Hắn hợp hai tay lại, đẩy tới, đình nghỉ mát bị dời đi. Hai tay của hắn hợp lại mà đẩy, một ngọn núi cũng phải lung lay.
Hộ vệ phủ Lương vương thấy Hứa Tiên có uy lực như thế, làm gì có kẻ nào dám tiến lên, nhưng quy củ phủ Lương vương sâm nghiêm, lại không dám chạy trốn, cứ như vậy đứng sau lưng cách Hứa Tiên không xa, Hứa Tiên ngừng lại, bọn họ cũng ngừng, Hứa Tiên tiến, bọn hắn cũng tiến. Không biết còn cho rằng đây là thuộc hạ của Hứa Tiên.
Không bao lâu, sau lưng của Hứa Tiên có hơn trăm tên mặc quần áo và trang sức hộ vệ của Lương vương.
Lương Liên vội vội vàng vàng chạy ra cửa, tới trước đại môn, phát hiện đã không thấy bình phong và đại môn quen thuộc nữa, không khỏi giận tím mặt, thời điểm từ chỗ người gác cổng biết, người tới chỉ một mình, dẫn hơn mười tên hộ vệ đi tới, nhưng khi đi tới, thấy người ta đang dời cả đình nghỉ mát đi, hắn bình tĩnh lại, lý trí làm ra quyết định, không đuổi theo là thỏa đáng.
Chỉ vào tên Vương quản gia mắng:
- Nuôi các ngươi nhiều người như vậy, đang làm ăn cái gì! Ngay cả một người cũng không làm gì được, còn không mau bắt hắn lại cho ta, sinh tử bất luận, bằng không nhất định phải trị tội của ngươi
Vương quản gia bất đắc dĩ, đành phải dẫn người tiến lên, nhưng hắn đã sớm tỉnh táo lại, sinh tử bất luận? Là chúng ta sinh tử bất luận a! Nhìn thấy Hứa Tiên, nào dám tiến lên bắt, cũng chỉ dám dẫn đội ngũ vây quanh mà thôi.
Hứa Tiên đi vào nội viện, bỗng nhiên trước mắt khẽ động, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó không phải là tên thủ lĩnh người Hô gặp được vào buổi sáng sao? Không nói hai lời, đánh về phía hắn một chưởng.
Nhã Mộc Trà nghe được động tĩnh, bảo tên quản sự dẫn đường, muốn nhìn một chút, nhưng nhìn thấy trăm tên hộ vệ đang vây quanh Hứa Tiên, hắn cùng Hứa Tiên liếc nhau, thấy Hứa Tiên bày ra tư thế, phất tay về phía của mình.
Trong nội tâm Nhã Mộc Trà kinh ngạc, bọn họ cách nhau vài chục trượng, cho dù võ công mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể phát chưởng lực xa như thế... Sau đó hắn cảm thấy gió nhẹ quất vào mặt.
Không tốt! Trong lòng của hắn sinh ra báo động, vận chuyển nội lực toàn thân, mạnh mẽ đánh về phía trước.
Khí kình hình rồng cày một đường rãnh cực sâu sát qua phía hắn, hắn cảm thấy một cổ đại lực đánh thẳng vào ngực, thân hình nhanh chóng không khống chế được, bị thổi bay ra ngoài.
Nhã Mộc Trà ở giữa không trung quét mắt qua vị trí đứng của mình lúc ban đầu. Nhưng trong mắt vô cùng kinh hãi, trên đời này lại có võ công như thế. Sau đó rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn giống như không tốn tiền, lại lăn thêm mấy vòng, sau đó mới nhìn về vị trí của Hứa Tiên.
Ngay sau đó, có một đạo khí kình khác lại lao về phía của hắn, hắn lại một lần nữa bị thổi bay ra ngoài, lại tiếp tục phun máu tươi như suối, nhưng điểm rơi lúc này là bên ngoài tường.
