Hứa Tiên Chí

Chương 295: Ước Đấu

Nhưng lại không biết, Hứa Tiên định vị mình là người có vận khí tốt, mà không phải cái gì thiên tài, mà vận khí luôn luôn có thời điểm sử dụng hết, đã thân là người bình thường, nên xuất ra cố gắng của người bình thường.

Khi Hứa Tiên bị Dương Tiễn đánh ngã lần thứ hai mươi bảy, trên sườn núi đã biến thành một mảnh bừa bộn, đá vụn đầy đất. Hứa Tiên vừa đứng lên lần thứ hai mươi tám, toàn thân đề phòng nhìn qua Dương Tiễn, hắn biết rõ, chỉ cần mình động thân, sẽ bị Dương Tiễn coi là có thể công kích, vừa định nói gì đó, lập tức ngã lăn xuống mặt đất, thời khắc này hắn nhớ kỹ, vô cùng quan trọng sự chuyên chú.

Dương Tiễn hơi có chút thở hổn hển, có chút kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên. Không nghĩ tới thân thể Hứa Tiên cường hãn đến tình cảnh như thế này, chẳng những lực lượng cùng tốc độ, thậm chí năng lực khôi phục cũng mạnh tới đáng sợ. Hơn nữa muốn đánh bại hắn, mỗi một lần đều phải phí công sức thật lớn, đây là lần đầu tiên sử dụng bảy chiêu, mới tìm được sơ hở đánh bại Hứa Tiên.

Hứa Tiên không phải võ học kỳ tài gì, chỉ dùng thân thể nhớ chiêu số của Dương Tiễn. Được bí pháp Long tộc cường hóa thân thể mạnh như Bá Vương Long, kỳ thật có được bản năng chiến đấu vô cùng cường đại, một mực không thể hiện ra mà thôi. Trong nhà tuy có Bạch Tố Trinh giúp hắn thí chiêu, nhưng Bạch Tố Trinh không hạ thủ với hắn được.

Nhưng Dương Tiễn nhưng lại tìm được cơ hội, là ra tay độc ác, không mang theo nửa điểm do dự, dùng cách nói của hắn mà nói, trông thấy sơ hở liền không nhịn được ra tay. Dưới áp lực khủng bố của Dương Tiễn, hắn cảm thấy lực khống chế thân thể cua mình càng ngày càng mạnh, trong lần công kích này, sơ hở của Hứa Tiên càng ngày càng ít, cơ hồ không có học qua quyền cước gì, chiêu thức càng ngày càng trầm ổn nghiêm mật, không cầu tinh diệu, chỉ cầu có thể phát huy toàn bộ lực lượng của bản thân là được rồi.

Hứa Tiên điên cuồng hét lên một tiếng, lần lượt bị đánh đập đau đớn, triệt để kích phát chiến ý của hắn, giống như con thú bị tức giận. Nhưng trong lòng đặc biệt trầm tĩnh, giống như ánh trăng.

Hứa Tiên dần dần phát giác, tốc độ của Dương Tiễn tốc độ còn cao hơn mình một ít, thậm chí lực lượng còn không bằng chính mình, nhưng lại phát huy kỹ xảo của mình tới mức tận cùng, hoàn toàn áp chế tất cả hành động của hắn, thậm chí ngay từ đầu hắn có một loại cảm giác, hắn mạnh hơn mình rất nhiều lần.

Hắn không rảnh suy nghĩ, vì cái gì Dương Tiễn lại chỉ có thực lực như vậy, là cố ý áp chế, hay vì duyên cớ khác.

Theo lý thuyết thực lực của Dương Tiễn cũng phải có tiêu chuẩn thần tiên, không nên yếu như vậy. Nhưng hắn vẫn biết rõ, đây chính là cơ hội của mình, chỉ cần có thể bắt được cơ hội này, có thể đem tất cả những lần bị đánh.

Toàn bộ tìm trở về!

