- Nghe nói lúc khảo hạch còn có một người, các ngươi nói là người nào?
Mọi người nghị luận nhiều nhất chính là chuyện này, sớm có người thông báo cho bọn họ. Cũng không đề cập tới người này là ai.
Đường Minh Hiên suy đoán nói:
- Ta nghĩ đại khái là vị Lý Tư Minh đại nhân bên cạnh của Hứa Tiên a, nghe nói hắn và Hứa Tiên quan hệ cá nhân rất thân, học vấn cũng là nhất lưu, chỉ sợ lần này gánh vác trách nhiệm thay cho hắn!
Lời này vừa ra, có người sầu lo, bọn họ lần này tới dây đã nhìn ra khuyết điểm của Hứa Tiên-- ngoài thi từ ra không còn gì. Nếu Lý Tư Minh xuất trận, ý định của rất nhiều người rơi vào khoảng không. Lý Tư Minh đã từng được xưng đệ nhất tài tử của Giang Nam, văn danh ở Giang Nam rất thịnh.
Nhưng có một lão giả mỉm cười, khẽ vuốt hộp gỗ bên người, bình tĩnh như thường.
Đường Minh Hiên chú ý tới thần sắc của lão giả, dù thế nào cũng không nhớ rõ lai lịch của lão già này, nếu như là đại nho nổi danh, có lẽ có người nhận ra hắn mới đúng, tiến lên chắp tay nói:
- Tại hạ Đường Minh Hiên, thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão trượng, chẳng biết tại sao tự tin như thế?
Lão giả mỉm cười,
- Hơi tên không cần bày ra, về phần nói tự tin.
Dùng bàn tay khô gầy chỉ lên, chỉ vào lá cờ trên cột cờ cao cao.
- Có lẽ lão hủ không đảm đương nổi đệ nhất thiên hạ, nhưng vạn lượng bạc trắng là nhất định rồi.
Lời này vừa ra, mọi nơi nhao nhao nghị luận, nghe ngóng lẫn nhua, cũng tính toán không ra thân phận của lão giả. Chỉ có trong mắt Đường Minh Hiên lóe lên, hơi có điều ngộ ra, nói:
- Vậy chúc lão trượng kỳ khai đắc thắng. thắng ngay từ trận đầu, ôm vạn lượng bạc trắng rời đi.
Một giờ trôi qua, hội trường cũng từ từ ngồi đầy người.
Lý Tư Minh có chút sốt ruột nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, nói:
- Hán Văn, giờ Tỵ sẽ bắt đầu, hiện tại đã giờ Tỵ, tại sao không thấy Vân Yên cô nương tới.
Hứa Tiên nói:
- Đừng vội đừng vội, nàng sẽ đến.
Sau đó dừng lại một chút, nói:
- Nàng không tới, ngươi đi lên chống đỡ vài trận đi!
Lý Tư Minh sững sờ, cười khổ nói:
- Ta biết ngay tiền này không phải dễ kiếm.
Sau đó trong lòng của hắn hưng phấn hừng hực, có thể bằng tài học của mình ứng phó với văn nhăn trong thiên hạ, cũng hợp với tính tình của hắn. Vừa nghĩ như thế, hắn càng ngóng trông Vân Yên không tới.
Vào giờ Tỵ, âm thanh từ chiêng vang lên.
Thiên hạ văn hội, chính thức bắt đầu.
Vân Yên vẫn không tới.
Hứa Tiên âm thầm suy nghĩ:
- Cô gái nhỏ kia không phải sợ trường thi chứ?
Nhưng may mắn thay, thời giờ đã tới!
Tri phủ đại nhân leo lên đài cao, cao hứng đầy mặt ( Hứa Tiên: nhất định là lấy không ít tiền!), hoan nghênh khách tới thăm từ tám phương.
Trước nói từ Bàn Cổ Khai Thiên giảng đến Tam Hoàng Ngũ Đế, lại từ Nghiêu Thuấn đến Tần quét lục quốc, lại từ thái tổ bình thiên hạ giảng đến đương kim thánh thượng anh minh như thế nào. Thiên hạ mới có được thái bình, dân chúng mới có thể an khang. Khi mặt trời lên cao, nói tới mức khiến cho người ở đây buồn ngủ.
