Nhưng mà đầy đủ, đầy đủ cho Hứa Tiên trong vây công, có một cơ hội thở dốc. Nhưng hắn cũng không thừa cơ thi pháp. Cũng không thừa dịp Tiểu Thanh và Ngao Ly đang trì trệ công kích các nàng, mục tiêu của hắn chỉ có một mà thôi, chính là Bạch Tố Trinh.
Thời điểm Nhiếp Hồn Kính lóe lên lần thứ năm. Rốt cuộc Bạch Tố Trinh cũng hiểu, Hứa Tiên mượn các nàng thí chiêu, quen thuộc với cổ thân thể này. Mỗi một lần dùng Nhiếp Hồn Kính thì sơ hở càng ít, cũng có ý nghĩa, thời gian chèo chống của Hứa Tiên cũng càng dài, hắn cũng chậm rãi nắm giữ cơ thể này trong tay.
Chân hỏa, linh phù, các loại pháp thuật chưa từng nhìn thấy qua, trong tay của Hứa Tiên, chỉ là một cái phất tay, từng chút một, vãng hồi hoàn cảnh xấu, lại dựa vào uy lực của Truy Tinh Kiếm. Tuy không cách nào chiếm được thượng phong trong quá trình liên thủ của các nàng, nhưng Bạch Tố Trinh cũng cảm giác được, nam nhân này đang thoát ly khỏi khống chế của nàng.
Nhưng nàng không thể buông tha cho, nàng cảm giác một khi mình buông tay, nam nhân này sẽ bay tới một nơi mà nàng không cách nào tìm tới được.
Nàng muốn đem nam nhân này, một lần nữa ôm vào trong ngực của nàng, lại nghe hắn gọi mình một tiếng: nương tử. Hy vọng được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, được nghe lời dỗ ngọt ngào của hắn.
Hứa Tiên lại dùng Nhiếp Hồn Kính, hào quang trên Nhiếp Hồn Kính đã ảm đạm hoàn toàn, hắn thực sự không dây dưa nữa, mà nhân cơ hội này thối lui lại. Dùng âm thanh lạnh lùng nói:
- Đủ rồi.
Nên nắm giữ thì hắn đã nắm giữ, các nàng không hạ sát thủ với hắn, xuất phát từ tôn nghiêm của vương giả, hắn cũng không cách nào như thế, nên chấm dứt.
Bạch Tố Trinh giống như đã nhìn thấy hy vọng.
- Đem hắn trả lại cho ta!
Nhân Kiếm Hợp Nhất, đâm về Hứa Tiên.
Hứa Tiên chau mày, một kiếm đâm về phía trước, trực chỉ trái tim của nàng, nhưng bỗng nhiên đồng tử của hắn co rút rất nhanh, nàng lại không tránh, dùng tư thế đồng quy vu tận. Trong mắt của hắn phát lạnh, tránh cũng không thể tránh, thân hình giao tiếp.
Hùng Hoàng Kiếm phiêu diêu trong biển mây, Bạch Tố Trinh cầm chặt tay cầm kiếm của Hứa Tiên, một tay vuốt ve gò má của hắn, nhẹ nhàng kêu:
- Quan nhân.
Huyết dịch lập tức nhuộm đỏ áo tím của nàng. Trong mắt của nàng tràn ngập mừng rỡ và quyến luyến.
Thật ra Hứa Tiên cũng không hoàn toàn là mất đi ý thức, trong lúc mê man
Phảng phất giống như những thước phim quay chậm trên màn ảnh, nàng lao đầu về phía trước, nàng buông kiếm, nàng nắm lấy tay mình, nàng khẽ gọi tên mình, sau đó gào thét không ngừng,
Truy Tinh Kiếm rơi vào biển mây.
Hứa Tiên ôm nàng, nàng nằm trong lòng an tĩnh nhẵm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là đang ngủ thiếp đi vậy. Hứa Tiên run rẩy, không thể tin được nhìn xuống cánh tay đỏ sẫm máu. Cảm giác như thiên địa xoay chuyển, mây trời với tinh không mơ hồ giới hạn, thế giới của hăn đang không ngừng sụp đổ, rơi xuống một vực sâu thăm thẳm vô tận.
