Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 28: Đội ngũ vô địch (nhất)

Thọ đản đã qua, thảo phạt Lam Diễm Minh liền trở thành đại sự bậc nhất.

Lăng Vân đạo trưởng từ sáng sớm, liền cùng với Hiểu Phong đạo trưởng hai người đến cửa hỏi thăm. Lúc bọn họ đến, Thượng Thước và Chung Vũ đang so chiêu.

“Bần đạo quấy rối rồi.” Lăng Vân đạo trưởng chắp tay cười.

Thượng Thước và Chung Vũ vội vã thu tay lại, thỉnh bọn họ đi vào.

Trong phòng, Kỷ Vô Địch ngồi ở bên cạnh bàn, cười híp mắt nhìn Viên Ngạo Sách đang ngồi, đối với người khác nhìn như không thấy.

Thượng Thước lấy khuỷu tay thúc thúc vào người y, “Môn chủ, Lăng Vân đạo trưởng và Hiểu Phong đạo trưởng tới.”

Kỷ Vô Địch lúc này mới lười biếng đứng lên, qua loa ôm quyền.

Hiểu Phong đạo trưởng vừa thấy đã muốn nổi giận, lại bị Lăng Vân đạo trưởng giành trước nói: “Kỷ môn chủ là đang suy nghĩ về việc của Lam Diễm Minh sao?”

Kỷ Vô Địch nói: “Đều không phải, ta đang đờ ra.”

“Nga? Nghĩ cái gì?” Lăng Vân đạo trưởng có chút hiếu kỳ.

“Khái khái.” Thượng Thước dùng quạt che mặt, len lén hướng về phía y phóng một cái ám chỉ.

Vì vậy Kỷ Vô Địch thập phần ngắn gọn trả lời: “Nghĩ ngươi.”

. . . . . .

Lăng Vân đạo trưởng miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt trước nay vốn tử tế thong dong lần đầu tiên toát ra vẻ thờ thẫn.

Bên trong một mảnh lặng ngắt như tờ.

Thượng Thước không hổ là đã kinh lịch qua sóng to gió lớn, chỉ trong chớp mắt, đã nghĩ ra từ tốt để bổ cứu, “Ý môn chủ là nói, danh sách lần này tham dự diệt trừ Lam Diễm Minh, còn cần đạo trưởng chỉ điểm.”

Kỷ Vô Địch nhìn hắn, y là có ý này?

Thượng Thước dùng dư quang hướng Viên Ngạo Sách liếc mắt.

. . . . . .

Kỷ Vô Địch gật đầu thừa nhận, y chính là có ý này.

Lăng Vân đạo trưởng vuốt râu: “Kỷ môn chủ thực sự là quá khiêm tốn rồi. Kỳ thực với sự từng trải của Kỷ môn chủ, chút việc nhỏ này thực sự không làm khó được ngươi.”

Viên Ngạo Sách bất động thanh sắc ở một bên nhìn, đột nhiên rất bội phục Lăng Vân đạo trưởng. Nếu nói đám người Thượng Thước và Tả Tư Văn ở trước mặt người khác tán thưởng Kỷ Vô Địch là vì bảo trụ danh dự của Huy Hoàng Môn, vậy Lăng Vân đạo trưởng đối y khen ngợi chỉ có thể nói là hoàn toàn bị mỡ heo che mất trí mà thôi.

Hắn và Phiền Tế Cảnh thật đúng là một đôi tuyệt phối.

Lăng Vân đạo trưởng quay đầu về phía Viên Ngạo Sách đang thầm khinh bỉ hắn nói: “Viên tiên sinh đối với địa thế Bễ Nghễ sơn là quen thuộc nhất, ngươi nghĩ chúng ta lần này đem theo bao nhiêu người đi thì tốt?”

Mặc kệ Lăng Vân đạo trưởng là lấy đại cục làm trọng, hay là thực sự không kể tiền ngại. Thượng Thước và Chung Vũ vẫn đối với việc hắn có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Viên Ngạo Sách mà cảm thấy kính nể. Cái kia, dù sao cũng là kẻ thù giết em rể a.

Viên Ngạo Sách mí mắt nhếch một cái nói: “Một đám ô hợp với một đám ô hợp, nhiều người hay ít người thì có gì khác nhau?”

Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười, “Có Viên tiên sinh xuất mã, chuyện Lam Diễm Minh tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Có điều Viên tiên sinh đã từng đường đường là ma giáo Ám tôn, nếu đơn thương độc mã xông vào long đàm (nơi nguy hiểm), vậy có phần khó coi.”

. . . . . .

Cao nhân đúng là cao nhân.