Hứa Tiên âm thầm cảm thán, chuyện này quả nhiên là truyền thống.
Thật vất vả giảng tới mấy vị đại nho trên khán đài, cũng chỉ có mấy vị lão tiên sinh này không mất dáng vẻ, ngồi nghiêm chỉnh. Lại nói tới lai lịch của Hứa Tiên, Hứa Tiên vội vàng đứng dậy nguyện ý khiêu chiến với mọi người. Rốt cuộc tuyên bố văn hội bắt đầu, khá tốt không bổ sung thêm phần quảng cáo và tài trợ như thời hiện đại.
- Người lên đài đầu tiên, Kim Thánh Kiệt, đến nay được đương kim thánh thượng khâm điểm là tiến sĩ nhị bảng, muốn dùng văn kết bạn, thỉnh giáo Hứa Thám Hoa.
Lời vừa nói ra, người ngồi trên ghế nhao nhao nghị luận. Có người cảm thán:
- Nhị giáp tiến sĩ, vừa lên cũng không phải dễ dàng a!
Bên cạnh lập tức có tiếng người cười nhạo.
- Hứa công tử cũng ở khoa nay, còn là nhất giáp tiến sĩ, thắng bại sớm đã rõ ràng, kẻ này thật sự không tự lượng sức mình.
Lại có người bộc bạch, nói:
- Khoa cử vì tuyển tiến sĩ của quốc gia không giả, nhưng trọng tại sách luận, chưa hẳn là kiểm tra được tài hoa chân chính của học sinh. Hơn nữa nghe nói thánh hoàng đem Hứa công tử khâm điểm là Thám Hoa, cũng bởi vì thơ của hắn tốt. Còn Kim Thánh Kiệt cũng là tài tử phong lưu danh tiếng, nếu lựa chọn đề khác, sợ rằng dễ dàng ứng đối!
Trong nội tâm Đường Minh Hiên kinh ngạc, nói:
- Rõ ràng nên là mình đầu tiên, tại sao có người chọc vào chứ.
Lúc đến bọn họ đã sớm nhìn thấy trình tự, hắn đúng là xếp hạng đệ nhất vị.
Hứa Tiên nhìn thấy người quen cũ đã lâu lên đài, trong nội tâm mắng to, làm gì có người hủy chiêu bài của nhà mình lên đài chứ. Chuyện này là do nhà hắn chủ sự, đối với Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh hiểu rất rõ, tiểu tử này hắn là dò xét được cái gì đó, mới dám lên đài khiêu chiến.
Kim Thánh Kiệt không nhanh không chậm đi lên đài cao. Chắp tay với bốn phía, "Xoát" một tiếng mở quạt xếp ra, nhìn Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh, thầm nghĩ:
- Hứa Hán Văn ah Hứa Hán Văn, ngươi nên thống thống khoái khoái bại với ta đi, chớ để tiện nghi ngoại nhân, chỗ tốt lại sâu sắc.
Vốn là hắn là không có ý định lên đài, bởi vì hắn đối với Vân Yên tài hoa hơi có chút giải. Nhưng các loại:đợi cho tới bây giờ còn không thấy Vân Yên trình diện, nếu như chỉ là Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh lời nói, vậy có lớn lao sơ hở. Chắc hẳn cái này sơ hở sớm cũng đã bị người khác xem tại trong mắt, chẳng trên mình đến kiếm tiện nghi.
Lý Tư Minh cũng thầm nghĩ ra môn đạo trong đó, vẻ mặt sầu khổ.
- Tiểu tử này hẳn là nghĩ ra biện pháp gì đó.
Nhưng thời điểm này không thể lùi bước, muốn đứng dậy đi lên đài.
- Đợi một chút!
Một tiếng kêu lên, cánh cửa vốn đóng lại đã mở ra, hai thân ảnh cầm theo hai cái thiếp mời đỏ thẫm đi vào bên trong.
