Hứa Tiên Chí

Chương 314: Hôn Phối

Thật sự không phải trong đầu của Hứa Tiên chỉ có loại chuyện này, mà là trong khoảng thời gian này ở chung với nhau, hắn chưa bao giờ dám tận hứng làm, mỗi lần đều phải khắc chế cẩn thận, cứ thế mãi, cho nên biến hắn thành loại hình chưa thỏa mãn dục vọng, chớ nói chi là đối mặt với nàng vũ mị tới cực điểm. Nếu như có thể chịu đựng được, thì đó không phải là nam nhân.

Đây đại khái là phiền não duy nhất giữa hai người, Hứa Tiên ngày càng tăng trưởng nhu cầu, còn Vân Yên ngày càng rớt lại phía sau, không phải mâu thuẫn sao?

Mà Hứa đồng học dưới sự dạy bảo cần cù của Vân lão sư, xác thực rất cố gắng, nhưng cái khó miễn tính sai phương hướng.

Bởi vậy có thể thấy được, khoa cử của Hứa Tiên, nguy rồi.

Tiến quân vào bên trong, Hứa Tiên vỗ vỗ mông của Vân Yên, giả vờ giả vịt thở dài nói:

- Quả nhiên là hồng nhan họa thủy ah!

- Phi... Ah!

...

Thị nữ lần lượt thôi động bàn đu dây, nhưng luôn cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không dám dùng khí lực quá lớn.

Trong tràng cảnh chơi đùa, hào khí có chút cứng lại.

Nhu Gia công chúa cúi đầu, cũng không có ra lệnh cho các nàng dùng sức lớn hơn, mà là nói khẽ:

- Không cần tiếp tục.

- Vâng, công chúa.

Thị nữ như được đại xá. Quỳ xuống xác nhận.

Vạt áo màu đó theo bàn du dây lắc lư chậm chạp, rồi sau đó dần dần chuyển thành bình tĩnh, Nhu Gia công chúa tựa đầu vào trên dây thừng, trong nội tâm hơi có chút thất lạc, thân thể cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thị nữ cẩn thận ngẩng đầu lên hỏi

- Công chúa, nô tài làm sai cái gì sao?

Lần này Tử Ngọc cũng không có theo Nhu Gia công chúa đến phủ quận chúa, mà là ở lại hoàng thành, thị nữ này là do Doãn Hồng Tụ chuyên môn chọn lựa ra, tính tình ôn hòa nhu thuần nhất, đối với công chúa có kính sợ thật lớn, tuyệt đối không dĩ hạ phạm thượng, đến bồi bạn Nhu Gia công chúa quá thích hợp.

Nhu Gia công chúa nhìn nàng, cười rất ôn hòa, nói:

- Không có ah, ngươi mau dậy đi.

Bỗng nhiên cái mũi có chút cay lên, vội vàng nói với thị nữ:

- Thời tiết lạnh, ngươi trở về phòng đi thôi, ta muốn ngồi một mình thêm một lát.

Thị nữ lập tức do dự, Doãn Hồng Tụ đã dặn nàng không được rời khỏi Nhu Gia công chúa, nhưng nàng sao dám cải lời của công chúa, cho nên chỉ có thể hành lễ cáo lui. Lúc ra cửa sân, lại quay đầu nhìn qua, Nhu Gia công chúa ngồi trên bàn du dây, thân thể lộ ra dáng vẻ đơn bạc. Nhưng trong nội tâm nàng càng nghĩ càng sợ, nếu như quận chúa trách tội, nàng có thể không chịu đựng nổi, cho nên bước chân nhanh lên.

Nhu Gia công chúa mang theo túi cái mũ, giấu mặt vào trong như bóng ma, vành mắt cũng hơi đỏ lên, đầy bụng ủy khuất, thấp giọng lầm bầm nói:

- Rõ ràng là đá đáp ứng tối rồi mà.

