Hứa Tiên Chí

Chương 257: Thiên Tầm

- Quả nhiên là vậy, vẫn không thể được sao? Ta xin lỗi Duẩn Nhi, không để ở bên cạnh "nàng" nữa.

Từ từ nhắm mặt lại, dưới màn tuyết đang bay như ngày một dày hơn.

Sinh như thu diệp, thệ như thu diệp.

Rốt cục vì quá đẹp đẽ mà yểu mệnh, hay do yểu mệnh mà có vẻ đẹp quá tuyệt vời?

- Duẩn Nhi sao vậy.

Hứa Tiên ngạc nhiên khi nhìn vào hai mắt đỏ au của Duẩn Nhi.

Duẩn Nhi nắm thật chặt tay Hứa Tiên, ảo não nói:

- Cứu sư phụ của ta đi, cầu người, cứu sư phụ của ta.

Bạch Tố Trinh khó khăn lắm mới khiến nàng bình tĩnh lại, gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bạch Tố Trinh rất nóng lòng, chuyện lớn như vậy mà Huyền Cơ không nói với mình, vội vàng muốn biết ngay.

Hứa Tiên vội hỏi:

- Chuyện là sao, sư tỷ…

Lo rằng sẽ nghe được tin dữ, một bóng hình vàng nhạt vẫn lưu luyến trong tâm trí chàng.

Bạch Tố Trinh suy đi tính lại, buông tay ra nói:

- Thuật đạo của Huyền Cơ ta đã biết rõ, nhưng cũng không nghĩ ra chuyện của hắn. Nếu như thuật đạo mạnh mẽ, tự nhiên sẽ che dấu thiên cơ, ngăn việc người khác dùng cùng cách đó để moi thông tin.

Hứa Tiên vội kêu lên:

- Chúng ta nhanh đi tìm nó thôi.

Bạch Tố Trinh kiềm chặt tay lại, nhanh đến nỗi quay một vòng:

- Nếu cần hành động thì hãy chọn nơi vắng người mà làm.

Hứa Tiên tóm lấy vai Duẩn Nhi:

- Duẩn Nhi, ngươi biết nó ở đâu không?

Nếu nàng biết thì đã tìm từ lâu rồi.

- Sư phụ nói sẽ gặp nhau ở chỗ thích hợp sâu trong núi.

Hứa Tiên càng vội vàng, ở đây có bao nhiêu là ngọn núi, xung quanh Hàng Châu núi lớn núi nhỏ kể không hết. Đến hôm nay là đã hơn bảy ngày, cuối cùng cũng tìm ra. Chỉ hiềm…. Hứa Tiên vội vàng dừng lại ý nghĩ này, tự trấn tĩnh lại.

- Nương tử, nàng đến núi Phượng Hoàng tìm Tiểu Thiến Thanh, Triệu đại ca ở miếu Thành Long, dặn họ phái người canh gác trong phạm vi ba trăm dặm, rồi cho tìm kiếm trong vòng năm trăm dặm, sau đó đưa Cảnh kỳ phù cho họ, dặn là dù cho là ai tìm được, lập tức đốt phù, chúng ta sẽ lập tức có mặt.

Bạch Tố Trinh kết phù cùng với Tiểu Thanh, khẽ gật đầu rồi đi ra phía cửa, Hứa Tiên nói với Vân Yên:

- Yên Nhi, nàng hãy ở đây chăm sóc Duẩn Nhi.

Vân Yên gật đầu đồng ý.

Duẩn Nhi nói: xem tại Trà Truyện

- Ta cũng muốn đi.

Vừa nói nàng vừa hướng ra phía cửa, bị Vân Yên ôm ghì lấy, nàng vừa giãy giụa vừa khóc lớn.

Hứa Tiên quỳ trước mặt nàng:

- Duẩn Nhi, ngươi hãy chờ ở đây, nghe lời ta, sư thúc hứa, nhất định ta sẽ quay lại tìm ngươi. Chúng ta ngoắc tay nhé!

Đoạn kéo ngón út của Duẩn Nhi làm dấu hứa, trấn tĩnh nàng, rồi quay người cưỡi mây bay đi.

Trời đang có tuyết lớn, nhìn không rõ chân trời, lại còn mây đen từ bao nhiêu ngày tụ lại, mênh mông mờ mịt, bên ngoài dường như là một màn đen kịt.

Hứa Tiên vẫn đi dưới tuyết rơi. Trong lòng còn mờ mịt hơn cảnh xung quanh. Trời đất rộng lớn, rốt cuộc là biết tìm ở đâu. Chàng chỉ biết dõi mắt về phía xa. Dùng Thiên nhãn thông đến cảnh giới cao nhất, cũng chỉ thấy được xung quanh trong vòng trăm bước chân, tuyết dày quá.

Hứa Tiên chợt nhớ ngày trở về từ trong núi, nghe loáng thoáng có tiếng sấm rền, trong lòng có chút lo âu. Kia có lẽ chính là Thiên kiếp, vội vàng đi về hướng núi Phượng Hoàng. Nhưng Hứa Tiên cũng chỉ là nghe lỏm được, còn đích xác ở đâu thì không hề biết, trời đất mông mênh, biết chỗ nào mà tìm.

