Hứa Tiên Chí

Chương 291: Ốm Yếu

Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, hắn thật sự không thể không nhắc nhở một câu.

Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ khẽ động, ngày ấy mặc dù nàng cùng Nhu Gia công chúa ở cùng một chỗ, nhưng lại không có nói cho Hứa Tiên lộ quá nhiều tin tức, nhưng ngữ khí Hứa Tiên nói chuyện, rõ ràng là biết rõ chính mình cùng nàng rất là thân cận, không khỏi hỏi:

- Hứa Tiên, làm sao ngươi biết, ta cùng Nhu Gia công chúa rất thân cận chứ?

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua không phải thấy các ngươi ở một chỗ sao?

Thầm nghĩ: sẽ không bị nhìn ra chứ? Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

Vân Yên không khỏi vuốt trán, trong nội tâm ai thán một tiếng, quả nhiên là ngươi, nụ cười cũng quá giả a! Rõ ràng là nói cho người khác biết chính mình đang che giấu cái gì đó.

Mặc dù Doãn Hồng Tụ không có nhạy cảm như Vân Yên, cũng có thể cảm giác ra biểu lộ của hắn mất tự nhiên, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.

Vì vậy, Hứa Tiên biết rõ, mình có thể nhanh chóng tu luyện pháp thuật tới mức của thần tiên, trình độ nói dối chỉ đạt tới mức tam lưu a.

Vân Yên đổi chủ đề nói:

- Nhu Gia công chúa còn trong phủ không? Nghe nói công chúa điện hạ thân thể không tốt lắm. Không bằng đẻ cho phu quân trị liệu cho công chúa một chút.

Nghi ngờ trong mắt Doãn Hồng Tụ xuất hiện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào khảo chứng, nhân tiện nói:

- Cũng tốt, Nhu Gia đang nghỉ trưa, phiền các ngươi lưu lại nơi này một chút, đợi nàng tỉnh xin mời Hứa công tử trị liệu một phen.

Trong lòng Hứa Tiên thở ra một hơi, hạ quyết tâm, không nên nhiều lời. Rồi sau đó Vân Yên cố ý nói tới chuyện lý thú ở Hàng Châu, dần dần dẫn dắt chú ý của Doãn Hồng Tụ sang chỗ khác, không rảnh suy nghĩ chuyện của hắc y nhân. Thẳng đến khi một thị nữ báo lại, Nhu Gia công chúa đã thức.

Doãn Hồng Tụ liền đem Hứa Tiên cùng Vân Yên đi vào nội viện, bảo bọn họ chờ bên ngoài khuê các, nàng đi mời Nhu Gia công chúa.

Hứa Tiên từ ngoài phòng nhìn vào, cửa sổ bị mình đánh nát tối qua đã khôi phục lại, lại cảm giác bên cạnh có đôi mắt u oán nhìn qua. Hứa Tiên vò đầu, đây là thời điểm ngươi ghen sao?

Vân Yên cong đôi môi đỏ mọng lên, hạ giọng nói:

- Chúng ta chờ trong nhà thật khổ, ngươi lại đi ra ngoài trộm ngọc trộm hương, lại làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ ta không bằng người ta sao?

Cho dù có mới nới cũ, cũng không có nhanh như vậy. Lại nói mình cũng còn mới a.

Hứa Tiên mới biết được oán niệm của nàng ở chỗ này, cười khổ đem chuyện tối qua giải thích một lần.

Vân Yên mới lộ ra dáng tươi cười nói:

- Thì ra là như vậy, sớm biết như thế, cũng không cần che lấp thay cho ngươi, để cho ân sư của ta biết rõ đại ân nhân đang ở trước mặt, nói không chừng sẽ lập tức tiến cử, gả cho ngươi. Hứa đại quan nhân lại nhiều ra một giai ngẫu rồi.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Hay là miễn đi! Người ta đợi không phải là ta.

Bộ dáng của nàng ngây thơ, cho nên hắn không nhịn được bóp mũi một cái.

Vân Yên đong đưa đầu, mân mê miệng nói:

- Nàng đợi được mới là lạ, cho dù là quận chúa, cũng không phải như vậy a.

Hứa Tiên nhún nhún vai nói:

- Chỉ có thể nói là sinh không gặp thời a!

- Cái gì sinh không gặp thời?

Doãn Hồng Tụ đẩy cửa đi ra cười hỏi. Đi theo bên người chính là Nhu Gia công chúa, lại cúi đầu, hận không thể trốn ra sau lưng của Doãn Hồng Tụ.

Hứa Tiên cùng Vân Yên vội nói:

- Không có gì.

Lại hành lễ với Nhu Gia công chúa, nói:

- Bái kiến công chúa điện hạ.