Hai người đi thẳng vào trong hội trường, một người trong đó thì hất áo choàng màu xanh lá lên, đem đầu mặc và dáng người dấu bên dưới lớp áo chòang, không phân rõ giới tính. Bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp, mặc áo trân châu tay ngắn, hạ thân thì mặc váy cánh hoa sen, cánh tay ngọc tuyệt mỹ như củ sen không chút che dấu bạo lộ ra ngoài không khí, giống như có hào quang chớp động, chính là Hồ Tâm Nguyệt!
Người trong tràng, thấy rõ dung mạo của nàng, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng "Ồ" nhẹ.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Hồ Tâm Nguyệt, sau đó lại quét qua người ở bên cạnh. Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ người bên cạnh, nói:
- Đi thôi!
Sau đó nàng đi tới bên cạnh ghế của Hứa Tiên, ngồi lên băng ghế dài của Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh hai người, nhưng nàng lại không chút khác khí chen vào giữa của hai người, tiếp tục như vậy chỉ có thể ngồi lên đùi mà thôi.
Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh cùng một chỗ cuống quít đứng dậy, Hồ Tâm Nguyệt tùy tiện độc chiếm ba chỗ, vỗ vỗ hai vị trí bên cạnh, nói:
- Ngồi đi!
Lý Tư Minh nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt, trừng trừng mắt, trên đời này không ngờ có nữ tử lớn mật như vậy.
Hứa Tiên nháy mắt với hắn, bảo hắn đi ngồi chỗ khác, Lý Tư Minh còn tưởng rằng Hồ Tâm Nguyệt cũng là nội quyến của Hứa Tiên, cho nên bất đắc dĩ ngồi ở chỗ khác.
Hứa Tiên lúc này mới ngồi xuống, hỏi:
- Tại sao tới trễ như vậy?
Người mặc áo choàng kia, không cần phải nói chính là Vân Yên.
Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ tay, nói:
- Chẳng lẽ tới sớm để phơi nắng sao?
Sau đó mở túi giấy tùy thân ra, bên trong là trái mơ, bắp rang các loại đồ ăn vặt, đổ lên trước mặt của Hứa Tiên, nói:
- Ăn không?
Hứa Tiên vô lực lắc đầu, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói, cúi đầu uống trà trên bàn.
Thời điểm này, Vân Yên đi lên đài cao.
Mọi người lúc này mới hiểu rõ, đây mới là người đứng ra khảo thí bọn họ.
Người điều khiển chương trình ấp úng không biết nên báo danh của người này như thế nào.
Trên mặt của Kim Thánh Kiệt biến đổi. Trước thi lễ với Vân Yên, hé mồm nói:
- Ta bỏ quyền!
Toàn trường xôn xao, không ngờ lại bỏ quyền a!
Người điều khiển chương trình vội vàng nói:
- Kim công tử, đây không phải chuyện đùa đâu!
Kim Thánh Kiệt lại thu hồi quạt xếp, mỉm cười nói:
- Tại hạ tự nhận không địch lại vị này, cam nguyện nhận thua!
Sau đó xa xa nhìn qua Hứa Tiên, đáng tiếc cơ hội tốt như vậy. Nàng đã đến, vậy thì sơ hở biến thành không có sơ hở, không nói không chê vào đâu được, cũng đáng được xưng là không chê vào đâu được, tính toán của mình đều dừng ở đây a.
Mọi người càng suy đoán, rốt cuộc người mặc áo choàng thần bí kia là ai, tại sao ngay cả tiến sĩ cũng nhận thua. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Thời điểm này, Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ đứng dậy, một cước dẫm nát cái mặt bàn trước mặt, ném bắp rang trong tay, sau đó hét to:
- Nhận thua thì nhận thua, giả trang cái gì tiêu sái, xuất bộ dáng chó nhà có tang ra cho ta!
Hứa Tiên vốn đang uống nước khục khục ho khan vài tiếng, vô lực đem đầu cúi xuống mặt bàn. Ta không biết nàng, thực, ta không biết nàng.