Hứa Tiên đành chọn bừa một hướng mà bay đi tìm, núi non trùng điệp phủ trắng bởi màn tuyết dày. Đừng nói là vị trí cụ thể, ngay cả đến việc lấy một ngọn núi làm chuẩn cũng chả biết là ngọn núi nào, khác nào mò kim đáy biển. Bay đi bay lại hơn mười vòng, vẫn thoáng thấy cái bóng màu vàng sậm trong tâm trí, bên ngoài vẫn là màu trắng xóa tuyết phủ trên từng dãy núi trùng điệp.

Hứa Tiên cố gắng dùng Thiên Nhãn thông của mình, để nhìn được rộng và xa hơn. Vì đến mức cực hạn nên trong người thấy đôi chút đau đớn, nhưng cũng không hề bận tâm, đột nhiên thấy đôi mắt như nhìn được xa và sâu hơn. Đúng là những lúc khó khăn mới có kỳ tích, Thiên Nhãn thông như thăng lên một bậc. Có thể thấy rõ mọi vật trên mặt đất, màn tuyết dày đặc cũng không thể ngăn cản. Thậm chí còn có thể nhìn rõ màn tuyết trên mặt đất, và những thứ bên dưới lớp tuyết đó.

Hứa Tiên mừng rỡ, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, liền dùng uy lực của Thiên nhãn thông, truy tìm từng ngọn núi, tuyết càng ngày càng dày đặc, nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đôi mắt Thiên nhãn thông của chàng, lấp lánh ánh sáng vàng chói. Hứa Tiên cũng không dám chắc về phán đoán của mình. Cho nên cũng không nói cho Bạch Tố Trinh đang tìm kiếm ở nơi khác.

Đến khi vầng mây đen lại một lần nữa bị ánh mặt trời đuổi đi, cả đêm qua Hứa Tiên đã tìm khắp cả mấy trăm ngọn núi. Không ngừng dùng thiên nhãn thông làm chàng kiệt sức, nhưng trong lòng chỉ càng thêm lo lắng, nếu như không tìm được nàng thì sẽ sao đây? Còn nếu tìm được thì ….?

Bao nhiêu ý nghĩ bủa vây lấy tâm trí chàng.

Một vầng sáng chiếu lên người Hứa Tiên, chàng ngẩng đầu lên thấy mây đen đang dần dãn ra, để lộ ra một vòng tròn vàng chói. Nắng mới sau ngày tuyết rơi, soi rõ từng ngọn núi, phản chiếu trên từng lớp tuyết, đẹp đến mê hồn.

Giữa từng lớp núi đồi trùng điệp, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng vàng, chiếu vào mắt Hứa Tiên. Hứa Tiên chau mày nhìn kỹ, chỉ thấy một mảnh kim khí lộ ra từ trong lớp tuyết, trong lòng mừng rỡ, vội cưỡi mây bay tới.

Hứa Tiên bay xuống nhặt món kim khí đó lên. Chính là một lá bùa màu vàng, trong lòng mừng rỡ, đây nhất định là đồ của Ngư Huyền Cơ. Nhìn xung quanh, trước mặt là một khe núi, trong đó tuyết rơi dày, còn lá bùa này bị ném trên phiến đá. Ánh nắng chiếu lên phiến đá, mới khiến chàng nhìn thấy màu vàng của lá bùa, nhìn kỹ ra mới thấy có vết đánh dấu.

Hứa Tiên đi sâu vàng khe núi tìm kiếm, khe núi sâu giường như không thấy đáy. Chàng không hề cảm nhận được sự sống ở đây, linh khí hay thần hồn đều không có, chỉ có tuyết phủ trắng xóa, hoang vắng nhưng vẫn mang một vẻ đẹp kỳ lạ, có chút giống với mộ phần, yên ắng đến tĩnh lặng.

Hứa Tiên run rẩy, vẩy tay một cái, làm tuyết trắng ở khe núi tụ lại chảy ra thành nước, chảy ra phía ngoài khe. Một bóng người hiện ra, chính là Ngư Huyền Cơ bị vùi trong tuyết, đang say ngủ, xinh đẹp lạ thường.

Hứa Tiên cảm thấy mình thật may mắn, run rẩy bước tới cạnh nàng, quỳ xuống đất, chạm tay vào thân hình trắng như thiên nga, nhưng rồi bao nhiêu hy vọng như tan biến hết. Không thấy mạch đập, không có hơi thở. Thậm chí không hề thấy dấu hiệu sự sống. Hứa Tiên bỗng thấy tiếc thương vô cùng, đau nhói trong lồng ngực, khiến chàng như muốn bật khóc. Không thể tin được rằng cô gái đã từng làm hoa quế cho mình, giờ đây đã ra đi một cách dễ dàng như vậy.

Không, nhất định phải có cách, trên đời này nhất định phải có cách cứu sống nàng. Hứa Tiên liền đốt lá bùa, rồi ôm chặt lấy nàng, gọi mây bay đi, nàng lặng yên trong vòng tay của Hứa Tiên.

Bạch Tố Trinh về phủ trước Hứa Tiên. Vừa đợi vừa lo, lúc Hứa Tiên vừa bế Ngư Huyền Cơ về tới, Bạch Tố Trinh đã vội chạy tới, đặt tay lên chỗ tim Ngư Huyền Cơ, sắc mặt nàng như trùng xuống.