Lúc này nên quỳ xuống mới đúng, nhưng thoạt nhìn Nhu Gia công chúa cũng không phải là người tính toán chuyện này, Hứa Tiên cũng "Vô lễ", thuận tiện kéo Vân Yên ở bên cạnh.

Nhu Gia công chúa vội vàng nói:

- Ngươi, các ngươi mau dậy đi!

Doãn Hồng Tụ âm thầm nhìn Hứa Tiên vào mắt, cũng không nhiều lời, bảo Hứa Tiên bắt mạch.

Hứa Tiên cùng Nhu Gia công chúa ngồi cùng một bàn, Hứa Tiên nhìn qua Nhu Gia công chúa đang e lệ.

Mái tóc đen nhánh buộc thành búi tóc đáng yêu, lông mi thật dài che đôi mắt lớn, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, con ngươi mang theo một chút ít chưa tỉnh ngủ, còn có chút hương vị ngây thơ. Trên da thịt trắng nõn phủ lấy một thân cung trang đỏ trắng giao nhau đẹp đẽ quý giá, có điểm giống như búp bê. Dáng người hết sức nhỏ bé, hơi có chút thiếu cân đối, nhưng cũng không khó coi. Ngược lại có cảm giác giống như em bé, hơn nữa còn là em bé đáng yêu nhất, làm cho toàn thân của nàng vô cùng mỹ diệu.

Doãn Hồng Tụ đặt tay lên khóe môi, ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Hứa công tử, có thể bắt đầu đi!

Tuy dùng ánh mắt thưởng thức, nhưng làm cho Nhu Gia công chúa cúi đầu thấp đến dưới mặt bàn, đôi má trắng nõn cũng đỏ bừng. Giống như không phải đón nhận ánh mắt, mà là đón nhận ánh mặt trời.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Công chúa điện hạ, xin ngài vươn tay ra đây.

- Ah!

Nhu Gia công chúa vội vàng duỗi một cánh tay ra, nắm đấm nắm chặt lại.

Hứa Tiên cười nói:

- Còn cần khăn tay không?

Doãn Hồng Tụ đang do dự, hắn đã dùng tay vuốt tay áo rộng thùng thình của Nhu Gia công chúa lên, lộ ra cánh tay vô cùng trắng trẻo, nhưng cánh tay cũng tái ngọt, lộ ra gân máu màu xanh, Hứa Tiên đặt ba ngón tay lên cổ tay của nàng, dù sao đối phương chỉ là hài tử mười ba mười bốn tuổi mà thôi! Tuy đã có thể nhìn ra, nhưng trong nội tâm vẫn còn có chút kinh ngạc, thật sự là quá nhỏ a!

Hơi thở mùi đàn hương của Doãn Hồng Tụ từ mũi thở ra, không nghĩ tới Hứa Tiên to gan như vậy, ngầm bực hắn vô lễ, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng không cách nào ngăn cản. Chân tay Nhu Gia công chúa luống cuống. Đáng thương không biết nên làm cái gì cho tốt!

Hứa Tiên xem mạch một phen, phát hiện thân thể Nhu Gia công chúa vô cùng nhu nhược, nhưng chỉ có thể điều dưỡng từ từ, không phải một sớm một chiều có thể khôi phục, hôm nay chỉ có thể độ một chút linh lực vào người của nàng, đối với nàng mang lại không ít chỗ tốt.

Nhu Gia công chúa cảm thấy toàn thân ấm áp, cảm giác thân thể như được ngâm mình trong nước nóng, thoải mái thiệt nhiều, kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Hứa Tiên, lập tức cúi đầu xuống.

Lúc Hứa Tiên buông tay ra, khí sắc của Nhu Gia công chúa đã tốt hơn rất nhiều.

Doãn Hồng Tụ khen:

- Y thuật của Hứa công tử thật cao minh, ta đi chuẩn bị giấy viết cho ngươi, viết một phương thuốc ra.

Hứa Tiên khoát khoát tay nói:

- Tốt nhất đừng cho nàng uống quá nhiều thuốc, nên gia tăng thời gian hoạt động ở bên ngoài, chậm rãi điều trị, thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thuốc cũng có ba phần độc, dựa vào dược vật để duy trì, là trị không hết bệnh. Mà Nhu Gia công chúa thân là công chúa, trời sinh nhu nhược lại được yêu thương sủng ái, tự nhiên thiếu đi lao động tay chân, hơn nữa tính cách hướng nội, càng ít khi ra ngoài hoạt động, cho nên hình thành tuần hoàn ác tính. Nếu có thể cải biến tập quán sinh hoạt, lại thường xuyên dùng linh lực ân cần săn sóc, mới có thể khiến cho thân thể Nhu Gia công chúa từ từ tốt hơn.

Nhưng cho dù đại phu bình thường nhìn ra được điểm này, cũng không dám khoa tay múa chân với công chúa.