Hứa Tiên thấy khí kình chỉ có thể đánh bay tên thủ lĩnh người Hồ kia, nhưng đáng tiếc, dù sao khoảng cách cũng rất xa, khí kình đã tán loạn. Cho nên vội vàng bổ thêm một phát, nhưng vẫn không đánh trúng. Vẫy vẫy tay, xem như vận may của hắn tốt!
Nhưng lúc này hắn chẳng quản nhiều như vậy, tàng bảo khố đã gần ngay trước mắt. Quay đầu lại nhìn qua, người ở sau lưng có hơn trăm, đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình.
Hứa Tiên đảo con mắt, lại sinh ra hiệu quả nhắc nhở.
- Nhanh đi bảo hộ Vương gia!
Không biết ai rống lên một tiếng, chúng vệ sĩ tán loạn.
- Nhìn ra giống như người ám sát Lương vương sao?
Hứa Tiên lắc đầu, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Vừng ơi mở ra!
Sau đó tiến lên vỗ cửa sắt, cửa sắt lập tức chia năm xẻ bảy.
Hứa Tiên lại tiến vào trong bảo khố của Lương vương, chỉ thấy bên trong chất đầy hòm sắt, tùy tiện mở ra một cái. Bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu.
Hứa Tiên vận dụng Thông Thiên Nhãn, nhìn quét qua một vòng, tìm kiếm cống phẩm của phiên bang, mở rương ra xem, thấy bên trong có một bức họa cuộn tròn, một cái lư hương có đường vân bát quái, một bảo châu màu đỏ thẫm, một bình ngọc màu ngà sữa. Hợp lại là bốn kiện bảo vật, xem ra đây là Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ trong truyền thuyết, Thì Thần Bát Quái Lô, Liệt Hỏa Thần Châu, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình.
Tuy chỉ quét mắt qua một lần, Hứa Tiên cũng có thể cảm giác được linh lực chấn động bên trong, những thứ đồ vật này không phải xuất từ tay của người phàm, không kịp nhìn kỹ. Hứa Tiên cũng móc bao vải chuẩn bị trước trong ngực, gói mấy món đồ này thật kỹ. Lại nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, hộ vệ kinh đô và Cận Kim Vệ ở gần đó đã tới.
Nhưng Hứa Tiên cũng không có tâm tư dây dưa với bọn họ, ra khỏi cửa bảo khố, đạp xuống mặt đất, bay lên nóc một căn phòng, sau đó không ngừng bay qua lại trên các mái nhà, có những bó đuốc xếp thành hàng đuổi theo hắn ở bên dưới, khi hắn nhảy qua một tòa lầu nhỏ, đã thấy bên cạnh chính là kiến trúc to lớn nhất của phủ Lương vương, chính là đại sảnh của Lương vương thường ở lại.
Hứa Tiên kẹp bao vải dưới nách, một mặt vận dụng nội lực toàn thân, lúc này có hai luồn nội lực xuất hiện, nội lực vô hình ngưng tụ thành hình bọt nước trong tay của Hứa Tiên, rồi sau đó Hứa Tiên đẩy mạnh tới. Bọt nước lớn nhỏ chừng đầu nắm tay lại hóa thành cự long dài mười trượng, gào thét, bay thẳng tới đại sảnh của phủ Lương vương.
Cận Kim Vệ cũng cầm cung tiễn bắn về phía Hứa Tiên, nhìn thấy một màn này không tự giác dừng lại, đưa mắt nhìn qua tòa kiến trúc nguy nga kia một chút, liền ầm ầm sụp đổ. Bụi mù cuồn cuộn văng ra bốn phía, Hứa Tiên thừa cơ rời đi, Cận Kim Vệ không tìm thấy tung tích của Hứa Tiên đâu nữa.