Tiểu Thanh nhất thời đỏ mắt:
- Hứa Tiên, ngươi khốn kiếp!
Rồi sắp lao đầu về phía trước, lại được Giáo Ly phản ứng nhanh ôm lấy, sau đó, hai người dường như ôm lấy nhau, giống như cánh chim gấp khúc, rơi từ trên trời xuống.
Trong đám mây ám lạnh như băng, thần trí Hứa Tiên cũng hoảng hốt, tâm trạng như chết lặng. ta đã làm cái gì?
Vân Yên chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn lê bầu trời xám xịt, bỗng nhiên một đạo ngân quang rơi xuống, rung động, cắm xuống viện. vân Yên sợ hết hồn, nhanh chóng tránh sang một bên, rồi sau đó chạy vội tới xem, là một thanh kiếm sáng như tuyết, trên thân lại mang theo vết máu đỏ sẫm.
Vân Yên ngẩng đầu lên, chợt thấy có gì đó lạnh như băng rơi xuống chốp mũi của nàng, rồi nhanh chóng tan chảy. nàng vươn tay ra hứng, ngạc nhiên nói:
- Tuyết rơi?
Có lẽ là do tác động của cuộc chiến trên mây, mà tuyết đầu mùa năm nay rơi sớm hơn bình thường rất nhiều.
Huyền Cơ quan, Ngư Huyền Cơ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng thiền trên bồ đoàn, bỗng nhiên Duẩn Nhi vui vẻ chạy vào, nói:
- Sư phụ, tuyết rơi, tuyết rơi rồi.
Ngư Huyền Cơ hơi nhíu mày, bấm đốt tay trắng như ngọc, lại không thể tính ra được điều gì.
Lại có liên quan tới hắn sao?
Xuyên thấu qua biên mây dày đặc, trong thiên địa đang rơi đầu tuyết, tràn ngập đẩt trời, mênh mông cuồn cuộn, rới xuống trắng xóa, nhẹ nhàng giống như thân thể người đang nằm trong lòng hắn, xoay tròn, rơi xuống đại địa.
Hứa Tiên từ từ nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên hai hàng mi Bạch Tố Trinh rung động, hai con mắt sáng ngời mở ra, xoay người một cái, ôm lấy hiện tại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Cau mày, trong ngực truyền đến một trận đau đớn, nhưng may cũng không phải là ở chỗ yếu hại. một khắc giao kiếm kia, nàng vẫn nghiêng người tránh được kiếm phong, nhưng chẳng qua là kiếm quang của truy tinh kiếm quá mức bén nhọn, nên nàng vẫn bị thương.
Bạch Tố Trinh không kịp để ý tới chút đau đớn này, đã thương tiếc vỗ về vẻ mặt của hắn, kêu lên nói:
- Quan nhân, quan nhân.
Lại thấy Hứa Tiên nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, dường như đang bị vây hãm bên trong một giấc mơ vô cùng đau khổ. Nàng không do dự, đưa tay lên che trên trán của hắn.
Trong mộng là một thế giới hoàn toàn trắng tinh, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống. Hứa Tiên cảm thấy khắp người toàn thân lạnh băng, quỳ trên mặt đất run rẩy.
Nam nhân mặc y phục đế vương màu đen đứng trong tuyết trắng, thản nhiên nói:
- Tự trách à?
Hứa Tiên chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy vần máu cùng lửa giận, mãnh liệt nhìn về phía nam nhân đó. Nam nhân đứng chắp tay, không hề có chút ý định tránh né nào. Trong nháy mắt Hứa Tiên vung nắm đấm sắp chạm tới người hắn, lại đột nhiên xuyên thẳng qua, đánh lên nền tuyết.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi?
Đông Nhạc đại đế nói:
- Nếu như tự trách thế, thì giao lại cho ta đi.