Khí lưu xoay quanh bàn tay của Hứa Tiên. Giống như cự thú bị nhốt vào lòng, gầm thét suy nghĩ muốn xé bỏ tất cả.

Hứa Tiên vừa xuống tay, lập tức hóa thành cự long gào thét đánh về phía Dương Tiễn.

Thân hình Dương Tiễn nhoáng một cái, nhẹ nhàng né qua, chiêu số gì? Thân thể không chút do dự tấn công Hứa Tiên, Hứa Tiên phóng thích chiêu số này sinh ra một tia sơ hở.

Hứa Tiên đem Thông Thiên Nhãn vận chuyển tới mức tận cùng, dĩ nhiên có thể thấy rõ chiêu số của hắn, trong mắt lại lộ ra mỉm cười, cự long trên không trung xoẹt qua một đường cong, lại một lần nữa đánh về phía Dương Tiễn, mắt thấy khoảng cách quá ngắn, Dương Tiễn đã tránh không thể tránh.

Trong mắt Dương Tiễn sáng ngời, nhìn cũng không nhìn, tay trái đánh tan cự long, ngược lại mượn một cổ lực lượng làm bản thân mình càng thêm nhanh chóng, phải hung hăng vỗ vào ngực của Hứa Tiên, Hứa Tiên phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện ra nét vui mừng.

Bởi vì hắn cũng không có bị đánh bay, bởi vì tay trái đã cầm chặt cổ tay phải của Dương Tiễn, Dương Tiễn lại mượn lực, cũng mất đi năng lực khống chế lực lượng của mình, làm không được loại thu phóng tự nhiên như bình thường. Mượn cơ hội trong nháy mắt này.

- Bắt được!

Hứa Tiên nói thầm trong lòng. Tay phải lóng lánh kim quang, mạnh mà nện lên người Dương Tiễn.

Đôi mắt của Dương Tiễn càng ngày càng đạm mạc, giống như hồ sâu không lật nổi sóng lớn, bày tay trái đưa lên ngăn cản một chưởng này của Hứa Tiên, giống như miệng cống bằng sắt thép.

Chưởng quyền tương đối, có hào quang chói mắt phát ra.

Hứa Tiên tiêu đốt toàn bộ chân khí trong cơ thể tới mức tận cùng, ngưng tụ ra một quyền này, tay của Dương Tiễn hơi chếch đi.

Trong gang tấc đó, Hứa Tiên dùng đôi mắt trong trẻo nóng bỏng nhìn vào mắt của Dương Tiễn, bắn ra hỏa quang chói mắt, nhưng tay trái vẫn cầm chặt cổ tay của Dương Tiễn, không buông lỏng chút nào.

- Phanh!

Một tiếng, rốt cục vẫn phỉa dùng hồng thủy đánh tan miệng cống này, Hứa Tiên nắm đấm hung hăng rơi vào Dương Tiễn cùng lúc, muốn thừa thắng xông lên, hung hăng báo thù, nhưng cảm thấy cổ tay của Dương Tiên chấn động một chút, thoát khỏi trói buộc của Hứa Tiên, trong nháy mắt đã lăn ra ngoài mười trượng. Mặc dù Hứa Tiên không rõ nguyên lý trong đó lắm, nhưng cũng biết, hắn mượn lực một kích vừa rồi của mình, hóa thành lực phản chấn.

Con ngươi của Dương Tiễn vẫn lãnh khốc như trước, bên hông đau đớn làm cho hắn cảm thấy có chút lạ lẫm, đây là lần bị thương đầu tiên của hắn vào hôm nay, không, là bao nhiêu năm rồi, cảm giác đã lâu không xuất hiện. Cổ đau đớn này chẳng những không tiêu giảm khí thế của hắn. Ngược lại giống như dẫn động núi lửa bộc phát, mạnh mẽ phun trào cuồn cuộn.

- Tốt!

Trên sườn núi trống trải này, giống như tiếng sấm nổ tung, khí thể khủng bố hiện lên trên bầu trời, giống như ngủ đông, cự thú ở ẩn đã mở to mắt ra.