Nhưng sua khi từ biệt, người nọ đã không có tới.

Giống như đã hoàn toàn quên mất nàng ta, ý niệm như thế hiện ra trong đầu làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau xót, nước mắt óng ánh từ trên lông mi thật dài chảy xuống, từ trên bàn đu dây ngã rơi xuống, liền nát bấy.

Một thân ảnh đứng trước mặt của nàng, có chút đau lòng nói:

- Tiểu Nhu Gia, ngươi làm sao vậy?

Nhu Gia công chúa giật bắn người, vội vàng lau lau khóe mắt, ngẩng đầu lên cố gắng làm sao để nụ cười của mình sáng lan nhất, nói:

- Tỷ tỷ, không phải ngươi có khách sao?

Doãn Hồng Tụ thường xuyên tổ chức một ít hội văn thơ trong phủ của mình, nhưng nghe được thị nữ bẩm báo. Tự nhiên lập tức tán tụ hội, chạy tới xem tình trạng của công chúa.

Nhìn qua khuôn mặt tươi cười của nàng vào lúc này, lại càng đau lòng, vuốt ve gò má của nàng, nói:

- Những người kia cộng lại cũng không bằng một sợi lông tơ của muội muội ta.

Nhu Gia công chúa đỏ mặt lên, nói khẽ:

- Nào có nặng như vậy!

Doãn Hồng Tụ có thể cảm nhận được tâm sự của nàng, thở dài nói:

- Nhớ hắn?

Sắc mặt của Nhu Gia công chúa lập tức đỏ bừng lên, như bị người ta lật tẩy bí mật quan trọng nhất, lấy hai tay che mặt lại, lắp bắp nói:

- Cái gì chứ, tỷ... Tỷ, ta, ta... Mới không có đấy!

Doãn Hồng Tụ ôm cánh tay, lắc lắc đầu nói:

- Ta đi cho người mới hắn qua đây!

Tuy nàng khó hiểu tại sao Hứa Tiên sống hạnh phúc ở phủ Phan vương, nhưng nàng lại hiểu Hứa Tiên chưa từng có suy nghĩ lôi kéo làm quen với phủ quận chúa, tuy đối với người bình thường, đây là kỳ ngộ vô thượng không cầu được, nhưng với hắn mà nói chỉ la chuyện không quan trọng!

Mà nàng cũng không chủ động trực tiếp mời Hứa Tiên, nàng cũng không muốn làm cho Nhu Gia phát sinh tình cảm lan tràn mà không khống chế được, cũng không phải vì nàng có thành kiến gì với Hứa Tiên. Nếu như không phải là loại người "Cổ quái" như suy nghĩ của nàng, Hứa Tiên thật sự là một lựa chọn không tệ, nhưng bọn họ lúc này không có khả năng tiến tới với nhau.

Trên thực tế, hôn phu tương lai của Nhu Gia công chúa tương, trong nội tâm hoàng hậu nương nương đã có người lựa chọn rồi. Cho nên không lâu sau, ý chỉ tứ hôn sẽ được ban xuống.

Nhu Gia công chúa vội hỏi:

- Đừng, hắn... Hắn có khả năng bị chuyện khác làm trì hoãn, nghe nói sắp tới kỳ thi rồi đấy? Hay là đừng...

Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Doãn Hồng Tụ, nàng nhất thời có phản ứng, vô cùng xấu hổ.

Hồi lâu sau, nàng nhu nhược nói:

- Hắn đã từng nói là sẽ đi tới thăm ta, chỉ cần... Chờ là tốt rồi.

Nếu như nàng không quen biết với hắn, thì nàng cũng không được chơi nhảy dây, ném tuyết lâu như vậy, thậm chí cuộc sống cũng không còn nhàm chán, có thể như dĩ vãng, an tâm tiếp nhận nhân sinh u ám của mình, cũng không có được hy vọng xa vời như hôm nay!

