Kỳ lạ hơn nữa, minh châu cũng không phải rất tron, lại cực giống Quan Âm Tọa Liên, hào quang sáng chói, hồn nhiên thiên thành.
Vân Yên kinh ngạc nói:
- Đây không phải là con bạng phật sao?
Hồ Tâm Nguyệt dùng ánh mắt tán thưởng nhìn qua. Tiểu Thanh hỏi:
- Bạng phật?
Vân Yên nói:
- Ta từng đọc trong Kỳ Vật Chí, nam hải có một con trai kỳ lạ, trân châu sinh ra có hình phật đà, người ta xem chúng là châu báu. Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới lại gặp được nhiều như thế này.
Nói xong lời cuối cùng khẽ cười khổ, một khỏa này có thể nói ngàn vàng khó mua, nhưng lúc này giống như không tốn tiền, khảm lên tường để chiếu sáng, cái gọi là "Người tài giỏi không được trọng dụng" chính là như thế.
Đồng dạng tu hành ngàn năm, Bạch tỷ tỷ một thân một mình, mà nàng lại thu thập thiên hạ kỳ trân dị bảo, tràn đầy một chiếc du thuyền lớn, hôm nay nhìn thấy chỉ sợ là một góc của băng sơn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần như vậy, trang trí đẹp đẽ quý giá lịch sự tao nhã, cho dù là nội viện hoàng cung cũng không theo kịp.
Kỳ dị nhất là, rõ ràng đi trên thuyền. Nhưng cho tới bây giờ, cũng không cảm thấy có một tia xóc nảy.
Tiểu Thanh đã cảm thấy rất nhiều trận pháp liên hoàn với nhau, sinh ra tác dụng này, biết rõ con thuyền này, chỉ sợ là pháp khí.
Các nàng đang tự định giá, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, đã đi đến chỗ cao nhất của con thuyền. Nhìn ra phía xa xa, phía dưới người đi đường như nêm, du thuyền như thoi đưa. Đứng ở chỗ này quan sát cả thành Hàng Châu, tuy hơi sinh ra cảm giác choáng váng, có cảm giác như đúng trên núi, nhìn thấy mọi thứ đều nhỏ lại.
Gió mát thổi qua, màn lụa phất phớt.
Hằng hà trân tu mỹ thực đã bày lên bàn, bày đầy bàn gỗ dài, Vân Yên vốn muốn nói vừa mới ăn xong nên không muốn ăn, nhưng Hồ Tâm Nguyệt đã đem một đuôi cá đặt trước mặt của nàng.
- Mặc dù ngươi kiến thức uyên bác, cũng chưa chắc nhận ra đây là cái gì.
Vân Yên cúi đầu nhìn kỹ, đây là con cá có hình dáng của cá chép, nhưng lại mọc ra hai cái cánh.
- Đây chẳng lẽ là... Phi diêu? Sống tại ở cực tây, thường theo sống ở Tây Hải, bơi vào Đông hải. Ta còn cho rằng đây là nói dối, không nghĩ tới là thật.
- Nghe đồn tuy là giả, con cá này lại là thật, không ngại thử hương vị của nó, có thể ngon hơn trù nghệ của Hứa Tiên hay không.
Vân Yên chỉ cấn một cái, nó vô cùng ngon, dù không nhiều như đồ ăn của Hứa Tiên. Nhưng những đồ ăn bày ra ở đây đều là kỳ trân, chỉ ăn mấy ngụm đã khiến khẩu vị của người ta mở rộng, Tiểu Thanh cũng ăn không dứt miệng.
Trong chén dạ quang là rượu bồ đào, ba bàn tay trắng nõn nâng chén cụng với nhau, có giọt rượu đỏ tươi hơi bay ra. Ba người nhìn nhau cười cười, sau đó uống cạn rượu trong chén. Tiến vào trong bụng. Nhiệt khí bốc lên, quỳnh tương ngọc nhưỡng khó tìm, rượu này ngay cả Vân Yên cũng nói không nói ra môn đạo được, chỉ sợ không phải tới từ thế gian.
Vân Yên vuốt vuốt chén rượu, chỉ cảm thấy dụng cụ không phải khác gì bình thường, hơn nữa nàng nhìn kỹ lại, hơn phân nửa đều là đồ cổ có giá trị xa xỉ, hôm nay chỉ là dụng cụ uống rượu mà thôi.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Nhị vị muội muội cảm thấy như thế nào?
Vân Yên thở dài:
- Hưởng hết xa hoa của nhân gian a.
Tiểu Thanh liền nói:
- Đồ ăn mùi vị không tệ.
Hồ Tâm Nguyệt lắc lắc đầu nói:
- Còn kém xa lắm đấy! Yên nhi muội muội đàn rất hay, không ngại nghe đàn một chút!
Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức có tiếng đàn mịt mù vang lên, như đoạn như tục, như có như không, lọt vào trong tai, chọc tâm hồn người. Vân Yên nghe như si mê như say sưa, Tiểu Thanh không hiểu lâm luật cũng biết rõ là khúc nhạc cực hay.
Ngọc tiêu trong lò, Long Tiên Hương bay lên, không biết qua bao lâu, tiếng đàn ngừng lại, vẫn còn dư âm, quanh quẩn bên tai không dứt.
