Các âm thanh nghị luận loạn thất bát tao, Thanh Loan mắt điếc tai ngơ, xem xong lá thư thì xếp lại, nhìn mọi người cười nói:
- Là ca ca gửi tới.
Gương mặt của nàng lúc này rất tươi sáng rạng rỡ.
- Thật là lợi hại, không nghĩ tới ngươi còn có ca ca a!
- Con chim ưng này của hắn sao?
Thanh Loan vuốt ve lông vũ của kim điêu, cũng trả lời rất hoạt bát.
Tiểu Dã thấy nàng cao hứng bừng bừng. Chẳng biết tại sao, trong nội tâm có chút ảm đạm, nhớ tới ngày đó tại Hàng Châu nhìn thấy người tuổi trẻ kia, không lớn hơn mình mấy tuổi, đã có một loại cảm giác thong dong mà mình không học được. Nếu như Thanh Loan có một ngày, cũng vui mừng khi đọc thư của mình như thế, thì tốt biết bao nhiêu.
- Dường như trong hộp này có cái gì đó!
Bỗng nhiên có người nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Là cái gì, nhanh lấy ra nhìn xem.
Thanh Loan không khỏi do dự, tuy Hứa Tiên dặn dò nàng tốt nhất không nên cho người ngoài nhìn thấy đồ vật trong hộp.
Nhưng nhìn thấy người chung quanh, đều là những đứa trẻ hiểu kỳ, cho nên vẫn mở hộp ra xem, vầng sáng màu vàng hiện ra chói mắt.
Mọi người xôn xao,
- Cái này, đây chẳng lẽ là nội đan?
Nội đan có lớn có nhỏ, nhỏ thì như hạt gạo, to như đậu phong hoặc hạt sen, những thứ này ngày thường bọn họ thường nhìn thấy, ngẫu nhiên có thấy nội đan to như quả óc chó là lớn nhất rồi.
Còn chuyện săn giết yêu quái rất nguy hiểm.
Thanh Loan cầm viên nội đan trong tay, còn to hơn cả nắm tay của nàng, lóng lánh như vàng ròng.
Những đệ tử đời thứ hai ở đây, ánh mắt của bọn họ mở to ra, nhanh chóng đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Trong đó có một người chạy vào trong thạch động, bẩm báo cho chư vị sư thúc sư bá.
Trong chốc lát, mọi người ở trong thạch động đi ra, thấy khỏa nội đan thì kinh ngạc, Yến Xích Hà cau mày nói:
- Thanh Loan, đây là?
Yêu quái có thể có được nội đan to như thế, hắn chắc chắn mình không thể đối phó được. Thanh Loan lập tức dâng nội đan tới, nói:
- Sư phó.
Yến Xích Hà nói:
- Tốt, đây là cơ duyên của ngươi.
Vài ngày trước đó hắn định dùng nội đan to bằng hạt sen làm kiếm thai cho Thanh Loan, nếu như dùng rồi, hôm nay phải bỏ qua.
Yến Xích Hà giải thích với mọi người:
- Thanh Loan là muội muội của một vị cố nhân, hắn chém giết một con ác yêu, cố ý đưa nội đan tới đây, cho nàng làm kiếm thai.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Thanh Loan, cái gì gọi là phúc duyên, đây chính là phúc duyên, nếu như dùng khỏa nội đan này làm kiếm thai, trong đệ tử đời thứ hai, chỉ sợ không người nào là đối thủ của nàng. Mà cố nhân của Yến Xích Hà, sợ rằng không đơn giản! Đối với nữ tử Thanh Loan xinh đẹp này, cũng đánh giá lại một lần nữa.
Thanh Loan bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, hơi có chút xấu hổ, trong đó có không ít đệ tử trẻ tuổi.
Nhưng nàng năm đó ở trên thuyền hoa học được không ít cách đối nhân xử thế, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn vào chỗ sâu trong biển mây, ánh mắt lộ ra tình ý nhàn nhạt, ca ca, ngươi có khỏe không?
