Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 39: Hợp tác vô địch (tam)

Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch hai người dây dây dưa dưa từ mật đạo đi lên, tiếng đánh nhau phía trên đã ngừng, thế nhưng tiếng bước chân vẫn rất mất trật tự. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy mấy tiếng ngượng ngùng xin lỗi.

Ánh nến từ hướng đại đường chiếu đến, vừa vặn thành một khối nhỏ trước cửa thông phô.

Kỷ Vô Địch kéo tay áo Viên Ngạo Sách, nói: “A Sách, chúng ta sẽ không cứ thế mà ra đó chứ?”

Viên Ngạo Sách thiêu mi hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì bên ngoài nhất định có rất nhiều thi thể.”

“Ngươi sợ thi thể?” Trong mắt Viên Ngạo Sách viết rõ không tin.

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Ta không sợ thi thể. Nhưng ta sợ bọn họ thiếu người khiêng thi thể.”



Viên Ngạo Sách nằm lại xuống thông phô.

Chờ lúc Thượng Thước và Chung Vũ tìm được bọn họ, bọn họ đang nằm cùng một chỗ ngủ ngon lành.

Một chân Kỷ Vô Địch kề sát bên cẳng chân Viên Ngạo Sách, tay chăm chú nắm lấy tay áo hắn.

Thượng Thước mắt mũi giật một cái, tiến lên một bước nhỏ giọng nói: “Môn chủ.”

Viên Ngạo Sách mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Thượng Thước không cam lòng tỏ ra yếu thế mà nhìn lại.

Hai người dùng mắt giao chiến hồi lâu, Thượng Thước nhịn không được chớp mắt trước một cái. Vì vậy sát khí ngưng lại, thua.

Viên Ngạo Sách lần nữa nhắm mắt lại ngủ.

Kỷ Vô Địch khóe miệng hơi giương lên, thần tình hạnh phúc không gì sánh được.

Thượng Thước hướng Chung Vũ nhìn lướt qua, miệng hướng phía sàng hất hất.

Chung Vũ quay đầu nhìn tường.



Hoạn nạn kiến chân tình, nhật cửu kiến nhân tâm [1] a!

Thượng Thước trừng mắt nhìn bóng lưng hắn hồi lâu, thấy hắn không hề có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, bất đắc dĩ đành tự mình cúi đầu suy tư. Qua một lúc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng quạt đánh vào lòng bàn tay nói: “Môn chủ, ngươi tè ra quần rồi.”



Chung Vũ yên lặng đi ra ngoài.

Viên Ngạo Sách lấy tay vuốt vuốt mặt, sau đó ngồi dậy.

Kỷ Vô Địch cũng đứng dậy, bất quá con mắt y vẫn lấp lánh hữu thần nhìn Thượng Thước.

Thượng Thước cười gượng, “Ta chỉ là nói giỡn một câu không hại đến ai thôi mà.”

Đầu Viên Ngạo Sách cúi xuống càng thấp hơn, vai hơi co giật.

Kỷ Vô Địch lãnh tĩnh nói: “A Thượng, lát nữa ngươi giúp ta giặt quần.”

Chỉ là giặt quần thôi, không phải là chuyện lớn. Thượng Thước lơ đễnh.

“Nhất định phải tẩy ra nước tiểu nha. Nếu không không tính là đã giặt sạch.” Kỷ Vô Địch cười đến thập phần ngây thơ.

Thượng Thước thấy lưng mình phát lạnh, thông thường lúc Kỷ đại môn chủ cười như thế, là coi như có kẻ sắp xui xẻo rồi. Trong thời khắc mấu chốt này, hắn không khỏi lại nghĩ đến tên không có nghĩa khí nào đó, vứt bỏ hắn ở đây mà chạy trước.

“Thi thể bên ngoài xử lý xong rồi?” Viên Ngạo Sách mở miệng hỏi.

“Các môn các phái đã đem thi thể của môn hạ mình nhận về rồi. Giờ đang thương thảo việc khởi hành.” Thượng Thước âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đối với Viên Ngạo Sách, tâm tình của hắn rất phức tạp.

Nếu như Viên Ngạo Sách là nữ, thì dù có là ma giáo Ám tôn, hắn cũng sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành môn chủ lấy người này. Vì trên thế giới này, ngoại trừ Kỷ lão môn chủ ra, đây là người duy nhất khiến Kỷ đại môn chủ ngoan ngoãn nghe lời.