Lần này, hắn cũng không hề tự xưng là "Liên" nữa.
- Quan nhân.
Một thanh âm vô cùng nhẹ nhàng lọt vào trong thế giới này, lại giống như tiếng một cây châm rơi trong tinh lạng. trong khoảng tuyết trắng, Bạch Tố Trinh không thể nào tìm được hắn, hắn không muốn đối mạt với mình sao?
Hắn mặc trường bào trắng, quần áo đen tuyền, đứng thẳng tắp, Hứa Tiên nói:
- Cũng là ngươi, ngươi dùng kiếm đả thương nàng.
Đông Nhạc đại đế nhẹ nhàng đáp:
- Là ta.
Hứa Tiên nói:
- Là ngươi mang ta tới thế giới này?
Đông Nhạc đại đế nói:
- Là ta.
- Toàn bộ đều là do ngươi bày ra.
- Là ta.
Mỗi một câu Hứa Tiên chất vấn, Đông Nhạc Đại đế cũng khẳng khái xác nhận.
Trong lúc vô tình, bạch y của Hứa Tiên dần dần bị nhiễm sắc đen, mỗi một tiếng xác nhận, sắc đen đó càng tăng lên hơn. Hứa Tiên không có cách anfo tự quyết, tiếp tục nói.
- Là ngươi đã biên soạn thành công y thư.
- Là ngươi thi đỗ Cử nhân.
- Là ngươi đã yêu Bạch Tố Trinh.
Đông Nhạc đại đế đang định gật đầu xác nhận, Hứa Tiên bỗng nhiên đứng thẳng người dậy:
- Không, không phải. Là ta. Là ta mới đúng.
Rồi thở gấp gáp, thiếu chút nữa đã bị hắn đùa bỡn.
Đông Nhạc Đại đế lại nói:
- Đúng mà, là ta.
Hứa Tiên kịch liệt khoát tay nói:
- Không. Không phải là ngươi, là Hứa Tiên.
Đông Nhạc Đại đế nói:
- Ta chính là Hứa Tiên.
Hứa Tiên ngây người một lúc, nói:
- Ngươi là Đông Nhạc Đại đế, không, Đông Nhạc Đại đế đã không còn tồn tại từ lâu, ngươi chẳng qua là huyễn ảnh của hắn mà thôi.
Cái gì gọi là ký ức giả, chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi, giống như một hình ảnh trong gương, người soi gương rời đi, mà hình ảnh trong gương kia còn chưa chịu tiêu tan đi. Cố bấu víu thêm một lần lại một lần, nhưng đã sớm mất đi vật để dựa vào, biến thành hư ảo. Thời gian như nước chảy, nhất định sẽ không dừng lại vì bất kỳ kẻ nào, theo thời khắc đi vào luân hồi đó, những chuyện tình trước kia, đều đã thành vô ích.
Trí nhớ của một kẻ đã chết vặn vẹo ý chí của kẻ đang sống, còn có ý nghĩa gì chứ?
Khóe môi lãnh không của Đông Nhạc Đại đế đang đó bỗng nhẹ cong lên vẻ cười:
- Cuối cùng cũng hiểu rõ rồi sao? Vậy là ai, ai đâm thương nàng chứ?
Hứa Tiên cố nhiên cúi đầu, nói: xem tại Trà Truyện
- Là ta.
Đúng vào thời điểm hắn thừa nhận điều này, sắc đen nhuốm trên thân hắn toàn bộ tiêu tán.
Đông Nhạc Đại đế nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài nói:
- Ta cũng chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Câu nói này dường như chứa đựng tang thương không tả hết. Đông Nhạc Đại đế đã không còn có thể dựa vào những thứ này, cũng không thể nào sống lại. giờ phút này hắn chẳng qua là dùng trí nhớ cùng công đức chế, trong lúc tình cờ làm ra một cái ảo ảnh mà thôi. Tới khi xuất hiện nhiều lần, thậm chí còn tưởng rằng chính mình vẫn còn tồn tại, sau đó thì hiểu rõ, tỉnh ngộ, ảo ảnh là thật sự.