Nhưng đã không còn biện pháp, có cái gì một khi thử qua, thì khó có khả năng quên đi được.

Doãn Hồng Tụ thở dài lắc đầu, trước khi Hứa Tiên sắp chia tay chỉ nói một câu khách sáo, nhưng nha đầu này không có suy nghĩ như vậy! Lại còn nhớ rõ đêm hôm đó, nàng nằm bên cạnh mình, muốn nói lại thôi cả buổi, mới nhịn không được hỏi mình:

- Ngày mai hắn sẽ đến không?

Khi đó trong mắt của nàng tràn đầy thần thái chờ mong, rồi sau đó cứ chờ đợi, rồi lại ảm đạm xuống, người nàng chờ đợi vẫn không tới.

Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ do dự một phen, rốt cục quyết định, nhẹ nhàng xoa bóp đôi má của Nhu Gia công chúa, nói:

- Ta sẽ cho người đi mời hắn tới.

Mình cũng không cách nào cướp đoạt ánh sáng sinh mệnh đang chiếu sáng nhân sinh của nàng.

Nhu Gia công chúa xấu hổ một hồi, chung quy không có phản đối. Đúng lúc này, có người nói:

- Quận chúa, Hứa công tử cầu kiến.

Doãn Hồng Tụ khẽ giật mình, sau đó mới nói:

- Ta biết rõ.

Thấy đôi mắt của Nhu Gia công chúa sáng lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, nói:

- Ở chỗ này chờ trong chốc lát a! Ta đi chiêu đãi hắn.

Sắp tới kỳ thi mùa xuân, rốt cuộc Hứa Tiên cũng tạm thời chấm dứt sinh hoạt hoang dâm vô độ của mình, cũng chợt nhớ tới ở đây còn có một người bệnh đang cần mình săn sóc, cho nên đi thăm một chút, thuận tiện thương lượng với Doãn Hồng Tụ một phen, đợi sau cuộc thi mùa xuân chấm dứt, sẽ mang theo Vân Yên đi tới thăm vườn đào của nàng ta một lần.

Trong thư phòng, Doãn Hồng Tụ cùng Hứa Tiên cùng ngồi một bàn, cũng tự tay rót nước trà mời Hứa Tiên, mở miệng hỏi:

- Hứa công tử, ngày mai đã bắt đầu cuộc thi mùa xuân, không biết chuẩn bị như thế nào rồi?

Hứa Tiên hơi có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi nói:

- Hẳn là không thi đậu a?

Trước khi tới kinh thành này, hắn đã suy nghĩ mình phải cố gắng học tập thật tốt, kết quả dứt khoát đắm chìm vào trong ôn hương nhuyễn ngọc với Vân lão sư. Làm cho nội tâm của hắn cảm thán vài tiếng, quả nhiên là hồng nhan họa thủy ah! Nếu như có Vân Yên lúc này, đại khái sẽ không khách khí phi hắn một tiếng a!

Doãn Hồng Tụ sững sờ, kỳ thi mùa xuân này sĩ tử trong thiên hạ đều vô cùng chờ mong, lam gì còn chưa bắt đầu thi đã có người nói mình không đậu chứ, nhưng nghĩ đến tính tình của hắn lại như vậy, liền lắc đầu. Nàng vốn ghét nhất nam tử không ôm chí lớn, nhưng bộ dáng không có chí khí của Hứa Tiên, lại không ghét.

Hứa Tiên thở dài nói:

- Đáng thương ta sau khi thi đậu khoác lác là mình sẽ làm thơ, hiện tại chỉ có thể tiện nghi cho Minh Ngọc.

Chuyện này không thêt trách hắn không chuẩn bị đầy đủ, hắn sớm đã đự định, chờ mình thi đậu, nói không chừng sẽ mở mày mở mặt, đến lúc đó mình đại khái sẽ biến thành "Hứa công tử, Hứa tài tử", mình phải làm thơ giữ thể diện chứ, vì vậy hắn dứt khoát suy nghĩ các cách chuẩn bị để ứng đối, xem tình huống này, đại khái là không dùng được.