Âm thành vẫn không tuyệt, một thânh âm khác lại lên. Boong boong liệt liệt, tựa như lôi âm.
Lôi âm nhập tịch, chuông lớn vang vọng. Tinh tế lắng nghe, cũng là tiếng đàn. Âm thanh to như chung lữ. Âm thanh bi thương, nghe thấy muốn chảy nước mắt, lại không phải làn điệu mềm mại triền miên của Giang Nam, nó rất thê lương bi ai, mà là bi tráng của "Hoàng Chung huỷ khí, ngói phủ lôi minh".
Vân Yên kinh ngạc, nói không ra lời. Nàng nguyên lai tưởng rằng trên thuyền của Hồ Tâm Nguyệt chỉ có chút ít kỳ trân dị bảo, ngay cả thứ quý hiếm kỳ lạ cũng chưa chắc làm tâm của nàng dao động, trên mặt xuất hiện vài phần thong dong. Nhưng ba khúc đàn vừa rồi, rõ ràng do ba người tấu lên, tài đánh đàn đều không dưới nàng, có người còn cao hơn nàng một bậc.
Hồi lâu sau. Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay, tiếng đàn ngừng, màn che kéo ra, ba nữ tử ngồi phía sau rèm, trước mặt án mỗi người có một cây đàn.
Vân Yên bất chấp khách khí, đứng dậy đi xem ba cây đàn kia, có chút nói thầm:
- Đồng Tử Hợp Tinh, Phượng Cầu Hoàng, Lục Khỉ Cầm.
- Kinh nghiệm phong hạc không sánh bằng ta, khẽ vỗ bôn lôi hưng vang xa. Thập Diện Mai Phục, Bôn Lôi Cầm.
- Hoàng Chung Đại Lữ, Quốc Thương, Bảo Chung Cầm.
Đầu tiên là tên của chủ nhân trước kia, thứ hia là khúc nhạc, cuối cùng là tên của cầm.
- Hồ tỷ tỷ, vài ngày trước đó ngươi khen tài đánh đàn của ta, thì ra là khen nhầm rồi.
Vân Yên nhìn ba vị nhạc công đều là thị nữ trên thuyền, cho dù là người hay mị, có kỹ nghệ thế này cũng khiến người ta cảm thán.
Hồ Tâm Nguyệt lại cười nói:
- Cũng không phải, những khúc nhạc này không phải các nàng tấu lên.
- Không phải các nàng?
- Là Tư Mã Tương Như, là Bá Nha...
Vân Yên nói:
- Đây là ý gì? Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Hồ Tâm Nguyệt cười thần bí, cũng không giải thích, mà nói chỉ vào ba thị nữ, nói:
- Lục Khỉ, Bôn Lôi, Hào Chung, đây là chủ nhân ta chọn cho các ngươi.
Ba vị nhạc công nhìn nhau, nói:
- Tỷ tỷ đã tuyển, sẽ không có sai lầm.
Các nàng đều ôm cầm lên, khuất thân quỳ xuống, quỳ trước mặt Vân Yên.
- Lục Khỉ, Bôn Lôi, Hào Chung bái kiến chủ nhân.
Vân Yên mở to hai mắt, nói:
- Ngươi muốn đem những cây cầm này cho ta? Khoan, ngươi gọi bọn họ là cái gì?
Ba cây cổ cầm này đều là có một không hai, giá trị không đo đếm được, không biết có bao nhiêu người cầu còn không được, so sánh với nhau, trong tay của Vân Yên có "Băng Huyền" cũng kém hơn rất nhiều. Phần hậu lễ này nàng không dám nghĩ tới.
Hồ Tâm Nguyệt cười cười nói nói dịu dàng.
- Các nàng cũng là mị, nhưng Tiểu Thanh muội muội vừa rồi nói chỉ đúng một nửa, mị không chỉ từ dị khí của rừng núi tạo thành...
Vân Yên chợt kịp phản ứng. "Bách vật chi thần viết mị!", đây là lời của Trịnh Huyên thời Đông Hán viết, nói cách khác, "Mị ", chính là linh tính của trăm vật.
Những thứ như mị, chỉ sinh ra ở hai địa phương, một loại là trong rừng núi không có bóng người. Một loại khác, chính là đồ vật mà người ra yêu thương tha thiết, năm rộng tháng dài có một tia nhân khí, cũng chính là linh tính, trở thành tinh mị. Tục ngữ nói "Cổ vật thành tinh" cũng là đạo lý này.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thông minh, các nàng chính là cầm mị của ba cây đàn này, người cổ đại trước khi đánh đàn phải dâng hương tắm rửa, lúc diễn tấu sẽ đạt tụ tinh hợp thành thần, hoặc bi hoặc hỉ, hoặc thanh hoặc nhã, đem cổ tinh thần thuần túy này dung nhập vào trong ngón tay, mới có thể phát ra âm thanh động lòng người. Thời gian đã lâu, ngay cả tử vật cũng sinh ra linh tính, nhưng các nàng lúc mới sinh ra không có linh tính, chỉ có thể phát ra tiếng lòng của người khảy đàn, đó chính là tiếng đàn ngươi vừa nghe thấy. Cho nên ngươi không cần tự coi nhẹ mình, dưới thiên cổ, người có tài đánh đàn cao hơn ngươi không cao hơn một bàn tay đâu!