Trình Tàng Kiếm ngồi trên lưng ngựa nhìn qua hắc y nhân rời đi, có chút cảm giác quen thuộc, nhưng rung động đang diễn ra nhanh chóng lấn át cảm giác quen thuộc này, ra lệnh cho thuộc hạ điều tra toàn thành. Nhưng trong lòng biết rõ, chỉ sợ không cách nào bắt được người này, cũng chỉ làm chiếu lệ mà thôi.
Hiện tại việc cấp bách nhất, chính là phải đi tìm Lương vương, hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong phủ khắp nơi đều có tiếng kêu khóc, trên đường đi, hắn nhìn thấy phủ Lương vương vô cùng bừa bộn, ai có thể nghĩ đến, đây chính là phủ Lương vương ban ngày uy nghiêm không ai bì nổi chứ, buổi tối lại gặp phải chuyện này?
Lương vương gia vừa mới nghe động tĩnh đã nhanh chóng trốn vào trong mật thất, một mực đợi đến lúc có âm thanh dọn dẹp mới đi ra, nhìn thấy phủ đệ của mình bừa bộn. Văn vê dụi mắt, còn cho rằng mắt của mình mờ rồi, chẳng lẽ vừa rồi có quân đội đánh phủ Lương vương sao? Trong nội tâm rất sợ hãi.
Lương Liên đuổi tới bên cạnh Lương vương, nói:
- Phụ thân, bảo vật của chúng ta bị trộm rồi.
- Là bảo vật gì?
Lương Liên hạ giọng nói vài lời bên tai của Lương vương, Lương vương nói:
- Cái gì?
Sau đó lại nhìn phủ Lương vương bị hủy không còn bộ dáng, trong nội tâm bị cả kinh che lấp, sau đó thở không nổi, lập tức bất tỉnh.
- Phụ thân, phụ thân, ngươi làm sao vậy?
Trình Tàng Kiếm nghe nói Lương vương gia đã bất tỉnh, trong nội tâm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nếu như xảy ra ở nhà của mình, chính mình đại khái cũng xúc động bất tỉnh, chớ nói chi Lương vương đã lớn tuổi rồi.
Hắn trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên vui hay nên cảm thán, nếu Lương vương bệnh không dậy nổi, ít nhất cũng tạm thời giải trừ nguy cơ của Phan gia, xem như trời cứu!
Hứa Tiên lúc này dùng Ẩn Thân Phù, triệt để biến mất trong bóng tối mênh mông của thành Trường An, hắn chỉ sợ bốn kiện cống phẩm phiên bang không đủ đả kích Lương vương, cố ý mở rộng ảnh hưởng, thuận tay nện tràng diện a.
Thời điểm này, hắn còn không biết Lương vương đã bất tỉnh.
Hứa Tiên đi vào phủ Phan vương, thời điểm này, mây mù đã tán đi, lộ ra ánh trắng sáng tỏ như nước, bao phủ cả thành Trường An.
Hứa Tiên nhảy tung tăng, ánh mắt nhìn thấy một bóng người, cách ăn mặc thật là quái dị, nhưng không biết đang định làm gì.
...
Trong phủ quận chúa ở nội thành. Doãn Hồng Tụ cùng Nhu Gia công chúa còn chưa chìm vào giấc ngủ, nằm cùng giường nói chuyện với nhau.
Nhu Gia công chúa mềm mại nằm trên ngực của Doãn Hồng Tụ, gối đầu lên bộ ngực sữa mềm mại của Doãn Hồng Tụ, hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì?
Doãn Hồng Tụ ôm nàng lấy bả vai gầy gò của nàng, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đã lớn như vậy, còn muốn ta ngủ cùng với ngươi.
Nhu Gia công chúa rủ lông mi xuống, nói:
- Ta ngủ một mình, luôn ngủ không được. Hai người, rất ấm áp.
Chợt truyền có âm thanh chấn động, Nhu Gia công chúa vội vàng rút đầu vào trong chăn, âm thanh này vô cùng to lớn.