Tiểu Dã xoa bóp nắm đấm, bỗng nhiên rất không muốn thua nam nhân tên là Hứa Tiên ở Hàng Châu kia.
Mà Hứa Tiên vòa lúc này, đã đáp mây bay thẳng về Thái Hồ, những ngày này chia cách với Bạch Tố Trinh, trong lòng của hắn đúng là vô cùng nhớ mong. Vừa tân hôn xong, hai người lại ở hai nơi, đây là chuyện khiến người ta cảm thấy phiền muội, thống khổ không nói nên lời.
Bạch Tố Trinh đang ngồi trấn thủ Thái Hồ. Âm thầm nhíu mày. Những ngày này, Long tộc Đông Hải tấn công mấy lần, mặc dù đều bị nàng đánh lui, nhưng rõ ràng đối phương đã cải biến chiến lược. Con Cang Kim Long kia đi mượn bảo bình, tùy ý giết chóc thủy tộc Thái hồ, Bạch Tố Trinh cũng ngăn ngăn không được. Hơn nữa Giác Viễn kết thúc trách nhiệm, cho nên trở về Hàn Sơn tự, tình thế càng không ổn.
Lúc này, Phù Ba Đại Vương báo cáo lại.
- Vương thượng, nương nương, không tốt, con Kim Long kia đang tới.
Bạch Tố Trinh cầm Truy Tinh Kiếm, đi ra nghênh chiến, trong nội tâm cảm thấy mệt mỏi, nàng vốn không phải là người hiếu chiến, vừa mới tân hôn xong, lại phải chia tay với quan nhân, trong nội tâm cũng có chút ảo não.
Trên mặt hồ, một nam tử tuấn mỹ mặc kim giáp. Trong tay của hắn. Cầm một cái cổ bình, trong bình có một đạo kim quang bắn ra. Đang chạy khắp hồ, cho dù gặp phải vật gì, cũng xoắn nát. Cho dù dũng mãnh gan dạ như Ô Lang Đại Vương cũng ngăn cản không nổi kim linh chi khí tinh thuần như thế này.
Một đạo thân ảnh bay lên mặt hồ, quát lên:
- Ngao Hạo, tiếp chiêu.
Phun ra một cổ Tam Muội Chân Hỏa, nhưng kim khí này né tránh, không có chạm vào chân hỏa, chỉ quan tâm tới chuyện giết chóc thủy tộc bình thường.
Ngao Hạo thao túng kim quang, cười nói:
- Bạch Tố Trinh, nếu ngươi giao Ngao Ly ra đây, theo ta trở về đại gia đình ở Đông Hải, còn Thái Hồ, Tiền Đường, quy cho ngươi sở hữu, ta giúp ngươi tấu với thiên đình, phong thủy thần cũng không sao. Bằng không ta sẽ giết thủy dân của Thái Hồ không còn một mảnh, xem ngươi làm thủy quân như thế nào.
Bạch Tố Trinh rút kiếm đánh nhau với hắn, không biết làm sao Ngao Hạo chỉ né tránh, căn bản không có đánh nhau chính diện với nàng, trong nội tâm cũng bất đắc dĩ, cả giận nói:
- Đây là chuyện Long tộc nên làm sao?
Ngao Hạo cười nói:
- Co được dãn được, bây giờ thời thế chuyển dời, tùy thời mà biến, là rồng. Ta sẽ nạp tiểu nha đầu kia làm thiếp. Nàng sẽ lập gia đình với ta, cũng cam đoan nàng không tổn hao cọng tóc gáy nào.