Trong tràng không chỉ có bao nhiêu quan lại quyền quý sặc nước, thiếu chút nữa bị một ngụm nước trà trong miệng sặc chết. Nữ tử xinh đẹp động lòng người lúc nãy, trong tưởng tượng của thường nhân, hẳn là đáng yêu, ôn nhu hoặc là vũ mị, đa tình. Nhưng liên tưởng tới hình tượng gì, cho dù không phải hiền thê thục nữ trong nhà bếp lo cho chống con. Thì cũng có tư thế nhu mì tới tận xương khi trên giường.
Nhưng tuyệt đối không nên có bộ dáng thô bạo mạnh miệng như hiện tại, hành vi không hợp với bộ dáng. Đúng trước mặt bao nhiêu thân sĩ nổi tiếng thế này, cho dù ngày thường có lời nói và việc làm không hợp dáng người thế nào, thời điểm này cũng nên giả vờ giả vịt. Biểu hiện như vậy làm cho nội tâm của rất nhiều người thát lạc trong tim.
Kim Thánh Kiệt sững sờ, sắc mặt lúc hồng sau tím, cho dù tính tình của hắn không tốt, nhưng cũng không nói ra lời "Ngoan độc" như vậy với người bại trước mình, trương há miệng muốn nói cái gì, sau đó cuống quít trốn xuống đài.
- Thật sự là, tính toán hắn thông minh, không dám mở miệng nói câu nào, hừ hừ!
Hồ Tâm Nguyệt ngồi lại vị trí cũ, Hứa Tiên sắp lặng lẽ đi ra chỗ khác rồi, cân nhắc phải rời khỏi khu vực này.
Hồ Tâm Nguyệt khẽ vươn tay cánh tay khóa tay của Hứa Tiên, nói:
- Hứa công tử, ngươi cũng không nên ở trước mặt nhiều người thế này lại do dự chứ!
Cánh tay bị ghì chặt vào bộ ngực sữa của nàng, xuất hiện tư vị khó nói nên lời, Hứa Tiên cũng đành phải tạm thời buông tha cho suy nghĩ này.
Hồ Tâm Nguyệt buông tay ra, cười lạnh một tiếng, nói:
- Nam nhân!
Rốt cuộc người điều khiển chương trình cũng khôi phục tinh thần lại, nói:
- Vị thứ hai chính là Giải Nguyên Đường Minh Hiên tới từ Bạch Lộc Thư Viện, muốn dùng văn kết bạn, hướng Hứa công tử lãnh giáo.
Ở trên ghế.
- Tiến sĩ vưa rồi quá vô dụng, nhưng lần này thì không.
- Huynh đài ngươi là Giang Bắc tới đây, hắn là không hiểu rồi. Đường Giải Nguyên chính là tài tử nổi danh của Giang Nam, hắn được Giải Nguyên này từ lúc mười lăm tuổi, muốn lấy tiến sĩ cũng giống như đồ trong túi. Nhưng hắn cảm thấy học thức chưa được uyên thâm, không muốn tùy tiện lấy tiến sĩ. Hơn nữa hắn lập chí không thấp, không có chút tập tính tầm hoa vấn liếu như tài tử phong lưu, chỉ ở trong thư viện đọc sách, lập chí muốn theo cổ nhân thời xưa, trong thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên.
- Muốn trong các cuộc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên? Đây chẳng phải là giống như vị Phan công tử của Phan gia sao?
- Đúng là như thế, không biết người khoác áo choàng này có lai lịch thế nào, có thể thắng được hắn hay không.
Đường Minh Hiên âm thầm đổ mồ hôi, cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, nếu như không cẩn thận thua sĩ bị nữ tử cuồng vọng kia bôi nhọ thanh danh. Hơn nữa còn ở trước mặt của nhiều người như vậy, mặt mũi sẽ mất hết, trí thức không được trọng dụng.
Có lẽ là trời không được như ý người, bầu trời vốn trời quang mây tạnh, không biết từ nơi nào có mây đen bay tới, càng làm cho phiền muộn trong nội tâm của hắn dâng cao hơn.
Người điều khiển chương trình vẫn không báo danh hào của Vân Yên, chỉ dùng một câu "Người áo xanh thần bí" hàm hồ qua đi.