Rốt cuộc Dương Tiên cũng đánh ta tư thái tùy ý, hơi cúi người thu quyền vào eo, làm ra một động tác đơn giản, Hứa Tiên cảm nhận sát khí, con mắt co rút lại, dùng hắn làm trung tâm, trong phạm vi hai trượng, không khí giống như bị ngưng kết lại, hình thành một bán cầu hắc sắc.

Âm thanh chấn động cực lớn từ dưới chân truyền tới, Dương Tiễn giống như lưu tinh màu đen, đứng trên đại địa, giống như bất cứ người nài, bất cứ cái gì ngăn cản trước mặt của hắn, đều bị phá nát. Mà một chiêu này, Hứa Tiên lúc này không cách nào tránh né được.

Cự thú lộ ra hàm răng nanh sắc bén, điên cuồng cắn Hứa Tiên.

Trong chốc lát, năm trượng, một trượng, quyền đã tới trước người

Nhưng Dương Tiễn đánh ra một quyền này. Lại rơi vào không khí, bởi vì Hứa Tiên trong khoảnh khắc đó đã biến mất. Không khí bị xé nứt, lúc này mất đi bộ dáng tĩnh lặng, phát ra tiếng rít gào thê lương.

Nhìn lên bầu trời, trong tay của Dương Tiễn giống như có linh sóng màu đen, sau đó tụ thành một đoàn khí lãng, bọc lấy cát bụi, một tầng phóng xạ lan ra, tràn ngập phạm vi mười dặm. Không có một hạt bụi nào chạm vào Hứa Tiên, bởi vì Hứa Tiên ở trung tâm của gợn sóng.

Dương Tiễn tức giận nhìn Hứa Tiên trên mặt đất, nói:

- Ngươi...

Cổ họng ngòn ngọt, vội vàng ngăn chận, một quyền này của hắn đánh vào không khí, so với đánh trúng Hứa Tiên, còn nhận thương tổn nhiều hơn.

Hứa Tiên gối lên cánh tay, phất phất tay cười nói:

- Hôm nay thôi nhé!

Một kích vừa rồi, Dương Tiễn đánh tới, Hứa Tiên rất dứt khoát lựa chọn nằm trên mặt đất, hắn cũng không phải Thánh đấu sĩ (truyện Áo Giáp Vàng đã xuất bản ở Việt Nam), có tiểu vũ trụ để tự bạo, thân thể cường hãn hơn nữa cũng có cực hạn, bị Dương Tiễn đánh vài chục lần còn không có chuyện gì, đó là vì Dương Tiễn cố ý không đánh chỗ hiểm. Hiện giờ hắn đã hoa hết khí lực và lực lượng, căn bản không còn lực lượng phòng ngự, nếu ăn một quyền này của Dương Tiễn, ít nhất bản thân cũng bị trọng thương.

Mà chỉ cần nằm trên mặt đất, Dương Tiễn tuyệt đối không công kích hắn. So với những thần tiên vô cùng gian trá Hứa Tiên đã gặp, Dương Tiễn là một người lãnh khốc, nhưng lại hôn hậu hơn rất nhiều.

Dương Tiễn lập tức phun ra một búng máu, hận không thể tiến lên xé Hứa Tiên, trong mắt lộ ra nóng tính.

Hứa Tiên đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người. Nói:

- Hôm nay cám ơn Dương huynh, nhưng lúc này, khí lực của ta hao hết, thật sự vô lực ứng đối, cho nên cáo từ trước, ngày mai lại đến thỉnh giáo Dương huynh.

Hôm nay có thể thống thống khoái khoái đánh một chầu, còn đánh Dương Tiễn một quyền, cũng đủ cho hắn đắc ý rồi.

Luôn kêu "Chân Quân Chân Quân", hắn cảm thấy có chút sợ hãi không hiểu thấu, đối mặt với Long Vương Ngao Kiền hắn cũng gọi một tiếng đại gia. Mà Dương Tiễn cũng không giống như người so đo hư danh, cũng thuận miệng gọi bậy.