Nhìn sang Bạch Tố Trinh mặc quần áo máu tím trên không trung, tư thế tuyệt mỹ bình sinh chưa từng nhìn thấy. Trên gương mặt ngọc ẩn chứa sát khí, lại có tư vị khác, những ngày này chiến đấu với nàng mấy lần. Thậm chí có chút ít đánh không lại nàng, ý động nói:
- Ngươi cũng thuộc hai mươi tám tinh túc, cũng xem như môn đăng hộ đối, nếu như ngươi theo ta trở về Đông Hải, ngày sau ta trở thành thủy quân của thiên hạ, cũng thiếu một nửa tôn vinh cho ngươi.
Lúc này có mây vàng bay tới, tự nhiên không trốn khỏi mắt của bọn họ. Bạch Tố Trinh kinh hỉ nói:
- Quan nhân.
Lập tức để lộ huyền cơ.
Mày kiếm của Ngao Hạo nhíu lại, không nghĩ tới nàng đã có trượng phu, kim khí trong cổ bình, hóa thành vô số đao thương kiếm đánh về phía Hứa Tiên. Bạch Tố Trinh quá sợ hãi, cho dù là Kim Thân, cũng không thể chèo chống đạo kim khí này bao lâu, nếu bị đánh trúng, ngay cả hồn phách cũng bị quấy nát. Phi thân muốn đi cứu viện, nhưng vừa đi. Vô số kiếm kích đao thương kia đã đánh trúng Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh chỉ cảm thấy ngực đau xót, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ngao Hạo tùy ý như chụp chết con sâu cái kiến, nói:
- Ta không qua tâm nhiều, những lời vừa rồi là chắc chắn, ngươi nên...
Bỗng nhiên hắn ngừng lại, chỉ cảm thấy kim linh chi khí của cổ bình bắn ra, biến thành đao kiếm, không nghĩ tới lại không thể trong thời gian ngắn không giết được "Con ruồi" kia, cho nên lại thúc dục cổ bình, nhất định phải giết cho thống khoái.
Hứa Tiên đáp mây bay, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn thấy tranh đấu trên mặt hồ, đang muốn đi tương trợ, đã thấy vô số kim đao, kim thương, kim tiễn bắn tới, đánh về phía hắn. Hứa Tiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cho nên tiến lên nghênh đón.
Kim tinh trong thần hồn lóe sáng, những ngày này hắn đã hoàn toàn dung hợp kim linh chi khí lúc trước, Kim tinh càng cô đọng lóng lánh, tương đối mà nói, uy lực của Phệ Kim Thuật cành mạnh mẽ, đang lo lắng không tìm được kim linh chi khí tinh thuần để thôn phệ, không nghĩ tới buồn ngủ gặp chiếu manh trong nội tâm càng thích chí.
Nhưng kim linh chi khí của cổ bình này quá mức hung mãnh, Hứa Tiên thúc dục kim linh chi khí ở trước mặt dựng lên một cái thuẫn, vừa ngăn cản vừa thôn phệ. Trong tai nghe âm thanh nổ vang lách cách, giống như cây dù bị mưa to gió lớn quất vào, cơ hồ có cảm giác không chống đỡ nổi, không ngừng lùi ra phía sau.
Nhưng dưới tác dụng không ngừng của Phệ Kim Thuật, Hứa Tiên cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng kiếm, thương, đao, tiễn kia do kim linh chi khí tinh thuần ngưng tụ mà thành, không giống thật thể như Kim Luân, vừa tới trước người của Hứa Tiên liền hóa thành kim linh chi khí, bằng không thì Hứa Tiên không dám làm như vậy.
Kim thuẫn cũng tiêu hao kim linh chi lực trong cơ thể. Nhưng kim linh chi lực lại không ngừng được bổ sung. Dù sao cũng "Lấy của dân, dùng tại dân", cho nên Ngao Hạo có thúc dục cổ bình như thế nào cũng không công phá được, mà đám mấy màu vàng trnee không trung, không bị tiêu diệt. Chung quy tất cả đã tiến vào trong thân thể của Hứa Tiên, chỉ chốc lát công phu, hào quang của Kim Tinh đã dung hợp với thần hồn, chỉ cần che phủ toàn bộ thần hồn, có thể đạt tới Lượng Tinh.