Đường Minh Hiên sửa quần áo, đi lên đài, cung kính chắp tay nói:
- Tại hạ Đường Minh Hiên, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, có thể dùng chân diện mục tương kiến hay không?
Trong lòng của Hứa Tiên cũng thầm khen "Tướng mạo tốt", tiêu sái phong độ như vậy, so sánh với Hồ Tâm Nguyệt nhét bắp rang vào miệng như thế này chẳng khác gì hai thái cực. Có khi hắn thực cảm thấy thấy không rõ tính nết của nàng là như thế nao, vũ mị phong nhã, một cách tinh quái, ngoan độc thiện biến, ít nhất là thời điểm vừa gặp nàng, vẻ lịch sự tao nhã không thua kém Bạch Tố Trinh, nhưng bây giờ lại hiện ra tính cách lỗ mãng chua ngoa. Mặt nạ của Cửu Vĩ Hò quá nhiều, cho nên chỉ có thể nói là nữ tử thiện biến.
Trên đài cao, đáp lại Đường Minh Hiên chỉ có trầm mặc, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Mọi người náo động lớn, nhao nhao thúc giục.
Đường Minh Hiên nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ không muốn ra gặp người sao?
Người mặc áo choàng dường như hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhìn nàng cười, khoát tay, truyền âm nói:
- Ưa thích thì vung tay mà làm, không thích thì lập tức trở về
Hồ Tâm Nguyệt vung mạnh nắm đấm, quát:
- Tiêu diệt hắn, cho hắn nhìn thấy sự lợi hại của ngươi đi nào.
Vân Yên quay đầu, chậm rãi cầm cái túi mũ trên đầu.
Có người vào thời khắc này nhắm mắt lại, nhưng nhiều hơn nữa, chính là mở to mắt mà nhìn.
Nhưng khi dung nhan tuyệt mỹ của nàng được hiển lộ ra ngoài, âm thanh náo động lớn trong tràng vào lúc này cũng im bặt, có người mở to miệng không khép lại được, mà biểu lộ có chút quái dị.
Vân Yên nói chuyện vô cùng trong trẻo, chắp tay nói:
- Tại hạ Vân Yên, bái kiến Đường công tử!
Đường Minh Hiên lui ra phía sau một bước, nói:
- Ngươi... Ngươi...
Khiếp sợ qua đi. Hắn lập tức phẫn nộ, cho dù thời điểm trước khi đi ra ngoài, viện thủ có bảo hắn nên giữ phong độ như thế nào, thì lúc này hắn cũng không ức chế cảm xúc của kình lại được. Thân thể run rẩy, hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân, Hứa Tiên, sao ngươi dám dùng một nữ tử đi ra bôi nhọ ta chứ! Cừu hận của hắn đối với Hứa Tiên đã dâng lên cao hơn một bậc.
Tiếng nghị luận từ từ lớn hơn, sau đó là những lời trách cứ giống như thủy triều dâng, đối với Hứa Tiên đối với Vân Yên. Tin tức này truyền ra bên ngoài sân đấu, cả chim én lũy đều bị ầm ỹ mà hỗn loạn, ngay cả tiếng núi lở biển gầm cũng không át chế được âm thanh chỉ trích của những người nơi đây.
Nghìn người cùng chỉ trích, âm thanh lớn thế nào?
Ngồi trên ghế, những lão tiên sinh khác liên tục hỏi thăm lão tiên sinh của Cận Thiên Thư Viện.
- Mã viện thủ, đây là ý gì?"
Mấy lão đầu tử này vừa rồi cũng bị dọa không nhẹ, lúc này thì bị tức không nhẹ.
Nhưng Mã viện thủ chỉ ung dung cúi đầu phẩm trà!
- Xuống dưới, lăn xuống đi!
Ngay sau đó thân phận của Vân Yên nhanh chóng bị truyền ra, cho nên tức giận cũng dâng trào hơn nữa...
- Chỉ là thiếp thất! Lại còn là gái thanh lâu đi ra! Cũng dám lên đài sao?