" Dương huynh ", Dương Tiễn nhăn cau mày, Hứa Tiên dương như không sợ hãi tên tuổi của mình, nhưng nếu Hứa Tiên sợ hãi, hắn ngược lại sẽ khinh thị Hứa Tiên, lúc này cũng không phản bác, nhưng lại chờ mong ngày mai lại giáo huấn Hứa Tiên, có chút gật đầu nói:

- Ngươi đi đi!

Hứa Tiên thở ra một hơi, trong nội tâm tán thưởng, nộ khí khẽ động lập tức thu liễm, phần công phu dưỡng khí này không phải phàm nhân có thể có, bởi vì trong phàm nhân, chỉ có người thâm trầm, có thể miễn cưỡng áp chế đã là không tệ rồi. truyện được lấy tại Trà Truyện

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt đã lặn về tây. Giờ phút này đã đêm khuya.

Hứa Tiên chắp tay nói:

- Vậy thì từ biệt.

Rồi sau đó liền tiêu sái quay người rời đi, giơ một quyền lên, nói:

- Ha ha, đánh trúng một quyền!

Tuy bề ngoài giống như không có đắc ý, nhưng hắn vẫn quyết định hung hăng đắc ý một lần.

Dương Tiễn nhịn không được mở miệng nói:

- Đây chỉ là phân thân của ta, mượn tượng thần hiện hình, nhiều nhất chỉ có một thành công lực của ta, hơn nữa, còn không có xuất toàn lực.

Trong lòng Hứa Tiên có chút cảm thán: một thành, quả nhiên ah! Chiến đấu sanh tử, cho dù là chỉ trong gang tấc, cũng đã phân sanh tử. Gấp mười lần là khái niệm gì. Cơ hồ không cách nào tính toán. Nhưng hắn cũng không nản chí, cũng không quay đầu lại phất phất tay nói:

- Ta cũng không có dùng toàn lực.

Nhưng hắn tối nay đánh nhau với Dương Tiễn, chỉ vì đề cao võ nghệ của mình, mà không phải thi đấu giành thắng lợi, cho nên không dùng bí quyết chữ Đấu, chớ nói chi là Thái Dương Chân Hỏa, pháp thuật "Cửu Tự Chân Ngôn" cũng không dùng, đại sát khí Nhiếp Hồn Kính, thậm chí hắn siêu cấp auto nhân cách phụ, đều ở trong trạng thái yên lặng, chỉ dựa vào bản thân lực lượng với Dương Tiễn. Mà Dương Tiễn trong tam giới, vốn dùng vũ lực nổi danh, mới có thể tiến bộ.

Khóe miệng Dương Tiễn xuất hiện nụ cười lãnh khốc, biến mất trong bóng đêm.

Sau khi Hứa Tiên từ biệt Dương khốc ca, cảm giác một trận chiến này thu được không ít lợi ích, thực lực của Dương khốc ca quả nhiên không phải hư danh, xem như cho Hứa Tiên nhìn thấy võ đạo chân chính, càng học được cách vận dụng lực lượng cơ thể tronh chiến đấu. Rất lâu không có giống như vậy, đổ mồ hôi như mưa, hao hết khí lực toàn thân, đánh nhau quả nhiên là vận động chung cực của nam nhân. Chờ hắn tiêu hóa tất cả kinh nghiêm đêm nay, ngày mai sẽ đi giáo huấn hắn thật tốt.

Trong phủ Phan vương, Vân Yên vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, ngồi bên cạnh bàn ngắm trăng, đợi Hứa Tiên trở về, Hứa Tiên muộn như vậy vẫn chưa trở lại, cho nên nội tâm của nàng lo lắng không yên. Đợi cho Hứa Tiên đẩy cửa tiến vào, mới yên lòng, lại thấy toàn thân Hứa Tiên rách tung toé, đầy bụi đất, kinh ngạc hỏi:

- Phu quân, ngươi làm sao vậy?