Đáng tiếc lại là nam.

Chỉ riêng một cái đó, khiến hắn bất luận thế nào cũng không thể tiếp thu.

Kỷ Vô Địch ngáp một cái nói: “Thế nhưng trời còn chưa sáng.”

Thượng Thước nói: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chưởng môn các phái đều đề nghị sớm lên đường.”

Viên Ngạo Sách nói: “Bên ngoài có lẽ còn nhiều bẫy rập.”

“Bởi vậy Lăng Vân đạo trưởng đề nghị, chia ra hành động, để bảo tồn thực lực.” Thượng Thước nói, “Đạo trưởng còn muốn viết thư cho đồng đạo võ lâm ven đường tới tiếp viện.”

Kỷ Vô Địch nhảy dựng lên nói: “Chia ra thật tốt, ta muốn cùng A Sách một tổ.”

Thượng Thước mỉm cười nói: “Chúng ta đương nhiên là một tổ.”

“Không phải, ta nói chính là, chỉ mình ta và A Sách một tổ.”

“…” Thượng Thước đau thương nói, “Môn chủ, lẽ nào ngươi quyết định vứt bỏ bọn ta sao?”

Kỷ Vô Địch thở dài nói: “A Thượng, vai bi tình thế này không thích hợp với ngươi.”

“Vậy chứ ta đây nên làm thế nào?”

“Tiêu sái phe phẩy cây quạt, sau đó ngửa đầu mỉm cười nói: ‘Một mình rất tốt rất tốt, kỳ thực ta đã nhìn trộm thân thể A Chung từ lâu rồi’.”

Thượng Thước: “…”

Đoàn người Kỷ Vô Địch xuất môn.

Mọi người đang tập trung trong đại đường thành từng vòng từng vòng mà khe khẽ nói nhỏ.

Lăng Vân đạo trưởng thấy Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đi ra, lập tức tiến lên mỉm cười nói: “Kỷ môn chủ chính là thủ lĩnh của lần hành động này, chuyện này vẫn là do hắn định đoạt.” Vì thế, hắn lại đem chuyện mọi người chuẩn bị phân ra mà đi nói một lần.

Tuy rằng trước đã nghe Thượng Thước đề cập qua, thế nhưng lần này nghe lại, biểu hiện của Kỷ Vô Địch vẫn là thập phần chăm chú, “Thì ra là thế.”

“Kỷ môn chủ thấy thế nào?” Dáng cười của Lăng Vân đạo trưởng vẫn trước sau như một, phảng phất chuyện mật đạo chưa bao giờ phát sinh.

Kỷ Vô Địch nói: “Ta cũng hiểu được đây là thượng sách.”

“Vậy Kỷ môn chủ chuẩn bị phân tổ thế nào?”

Đây là trọng điểm mà mọi người thảo luận.

Đại đa số mọi người đều đề nghị mỗi môn phái thành một tổ, còn lại ít người như Thanh Thành, Cửu Hoa thì nhập lại thành một tổ. Bất quá Lăng Vân đạo trưởng không hy vọng các phái tan rã, như vậy mới bảo tồn được thực lực của các phái.

Hai loại ý kiến này có lợi có hại, nhất thời giằng co mãi. Sở dĩ lúc này bọn họ đều ánh mắt trông mong nhìn về phía Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch trầm ngâm nói: “Không bằng… Ta và A Sách một tổ.”

Đám Lăng Vân đạo trưởng đợi cả nửa ngày, cũng không đợi được nửa câu sau của y, đành phải truy vấn: “Kế tiếp thì sao?”

Kỷ Vô Địch nói: “Bốc thăm.”



Tôn Ngọc Lương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Phương Thu Thủy sớm đã có sở liệu nên đè hắn xuống lại.

Lăng Vân đạo trưởng ho khan nói: “Nếu Kỷ môn chủ đồng ý chia ra, vậy chúng ta liền thương lượng cách chia ra. Theo bần đạo thấy, ngay cả khi chia ra, nhân số cũng không nên quá ít, tránh để Lam Diễm Minh nhân đó tấn công.”