Xen lẫn trong âm thanh tức giận của mọi người, những ác ngôn liên tục truyền vào tai của Vân Yên, biến thành vô cùng rõ ràng.
Những tự tin lúc ban đầu đã biến mất vô ảnh vô tung, thân thể có một chút run rẩy, giống như chiếc lá non đang lung lung trong gió bão, đảo mắt một cái, vận mệnh của nàng sẽ phiêu linh!
Phiêu linh thì cũng phiêu linh a! Bỗng nhiên lúc này, rất muốn về nhà, rất muốn nhanh chóng tiến vào thư phòng lấy sách ra đọc quên đi nỗi buồn, rất muốn được Hứa Tiên ôm ấp an ủi, không muốn đối mặt với căm thù của nhiều người xa lạ như thế nay, không muốn bị vạch trần vết sẹo cũ!
Quả nhiên vẫn chưa được sao?
- Đám hỗn đãn các ngươi im ngay cho ta!
Một âm thanh như tiếng sấm sét nổ vang bộc phát, đinh tai nhức óc, trong nội tâm kinh hãi.
Tất cả tiếng náo động lớn nhanh chóng dừng lại, tiếng quát vừa rồi vẫn còn âm vang.
Hứa Tiên một cước dẫm nát bàn dài, mặt mũi tràn đầy tức giận.
- Vân Yên là ta thê tử của Hứa Tiên ta, nếu như các ngươi dám ăn nói lỗ mãng, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Sau đó chỉ một ngón tay lên trên khán đài, nói:
- Hôm nay, lúc này, sẽ do thê tử Vân Yên của ta đứng ra đón khiêu chiến của các ngươi, cho dù là cầm kỳ thư họa hay thi từ ca phú, phàm là có thể thắng được nàng, mới có tư cách khiêu chiến ta. Cho dù là hư danh đệ nhất thiên hạ, hay là phúc lợi vạn lượng bạc trắng, toàn bộ quy tất cả cho các ngươi, bởi vì Hứa Tiên ta tự nhận tài học xa xa không kịp nàng.
Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn, càng áp chế tất cả âm thanh chỉ trích náo động vừa rồi. Không có người nào đi suy nghĩ tại sao Hứa Tiên có âm thanh to như thế, nhưng lại bị lời của hắn nói làm chấn kinh tại chỗ.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Vấn đề là, các ngươi làm được sao? Chỉ bằng một chút học vấn trong bụng của các ngươi, muốn thắng nàng, quả thực là người điên nói chuyện viễn vông! Nếu như không rõ, vậy thì tới thử xem, nếu như làm không được, thì thành thành thật thật im lặng, xem phu nhân ta quét ngon tài tử chó má, danh sĩ vô tri như thế nào!
Lý Tư Minh Kim Thánh Kiệt thậm chí là những người quen biết Hứa Tiên cũng phải dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, hình tượng ôn hòa khiêm tốn trong lòng của bọn họ ầm ầm sụp đổ, không biết dùng cái gì để cải tạo lại đây.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, thì ra vốn cho rằng hắn sẽ nhượng bộ lui binh, tránh ra phía sau, dù sao cũng có nhiều âm thanh phản đối như vậy. Vốn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục làm người hiền lành khiêm tốn như trước, sau đó hảo hảo an ủi Vân Yên. Nhưng vào lúc này, nàng càng lúc càng không hiểu nam nhân trước mặt mình. Nhưng ít ra vào thời điểm này, nữ nhân kia sẽ cảm thấy hạnh phúc a!
Vân Yên nháy mắt mấy cái, muốn xuyên thấu qua lệ quang nhìn rõ thân ảnh của hắn bây giờ, chỉ cảm thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười.
Tại sao phải trốn vào trong phòng, tại sao phải ngủ trong giấc mộng, chẳng lẽ thực sự ta là người ưa thích như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ cần sinh hoạt hưởng thụ an bình sao?
Có lẽ là thế a, nhưng có lẽ cũng bởi vì không muốn đối mặt với bóng mờ ngày xưa, có lẽ cũng vì sợ hãi gặp được những lời xa lạ, những người từng nhìn thấy mình trên thuyền hoa.