Không chỉ dăm ba câu đã đem trọng trách diệt trừ Lam Diễm Minh đổ hết lên người Viên Ngạo Sách, mà ngay cả dự tính ban đầu cũng không hề thay đổi.

Viên Ngạo Sách nhìn Kỷ Vô Địch liếc mắt, “Người khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn quản một người.”

Lăng Vân đạo trưởng bật cười nói: “Kỷ môn chủ đương nhiên là phải đi rồi.”

. . . . . .

Vừa nãy A Sách nói, người khác hắn mặc kệ, chỉ cần một mình y!

Kỷ Vô Địch nhất thời hai mắt hoa đào mở bung. Nếu như không phải Thượng Thước và Chung Vũ một một trái một phải che mất lối đi của y, y thật muốn lập tức nhào qua bên đó.

“Ta nói chính là Hoa Hoài Tú.” Viên Ngạo Sách nói từng chứ một.

Lăng Vân đạo trưởng kinh ngạc, “Hoa tam công tử?”

Kỷ Vô Địch cắn môi dưới, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Thượng Thước xin giúp đỡ.

Thượng Thước cũng rất bối rối. Viên Ngạo Sách chọn thời cơ thật quá tốt, Lăng Vân đạo trưởng chắc chắn không cự tuyệt, nếu không chuyện thỉnh giáo này sẽ thành quá không có thành ý. Mà Kỷ Vô Địch càng không thể cự tuyệt. Bởi vì một khi cự tuyệt, y không chỉ đắc tội với Viên Ngạo Sách và Lăng Vân đạo trưởng, còn mắc tội với Hoa gia. Hắn thở dài, hướng Kỷ Vô Địch chậm rãi lắc đầu.

Bất quá Lăng Vân đạo trưởng cũng không lập tức đáp ứng ngay như bọn họ nghĩ, mà là không nhanh không chậm nói: “Chẳng hay Viên tiên sinh có thể nói rõ, lý do chọn trúng Hoa tam công tử?”

Thượng Thước nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: “Không sai. Nếu không có lý do gì đặc biệt, sợ rằng rất khó phục chúng.”

Lăng Vân đạo trưởng rất bất ngờ mà nhìn hắn một cái. Hỏi nguyên do, chỉ là muốn biết nguyên nhân tại sao Viên Ngạo Sách ai cũng không chọn, lại cố ý chọn Hoa Hoài Tú. Dù sao thì võ công Hoa Hoài Tú không cao, cao thủ của Hoa gia cũng không nhiều. Thế nhưng nghe Thượng Thước nói xong, giờ ngược lại giống như không muốn mang Hoa Hoài Tú đi theo vậy.

Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Phiền Tế Cảnh rất có khả năng phục chúng sao?”

“Hắn cùng với môn chủ, Viên tiên sinh đều tính là có giao tình. Về phần Hoa tam công tử. . . . . .” Thượng Thước nhân cơ hội, nhanh chóng thay môn chủ nhà mình tẩy sạch, “Cùng với môn chủ một câu cũng chưa từng nói, nói gì đến giao tình.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nhưng là bạn tri âm đã lâu.”

Kỷ Vô Địch há mồm muốn nói, lại bị Thượng Thước dùng chiết phiến (quạt giấy) ngăn trở, “Cửu Hoa phái là giang hồ đại phái, võ công của Cửu Hoa chưởng môn Bộ Lâu Liêm trong giang hồ cũng có trong ‘Thập danh’ (top 10). . . . . .” May là Phiền Tế Cảnh tuy không có tên tuổi, nhưng bối cảnh coi như vững vàng.

“Võ công của Bộ chưởng môn đã ở trong ‘Thập danh khai ngoại’ (dưới top 10) rồi.” Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên xen vào nói.

“Di?” Thượng Thước giật mình. Nếu hắn nhớ không sai, trên ‘giang hồ cao thủ bảng’, Cửu Hoa chưởng môn đang cung kính ngồi ở vị trí thấp nhất trong thập đại.

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Mới hai ngày trước, Thiết Bút Ông đã đem Kỷ môn chủ xếp vào thập đại cao thủ, bởi vậy bài danh hôm nay của Bộ chưởng môn là thứ mười một. Hơn nữa ta nghĩ nếu tin Viên tiên sinh lại tái xuất giang hồ rơi vào tai của Thiết Bút Ông, e rằng rất nhanh sẽ chiếm được một vị trí trong thập đại.”

. . . . . .

Môn chủ nhà hắn tiến vào giang hồ thập đại cao thủ bảng?

Thượng Thước và Chung Vũ hai mặt nhìn nhau.

Vị Thiết Bút Ông này đến tột cùng là xếp bảng cách nào vậy? Chẳng lẽ là bốc thăm? Nếu không thì phải uống bao nhiêu rượu mới có thể liệt ra bài danh hôn đầu hôn não (đầu óc mê muội) như vậy.

