- Vị công tử này, nếu như không chê, đi cùng chỗ với chúng ta nhé.
Tham Lang nói:
- Ta cũng đang có ý này.
Vì vậy ba người liền đi vào Tử Vân Lâu, Hứa Tiên cùng Phan Ngọc dần dần rơi lại phía sau.
Hứa Tiên nhìn qua Tham Lang ở phía xa xa, nói khẽ với Phan Ngọc:
- Minh Ngọc, sao ngươi mang hắn theo, tuy còn không nhìn ra cụ thể, nhưng tiểu tử này không đơn giản a!
Tham Lang quay đầu lại phất phất tay nói:
- Ân, Ân, không đơn giản cái gì chứ!
Hứa Tiên nói:
- Khó có được khi ta hạ giọng nói chuyện, phiền toái ngươi giả bộ như không nghe thấy cái gì là được rồi.
Tham Lang nói:
- Ah!
Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên là phải mua lại Thường Hi ah! Đây là chuyện ngươi hứa hẹn với chúng ta lúc nãy, bằng không thì chẳng phải là biến thành nói chuyện không giữ lời sao, vừa vặn có thể tiết kiệm một khoản tiền, có cái gì không tốt. Năm mươi vạn lượng, cho dù thế nào cũng là kẻ có tiền, cũng không có khả năng có người đi tranh với chúng ta.
Tham Lang lại quay đầu, nói:
- Cái gì năm mươi vạn lượng?
Hứa Tiên nói:
- Không phải bảo ngươi giả bộ không nghe thấy sao, hơn nữa cái gì gọi là " năm mươi vạn lượng ", không phải vừa rồi ngươi mới nói sao, trong đó có một nửa của ta!
Tham Lang tươi sáng cười cười. Phối hợp với dung mạo siêu nhất lưu biến thành rạng rỡ hơn, nói:
- Lừa ngươi, làm sao có thể cho ngươi, dù sao vừa rồi không có chừng từ a.
Duỗi một ngón tay ra. nguồn Trà Truyện
- Cho dù đi quan phủ cũng không thắng đâu!
Hứa Tiên: "..."
Tham Lang lại cười rất tươi sáng, nói:
- Không cần bày ra biểu lộ như vậy, chỉ nói đùa thôi!
Hứa Tiên quay đầu nhìn Phan Ngọc, nói:
- Ta muốn làm thịt hắn!
Đẹp trai cái gì, quả nhiên là ghét nhất.
- Bớt giận, bớt giận!
Sau đó có tiếng pháo vang lên, biểu thị hội hoa xuân đã bắt đầu, nhưng địa phương tổ chức hội hoa xuân không phải trong Tử Vân Lâu.
Lúc này trăng sáng trên cao, quần tinh ủng nguyệt, phản chiếu ánh sáng lên mặt sông Khúc Giang, cũng theo sóng nước phập phồng.
Ở bên cạnh bờ có đỗ rất nhiều thuyền hoa, chỉ chờ khách nhân lên chật ních, mới bằng lòng rời bến, giá tiền so với ngày thường cao hơn không chỉ gấp mười lần. Mặc cho khách nhân bất mãn thế nào, cũng không cách nào dao động quyết tâm kiếm lời của chủ thuyền.
Hứa Tiên ba người đứng bên cạnh bờ sông, nhìn qua dòng người hối hả trên bờ sông, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ hội hoa xuân này diễn ra trên mặt nước? Nhiều người như vậy chẳng lẽ đều tới "Phẩm hoa" sao?
Phan Ngọc giải thích nói:
- Phẩm hội hoa xuân đều tổ chức trên sông, hàng năm vào thời điểm này có ca múa long trọng, đại đa số người cũng chỉ tới thưởng thức ca múa."Phẩm hoa" chỉ là thứ áp trục mà thôi
Hứa Tiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, cười nói:
- Thuyền tới, ngươi đã chuẩn bị cho tốt chứ!
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Đó là tự nhiên! Chúng ta đi thôi, có lẽ đã đến!
Lúc này, sâu trong mặt sông, một chiếc thuyền lớn có trang trí nhiều lồng đèn huy hoàng từ từ chạy tới, thân tàu ước chừng tầng lầu cao ba tầng, so với những thuyền nhỏ khác, giống như người trưởng thành và trẻ con, toàn bộ thuyền nhỏ đều tránh né, di chuyển qua bên cạnh bờ hồ, cầu thang bằng gõ đã đưa xuống bờ, lúc này mới khiến người ta thấy rõ, tất cả đèn lồng trên thuyền đều có viết chữ "Phan", làm cho vô số người ngửa đầu quan sát.
Tham Lang cũng phải nhìn về phía Phan Ngọc, nói:
- Ngươi họ Phan?
Trên mặt sông không thiếu các loại thuyền lớn, nhưng đều là Phù Dong Viên tổ chức thuê cho khách quý, ngày này không cho phép có thuyền khác lọt vào, nhưng chiếc thuyền trước mặt này, rõ ràng là của tư nhân.