Vì cái gì dễ dàng thế đủ như thế, có lẽ cũng không chỉ vì nàng thông minh, mà nàng hiểu rõ mình là ai, mình cần những gì.
Cho dù nàng nhận được bao nhiêu súng hạnh cũng không tiêu trừ được hèn nhát và sợ hãi quá khứ trước kia.
Đột nhiên Hứa Tiên vào lúc này, cảm nhận được tâm tình của nàng, những ám muội giấu sâu trong nội tâm, không muốn người nào biết rõ.
Mặc dù là phượng hoàng, cho dù thông minh như nàng. Cũng không cách nào dứt bỏ được những chuyện đã qua?
Nếu như có thể nói, thì vào lúc này, đã tẩy đi hối tiếc trong nội tâm của nàng, trở thành một con phượng hoàng chân chính đúng nghĩa, dục hỏa trọng sinh.
Hứa Tiên đưa mắt nhìn lên bình đài, nói:
- Đường công tử, nếu như muốn tiếp tục nữa thì bắt đầu đi! Nếu như muốn nhận thua, thì đi xuống đài đi thôi!
- Bất quá, cũng không có gì khác nhau!
Vân Yên lau nước mắt, lộ ra nụ cười duyên dáng tươi đẹp, nhìn Đường Minh Hiên nói.
Đường Minh Hiên phục hồi tinh thần lại, trong nội tâm sinh ra một ý nghĩ.
- Đúng là không còn thuốc chữa cho đôi phu thê này, điên rồi!
Vân Yên thấy Đường Minh Hiên không có phản ứng. Mỉm cười nói:
- Như thế nào, muốn nhận thua sao?
Đường Minh Hiên nhìn qua gương mặt tươi cười kinh diễm như một đóa hoa tươi nở rộ, tuy trong mắt vẫn còn mang theo nước mắt, đã gột rửa, xoá đi tất cả bụi bậm, trở nên huyền diệu. Hắn còn nhớ rõ, vài ngày trước đó, hắn còn nhìn thấy nàng ở trước cửa Hứa phủ.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn đối với nữ tử này cũng không hoàn toàn lạ lẫm, ấn tượng lúc ban đầu chỉ là: "Một nữ tử thanh lâu thiếu chút nữa thắng được Phan Ngọc, người đoạt được các giải Nguyên trong thi Hương, thi Hội, thi Đình, người giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, thành đệ nhất nhân trong Sơ Tuyết Thí. Mà Phan Ngọc cũng tốn một số tiền lớn mua nàng, sau đó không tham luyến sắc đẹp, mang nàng tặng cho " thi tiên " Hứa Tiên."
Giai thoại này từng truyền lưu rất lâu tại Giang Nam.
Nhưng cái gọi là nữ tử, cái gọi là sắc đẹp, cũng chỉ là một ký hiệu trong câu chuyện xưa mà thôi, còn nhân vật chính trong câu chuyện là Phan Ngọc cùng Hứa Tiên nghĩa khí. Nhưng sau khi tới Hàng Châu, lại nghe không biết bao nhiêu kỳ văn dị sự về Hứa Tiên, trong đó có "Hứa Tiên vì một thị thiếp mà trở mặt với học chính", một tin đồn thú vị mà thôi.
Không nói tới người ngoài cảm nhận như thế nào. Cái gọi là mỹ thiếp, cũng chỉ là làm đẹp. Không có người nào quan tâm tới mỹ thiếp là ai, tối đa chỉ biết nàng cực đẹp, mới có thể khiến Hứa Tiên làm ra hành vi không khôn ngoan như vậy, do đó dẫn phát thảo luận, Hứa Tiên là người như thế nào.
Nhưng cho tới hôm nay, những tin tức linh tinh đó tập hợp lại cùng một chỗ. Biến thành mỹ nhân đang ở trước mặt, không, đã không chỉ là mỹ nhân. Câu vừa rồi Hứa Tiên nói ra, nàng đã biến thành đối thủ đáng sợ, nếu như không đánh bại nàng ta, thì không chỉ là mình, mà người đọc sách trong thiên hạ đều bị nhục nhã.