Thơ, đã chuẩn bị tốt? Doãn Hồng Tụ càng khó hiểu, dường như nam nhân trước mặt này càng ngày càng khó đoán được.

- Không biết, là dạng thơ gì?

Hứa Tiên khoát khoát tay nói:

- Tính toán, không đề cập tới, công chúa điện hạ ở nơi nào, ta đi xem thân thể của nàng đã đỡ hơn chưa, đợi đến lúc qua kỳ thi mùa xuân, ta đại khái sẽ rời khỏi kinh thành trong một thời gian ngắn.

Thân thể Doãn Hồng Tụ nghiêng về phía trước, nói:

- Hứa công tử, chúng ta không phải bằng hữu sao?

Ở phương diện thơ từ, nàng cũng là fans hâm mộ trung thành của Hứa Tiên. Cho nên vào lúc này đã bị khơi mào hứng thú, cũng không dễ dàng bỏ qua.

- Ta cam đoan không nói cho người nfo khác nghe.

Hứa Tiên cười nói:

- Bằng hữu cũng không phải là cái cớ để miễn cưỡng người khác a

Cúi đầu xuống uống một ngụm trà.

Doãn Hồng Tụ cũng nhíu mày, thỉnh cầu của nàng ít khi bị cự tuyệt, nhìn qua Hứa Tiên mỉm cười, nhưng trong lòng có chút tức giận.

- Không nói thì không nói a.

Hứa Tiên bật cười, có đôi khi cảm giác được, nữ tử thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám ở trước mặt này, nhưng ở phía sau lưng của nàng ta, có lẽ là một nữ hài tử mười bảy mười tám tuổi đang ôm ấp tình cảm đấy! Bộ dáng hờn dỗi kiểu này, nếu như là nữ tử tuổi thật sự của nàng làm ra, đại khái sẽ bị hắn xem là làm ra vẻ, mà nàng thì biểu lộ rất tự nhiên, càng có một loại mỹ cảm đặc biệt.

Hứa Tiên dùng ánh mắt dò xét, lập tức làm cho Doãn Hồng Tụ ngồi nghiêm lại, nhìn không chớp mắt, khôi phục bộ dáng thường ngày của mình, dường như muốn một lần nữa xuất ra khí độ của quận chúa, nhưng tình thế này lại giống như đang làm nũng.

Hứa Tiên mỉm cười, vừa uống trà vừa túy ý đánh giá nàng ta, ánh mắt kia mang theo ánh nhìn thuần khiết thú vị, cũng không có dục vọng hay tính xâm lược gì, cho nên không làm cho người ta chán ghét. Nhưng rất tùy tiện.

Doãn Hồng Tụ xấu hổ, từ nhỏ nàng xuất thân quyền quý, cộng thêm tính tình ngang ngạnh, nào có người nao dám đánh giá nàng như vậy. Nhưng lại không phát tác với Hứa Tiên được, càng không muốn ở trước mặt hắn chịu thua, cho nên nhìn thẳng vào Hứa Tiên, chờ hắn đi vào khuôn khổ.

Hứa Tiên cũng thu hồi dáng tươi cười, trừng to mắt, ngồi thẳng lên, hào khí của hai người lúc này ngưng trệ lại.

Qua trong chốc lát, Hứa Tiên nói:

- Ngươi thua!

- Cái gì?

Hứa Tiên trừng tròng mắt. Rất khẳng định nói:

- Ngươi nháy mắt trước.

Doãn Hồng Tụ vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ hai ngươi lớn như vậy lại chơi trò trừng mắt với nhau?

Hứa Tiên cười nói:

- Nguyên tắc của bằng hữu, là tận lực không nên làm đối phương thất vọng!

Sau đó dính nước trà viết lên bàn.