Hứa Tiên nói:

- Một lời khó nói hết, ta tắm rồi nói sau.

Tuy dùng thủy linh chi lực có thể rột rửa tất cả bẩn thỉu, nhưng bây giờ hắn cần tắm rửa chân chính để thư giãn tinh thần.

Trong phòng đã có thùng tắm, Hứa Tiên phất tay cho nước vào, đổ đầy nước vào thùng, sau đó cho tay vào trong nước. Thái Dương Chân Hỏa vừa ra, nước trong thùng đã sôi trào, xuất hiện sương mù dày đặc. Hứa Tiên cũng không sợ nhiệt độ này, xé quần áo rách nát xuống, lộ ra thân hình tráng kiện, vết thương trên người, dưới sức khôi phục cường hãn của thân thể và linh lực song trọng, đã hoàn hảo như lúc ban đầu.

Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, không có dời ánh mắt, nàng đang thưởng thức. Ánh mắt rơi xuống hạ thân của Hứa Tiên, mới có có chút lo lắng, tuy đã thấy không phải một hai lần, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, không biết mình có được thừa nhận hay không.

Hứa Tiên bày ra da mặt dày, làm động tác khoe cơ thể cân đối, mới nhảy vào trong thùng, nước ấm như bị phỏng, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như giãn ra, không khỏi khoan khoái dễ chịu thở dài một hơi.

Vân Yên che miệng cười nói:

- Người không biết, còn cho rằng chúng ta nấu cái gì đó!

Tiến lên vuốt ve bả vai của Hứa Tiên.

Hứa Tiên đem chuyện xảy ra trong đêm nay nói ra một lần cho Vân Yên nghe.

Vân Yên kinh ngạc nói:

- Thật sự là Nhị Lang thần!

Đây chính là thần tiên đại danh đỉnh đỉnh, rồi sau đó cười nói:

- Thần tiên trong thiên hạ nhiều như vậy, phu quân thật sự có duyên với bọn họ a!

Hứa Tiên tắm rửa xong, ôm Vân Yên trở lại giường, hắn vào lúc này, thật sự vô tâm cũng vô tâm ăn đóa hoa mẫu đơn kiều mỵ ở trong ngực, bằng không chẳng khác gì đầu trâu nhai hoa mẫu đơn, đần độn vô vị.

Chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, một đầu ngã xuống giường, Vân Yên thở ra một hơi, bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, lại đứng dậy, cởi quần áo trên người của nàng.

Vân Yên hơi có chút khẩn trương, không nghĩ qua là, hôm nay là lần đầu tiên của nàng. Nhưng thời điểm Hứa Tiên cởi yếm của nàng ra, đẩy nàng ngã xuống giường. Vân Yên mới cân nhắc tới, đây chỉ là nghĩa vụ của mình với hắn mà thôi, trong nội tâm có chút buồn cười, nhìn ra được, hôm nay hắn thật sự mệt muốn chết, bằng không đã sớm sắc tâm đại động, trong nội tâm không khỏi có chút thương yêu. Điều chỉnh thân hình, duỗi bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng mát xa cho hắn.

Hứa Tiên quay đầu, mỉm cười với nàng, duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy thân thể của nàng. Vân Yên thuận ngồi lên lưng của hắn, tinh tế tỉ mỉ như son, dán chặt vào đùi và hông của hắn.

Vân Yên vừa mát xa hắn, trong nội tâm hơi có cảm thụ kỳ dị, thời điểm thân mật thường ngày, không phải mềm mại nằm trong lồng ngực được hắn vuốt ve, hoặc quỳ xuống phục thị hắn, nhưng đây là lần đầu tiên áp hắn dưới thân. Hôm nay cưỡi lên người của hắn, thân hình tráng kiện của hắn, làm cho nàng nhớ tới lúc cưỡi ngựa, giống như tùy thời có thể tung hoành ngang dọc.