Phan Ngọc gật đầu nói:
- Tại hạ Phan Ngọc.
Làm như nhận ra nghi hoặc của hắn, cười nói:
- Cũng chỉ là thuê thuyền kiếm tiền mà thôi, trên đất của người khác, không nên phá hư quy củ của người ta! Xin hỏi công tử họ gì.
Tham Lang cươi ha hả, nói:
- Không cần khách khí, bảo ta "Đổ Thánh" là được rồi, có phải rất chuẩn xác hay không! Ha ha ha!
Cái này rõ ràng là phá hư quy cũ, xem ra thân phận của Phan Ngọc này trong dân gian vô cùng hiển quý, chỉ nhưng không biết Hứa Tiên làm quen ra sao, quan hệ dường như rất thân a!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi " ha ha ha " cái rắm à, ngay cả tên ứng phó tạm thời cũng không có.
Tiểu tử này rất quỷ dị, còn không bằng hận không thể nói ra mình là "Ta là người thần bí" đấy chứ.
Tham Lang cũng không để ý phàn nàn của Hứa Tiên. Cực kỳ chăm chú nhìn Phan Ngọc nói:
- Phan công tử!
- Cái gì?
- Cầu bao ta a!
Tham Lang buông tay nói:
- Ta kiếm tiền quá phiền toái! Ngươi xem ta cũng xem như có vài phần tư sắc, ít nhất cũng đẹp trai hơn tên Hứa Tiên này.
"Ba" một tiếng, Hứa Tiên nhíu mày, bàn tay lớn đã vỗ vào ót của Tham Lang.
- Ít nói mê sảng cho ta, ngươi cũng được xem là nam nhân à!
Tham Lang sờ sờ đầu nói:
- Như vậy, ân cứu ta của ngươi lần tước xem như báo xong, ai, hình như là ta có hại chịu thiệt.
Phan Ngọc khẽ mĩm cười nói:
- Vậy thì thật không khéo, ta đã bao Hứa Tiên này rồi. Lại nói Đổ Thánh công tử thân gia trăm vạn, thiên hạ lớn cũng có thể đi ngang a.
Tham Lang nói:
- Nói không chừng thoáng cái đã xài hết, ngày mai lại lấy một đồng tiền đi mua bánh nướng trên đường đấy!
Phan Ngọc nói:
- Nếu là như vậy, ta ngược lại có thể chu toàn một hai.
Hứa Tiên thầm than, quái nhân như vậy cũng chỉ có Phan Ngọc mới ứng phó được a!
- Chúng ta lên thuyền thôi!
Đợi cho ba người leo lên thuyền lớn, thuyền lớn lại một lần nữa chạy vào sâu trong sông lớn.
Gợn sóng phập phồng, dần dần rời xa ngọn đèn dầu cạnh bờ, trên mặt nước lại có ánh lửa lập lòe, mỗi một ánh lửa đều là con thuyền lớn, nước chảy bèo trôi cùng đi về một hướng.
Thuyền đi một hồi, dường như không có phương hướng, bỗng thấy có một thuyền hoa tách ra, thuyền lớn cũng điều chỉnh đầu thuyền, đi về một hướng có pháo hoa. Bổ sóng trảm biển mà đi.
Phan Ngọc nói:
- Pháo hoa kia chính là chỉ dẫn phương hướng cho các con thuyền đấy.
Quả nhiên, trong giây lát sao, lại có một đoàn pháo hoa xuất hiện trên bầu trời.
Rốt cục, hai mắt của Hứa Tiên tỏa sáng, nhìn thấy trên mặt nước có ánh lửa, bay thẳng lên bầu trời đêm.
Hứa Tiên nói:
- Đến rồi!
Địa phương tổ chức phẩm hội hoa xuân chính là trên mặt sông, mấy chiếc thuyền lớn dùng khóa sắt tương liên với nhau, đậu cùng một chỗ, hinh thành một cái ban công, cực kỳ rộng lớn. bốn phía của ban công có màn che, chỉ thấy ánh sáng loáng thoáng.
Đài cao bốn phía. Vô số thuyền tụ tập lại, có một đống lửa mà Hứa Tiên nhìn thấy lúc nãy. Ở giữa tiếng người ầm ĩ, náo nhiệt giống như phố sá sầm uất, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy còn có rất nhiều thuyền đang đi tới đây.
Thuyền lớn đi tới, lại bị vô số thuyền nhỏ ngăn cản, hai chiếc thuyền nhỏ treo hai đèn lồng màu đỏ đi tới bên cạnh thuyền lớn, cao giọng hỏi:
- Xin hỏi phía trên là Phan công tử phải không.
Phan Ngọc ứng một tiếng, liền thấy hai chiếc thuyền nhỏ đi trước mở đường, tạo thành một lối đi, lam cho thuyền lớn tới gần đài cao.