Kỷ Vô Địch hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Ta bài danh thứ mấy?”

“Thứ tám, ở dưới Thanh Thành chưởng môn.” Lăng Vân đạo trưởng thấy Thượng Thước và Chung Vũ không lên tiếng, lại nghĩ là vì bọn họ đối với bài danh này không vừa ý lắm, không khỏi an ủi nói, “Kỷ môn chủ chính là niên thiếu anh hùng, rất nhanh sẽ kế thừa kỳ phụ y bát [1], trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ chân chính.”

. . . . . .

Vậy chắc bọn họ phải tặng cho vị Thiết Bút Ông nhiều rượu lắm đây.

Thượng Thước và Chung Vũ không hẹn mà cùng nghĩ.

“Hiện giờ thiên hạ đệ nhất là ai?” Viên Ngạo Sách lạnh lùng hỏi.

Lăng Vân đạo trưởng thở dài nói: “Thật xấu hổ, là bần đạo.”

Viên Ngạo Sách hai mắt hơi nheo lại, sát ý quanh người hắn lan ra.

Hiểu Phong đạo trưởng mạnh tiến lên một bước, ngăn ở trước người Lăng Vân đạo trưởng, quát lớn nói: “Ma đầu, muốn đụng đến sư huynh ta, qua cửa của bần đạo trước!”

Viên Ngạo Sách theo dõi hắn, nửa ngày mới chậm rãi thả lỏng thần tình, bĩu môi nói: “Hắn độc thương chưa lành, không xứng động thủ với ta.”

“Ngươi!” Hiểu Phong đạo trưởng tức muốn chết.

Lăng Vân đạo trưởng nhưng lơ đễnh cười nói: “Bần đạo tự biết so với Kỷ lão môn chủ còn kém khá xa, danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ này trăm triệu lần không thể đảm đương nổi. Chỉ là vì diệt Lam Diễm Minh, là Vũ Đương chưởng môn bần đạo muốn chối cũng không được. Chờ diệt trừ Lam Diễm Minh xong, bần đạo sẽ chậu vàng rửa tay [2], chuyên tâm tu đạo, không hỏi chuyện giang hồ nữa. Viên tiên sinh cũng không cần vì thế mà canh cánh trong lòng.”

Viên Ngạo Sách nói: “Không được. Ta ở trong Thập Ác lao đã tròn tám năm, chính là vì muốn một ngày nào đó có thể đối mặt Kỷ Huy Hoàng, nói cho hắn biết ai mới là thiên hạ đệ nhất chân chính. Đáng tiếc mạng hắn quá ngắn, không chờ được đến ngày đó. Nếu hôm nay ngươi là thiên hạ đệ nhất, vậy trận chiến này ngươi muốn trốn cũng không được.”

Hiểu Phong đạo trưởng hừ lạnh nói: “Kỷ Huy Hoàng đã chết, thế nhưng Kỷ Vô Địch không phải vẫn còn sống? Dù sao thì tuổi tác các ngươi cũng không sai biệt lắm, ngươi sao không tìm hắn đánh? Nhìn cái dáng sợ chết của hắn, phỏng chừng sống đến bảy tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, tuyệt đối không đoản mệnh được, ngươi có thể hảo hảo tìm hắn khiêu chiến.”

Lăng Vân đạo trưởng quát khẽ: “Hiểu Phong.”

Hiểu Phong đạo trưởng dù sao cũng đã nói thống khoái rồi, vì thế ngoãn ngoãn yên lặng đứng lại sau lưng hắn.

Lăng Vân đạo trưởng áy náy nói: “Sư đệ khẩu vô ngăn cản, khiến các vị chê cười.”

Thượng Thước mặt toát mồ hôi nói: “Đâu có đâu có.” Đáng bị chê cười hơn, phải là môn chủ nhà hắn mới đúng.

Lăng Vân đạo trưởng đối Viên Ngạo Sách nói: “Viên tiên sinh nếu là muốn tìm thiên hạ đệ nhất cao thủ, bần đạo thấy có một người rất hợp.”

“Ai?” Viên Ngạo Sách hồ nghi nhìn hắn. Sẽ không phải trực tiếp nói ra tên của kẻ thù khiến người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi cho hắn đến chém đấy chứ?

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Lam Diễm Minh minh chủ.”

. . . . . .

Quả nhiên là thế.

Viên Ngạo Sách thiêu mi, trên mặt lộ ra vài phần chê cười.