- Sét đánh sao?
Trên mặt Doãn Hồng Tụ xuất hiện vẻ kinh ngạc, đây là động tĩnh gì? Vén chăn lên, đứng dậy bước xuống giường. Mặc dù trong phòng có lò sưởi, cho nên không lạnh, nhưng đùi ngọc lõa lồ cũng làm cho nàng cảm thấy hàn ý, tìm quần áo khoác lên, đi ra ngoài cửa, cách cửa sổ hỏi thị nữ:
- Là chuyện gì xảy ra? Đi nghe ngóng một chút.
Nàng ra lệnh, tầng tầng truyền lại, sau đó có hạ nhân đi nghe ngóng.
Phủ quận chúa cùng phủ Lương vương, đều nằm trong nội thành Trường An, nhà của quan lại quyền quý. Cách xa nhau cũng không quá xa. Chẳng được bao lâu, hạ nhân đã đưa tin:
- Quận chúa điện hạ, là có kẻ trộm náo loạn phủ Lương vương, đánh sập đại môn và bình phong của phủ.
Doãn Hồng Tụ lại nói:
- Nói bậy, trong thiên hạ làm gì có kẻ trộm nào đi đánh sập đại môn và bình phong chứ? Ngươi biên chuyện mê sảng lừa ta sao?
Tên hạ nhân ủy khuất, nói:
- Tiểu nhân sao dám lừa gạt quận chúa điện hạ, tiểu nhân đã tiến lên xem xét, nhưng chỗ đó đã bị Cận Kim Vệ phong tỏa, cho nên dõi mắt từ xa nhìn qua vài lần, đại môn cùng bình phong ở cổng đúng là không còn, trong lòng của tiểu nhân vẫn cảm thấy kỳ quái! Tên trộm này quá lợi hại a...
Tên hạ nhân không ngừng nói ra.
Doãn Hồng Tụ suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi đi xuống đi. Ngày mai đi phòng thu chi lĩnh thưởng.
Hạ nhân "Dạ" một tiếng, vui mừng lui xuống.
Doãn Hồng Tụ đi vào trong phòng, Nhu Gia công chúa hỏi đã xảy ra chuyện gì, Doãn Hồng Tụ đem lời của hạ nhân nói lại cho nàng biết.
Nhu Gia công chúa nghe xong, lập tức tung chăn mền ra, cười run cả người.
- Có kẻ đi trộm, lại đánh sập đại môn và bình phong hay sao, vậy cũng là trộm à? Quá buồn cười, tỷ tỷ, ngươi nhất định bị lừa.
Trong tiếng cười mang theo vài phần nhu nhược.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngày mai ta điều tra hắn dám lừa gạt ta, xem ta phạt hắn như thế nào.
Ngẫm lại, cũng cười rộ lên. Tiếng cười từ từ thấp xuống, nàng ngồi bên cạnh bàn, nâng má ngọc, si ngốc xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhu Gia công chúa lại thò đầu ra khỏi chăn, hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi còn đang suy nghĩ Nhị Lang thần sao?
Doãn Hồng Tụ sững sờ, sau đó nhớ lại mình nói mấy câu trong miếu Nhị Lang thần, lắc lắc đầu nói:
- Không phải.
Mấy câu đó chỉ thuận miệng nói mà thôi, suy nghĩ thật sự của nàng, tuổi tác trong bất tri bất giác lại lớn lên rồi, nhưng nơi quy túc của mình là ở đâu?
Lại nghe một âm thanh ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh, đứng ở cửa sổ. Mày long mắt phượng, răng trắng tiên môi, tư thế bồng bềnh xuất thần, dáng vẻ vô cùng thần tuấn.
Doãn Hồng Tụ nhìn kỹ lại, bộ dáng này có quan hệ trực tiếp tới Nhị Lang thần trong miếu a, không kém mảy may.