Những người khác gật đầu nói phải.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đạo trưởng nói đúng. Chỉ là chia ra còn có một chỗ tốt, đó là xé chẵn thành lẻ, che mắt người khác, nếu số người quá nhiều, e rằng còn không bằng mọi người cùng đi.”

Những người khác lại thấy có lý.

Lăng Vân đạo trưởng nhìn về phía Kỷ Vô Địch nói: “Chẳng hay Kỷ môn chủ cho rằng nên bao nhiêu người một tổ?”



Kỷ Vô Địch vươn ngón tay nói: “Hai người.”

Lăng Vân đạo trưởng kề sát vào y, nhỏ giọng hỏi, “Chẳng lẽ Kỷ môn chủ là vì muốn tiện ở chung với Viên tiên sinh?”

Kỷ Vô Địch nói: “Đương nhiên.”

“Thế nhưng lúc này Lam Diễm Minh đang hung hăng ngang ngược, vẫn là lấy đại cục làm trọng tốt hơn.”

Kỷ Vô Địch đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện hỏi: “Ngươi biết ta vì sao đáp ứng ngươi tới đây làm bia ngắm không?”

Lăng Vân đạo trưởng đương nhiên sẽ không cho rằng y có tinh thần hi sinh cái tôi, hoàn thành tập thể, bởi vậy rất trực tiếp hỏi thăm: “Khiêu chiến thư của Lam Diễm Minh?”

“Đều không phải.” Kỷ Vô Địch thâm trầm nói, “Là để tiện lấy việc công làm chuyện tư.”

“…”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chẳng hay Kỷ môn chủ và Lăng Vân đạo trưởng thương lượng thế nào rồi?” Ngữ khí hắn như có chút bất mãn việc Kỷ Vô Địch và Lăng Vân trưởng trước mặt mọi người làm trò châu đầu ghé tai.

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Ý tứ của Kỷ môn chủ là, các tổ không cần phải giống nhau. Võ công có cao có thấp, kinh nghiệm có ít có nhiều, thay vì cứ cố mà định ra nhân số, còn chẳng bằng… chúng ta chọn ra mấy tổ, mọi người chọn tổ liền được.”

Mọi người tính toán lại, đều thấy cách này rất tốt.

Kỷ Vô Địch lấy địa vị môn chủ ép buộc Thượng Thước và Chung Vũ phải đi tổ khác xong, rất hưng phấn đáp ứng luôn. Bởi y và Viên Ngạo Sách đều nghĩ không ra có ai lại suy nghĩ không thông mà chui vào tổ bọn họ.

Nhưng sự thực chứng minh, trên đời này không chỉ có người suy nghĩ không thông, còn có người suy nghĩ không tới nữa.

Kỷ Vô Địch nhìn mấy tên mà Lăng Vân đạo trưởng thống kê xong, buồn bực nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân? Phiền Tế Cảnh… Hoa Hoài Tú?” Một người cũng thôi đi, vì sao lại là ba chứ?

Lăng Vân vừa nói vừa cười: “Đều là thiếu niên anh hùng, chắc chắn Kỷ môn chủ đi chung với bọn họ sẽ thập phần vui vẻ.”

Lúc thấy tên Hoa Hoài Tú thì, khóe miệng Kỷ Vô Địch lẳng lặng hướng phía trước liệt ra một chút, nhưng rất nhanh lại hạ xuống nói: “Kỳ thực, ta đại đa số thời gian, đều không háo sắc.”

Lăng Vân đạo trưởng: “…” Thiếu niên anh hùng cùng háo sắc thì liên quan gì với nhau?

Viên Ngạo Sách chờ Lăng Vân đạo trưởng bỏ đi xong, mới cười lạnh nói: “Đại đa số thời gian đều không háo sắc?”

Kỷ Vô Địch lập tức trấn an nói: “A Sách, ngươi yên tâm. Tuy rằng ta đại đa số thời gian đều không háo sắc, thế nhưng chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.”

“…”

“Ta biết A Sách là đang tuổi khí huyết phương cương.” Kỷ Vô Địch ngượng ngùng lắc lắc tay áo.

“…”

Thượng Thước và Chung Vũ đều chọn tổ của Lăng Vân đạo trưởng. Dù vậy, Thượng Thước vẫn thập phần lo lắng mà dặn dò Kỷ Vô Địch mãi.