Doãn Hồng Tụ thì thầm:

- Ngày xưa xấu xa chưa đủ khoa trương, sáng nay phóng đãng thì vô bờ. Đường làm quan rộng mở móng ngựa tật, một ngày xem lượt Trường An hoa.

Niệm bỏ đi về sau, sẳng giọng:

Tích nhật ác xúc bất túc khoa,

Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.

Xuân phong đắc ý mã đề tật,

Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Dịch:

Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra

Sớm nay thoả chí nức lòng ta Nguồn tại http://Trà Truyện

Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa.

* Đây là bài Sau khi thi đỗ của Mạnh Giao.

Thật sự không thể hiểu được, dưới tình huống Hứa Tiên không có tâm nắm chắc, lại có thể viết ra bài thơ như vậy. Nhưng lại không làm nàng thất vọng chút nào, bởi vì bài thơ này vô cùng tốt. Nhưng trong lịch sử, dù cho là thi nhân, cũng có rất nhiều câu thơ rất bình thường. Nhưng Hứa Tiên này, thơ vừa ra khỏi miệng là thiên cổ tuyệt cú, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Tiên tỏ vẻ rất vô tội, tất cả là do hắn đạo thơ của người khác mà có cả, chẳng có một chút quan hệ nào dính với hắn cả.

Doãn Hồng Tụ lại tìm quyển vở nhỏ chép vào, lấy bút ra, tự tay sao chép lại.

Hứa Tiên cũng mượn chuyện nỳ, thuận tay đem tác phẩm mới nhất và tâm huyết nhất, viết lên luôn.

Doãn Hồng Tụ lại nhịn không được tán thưởng một phen, hôm nay nói cười vài câu, đã làm cho cả hai ít đi một chút ngăn cách với nhau, hơn nữa dĩ vãng cùng xuất hiện, hôm nay thực sự có thân thiết hơn mấy phần, chủ đề cũng nhiều hơn chút ít. Nói đến Lý Tư Minh, nói đến Bạch Tố Trinh, cuối cùng khó tránh khỏi nói tới tiêu chuẩn kén phu quân của Doãn Hồng Tụ.

Hứa Tiên nhận đồng nói:

- Tương lai sẽ một ngày nào đó, nữ tử sẽ có được quyền lợi cơ bản nhất này.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Đời này kiếp này thì không có khả năng thực hiện được sao?

Lại âm thầm lộ ra cảnh giác, không phải hắn động tà niệm gì với ta chứ, biến ta trở thành một trong những nữ nhân của hắn a

Hứa Tiên nói:

- Nếu muốn thực hiện, sợ rằng phải hạ thấp tiêu chuẩn xuống, hơn nữa muốn dùng cường quyền bức bách, thì không cách nào cải biến được suy nghĩ cơ bản của nam nhân.

Nhưng dựa vào thân phận quận chúa của Doãn Hồng Tụ, hạ thấp xuống cũng không đạt tới tiêu chuẩn của bình dân đâu. Vào lúc này, phàm là nam nhân có chút vốn liếng, dưỡng tiểu thiếp đi dạo kỹ viện là chuyện thường xuyên xảy ra. Kỳ thật vào hiện đại cũng không khác gì, nhưng có khuynh hướng trái với dư luận xã hội mà thôi.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Giữa phu thê, nếu dùng cường quyền bức bách, còn có ý nghĩa gì, ngươi cảm thấy ta nên kiên trì không?

Lại tập trung vào đôi mắt của Hứa Tiên, muốn nhận được câu trả lời của hắn.

Hứa Tiên rất khẳng định nói:

- Đương nhiên!

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh cái gì với Doãn Hồng Tụ. Trên thực tế, tuy thân thể của hắn hiện giờ không thỏa mãn dục vọng, nhưng trên phương diện tinh thần đã cảm thấy áp lực từ chuyện nhiều vợ rất sâu sắc.