Ảo ảnh, ảo ảnh, ảo ảnh.
Tiếng thở dài văng vẳng, quanh quẩn thời không. Hình ảnh Đông Nhạc Đại đế dần dần mờ đi:
- Hứa Tiên, đừng quên đây chính là nhân sinh đời ngươi, bất luận là thành bại được mất đề là của ngươi. Hãy hành động theo ý chí của ngươi đi, có lẽ, có thể làm được những điều mà ta không thể làm được, đạt được điều ta không thể có, thực hiện nguyện vọng của ta.
Nói xong câu này liền tiêu tán trong khoảng không thiên địa.
Nếu hắn còn chấp niệm mong tồn tại, có lẽ hôm nay sẽ có tranh chấp với Hứa Tiên. Nhưng một ngày nào đó trí nhớ của Hứa Tiên sẽ triệt ngộ bản thân hắn. một đoạn trí nhớ giống như một cái đáp án, bất luận là đúng hay sai cũng đều không thể sửa đổi. thật sự mất đi có lẽ còn có giá trị hơn là tồn tại hư vô.
Hứa Tiên lại tìm kiếm hắn khắp nơi, lại chỉ thấy một mảnh mờ mịt, la lên:
- Nói cho ta biết, nguyện vọng của ngươi rốt cuộc là gì? Sự tồn tại của ta lại là cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!
Nhưng lại không hề có hồi âm, Hứa Tiên biết mình đã sai rồi, lựa chọn buông tha cho sinh mệnh lúc trước, mà lăn lộn trong luân hồi, cũng không phải là chỉ một lần trọng sinh, vậy cái mà hắn nói nguyện vọng muốn thực hiện, rốt cuộc là cái gì chứ?
Hứa Tiên xoay người, bỗng nhiên lại thấy được thân ảnh của nàng. Thân hình Bạch Tố Trinh ngưng tụ, tiên lên ôm chặt nàng vào trong ngực.
Hứa Tiên nói:
- Thật xin lỗi, là ta chỉ quá mong trở nên mạnh mẽ.
Rõ ràng là nghĩ muốn bảo vệ nàng.
Bạch Tố Trinh an ủi vỗ về sống lưng của hắn, nói:
- Không sao, không trách chàng.
Ánh mắt nàng tràn đầy niềm tin tìm lại được thứ đã mất, mà hoàn toàn không có nửa ý trách cứ.
Trong sân,hình ảnh Bạch Tố Trinh ôm lấy Hứa Tiên đẹp như một bức điêu khắc. Tiểu Thanh, Giáo Ly, Vân Yên yên lặng chờ, chi có những bong tuyết là không ngừng rơi xuống, chốc lát đã thành một tầng mỏng trên người hai người họ, rồi sau đó thân thể vừa khẽ động đậy lại rối rít rơi xuống. Hai người đồng thời mở mắt ra, trông thấy đối phương, lại thấy giống như còn trong mộng. Hứa Tiên nhẹ vuốt trên ngực nàng, lại chỉ chạm vào chỗ da thịt nhẵn nhụi, vết thương đã khép lại, thở phào nhẹ nhõm. Vết máu đỏ sẫm còn lại trên quần áo làm cho hắn thấy mà giật mình. Nếu là chệch đi một tấc, sẽ làm cho cả đời tiếc nuối.
Tiểu Thanh lập tức đi tới chất vấn Hứa Tiên, hỏi đây là chuyện gì? Vân Yên với Giáo Ly cũng vừa sực tỉnh.
Bạch Tố Trinh thật sự đỡ Hứa Tiên dậy, nói:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, các người đi ngủ trước đi, đợi tới ngày mai quan nhân sẽ giải thích.
Tiểu Thanh mở hai con mắt nói:
- Tỷ tỷ, tỷ quá bao che cho hắn rồi, mới vừa rồi hắn còn thiếu chút nữa giết tỷ đó!