Chữa tốt cho công chúa là công lớn, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chính là tịch biên gia sản và đại họa cả nhà. Đương nhiên an toàn là trên hết. Hơn nữa, bọn họ cũng không có linh lực như Hứa Tiên, có thể cam đoan như vậy.

Doãn Hồng Tụ kinh hỉ nói:

- Thực sao? Nếu như ngươi có thể trị tốt cho công chúa, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ...

Hứa Tiên nói:

- Tốt rồi, tạ lễ cái gì đó thì không cần, cứu người không nhất định vì tạ lễ, thời gian hiện giờ không còn sớm, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta trước hết cáo từ.

Nếu như ngây ngốc nữa, không cẩn thận bị khám phá thân phận, vậy thì phiền toái.

Hứa Tiên liền cáo biệt Doãn Hồng Tụ và Nhu Gia công chúa, mang theo Vân Yên quay người rời đi, thời điểm sắp đi ra khỏi cửa.

Bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ nói:

- Hứa công tử, đa tạ ngươi đêm qua tương trợ.

Hứa Tiên vung tay lên nói:

- Không cần khách... Cái gì đêm qua? Không phải vừa vặn sao?

Quay đầu nghi hoặc nhìn qua Doãn Hồng Tụ.

Vân Yên quay đầu đi chỗ khác, có một loại cảm giác vô cùng thê thảm.

Doãn Hồng Tụ cũng phải che miệng cười lên, nàng vốn cảm thấy kỳ quái, thù lao ngày hôm qua, đống ngân phiế đó tuyệt đối không ít, đối phương lại không thèm để ý. Hơn nữa tư thái cự tuyệt cùng với Hứa Tiên hôm nay, vô cùng tương tự, không khỏi mở miệng thử một lần, quả nhiên nàng đã kiểm tra xong. Cũng không dây dưa chuyện tối qua, mà chỉ nói:

- Có thể làm phiền ngươi một chuyện không?

Hứa Tiên một hồi bất đắc dĩ, hỏi:

- Chuyện gì?

Dù sao liều chết không nhận là được. Hơn nữa hắn và Doãn Hồng Tụ cũng không có thù hận, ngược lại có chút ân huệ, cho dù bị biết rõ, có lẽ cũng không gây phiền toái cho mình.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Hôm qua phủ của ta truy bắt tặc, ngươi có thể giúp ta tìm ra tên tặc này không? Bằng không thì, về sau ta sợ không ngủ được an ổn, buổi tối hôm nay còn phải mang Nhu Gia đưa về hoàng cung, vốn còn muốn lưu nàng ở lại thêm mấy ngày.

Nhớ tới tình hình đêm qua, trong lòng của nàng hiện giờ vẫn còn sợ hãi, hiển nhiên biết được tên giả Nhị Lang thần có pháp thuật huyền môn, cho nên dễ dàng xâm nhập vào khuê các của mình. Đêm qua là vận khí tốt, nhưng sau đó thì phải làm gì bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có dựa vào Hứa Tiên trước mặt.

Nhu Gia công chúa cũng lộ ra thần sắc không bỏ được, nàng mới cùng Doãn Hồng Tụ gặp nhau không lâu, làm sao nguyện ý quay về hoàng cung lạnh lẽo kia được chứ?

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Không có vấn đề, ta có thể thử một lần, nhưng Doãn viện thủ, có manh mối gì không, biển người mênh mông, ta muốn đi tìm cũng khó khăn đấy?

Doãn Hồng Tụ do dự một phen, cắn răng nói:

- Có thể nói chuyện một mình với ngươi không?

Liền dẫn Hứa Tiên vào nội thất, đóng cửa sổ lại, nói:

- Chờ một chút, thỉnh ngươi đáp ứng ta, không nên nói cho người khác biêt.

Đường đường là quận chúa, lại nói ra lời không e lệ với tượng thần như thế, dẫn xuất phiền toái thế này, truyền đi ra ngoài, nàng làm gì còn mặt mũi gặp người.

Hứa Tiên đáp ứng nói:

- Không có vấn đề, ngươi nói đi!

Doãn Hồng Tụ đỏ mặt kể lại đủ loại chuyện diễn ra trong miếu Nhị Lang thần, nói lại một lần, nói thêm:

- Chuyện này có thể xem như manh mối không?

Đã thấy Hứa Tiên có chút kinh ngạc nhìn mình, sắc mặt càng đỏ hơn, không khỏi quay đầu đi chỗ khác. Thậm chí có chút bận tâm, hắn sẽ không xem ta là nữ nhân dương hoa (*dâm loàn) không, có phải cảm thấy ta không nên sống tiếp không, có phải hay không... Đủ loại tưởng tượng làm cho nàng cảm thấy gian nan, mở miệng nói:

- Nếu như không được, cho dù...

