Ngày đó, Ngụy Lai nói với Trình Hạo, Nhật Thiên, tôi giống như rất thích anh ấy.
Trình Hạo vô lực nhổ nước bọt nói một câu, đừng gọi tôi là Nhật Thiên.
Ngụy Lai lại nói, tiểu Hạo Hạo, tôi giống như rất thích anh ấy.
Trình Hạo tức giận nói, thích liền theo đuổi đi. Đẹp trai không bằng chai mặt mà.
Ngụy Lai nói, nhưng tôi sợ tôi sẽ muốn chiếm lấy anh ấy, làm chậm trễ anh ấy.
Trình Hạo nói, tôi thật muốn tạt cậu một chén nước, nhưng không dám tạt rượu, tôi sợ cậu càng lúc càng say. Trong tình yêu, có dục vọng chiếm hữu đối phương là chuyện rất bình thường, cậu không cần khi bắt đầu là lại dự đoán chia tay, rồi phản bội, đừng nói phản bội là phạm tội nữa. Hai người cứ hi hi ha ha ở bên nhau là được, còn dằn vặt lung tung làm gì. Cứ làm những chuyện cậu muốn, truyền đạt tâm ý của mình. Nếu đối phương cũng có ý, thì đó là chuyện tốt rồi còn gì phải do dự nữa.
Ngụy Lai nói, tôi cũng không biết anh ấy đến cùng là có thực sự thích tôi hay không a, ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu được chính mình.
Trình Hạo nói, uổng công cậu học tâm lý. Một nhân vật kinh điển, sẽ có rất nhiều người diễn lại vai đó. Đều là diễn lại một người, cậu có thể sẽ yêu thích cũng có thể sẽ ghét. Nhưng cậu vĩnh viễn không thể đem cảm xúc của mình biến thành người khác. Cậu có thể ngụy trang rất tốt, nhưng bản chất của của mình thì sẽ luôn hiện hữu. Nếu hắn thích cậu, thì chính là cậu. Còn cái gì phải suy nghĩ nữa.
Đúng vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng không có ý nghĩa.
“Có được là nhờ vận may của mình, mà mất đi cũng do số mệnh của mình.” Cuộc sống chính là như thế, nếu chính mình cố chấp không buông, thì vĩnh viễn phải sống trong cô đơn. Trả giá thì cũng trả đủ rồi, còn kết quả cứ chậm rãi mà đến.
Ngụy Lai còn chuyện chưa nói với Lục Vị Miên. Chẳng hạn như khi cậu biết bố mẹ đã có một đứa con mới, đã không nhịn được mà sinh ra ác ý với đứa trẻ kia. Cậu đã phải tự nhốt mình trong phòng suốt ba tháng, mới giảm bớt được ý nghĩ xấu xa kia. Cậu cảm thấy xa lạ với chính mình, cứ như cậu đang dần thay đổi theo những gì mọi người nói.
—— “Cậu không nên yêu ai, tình yêu sẽ chỉ khiến tâm lý cậu trở nên vặn vẹo.”
Tâm lý vặn vẹo? Là đang nói ai? Tôi đố kỵ với em trai hoặc em gái mình, tôi hận bọn họ đã nuôi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, lại chỉ vì tôi là đồng tính liền thẳng tay vứt bỏ tôi, tôi chán ghét thế giới không công bằng này, suy nghĩ như vậy là sai sao? Loại người như tôi không xứng được yêu sao?
—— “Đồ phản bội.”
Không phải như vậy, nói xạo!
—— “Rồi cậu cũng sẽ làm hại người ta thôi.”
Tôi và cậu không giống nhau! Đừng đem suy nghĩ xấu xa của mình mà áp đặt tôi!
—— “Từ cái nhìn đầu tiên, tôi liền biết, chúng ta giống nhau.”
Chúng ta không hề giống nhau!
Có lẽ, chúng ta sinh ra đã là một tội ác. Nhưng tôi không giống cậu, cậu chọn cách xa lánh bạn bè, cậu giấu trong người một khẩu súng và bất kì lúc nào cũng sẵn sàng khơi màu chiến tranh, cậu chọn cách yêu sai lầm, chưa từng đối xử với người yêu mình thật nghiêm túc.
Mà tôi, tôi gặp được một người rất tốt. Anh ấy sẽ dẫn tôi đến một nơi, nơi đó có ánh sáng.
47
Ngụy Lai mơ một giấc mộng dài. Nó giống như một thước phim, đem quá khứ của cậu tua dần tua dần.
Thời điểm tỉnh giấc, thứ đầu tiên thu vào mắt chính là trần khách sạn. Một màu xanh nhàn nhạt, đèn treo hình hoa hồng nằm ngay giữa. Ngụy Lai xoay người, nhìn Lục Vị Miên đang ngủ bên cạnh. Cậu tiến lại gần, ngay trên trán hắn đặt lên một nụ hôn.
Tiểu trấn sáng sớm đã đón một trận mưa li ti lách tách. Hai người che dù đi trong hẻm nhỏ. Hai bên là dãy nhà gỗ cũ, trước cửa nhà nào cũng treo một lồng đèn đỏ. Ánh mặt trời chiếu rọi lên cây xanh khiến bóng cây được kéo dài in trên mặt cỏ, ba chú chó đang đuổi nhau trong sân.
