tình thú biết chừng nào.
Đáng tiếc hoa đã có chủ, bằng không thì dốc hết gia tài cũng phải lấy được nàng làm thê tử, bất kể nàng xuất thân thanh lâu cái gì, nữ tử như thế tuyệt đối không được bỏ qua.
Vân Yên mỉm cười nói:
- Đường công tử khen nhầm, được là thân nữ tử, có được giai ngẫu thế này, cũng có thời cơ triển lộ tài hoa, thì có cái gì đáng tiếc chứ?
Đường Minh Hiên khẽ giật mình, không khỏi nhìn về phía Hứa Tiên trên khán đài. Vừa rồi nói ra những lời cuồng vọng vô lễ, hôm nay nghĩ tới những gì nàng vừa nói, nếu không có hắn, ở trong mắt của mình, vị Vân cô nương này chỉ xinh đẹp mà thôi, nhưng xinh đẹp thế nào, ấn tượng của hắn cũng chỉ là nữ tử xuất thân thanh lâu, nói tới cuối cùng cũng không xuất ra được lời nào nữa, lại cung khom người.
- Là ta thất lễ.
Trên khán đài, Hồ Tâm Nguyệt dùng khuỷu tay thúc Hứa Tiên.
- Này. Uy.
Hứa Tiên nhìn chăm chú vào Đường Minh Hiên, nói:
- Hắn còn dám nói nhiều một câu, ta sẽ đi lên đánh hắn.
Hồ Tâm Nguyệt khẽ giật mình, thì ra nàng tưởng hắn sẽ nói cái gì "Chỉ cần nàng vui vẻ" "Ta tin tưởng nàng" các loại. Nhưng hắn ngờ hắn lại manh động quá kích như thế, quả thực là nam tử cầm chặt thê tử, không khỏi làm cho nàng muốn bật cười, nhưng nghĩ đến chỗ đáng giận vừa rồi của hắn, cũng cường lực nhịn xuống, phủ lên một tầng sương lạnh.
Đường Minh Hiên còn muốn nói cái gì đó, đã nghe được tiếng mắng chửi.
- Hỗn đản, thua còn không mau đi xuống đi, lề mề cái gì? Chậm trễ thời gian mọi người ăn trưa! Nguồn tại http://Trà Truyện
Lại không phải xuất ra từ trong miệng của Hồ Tâm Nguyệt, mà là Hứa Tiên giẫm lên bàn rống to lên.
Đường Minh Hiên sững sờ, sau đó gật đầu với Vân Yên, lưu luyến không rời lui ra.
Vân Yên lại không chú ý tới thần sắc của hắn, mà là quay đầu, cười tủm tỉm lè lưỡi với Hứa Tiên, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, thay đối dáng vẻ thong dong vừa rồi, lại làm cho không ít người sững sờ.
Hứa Tiên mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Vân Yên cũng mỉm cười, sau đó làm ra động tác giống hắn.
Cách xa xa và cực khoảng cách gần, ánh mặt trời chiếu lên hai người, chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người biến mất không thấy gì nữa, hội trường to như vậy, chỉ có hắn và nàng hai mắt nhìn nhau.
Một cổ khí tràng vô hình ngăn cách âm thanh của tất cả mọi người bên ngoài, Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh Hứa Tiên cảm thấy không cách nào xâm nhập vào. Trong nội tâm có chút nói:
- Tiểu Bạch, đây là nam nhân ngươi lựa chọn sao?
Đường Minh Hiên bại trận, tỷ thí cũng không có kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.
Người điều khiển chương trình cũng hét tên của người thứ hai đi lên khiêu chiến, thỉnh hắn trèo lên đài, thân thể của hắn run lên, cố gắng cố lấy dũng khí, đi đến đài, nhìn Vân Yên, đề ra vấn đề của bản thân.
Sau một lát thất hồn lạc phách đi xuống -- thảm bại!
Ngay sau đó là người thứ ba, người điều khiển chương trình cũng báo hết lai lịch của hắn, xem người còn chưa kịp nghị luận xuất thân, hắn đã -- thảm bại!
Dù sao trên đời này chỉ có một ít người có được tài hoa như Đường Minh Hiên, vì vậy tốc độ lên đài và xuống đài cũng nhanh chóng hơn, căn bản không cần mấy vị bình phán ra tay, thậm chí muốn thiên vị cũng không tìm được địa phương để ra tay. Những người mang danh tài tử danh sĩ đi lên rồi đi xuống.
Có người cầm vấn đề trong Thuyết Văn Giải Tự ra làm khó Vân Yên, nhưng Vân Yên lập tức giải đáp, thậm chí còn đưa ra nguyên văn. Sau đó cũng tìm ra một tích chữ trong đó hỏi ngược lại, người nọ liền ấp úng đáp không được. Có người tìm ra chuyện xưa trong sử sách ra biện luận với Vân Yên, nhưng cuối cùng nhất vẫn mặt đỏ tới mang tai, không biện luận được gì.
Thi từ ca phú, kinh, sử, tử, tập, cho dù là vấn đề gì, trong miệng của nàng nói ra, thậm chí không cần phải suy tính thời gian. Đáp án đã hiển hiện ra.
Hào khí trong tràng biến thành cổ quái, những người tới khiêu chiến hai mắt nhìn nhau, sau đó xô xô đẩy đẩy, muốn cho người khác đi lên trước. Xúc động phẫn nộ trong nội tâm của bọn họ biến mất vô ảnh vô tung, nhìn tòa đài cao xa xa, bỗng nhiên không còn truy đuổi dương danh lập vạn như trước nữa, giống như đang chuẩn bị đi lên pháp trường, mà Vân Yên chính là đao phủ lãnh khốc.
Hồ Tâm Nguyệt miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, tay đút đậu phụng vào miệng, nói:
- Một đám phế vật! Sợ hãi thì nhanh chóng đầu hàng cho rồi, lãng phí thời gian!
Hứa Tiên cũng gãi gãi đầu.
- Hình như quá đơn giản.
Người điều khiển chương trình cũng làm ra vẻ mặt mệt mỏi nhớ kỹ danh sách trong tay, bỗng nhiên thần sắc khẽ động.
- Người thứ hai mươi bảy, chưa từng lộ danh tính, tự xưng là Giang Tả vô danh tiểu tốt.
Trên đài khiêu chiến, có một lão già đứng dậy.
Một gã sĩ tử nghị luận nói:
- Quá thông minh, không thổ lộ tính danh, miễn cho ném mất thể diện.
Thần sắc Đường Minh Hiên khẽ động, đây không phải là lão giả có tự tin nói mình lấy được vạn lượng bạc trắng hay sao? Nhìn thấy bên người của hắn cầm một cái hộp gỗ, trong nội tâm có vài phần suy nghĩ, nếu thế, quả thật có vài phần cơ hội.