Gia Ngự Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy đại quỷ kia bộ dạng hết sức quen thuộc, cố gắng nhớ lại nhưng không cách nào nhớ đã gặp qua ở đâu, liền kinh ngạc hỏi:
- Ngươi chính là người phương nào?
Chung Quỳ gặp Gia Ngự Hoàng Đế nhưng là nhận ra, quỳ lạy tấu:
- Thần chính là Chung Nam sơn Chung Quỳ. Bởi vì thi đình không đậu, xấu hổ không dám về quê cũ, nên đành lao đầu vào cột trụ của cung điện mà chết, hôm nay quấy nhiễu Bệ Hạ thánh giá khiến ngườikhông thể nghỉ ngơi, xin bệ hạ thứ tội.
Hắn mặc dù lao đầu vào trụ mà chết, lại chỉ hận trời cao bất công với mình, cũng không oán trách Hoàng Đế lột bỏ hắn trạng nguyên danh tiếng.
Chỉ vì tại trong nội tâmcủa người xưa, thiên tử sẽ không bao giờ phạm sai lầm đấy, nếu như phạm sai lầm rồi, hoặc là hồng nhan họa thủy, hoặc là nịnh thần loạn chính, hoàng đế là vì bị tiểu nhân mê hoặc nên mới phạm sai lầm. Cho dù là tạo phản cũng là mượn tên tuổi những kẻ bên cạnh hoàng đế, nói là vì giết tiểu nhânbên ngườiHoàng Đế. Loại tâm lý này, cho dù đến hiện đại ngày nay, cũng giống như vậy, dân chúng chỉ cảm thấy tiểu nhân giữa đường, trở ngại phán đoán, cũng không cho rằng ngọn nguồn của tai họa là đến từ thượng cấp. Huống chi, trong chuyện này Gia Ngự Hoàng Đế cũng không có bao nhiêu trách nhiệm.
Gia điều khiển Hoàng Đế hoảng hốt nhớ lại Chung Quỳ sự tình, giờ phút này nhìn tướng mạo của Chung Quỳ, lại cảm thấy không hề sợ hãi, ngược lại đối với sự dũng mãnh gan dạ của Chung Quỳ tràn ngập tán thưởng, có một loại đối xử sai lầm với người tài tiếc nuối, nói:
- Cái này lại cũng không trách ngươi được, hôm nay đem công bổ tội, trẫm khâm tứ cho ngươi áo lục, dùng trạng nguyên quy cách hạ táng, để cho mọi người dưới suối vàng đều biết, chuyện người giúp trẫm trừ đi yêu nghiệt Hư Háo sự tình. Truyện được copy tại Trà Truyện
- Thần tuân chỉ!
Gia Ngự Hoàng Đế mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, trên người mồ hôi đầm đìa, ngắm nhìn bốn phía, đèn lưu lý tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong phòng không hề có chỗ khác biệt, đại quỷ tiểu quỷ tất cả đều phảng phất giống như là một giấc chiêm bao. Chẳng qua Hoàng Đế cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu vô cùng, thần trí rõ ràng như thể hồ quán đính, rồi sau đó nội tâm khẽ động, cúi đầu nhìn lại, túi thơm và sáo ngọc đang nắm trong tay hắn. Hoàng đế hơi chút mơ hồ nhớ lại, cảnh tượngtrong mộng như hiện rõ rõ mồn một trước mắt.
Hoàng Đế Không khỏi nhớ tới lời dặn của sư phó trước lúc rời đi ngày hôm qua. Nguyên lai tạithời điểmthi đình ngàyhôm qua, Thái Âm chân nhân cầu kiến Gia Ngự Hoàng Đế, ngoại trừ nói cho Hoàng Đế biết Hứa Tiên chính là đệ tử của hắn ra, còn nói với Hoàng Đế hắn muốn đi thâmsơn dạo chơi hái thuốc, dùng để luyện Kim Đan.
Cả gia đình Gia Ngự Hoàng Đế đều có tâm tư muốn được trường sinh bất tử, nghe thấy Thái Âm chân nhân nói vậyhết sức vui mừng.
Nhưng Thái Âm chân nhân lời nói lại thay đổi, nói với Hoàng Đế rằng sắp tới sẽ có tai ách.
Gia Ngự Hoàng Đế quá sợ hãi, điều này chả lẽ là trời cao muốn khảo nghiệm hắn. Vội hỏi lại xem là cái gì tai ách,sau đó mời Thái Âm chân nhân giúp đỡ giải tai.
Thái Âm chân nhân chỉ nói với Hoàng Đế là thiên cơ bất khả lộ, nhưng lại yêu cầu Gia Ngự Hoàng Đế không cần nóng vội, đến lúc đó đương nhiên có người tương trợ, có thể gặp dữ hóa lành.