“Trông rất giống cảnh tượng trong phim đúng không?” Lục Vị Miên dùng dù của mình đụng đụng vào dù Ngụy Lai.
“Diễn viên chính đều là nam?” Ngụy Lai cười nhạo.
“Vẫn có phim Đam mỹ không phải sao?”
“Hai nam chính..... Vẫn thích hợp với phim hành động hơn.” Ngụy Lai đưa tay ngắt eo Lục Vị Miên một cái.
“Em đừng mời gọi anh như vậy.” Lục Vị Miên híp mắt, “Nếu không phải hôm qua thấy em khóc đến đáng thương, thì đã sớm ăn em rồi.”
“Lão lưu manh!” Ngụy Lai dựa vào gần hơn, cười hì hì nói: “Vậy anh không ngại đóng phim hành động với em chứ?”
Lục Vị Miên trừng mắt nhìn cậu một cái: “Nơi này không có cửa hàng bán đồ người lớn sao?”
Ngụy Lai giả vờ kinh ngạc: “Trên người anh không có dầu bôi trơn sao?”
“......” Lục Vị Miên: “Trông anh giống người lúc nào cũng mang theo dầu bôi trơn bên mình sao?”
Ngụy Lai cười haha.
48
Buổi tối trước ngày trở về, hai người tìm thấy một bãi cỏ ngắm sao.
“Em chưa từng thấy qua nhiều vì sao như vậy. Hóa ra bầu trời đầy sao là có thật.” Ngụy Lai vươn vai, nằm dài trên cỏ.
“Khi còn bé, anh từng có một quãng thời gian sống cùng bà nội. Chỉ cần là trời đẹp thì bầu trời tối nào cũng đầy sao như vậy. Bà nội ngồi trên xích đu, anh thì trốn dưới tàng cây hóng gió, ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác đặc biệt kỳ diệu.”
“Anh đang khoe khoang đấy à?” Ngụy Lai nói, “Chúng ta kém nhau bao nhiêu tuổi đâu? Vì sao tuổi thơ anh lại thú vị như vậy.”
“Chúng ta cách nhau cả một thế hệ.” Lục Vị Miên nói.
“.......” Ngụy Lai bấm bấm đầu ngón tay, “Bảy tuổi nha.”
Lục Vị Miên xoa xoa đầu Ngụy Lai.
“Sông Ngân vắng lặng ngày tháng giêng, tam tam ngũ ngũ trời đầy sao.” Ngụy Lai nói, “Thật sự là ý cảnh.”
“Bạn thân anh có kính quan sát thiên văn chuyên nghiệp, nếu hôm nào có mưa sao băng, chúng ta có thể mượn kính lên núi ngắm thử.”
“Chuyên nghiệp? Lợi hại như vậy.” Ngụy Lai kinh ngạc.
Lục Vị Miên nói: “Chỉ là sở thích của y thôi. Có điều cũng biết được rất nhiều thứ, vật kia cũng tốn không ít tiền. Lúc trước y từng qua lại với bạn trai học thiên văn, kết quả là bạn trai không thành chính quả [*], thiên văn vẫn đồng hành bên cạnh.”
[*] ý là bạn trai không quen tới nơi được chỉ có cái kính an ủi làm bạn =)))
“Thật sự là không như mong muốn.” Ngụy Lai nói.
“Y hiện tại cũng đã có người yêu, hi vọng họ có thể luôn bên nhau.” Lục Vị Miên thở dài, “Bạn bè anh đều sống rất tốt, chỉ có anh là độc thân trường kỳ, lão già cô độc bị bọn họ ghét bỏ.”
Ngụy Lai bĩu môi.
Lục Vị Miên quay đầu cười với Ngụy Lai: “Nhưng bây giờ rất tốt.”
Khóe môi hắn câu lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn cậu. Khiến cậu càng tin tưởng, hiện tại rất tốt, tương lai sẽ càng tốt hơn.
49
Về độc thân.
Lục tổng nói, dường như thói quen cũng không có gì thay đổi, ngẫu nhiên muốn thay đổi một chút lại vô tình trì hoãn. Nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, nhưng lại không thể tìm thấy điểm chung, thực sự rất tốn sức mới có thể tiếp tục cùng nhau. Như vậy quá mệt mỏi.
Ngụy Lai nói, thực sự rất đáng thương. Đặc biệt là khi Trình Hạo bắt đầu nghiêm túc nói chuyện yêu đương. Mỗi lần đi chơi cùng cậu ta, Ngụy Lai luôn vô tình ăn phải ân ái của người khác. Tôi cũng rất hi vọng sẽ có người đối tốt với tôi như vậy a.
Về cô độc.
Lục tổng nói, có lẽ toàn nhân loại đều giống nhau. Có người nói không phải, thì người đó chính là già mồm. Tôi không có nhiều thời gian để già mồm nói mình như vậy, hay nói đúng hơn là tôi thà dành thời gian làm bạn với tài liệu để hưởng thụ tài phú.
Ngụy Lai nói, tôi giống như người dễ dàng thương xuân thu buồn. Ngày ngày tháng tháng không rõ ràng sẽ giảm bớt cảm giác cô độc. Nhưng đó cũng không phải là cách, suy cho cùng là đến cũng cô độc mà đi cũng cô độc.