Bạch Tố Trinh nhăn mày nói:
- Tiểu Thanh, không được nói bậy, quan nhân chỉ là nhất thời không kiểm soát được.
- Không, nương tử, Tiểu Thanh nói rất đúng, tối nay chính là lỗi của ta. Ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của trí nhớ của Đông Nhạc Đại đế, chỉ là lúc chiến đấu cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, chỉ là không khống chế được, suýt nữa làm ra chuyện sai lầm.
- Quan nhân, là thiếp hắn nên cùng chàng đi vào giấc mộng mới đúng, như vậy thì cũng sẽ không thế. Hôm nay chỉ cần chàng không có chuyện gì, thiếp an tâm rồi.
Tiểu Thanh thấy hai người như vậy, dậm châm một cái, nói một câu rồi rời đi:
- Lạnh.
Vân Yên cũng kéo Giáo Ly còn đang lơ ngơ đi.
- Đi.
Trên mặt tuyết chỉ còn lại bóng của hai người bọn họ, cùng nhau trở lại trong phòng, Bạch Tố Trinh làm phép tu bổ môn hộ, xoay người lại đi tới bên giường, thấy Hứa Tiên còn có chút chưa kịp thích ứng, kéo tay của hắn nói:
- Quan nhân, đừng nghĩ nữa.
Hứa Tiên lấy lại tinh thần, nhìn dung nhan của nàng, cười lớn nói:
- Ta vẫn còn có chút sợ, ôi.
Bạch Tố Trinh dùng đôi môi đỏ mọng chặn lại câu nói của hắn. Cái lưỡi thơm tho vụng về dò vào trong miệng của hắn, giống như an ủi, lại như trêu chọc. Trong lòng nàng cũng không phải là không có sợ hãi.
Rời môi Hứa Tiên, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Quan nhân, để tat hay quần áo đã!
Hứa Tiên đặt nàng ngã xuống giường, cởi y sam trên người nàng, trong bóng tối, làn da trắng như tuyết đang ẩn hiện. Tinh tế vuốt ve mỗi một chỗ trên thân thể nàng, muốn xác định nàng thật sự tồn tại trong lòng mình. Bạch Tố Trinh cũng chỉ kịp bày một bức tường vô hình để che chắn, rồi bắt đầu tinh tế phát ra tiếng rên rỉ.
Một đêm này, Hứa Tiên kịch liệt chiếm lấy nàng, nàng cũng dịu ngoan đáp lại, bọn họ nóng bỏng cảm thụ được sự tồn tại của đối phương, muốn đem đối phương hòa vào trong cơ thể của mình.
Trong viện, trường kiếm còn đang cắm trên mặt đất. Một ít vết máu nhàn nhạt loang ra trên Truy Tinh kiếm, đông lại trong gió tuyết, rồi khi tuyết bắt đầu dừng lại, tan ra từ từ chảy xuống theo nước tuyết tan.
Một bàn tay lớn rút thanh Truy Tinh kiếm sáng ngời đặt trước mặt, một đôi mắt máu đen tròng mắt sáng lên. Nếu như đây là sự lựa chọn của ngươi, vậy thì sự tồn tại của ta lại là cái gì chứ?
Xuyên việt, trên đời này thật sự có người có thể làm được chuyện đó. Linh hồn xuyên phá giới hạn thời không sao? Nếu như thật sự có chuyện đó, vậy hai thế giới đó vì sao lại có nhiều chuyện khác biệt như thế cơ chứ?
Sau tứ tuyết, trong những ngày trời đột nhiên lạnh giá, Hứa Tiên đã trải qua mạo hiểm hôm trước, tiếp tục trên con đường tu hành càng cẩn thận hơ. Vốn là còn có chút coi thường "Thiên Kiếp", hôm nay thu liễm lại toàn bộ, chuẩn bị tinh thần để ứng đối. thiên đia đại kiếp mà tất cả người tu hành đều phải đối mặt, bất luận là kẻ nào cũng không thể giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để vượt qua.