Bạch Tố Trinh chạy tới, phát giác trạng thái của Hứa Tiên lúc này, mới yên lòng. Phệ Kim Thuật của Kim tinh liên tục không ngừng, hấp lực càng cường hãn, binh khi bị ngăn ở cách bên ngoài vài thước, hóa thành sương mù màu vàng, bị thu nạp vào cơ thể. Tốc độ tu luyện của Kim tinh vốn chậm nhất. Nhưng vào lúc này lại có tiến bộ kinh người.
Rốt cuộc Ngao Hạo cũng phát giác không đúng, bởi vì binh khí do cổ bình bắn ra, cho dù bị ngăn cản, thậm chí là đánh nát, cũng có thể thu hồi lại, nhưng mà hôm nay, chỉ có đi mà không về. Vội vàng ngừng thúc dục cổ bình. Cảm giác hòa quang trên bổ bình ảm đạm đi rất nhiều. Vất vả tích góp kim linh chi lực đã tiêu hao hết một nửa, sợ rằng trong nửa năm không thể thúc dục được, lại nhìn địch nhân sinh long hoạt hổ, Bạch Tố Trinh giống như băng sơn mỹ nhân, mặt mũi đầy nhu tình nhìn người nọ, tùy ý cho tay của hắn ôm lấy vòng eo mềm mại.
Trong nội tâm Ngao Hạo vừa đố kỵ vừa hận, hận không thể đi lên xé nát hắn, nhưng trở ngại Bạch Tố Trinh ở bên cạnh, cho nên đành phải thu binh lại.
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên tiểu biệt thắng tân hôn, dắt tay nhau đi lên hòn đảo nhỏ.
- Quan nhân, sao ngươi lại tới đây?
Hứa Tiên nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẫn một thân áo tím như những ngày trước, nhưng không nhiễm một hạt bụi, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện thần thái vui mừng, trong đôi mắt thâm thúy mang theo nhu tình, cảm thây trong nội tâm rất ấm áp, đưa tay vuốt ve gò má của nàng, sau đó thùy mị nói:
- Nương tử, ngươi không ở Hàng Châu, cho nên phu quân như ta phải đi tới Tô Châu.
- Ngươi muốn ôm thì ôm, không cần hỏi, không phải chúng ta là phu thê sao?
Khi nói ra lời này, âm thanh càng ngày càng nhỏ, sau khi hai người kết thành phu thê, gặp nhau còn chưa đủ một ngày, nổi khổ khi biệt ly lần này, chỉ có hai người mới biết được.
Hứa Tiên ôm nàng trong ngực, cảm thụ thân thể mềm mại và dáng người yểu điệu của nàng, nhưng trong nội tâm rất yên lặng.
- Ngươi luôn không trở lại, ta lễ mừng năm mới muốn đi kinh thành, chẳng lẽ lại lấy ngươi ngược lại gặp thiểu sao? Những ngày này, ta dứt khoát cũng ở nơi đây ở lại, mỗi ngày có thể cùng ngươi tương kiến.
Bạch Tố Trinh lắng nghe tiếng tim đập của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đánh bại bảo bình của Cang Kim Long, ta đoán trong ngắn hạn hắn không dám tới.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Cang Kim Long? Hai mươi tám tinh túc cũng có thể tùy tiện nhập thế sao?
Bạch Tố Trinh nói:
- Chuyện ngày hôm nay, cho dù Tinh Túc Cung có lớn cũng không quản được hắn, bởi vì hắn tranh đoạt thủy mạch cho Long tộc của mình, cũng không tính là nhập thế.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn qua đôi má như bạch ngọc của nàng, đôi lông mày tinh tế, đôi môi hồng nhuận phơn phớt đáng yêu, không khỏi hỏi:
- Nương tử, có thể hôn một cái không?