“Viên tiên sinh tuy võ công cao cường, nhưng tính cách âm tình bất định. Hắn dù sao cũng là ma giáo Ám tôn, môn chủ dù có tín nhiệm, cũng nên có hạn độ. Còn có Đoan Mộc Hồi Xuân, ta nghĩ người này rất không đơn giản. Phụ thân hắn Đoan Mộc Mộ Dung của Tê Hà sơn trang cũng thập phần kỳ hoặc, môn chủ cũng phải đề phòng hắn nhiều hơn. Về phần Phiền Tế Cảnh và Hoa Hoài Tú, tuy rằng giờ còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng bọn hắn một người là tân tú của Cửu Hoa, một người là truyền nhân của Hoa gia, cũng tuyệt không phải là vật trong ao. Bọn họ lại là biểu huynh đệ, nếu bọn hắn liên thủ…” (anh thật giống gà mẹ =_=)

“A Thượng.” Kỷ Vô Địch hạ thấp mặt nói, “Vì sao ngươi nói lâu như thế, cũng không có khen ta chứ?”

Thượng Thước yên lặng nhìn y hồi lâu, mới thở dài nói: “Câu cuối cùng, dù bọn họ sau này có chỗ nào không phải, môn chủ cũng phải ngàn vạn lần để ý đến thế lực sau lưng bọn họ, không nên làm quá.”

Kỷ Vô Địch nói: “A Thượng, ngươi xác định câu này là đang khen ta?”

Thượng Thước gật đầu nói: “Ta rất xác định.”

Kỷ Vô Địch phiền muộn thở dài, “Ta đây nếu không làm chút chuyện quá phận, chẳng phải rất có lỗi với lời khen của ngươi sao?”

Thượng Thước nói: “… Môn chủ, ta có thể thu hồi lại câu kia không?”

“Ý ngươi là, ta nhất định phải làm ra chuyện, mới có thể nhận được lời khen của ngươi?” Kỷ Vô Địch càng phiền muộn hơn.



Thượng Thước nhìn khuôn mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, Hoa Hoài Tú và Phiền Tế Cảnh vẫn như cũ vô tri mà bình tĩnh, yên lặng sám hối.

Phân tổ xong, mọi người quyết định từng nhóm ra đi.

Mấy người Lăng Vân đạo trưởng, Thượng Thước và Chung Vũ là nhóm đầu tiên.

Việc này khiến kế hoạch len lén theo sau Kỷ Vô Địch để chiếu ứng của Thượng Thước và Chung Vũ bị sinh non.

Kỷ Vô Địch đứng ở cửa, nhìn bóng Thượng Thước bước một bước lại quay đầu ba lần, xúc động nói: “A Thượng!”

Thượng Thước nhãn tình sáng lên, dừng lại cước bộ, chuẩn bị chỉ cần y nói một câu trở về đi, là lập tức xoay người chạy trở về.

“Ngươi quên để lại ngân phiếu cho ta rồi.”

“…”

Kỷ Vô Địch là nhóm thứ ba.

Lăng Vân đạo trưởng đặc biệt để lại năm con ngựa cho bọn hắn thay vì đi bộ.

Kỷ Vô Địch nhìn ngựa thở dài.

Phiền Tế Cảnh hiếu kỳ hỏi: “Kỷ môn chủ vì sao thở dài?”

Kỷ Vô Địch nói: “Nếu chỉ có bốn con thì tốt rồi.”

Phiền Tế Cảnh nói: “Vì sao?”

Viên Ngạo Sách đột nhiên đáp lại: “Vì hắn thích chạy theo sau mông ngựa.”



Phiền Tế Cảnh bội phục nói: “Kỷ môn chủ không hổ là Kỷ môn chủ. Dù trong thời khắc khó khăn như vậy, nhưng lúc nào cũng không quên chăm chỉ luyện công. So sánh với Kỷ môn chủ, Tế Cảnh thật sự xấu hổ.”

Kỷ Vô Địch thu lại tâm tình, làm như thật đáp: “Có thể học được gì đó là tốt rồi.”

Viên Ngạo Sách: “…” Đây là cảnh giới mới của sự vô sỉ.

*****************

[1] hoạn nạn kiến chân tình, nhật cửu kiến nhân tâm: gặp nạn biết chân tình, ở lâu thấy nhân tâm