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bần đạo cũng không phải vì muốn diệt trừ Lam Diễm Minh mới nói như thế. Kỳ thực võ công của Lam Diễm Minh minh chủ đó đích xác trên bần đạo. Chỉ là Thiết Bút Ông không muốn để tà mạnh hơn chính, nên mới đem bần đạo kéo lên, khiến hắn rơi xuống vị trí thứ hai.”

Viên Ngạo Sách thấy hắn ngôn từ khẩn thiết, không giống giả bộ, tiện thể nói: “Ngươi đã cùng hắn giao thủ?”

“Chưa từng. Thế nhưng Tung Sơn Tôn chưởng môn từng cùng hắn giao thủ, bất hạnh. . . . . . bảy chiêu đã thua. Võ công Tôn chưởng môn bần đạo rất rõ ràng, dù bần đạo dùng tuyệt chiêu ngay từ đầu, sợ rằng cũng phải giao đấu hơn mười chiêu.”

Kỷ Vô Địch nói: “Đánh nhau cũng phải xem thiên thời địa lợi nhân hoà, nói không chừng lúc Tôn chưởng môn thấy Lam Diễm Minh minh chủ, nghĩ hắn mặt mày đáng ghét, tâm tình không tốt, liền tốc chiến tốc thắng mà thua mất. Thấy Lăng Vân đạo trưởng thì, tâm tình vui vẻ không gì sánh được, sở dĩ mới tự nhiên đánh a đánh lâu hơn.”

. . . . . .

Lăng Vân đạo trưởng dở khóc dở cười. Kỷ Vô Địch này rốt cuộc là sợ cho thiên hạ không loạn sao? Cứ muốn đem mục tiêu của Viên Ngạo Sách đặt lên người hắn.

Thượng Thước cười gượng nói: “Môn chủ nói cũng có chút đạo lý. Đạo trưởng ngàn vạn lần không nên tăng chí khí người khác, diệt uy phong chính mình. Tuy nói lần này diệt trừ Lam Diễm Minh do môn chủ nắm giữ ấn soái, nhưng ngươi ta đều biết, người thực sự đứng đầu chính đạo võ lâm, không phải là đạo trưởng thì không được.”

Lăng Vân đạo trưởng liên tục khiêm tốn.

Thượng Thước liên tục khen tặng.

Bọn họ khách sáo qua khách sao lại khiến Viên Ngạo Sách da gà rớt đầy đất, nhịn không được nữa nói: “Các ngươi không phải muốn nói chuyện chính sự sao?”

Lúc đó hai người mới dừng lại.

Lăng Vân đạo trưởng vội ho một tiếng nói: “Chẳng hay Kỷ môn chủ đối với việc thêm Hoa tam công tử vào hành động lần này, cảm thấy thế nào?”

Mọi ánh mắt đều xoát xoát rơi vào trên mặt Kỷ Vô Địch.

Thượng Thước len lén gật đầu. Hiện nay trấn an Viên Ngạo Sách là quan trọng, cũng không muốn đắc tội Hoa gia, dù sao thì việc sau này. . . . . . đường đường là Giang Nam đệ nhất công tử, Hoa gia tam công tử cũng sẽ không có chuyện chạy đến Huy Hoàng Môn làm một tùy tùng nho nhỏ. Dù sao gặp phải cảnh ngộ như Viên Ngạo Sách. . . . . . thật sự là ngàn năm khó thấy.

Kỷ Vô Địch nhận được ám chỉ, lập tức gật đầu như đập tỏi.

Viên Ngạo Sách bắt đầu khẽ cắn môi.

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Đã như thế, không bằng Kỷ môn chủ cũng đem những tên còn lại trong danh sách sớm nghĩ ra, để cho những người được chọn sớm có chuẩn bị.”

Thượng Thước nói: “Đây là việc vô cùng trọng đại, môn chủ rất ít khi xuống núi, đối với hảo hán trên giang hồ cũng không hiểu biết, sợ rằng sẽ đánh rơi mất ngọc quý, ngược lại không tốt. Ta xem việc này vẫn là thỉnh đạo trưởng nhận lấy vậy.”

Lăng Vân đạo trưởng từ chối vài lần, thấy hắn tâm ý đã quyết, mới đành phải đáp ứng.

************************

Sách ca vì tâm tình không vui mà ngứa tay chọc phá, tạo cơ hội cho hai vị đường chủ lại một phen nữa thể hiện trình độ… miệng lưỡi của mình =_=.

************************

[1] y bát: truyền từ đời này sang đời khác, ý chỉ bài danh đệ nhất của bác Kỷ.

[2] chậu vàng rửa tay: trước khi rút khỏi giang hồ thì phải làm lễ trong đó có một nghi thức rửa tay trong chậu vàng, ý nói đã rửa sạch tay, từ đó về sau chuyện giang hồ không liên quan gì đến mình nữa.