Gia Ngự Hoàng Đế hôm nay nghĩ đến những lời của Thái Âm chân nhân, nhận thấy tất cả đều ứng nghiệm, không khỏi thầm than vị lão tổ tông này thực thần kỳ, đối với Kim Đan đại đạo trong lòng càng thêm mong đợi. Nhưng hắn từ Thái Âm chân nhân cũng nghe được biết, Hoàng Đế đều muốn trường sanh bất lão chính là con đường nghịch thiên, thậm chí là đại nghịch bất đạo. Tần Hoàng Hán Vũ, là bậc nào sáng suốt, bậc nào mưu lược, có ai không cầu tiên đạo, tìm thuốc tin, tạo lô luyện đan dược, lại cũng chỉ có thể lâm vào cảnh nhìn Hoa trong ký, trăng trong nước. Vì kế hoạch ngày hôm nay, ngoại trừ dựa vào Thái Âm chân nhân lão tổ tông ra, Hoàng Đế càng cần thêm nhiều dạng anh tài hộ giá.
Cho nên hắn mới độc đoán làm càn, đem Hứa Tiên điểm vào trong nhất giáp, thậm chí Hứa Tiên mạo phạm hắn lúc thi đình, hắn cũng đè xuống trong nội tâm nóng nảy. Hôm nay xem ra, kia Chung Quỳ cũng không phải loại phàm trần, có lẽ cũng có thể lôi kéo một phen, để cho mình sử dụng.
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※※※※※
Lúc đó trong Triều Dương điện, Hứa Tiên một mực ở một bên quan sát, Hứa Tiên đối với thủ đoạn của Thái Âm chân nhân, thực sự tán thưởng không thôi. Chẳng những có thể hóa giải oán niệm của Hoàng Đế đối với Chung Quỳ, lại còn có thể làm cho Hoàng Đế đối với Chung Quỳcảm kích từ đáy lòng, chính miệng ân tứ ban thưởng.
Mà chấp niệm lớn nhất của Chung Quỳ, cũng là bởi vì tướng mạo xấu xí mà bị người khác coi thường, cho nên mới dốc sức liều mạng ra sức học hành, mong muốn đạt được công danh, đạt được sự coi trọng của mọi người, chút hi vọng này của hắn, một khi bị đánh vỡ, hắn liền chỉ có chỉ có một con đường làtự sát. Nhưng hôm nay, Chung Quỳ chẳng khác sử dụng một loại phương thức khác đã chiếm được sự tán thưởng của Hoàng Đế, chấp niệm trong nội tâm của hắn dĩ nhiên là cũng theo đó biến mất. Từ đó về sau, mới có thể sinh ra một đời Quỷ Vương mới.
Hắc khí trên người Chung Quỳ dần dần di tản, thu liễm, như trăm sông đổ về một biển, liên tục không ngừng trở về trong thân thểChung Quỳ, ngưng tụ thân thể.
Tuy nhiên Chung Quỳ vẫn là âm hồn, nhưng ngưng thực đến dọa người, Hứa Tiên nhìn ra được, cho dù có đem Chung Quỳ ra ánh mặt trời phơi nắng, thì hắn cũng vẫn có thể bình yên vô sự. Thế nhưng cỗý niệm ngưng tụ trong đầuGia Ngự Hoàng Đế, liền mơ hồ tại có chút mà vượt qua cả thần hồn của Hứa Tiên bây giờ. Thoát ra khỏi Gia Ngự Hoàng Đế quay về hợp lại với lệ khí của Chung Quỳ, do đó Long khí trên người Gia Ngự Hoàng Đế lại bắt đầu tràn đầy, Gia Ngự Hoàng Đế trên người cảm giác không khỏe đương nhiên cũng liền theo đó tiêu trừ, chẳng qua là trải qua này một chuyện, tựa hồ mờ nhạt rất nhiều.
- Cái này là hồn phách của Địa Tiênsao?
- Đúng vậy, bất quá Khuê Mộc Lang Tinh Quân chính là yêu tu, ưu thế chủ yếu là về nội đan và khí lực, thần hồn ngược lại chỉ có thể xếp ở phía dưới. Ngươi chủ tu pháp môn của Tinh Túc Hải, nếu có thể độ qua Thiên kiếp, chất lượng củathần hồn sẽ vượt xa hắn. Chỉ riêng cái này thần hồn cũng liền đủ cho Chung Quỳ hưởng thụ không hết, tốc độ tu hành của hắn sẽ vượt xa thường nhân.
Hứa Tiên hỏi:
- Sư phó làm sao lại đi tới Hoàng thành này, còn có thể thu Hoàng Đế làm đồ đệ.
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất của hắn.
Trên mặtThái Âm chân nhân liền hiện ra một vẻ ngưng trọng:
- Điều này liên hệ tới một kiện đại sự sống còn, Hán Văn, ngươi có nguyện trợ vi sư giúp một tay sao?
Đối với quan hệ của người tu hành khoảng cách về tôn ti trật tự hoàn toàn khác với nhân gian, không hề bị câu thúc của lễ phép nhân gian, càng là coi trọng tự do của bản thân, cho nên khẩu khí của Thái Âm chân nhân đối với Hứa Tiên cũng chỉ là dò hỏi xem hắn có nguyện ý hay không, mà không phải là mệnh lệnh.