Doãn Hồng Tụ lập tức cả kinh, đứng lên nói:
- Không biết tôn thần hạ phàm, cho nên không thể tiếp đón từ xa.
Nhị Lang thần nhảy vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, nhìn qua Doãn Hồng Tụ, da thịt thắng tuyết, tóc mai bồng bềnh. Trên mặt ngọc có đôi mị nhãn đang đảo qua, trong ba phần xuẩn thủy có bảy phần làn thu thủy (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), lúc này đang mặc áo mỏng trong phòng, càng lộ ra dáng người vô cùng thướt tha.
Doãn Hồng Tụ vội hỏi:
- Không biết tôn thần hạ phàm có chuyện gì không?
Thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ là lời nói của mình, đã gọi thần tiên tới.
Nhị Lang thần cười nói:
- Phu nhân quên lời nói hôm nay rồi sao?
Giống như lơ đãng quét mắt nhìn qua giường.
Nhu Gia công chúa trốn ở trong chăn, lộ con ngươi trong suốt ra ngoài, bị hắn nhìn lên, vội vàng lùi về trong chăn.
Doãn Hồng Tụ lập biết ý nghĩa, miễn cưỡng nói:
- Là tiểu nữ tử nói lỡ, cho nên tôn thần hiểu lầm, thỉnh tôn thần thứ tội, ngày sau nhất định sẽ tới miếu dâng hương xin lỗi, hôm nay trời đã về khuya, không tiện chiêu đãi tôn thần.
Nàng đã thủ thân như ngọc nhiều năm qua, cho nên gì là thần, vô luận chân thần hay giả thần, sao chỉ nói một câu mà thất thân chứ.
Có câu: mời thần dễ, tiễn thần khó, sắc mặt Nhị Lang thần biến đổi, nói:
- Bản thân nghe thấy ngươi cầu xin, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây hoàn thành tâm nguyện của ngươi, hôm nay chỉ nói một câu hiểu lầm là xong sao?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, sao có thể lọt vào phám nhẫn của tôn thần, kính xin tôn thần tha thứ.
Nhị Lang thần chau mày, nói:
- Chuyện này không phải do ngươi.
Doãn Hồng Tụ mắt thấy không thể nói phục hắn, há miệng muốn kêu lên, bị Nhị Lang thần lung lay điểm một ngón tay, nhất thời không thể động đậy, ngây ngốc tại chỗ.
Nhị Lang thần đi tới, mỉm cười nói:
- Phu nhân chớ sợ, trôi qua tối nay, ngươi sẽ biết được chỗ tốt của bổn thần.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ bối rối, mà Nhu Gia công chúa ở trên giường, đã sớm bị dọa nói không ra lời.
Nhưng vào lúc này, cửa sổ bị nghiền nát, một đạo bóng đen xâm nhập vào trong phòng, thò tay bắt lấy cánh tay của Nhị Lang thần. Nhị Lang thần kinh hãi, vội vàng tránh đi, nhìn hằm hằm người tới, lại thấy người này mặc hắc y che mặt, cũng không nhiều nói, thò tay chưởng tới. Hắn chỉ cảm thấy một cổ kình phong đánh úp lại, vội vàng ngăn cản, lại bị kình phong đó đánh bay ra cửa.
Lúc này đã kinh động hạ nhân, trong phủ quận chúa có tiếng người vang lên
Nhị Lang thần mắt thấy chuyện tốt không thể làm, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, định thoát thân.
Hứa Tiên làm sao chịu buông tha cho hắn, hai tay hợp lại đánh tới, một cự long gầm thét thôn phệ Nhị Lang thần.
Trong nội tâm Hứa Tiên cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ chết rồi sao? Chạy lên quan sát. Cũng chỉ có có mảnh nhỏ của quần áo bị xé rách, người nọ không biết thi triển pháp thuật gì, mượn cơ hội bỏ chạy.