Bạch Tố Trinh không khỏi cười nói:
- Quan nhân, sau này ngươi muốn hôn hay làm gì cũng được, không phải thương lượng với ta, bởi vì, nguyện quân thương tiếc. Hơn nữa, hơn nữa thiếp thân cũng muốn thân mật với ngươi.
Nói xong liền đỏ cả mặt.
Trong nội tâm Hứa Tiên vui vẻ, không hề do dự, sau đó nhắm nháp đôi môi của hắn, cười nói:
- Hiện giờ ta chỉ mong trời tối, ta còn muốn làm nhiều chuyện lắm.
Bạch Tố Trinh tự nhiên biết rõ hắn muốn làm cái gì, chỉ đỏ mặt ôn nhu "Ân" một tiếng.
- Hứa Tiên, ngươi tới.
Chợt truyền có âm thanh vui mừng của Ngao Ly truyền tới, Bạch Tố Trinh vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, sửa sang lại quần áo. Sợ dạy hư tiểu hài tử. Hứa Tiên cũng rất bất đắc dĩ, vì cái gì tiểu hài tử luôn phá hư chuyện tốt của mình? Gặp lại Ngao Ly, đột nhiên có cảm giác không thể xem nàng là hài tử như trước nữa.
Những ngày này không gặp. Ngao Ly đã cao hơn xưa một chút, ăn mặc một thân lân giáp, dáng người cũng có vài phần đương cong. Bộ dáng đang tùy thời chuẩn bị chiến tranh, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trong ngây thơ mang theo nét oai hùng. Chỉ có đôi mắt kia, sáng như lúc ban đầu. Nhảy cà tưng đi tới kéo tay của Hứa Tiên nói chuyện, cái đuôi ngựa lức lư không dứt.
Nhưng thời điểm tay của Hứa Tiên chơi cái đuôi ngựa của nàng lần thứ ba, rốt cuộc Ngao Ly tức giận, oai hùng chi khí trên người biến mất, giương nanh múa vuốt nói:
- Ngươi còn dám đụng một cái nữa, ta...
Hứa Tiên cầm chặt bím tóc đuôi ngựa của nàng, nói:
- Oa, thật trơn ah!
Sau đó liếc qua Ngao Ly. Ngươi có thể làm thế nào?
- Ah ah ah ah. Ta muốn ăn ngươi.
Bạch Tố Trinh dùng sức ôm nàng vào ngực, Ngao Ly giãy dụa lấy vung quyền múa chân với Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ nhìn sang tiểu hài tử đang khi dễ quan nhân của mình.
Rốt cuộc Ngao Ly bình tĩnh trở lại, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói:
- Bạch tỷ tỷ. Ngươi gả cho đại sắc lang này, đã bắt đầu thiên vị hắn, không thương Ly nhi.
Khóe mắt cơ hồ có nước mắt chảy xuống.
Bạch Tố Trinh không biết nên đáp lại như thế nào, tức giận liếc Hứa Tiên, nhìn ngươi làm chuyện tốt. Hứa Tiên vội vàng an ủi Ngao Ly, giơ tay vuốt gò má của nàng.
- Két.
Hứa Tiên nhìn qua Bạch Tố Trinh. Nói:
- Chuyện này còn trách ta sao! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhả ra cho ta, có tin ta đánh ngươi hay không.
Bạch Tố Trinh thật vất vả mới tách bọn họ ra được, sau đó cùng ngồi trên đồng cỏ, Hứa Tiên ôm cánh tay của Ngao Ly, nhìn nhau liền "Hừ" quay đầu đi chỗ khác. Làm cho Bạch Tố Trinh nhìn mà cười mãi không thôi.
Lúc này, con Lục Đầu Áp kia bỗng nhiên báo lại, nói Cang Kim Long đã lui về Trường Giang. Hứa Tiên nói với Bạch Tố Trinh: