Giám khảo cũng là người trong văn đàn, vừa được biết khảo đề thì ai cũng tự ngẫm ra phương pháp ứng đối ở trong lòng, nhưng trong lòng suy nghĩ, có thể không có một bài nào có thể thắng được bất kỳ một thiên văn chương trên tay này. Khó hơn nữa là hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, văn thơ như vậy quả thực bất khả tư nghị.
Vương Văn Thụy bận rộn chỉ huy thị vệ nội cung nói:
- Nhanh, đưa đi cho bệ hạ.
Hoàng đế nhìn mấy thiên văn chương này, tất nhiên là mặt rồng cực kỳ vui mừng.
Những thứ khác giám khảo cũng là hai mặt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận nói:
- Trạng nguyên lần này, sợ là không phải là Chung Quỳ này không ai khác có thể hơn. xem tại Trà Truyện
Vương Văn Thụy thở dài nói:
- Đúng vậy a. Ba thiên văn chương này đã là đạt đến hoàn mỹ, cho dù có những người khác có thể làm ra như vậy văn chương, ở trên thời gian cũng là xa xa không kịp a!
- Vương đại nhân cho là Hứa Tiên kia như thế nào? Hắn là đệ tử của ngài, hôm nay lại càng được xưng Đại Hạ đệ nhất tài tử.
Vương Văn Thụy khoát tay nói:
- Thi từ của Hứa Tiên tuy là kinh thế tuyệt luân, nhưng văn chương bất quá là vẫn trong quy củ, cái này ta rõ ràng nhất. Cái danh Đại Hạ đệ nhất tài tử, cũng là có chút quá đáng. Ta nguyên tưởng rằng phải Phan Minh Ngọc kia giành được liên trung tam nguyên, lại không nghĩ rằng nửa đường giết ra Chung Quỳ, quả nhiên là thế sự khó liệu a!
Nhưng trong lòng hắn lại thay Hứa Tiên cảm thấy có chút tiếc nuối, sau khi Thi Hội, Hoàng Hậu nương nương từng cho gọi hắn, hỏi chuyện khoa cử lần này. Người nào có thể đạt được Trạng nguyên, mơ hồ lộ ra ý tứ tìm rễ. Hắn chỉ nói:
- Cựu thần không dám suy đoán lung tung!
Dưới yêu cầu của Hoàng hậu, liền đem mấy người cực kỳ có cơ hội trúng Trạng Nguyên trong lần khoa cử này nói một lần, nhưng lại chưa từng một lần đề cập tới Hứa Tiên.
Hoàng Hậu nương nương cũng biết danh tiếng Hứa Tiên, không khỏi hỏi:
- Thái sư không phải là có vị đệ tử tên là Hứa Tiên sao? Thi từ của hắn, ta cũng từng đọc qua không ít, quả thật văn thải phi phàm, có câu là cử hiền bất tị thân, không ngại nói nghe một chút.
Vương Văn Thụy nói:
- Hứa Tiên tài học không đủ, cũng không có cơ hội trúng Trạng Nguyên.
Ngừng lại một chút nói:
- Hơn nữa, tên đệ tử kia của ta, hắn đã lập gia đình.
Đúng vậy. Hứa Tiên lập gia đình cùng Bạch Tố Trinh, mặc dù người biết không nhiều lắm, nhưng Vương Văn Thụy làm lão sư của Hứa Tiên, cũng tuyệt đối ở hàng ngũ này, nói như thế nào, lão cũng được coi như là Sư trong Thiên Địa Quân Thân Sư!
Nếu như ngay cả chuyện lớn như kết hôn vậy mà cũng không thông báo lão sư, như vậy thì đã không phải đơn giản là không hiểu quy củ, mà là thiếu hụt luân lý cơ bản nhất. Trên thực tế, lúc ấy Hứa Tiên đích thân viết thiệp mời, sai người đưa đến kinh thành, mặc dù Vương Văn Thụy không thể đích thân đến, sau lại cũng tặng một phần hạ lễ tới đây.
Hoàng Hậu nương nương quả nhiên sẽ không hỏi tiếp nữa, ngược lại hỏi Phan Ngọc có mấy phần nắm chắc.
Vương Văn Thụy suy nghĩ đủ loại tình huống, ngẫm lại, cho dù Hứa Tiên thật khảo trúng Trạng nguyên mà chưa có hôn phối thì sợ cũng không có phúc phận cưới công chúa, tâm tư vị Hoàng Hậu nương nương này quả thật rất sâu!
Mặc dù chư vị môn sinh trong điện nghe không được mấy giám khảo nghị luận ở phía sau điện, Phan Ngọc cũng là nghe rõ rõ ràng ràng, khẽ nhíu mày, lần này sợ rằng thật sẽ có chút ít phiền toái. Nhưng trừ phi là ăn gian, nếu không làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành ứng đối đây chứ?
Song, Chung Quỳ không có ăn gian, mà là chân chính nhận được "Trời giúp".
Giờ phút này, hắn đè nén trong lồng ngực những suy nghĩ bắt đầu khởi động, đang nhớ lại một ít chuyện nhỏ trước đó vài ngày.
Trên đường hắn vào kinh đi thi, từng tá túc ở một phòng trọ trong nhà trọ cũ nát trong một thôn nọ, gian phòng mà hắn ở mặc dù rách nát không chịu nổi, nhìn tiêu điều vắng vẻ, nhưng giấy trên tường cũ lại lưu lại rất nhiều dấu mực do thí sinh trước đây viết lên, phần lớn bị nước mưa ăn mòn, mơ hồ không thấy rõ, chỉ có một vài địa phương nhỏ trước đầu giường còn lưu được chữ viết rõ ràng.
Lúc nửa đêm, hắn lăn lộn khó ngủ. Trong lúc chán gần chết liền giơ đèn đọc qua, nhưng cũng là mấy đạo đề sách, hắn vốn là người đồng đạo, ở trong lòng không khỏi âm thầm tự định giá ứng đối chi đạo, nhưng cảm thấy đề mục quá mức thâm ảo, trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào hạ bút, như thế lại khơi dậy lòng háo thắng của hắn, nằm ở trên giường cân nhắc nửa đêm mới có kết quả không tệ, trong lúc đi đường lúc nào cũng suy nghĩ đọc thầm, rốt cục cũng tính làm ra được đối ứng có tính hoàn mỹ.
Mặc dù đã từng nghĩ tới, mấy đạo đề mục này, nếu là có thể xuất hiện ở trong Thi Hội là được rồi, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, Thi Hội không thể nào xảy ra đề mục như vậy, sau lại cũng quả nhiên là đúng như hắn đoán.
Nhưng không nghĩ tới ở thời điểm Thi đình, ba đạo đề mục cùng đề mục trên tường nát lại không khác một chữ, căn bản không cần cân nhắc, chỉ cần đem trong đầu thành lời văn viết lên tấm gấm trắng là xong mấy thiên văn chương, chỉ nói Trạng nguyên đã là vật trong túi của hắn rồi.
Nhưng vẻ mặt hưng phấn lúc hạ bút thành văn qua đi, trong lòng Chung Quỳ lại xông ra một cổ bất an, thành công như vậy không khỏi quá dễ dàng rồi.
Thành bại khó khăn, được mất dễ dàng.
Bỗng nhiên trong lúc, tám chữ nổi lên đầu óc.
Trước đó vài ngày, trong kinh có tới một vị thầy bói. Lời cát hung chín kiếp, không có cái nào là không đúng, rất nhiều thư sinh cũng đi xem bói. Chung Quỳ cũng tin quỷ thần, liền cũng đi cầu một quẻ, đây cũng là lời sấm lão đạo coi bói nói cho hắn.
- Khó khăn, dễ dàng.
Vốn là một bộ vô tình đối, Chung Quỳ tự nhiên là nghe qua, nhưng bộ dạng này câu đối vốn là không có gì đặc biệt hàm nghĩa ở bên trong, chẳng qua là câu đối xảo diệu, mới xưng là Vô tình đối, tại phía trước lại thêm bốn chữ Thành bại được mất nữa. Lại càng không có chút nào mạch lạc. Đáp án lập lờ nước đôi như vậy tự nhiên không thể để cho Chung Quỳ hài lòng, mà hướng đạo sĩ cầu giải, đạo sĩ nhưng chỉ là cười viết - Thiên Cơ không thể tiết lộ!
Chung Quỳ giận trong lòng.
- Nếu không thể tiết lộ, ta bỏ tiền tới hỏi ngươi làm cái gì?
Liền liên tục hỏi tới.
Đạo sĩ kia lưu lại thêm một câu:
- Thanh Long cùng Bạch Hổ đồng hành, cát hung hoàn toàn khó liệu.
Liền nhẹ lướt đi, ngay cả tiền coi bói cũng chưa từng thu.
Hai câu này chẳng qua là lời nói trắng ra do vị tiểu thuyết gia xâu chuỗi lại, nhưng càng không có nửa điểm ý tứ. Chung Quỳ thất vọng mà về, liền cũng chưa từng để ở trong lòng, hôm nay nhớ tới, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, nhưng chợt nghĩ đến, những thứ văn tự kia, từng câu từng chữ cũng là xuất từ tâm huyết của hắn, cũng không có một tia đuối lý. Chính là những sĩ tử khác cũng là muốn đọc đề làm tập văn, coi như là thiên bẩm của hắn.