Hứa Tiên khẳng định nói:

- Không có vấn đề.

Rồi sau đó mỉm cười nói:

- Kỳ thật ngươi không cần tự trách, ngươi cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, hơn nữa trong đáy lòng của ngươi, cũng không xem là thật. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm ra tên khốn đó giúp ngươi, những lời vừa rồi, ta sẽ không nói với ai khác.

Doãn Hồng Tụ chỉ cảm thấy tất cả xoắn xuýt và lo lắng trong nội tâm, nghe được lời này cũng an tâm hơn, không khỏi nói:

- Cảm ơn ngươi, Hứa công tử.

Hứa Tiên cười nói:

- Không cần khách khí, dù sao chúng ta cũng là nửa bằng hữu mà!

Doãn Hồng Tụ cười nói:

- Tại sao phải tăng thêm chữ "nửa" chứ! Chẳng lẽ ta không thể làm bằng hữu của ngươi sao?

Trong nội tâm có chút cảm giác kì quái, tuy cũng gặp được không ít nam nhân. Nhưng không có người nào dám nói thế với nàng, cũng không dám quá phận, hoặc là đứng xa mà trông. Bằng thân phận của nàng tuy đạt được rất nhiều tôn kính, nhưng chỉ có hai chữ bằng hữu, lộ ra chút lạ lẫm, có chút mới lạ. Một nam nhân thật sự có thể xem nữ nhân là bằng hữu sao?

Hứa Tiên nhún nhún vai nói:

- Cũng tốt, nếu như không có việc khác, lần này nên cáo từ thật rồi.

Đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn Nhu Gia công chúa cười nói:

- Công chúa điện hạ đêm nay không cần quay về hoàng cung, ta cam đoan không có người nào tới quấy rầy đâu.

Nhu Gia công chúa ôn nhu "Ân" một tiếng, sau đó rất tin cậy với cam đoan này, Hứa Tiên lúc này mới phất tay rời đi.

Doãn Hồng Tụ đi ra khỏi khuê các, cũng đặt tay lên bờ vai của Nhu Gia công chúa, nhìn qua bóng lưng từ từ rời đi xa của hắn, trong thần sắc lộ ra chút đăm chiêu.

Thời điểm Hứa Tiên cùng Vân Yên trở lại xe ngựa.

Vân Yên khen:

- Phu quân. Ngươi quá lợi hại! Chẳng lẽ ngươi không sợ công chúa kia chút nào hay sao?

Bởi vì lúc này đã có quan niệm ăn sâu vào lòng, người bình thường có một cảm giác kính sợ với hoàng thất, cho dù thông minh như Vân Yên cũng không ngoại lệ, trước mặt Nhu Gia công chúa, không khỏi cẩn thận từng li từng tí. Hứa Tiên thì biểu hiện rất tùy ý, cho nên nàng cũng cảm thấy khó tin.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Nàng ôn nhu yếu ớt, có cái gì đáng sợ.

Nghĩ đến Vân Yên trước mặt Nhu Gia công chúa an ổn hơn rất nhiều, không nghĩ tới tên tuổi của một công chúa lại có thể dùng như vậy.

Vân Yên cũng không nói được gì, nói:

- Dù sao phu quân đúng là lợi hại, nếu như nói dối cũng lợi hại như thế, vậy rất tốt.

Bàn tay của Hứa Tiên đặt lên mông của nàng, véo một cái, nói:

- Ngươi không nói ta còn quên, hôm nay dám cười nhạo vi phu, đúng là không có thiên lý, còn có vương pháp hay không, còn dám giảng tam tòng tứ đức?

Sau đó vỗ cặp mông của nàng.

- Ah!

Vân Yên kinh hô một tiếng, đỏ mặt nói:

- Thiếp thân nguyện thụ phu quân trách phạt.

Sau đó ngoan ngoãn nhếch mông lên, cũng nhăn mày chịu đau.

Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, biến thành vuốt ve tùy ý, cười nói:

- Yên nhi càng ngày càng nghe lời.

Toàn thân Vân Yên chấn động tê dại, nói:

- Phu quân. Đừng có sờ mông, ngưa ngứa.

Tiếng cầu khẩn của nàng giống như mèo kêu, cho nên tâm thần Hứa Tiên nhộn nhạo, cười nói:

- Còn muốn sờ địa phương khác à?

Tay kia đặt lên cổ thon dài của nàng, sau đó tiến vào trong áo, bàn tay lớn liền trực tiếp thăm dò trong nội y của nàng, chạm vào bộ ngực phong mãn, bắt đầu bóp nắn tùy ý.

Sắc mặt Vân Yên càng hồng nhuận phơn phớt, theo động tác của hắn cũng phát âm thanh rên khẽ, vội vàng cắn cắn tay ngọc.